"Năm 1922
- Hiên nhi, có muốn đi cùng mẹ sang thế giới bên kia không?Câu hỏi của bà khiến chàng đứng khựng lại. Đây đã chẳng còn là mảnh kí ức đơn thuần của Hạc Hiên nữa mà chính là thực tại, khi linh hồn chàng đang đứng giữa ranh giới sinh và tử. Chàng bỗng có ước nguyện được cùng mẫu phi đi về nơi cửu tuyền, nơi mọi trách nhiệm ở trần gian sẽ được rũ bỏ và chàng sẽ hoàn toàn được giải thoát.
- Mẫu phi... - Chàng khẽ gọi.
- Kìa, ta đâu còn là mẫu phi nữa. - Bà bước ra từ trong làn sương trắng mờ mịt, hiền từ xoa đầu đứa trẻ là chàng - Ta là mẹ của con. Bước thêm một bước nữa thì con cũng giống như ta, không còn là Tuệ Vương nữa.
- Nói vậy nghĩa là con sắp phải chết sao? - Chàng lắp bắp khi nhắc đến điều này.
- Không ai bắt con cả, Hiên nhi. - Bà đáp - Con có thể lựa chọn về bên ta hoặc trở lại trần thế. Quyết định đi con, thời gian sắp hết rồi.
- Mẹ, con nhớ mẹ lắm. - Chàng vòng tay ôm chặt lấy bà - Nhưng con không thể.
- Chỉ còn chưa đầy nửa tháng nữa, kịch độc sẽ khiến con phải bỏ mạng. Vậy tại sao không chọn lấy một cái chết thật nhẹ nhàng cho bản thân?
- Nếu ai trên đời cũng chọn việc nhẹ nhàng, vậy thì còn ai dám gánh vác gian khổ trên vai nữa?
Trong một khoảnh khắc, chàng lớn phổng lên, trở lại cái tuổi hai mươi sáu đầy đau đớn và trắc trở của thực tại, chiến thắng mọi cám dỗ từ suy nghĩ còn non dại của tuổi trẻ. Chàng buông thõng tay, dứt khoát quay trở về trần thế. Trước khi đi, chàng không quên nói với mẹ một câu:
- Con mong được gặp lại mẫu phi, nhưng là khi con đã hoàn thành mọi trách nhiệm của con đối với thế gian.
Thế rồi, chàng bừng tỉnh. Đó quả là giấc mộng dài với một kẻ đang nằm yên chờ chết dưới lớp tuyết dày như chàng. Nhưng lạ thay, tuyết đã được ai đó dọn đi gần hết, chỉ còn vài bông nhỏ đọng lại hai bên má chàng. Hạc Hiên vô thức nắm chặt tay và chợt nhận ra thứ gì đó vừa bị vò nát. Chàng đưa ra tay ra trước mặt, nheo mắt nhìn. Đó là một bọc giấy nhăn nhúm, bên trên có ghi hai chữ"dược liệu". Tò mò, chàng tháo dây buộc, cẩn thận mở chiếc bọc ra. Đúng là bên trong chứa rất nhiều loại thảo dược, không chỉ có thứ chàng đang cần, mà còn có nhiều phương thuốc quý khác, có lẽ là để bồi bổ cho những thị vệ đang trúng độc.
Hạc Hiên đứng dậy, thấy sức khỏe có chút chuyển biến, liền nghĩ ngay đến việc có người đã âm thầm giúp đỡ khi chàng còn lịm đi giữa lớp tuyết. Nếu không thì làm sao tuyết có thể tự dọn đường, bọc thảo dược có thể tự đặt mình vào tay chàng và làm sao chàng lại có thể hồi sức nhanh đến như vậy? Rõ ràng những chuyện này đều là do bàn tay con người làm ra, nhưng đó là ai thì Hạc Hiên đến giờ vẫn chưa rõ.
Tạm gác chuyện ấy sang một bên, chàng vội vàng ôm bọc thuốc về nhà trọ. Dù cho chàng không quá tin vào số thảo dược trên tay mình nhưng có lẽ đây là cơ hội sống duy nhất của những thị vệ bị trúng độc. Chàng chấp nhận đánh cược một lần, dùng toàn bộ số lá trong bọc để chế thuốc giải. Chẳng mấy chốc, đại phu đã sắc xong thuốc. Những thị vệ lần lượt được giải độc, sắc mặt hồng hào trở lại, tay chân cũng không còn co cứng như ban nãy. Bấy giờ, chàng mới yên tâm ngồi xuống ghế, nghỉ ngơi sau một đêm đầy vất vả.
Tách trà trên bàn vừa được chàng rót ra không lâu thì bên ngoài cửa sổ, bóng một hắc y nhân vụt qua, theo sau là tiếng động lớn phát ra từ khung cửa. Hạc Hiên ngay lập tức bật dậy, mở toang cánh cửa sổ nhưng vẫn chậm hơn kẻ kia một bước. Hắn đi rồi nhưng mẩu giấy hắn ghim lên khung gỗ vẫn còn đó, xem ra là muốn truyền mật thư cho chàng. Sau một hồi ngó nghiêng, chàng mới lấy mẩu giấy ra xem. Ở bên trong là một loạt các dòng chữ nguệch ngoạc như viết vội với nội dung: "Thế thân, mai phục, trả thù".
Lần đầu đọc qua, chàng vẫn còn mơ hồ chưa rõ ý nghĩa của mật thư. Phải đến vài lần sau đó, Hạc Hiên mới nghiệm ra được rằng, một kẻ nào đó với ý định trả thù, sẽ mai phục chàng và các thị vệ trên đường đến Lam Thành. Chỉ khi cho người đóng giả làm Tuệ Vương tiên phong đi trước thì chàng mới bảo toàn được tính mạng.
Chàng nhìn mật thư rồi lại quay ra nhìn bọc thảo dược trên bàn. Hai bút tích tuy trái ngược nhau, một bên nắn nót, một bên cẩu thả, nhưng không thể giấu đi sự thật rằng chúng đều do một người viết ra. Nếu Hạc Hiên đoán không nhầm thì người cứu chàng hồi tối và hắc y nhân bí ẩn kia chính là một. Hắn đến đây với thành ý giúp đỡ chàng, nhưng vì muốn che giấu danh tính nên mới phải lén la lén lút như vậy.
Dù cho chàng không tin vào những lời hoang đường này của hắn, nhưng không thể phủ nhận là nhờ có hắn cảnh báo, chàng mới thoát được một kiếp nạn ở rừng Bạch Dương. Sáu thị vệ đã hy sinh sau đợt phục kích ấy và bây giờ chỉ còn lại năm người đi đến Lam Thành. Sau khi chôn cất bọn họ tử tế, chàng lại tiếp tục thúc ngựa, phi thẳng về phía biên cương.
Đến tối, khi đi ngang qua đầm Dạ Cửu, chàng bắt gặp Lý Quang đang tuần tra quanh rừng. Thấy chàng, hắn chạy ra đón tiếp niềm nở:
- Tuệ Vương, lâu lắm không gặp. Huynh đến đây chắc hẳn là có việc gì quan trọng, phải không?
- Lý huynh. - Chàng đáp lễ - Ta đang trên đường đến Lam Thành, tiện đường nên ghé qua đầm Dạ Cửu nghỉ tạm, không ngờ lại gặp được huynh.
- Có gì đâu! - Hắn cười phá lên - Nếu huynh không vội có thể về sơn trại cùng ta uống rượu. Hiền Thục rất nhớ huynh và Thanh Ca muội đấy. Mà nhắc mới nhớ, muội ấy không đi cùng huynh à?
- À. - Chàng cười nhạt - Nàng và ta đã hòa ly rồi. Hiện tại nàng ấy ở đâu, ta cũng không rõ.
- Có chuyện ấy sao? - Hắn hỏi lại, nét mặt căng thẳng hệt như vừa đánh mất thứ gì đó quý giá - Ngươi có biết, cha và ta đã rất kì vọng vào ngươi không? Chúng ta đã rất mong Thanh Ca muội sẽ hạnh phúc khi gả về Tuệ Vương phủ. Vậy mà bây giờ ngươi nói cả hai đã hòa ly dễ dàng như vậy sao?
Hắn sùng lên, túm lấy cổ áo chàng đấm một nhát khiến chàng ngã lăn ra đất, gò má chàng vì thế mà đỏ ửng lên. Bốn thị vệ thấy chủ tử bị thương liền liều mạng xông lên, nhưng chàng ra hiệu cho bọn họ dừng tay.
- Đừng tưởng ngươi là Tuệ Vương mà thích làm gì thì làm. Tuy chỉ gặp Thanh Ca đúng một lần, nhưng ta coi muội ấy như muội muội ruột. Nếu không chăm sóc được cho Thanh Ca thì hãy trả muội ấy còn nguyên vẹn về sơn trại. Vì sao lại để lạc mất muội ấy như thế? Ngươi có còn lương tâm không?
Lý Quang không nể nang gì, tiếp tục dội những cú đấm thật mạnh đến khi miệng chàng ứa đầy máu mới thôi. Thấy chàng kiệt sức nằm vật trên nền đất, hắn mới thỏa mãn đứng dậy, nhìn chàng bằng ánh mắt đầy khinh bỉ:
- Ta sẽ cho người tìm Thanh Ca về. Khi ấy, ngươi sẽ phải lạy muội ấy một nghìn lần, ta mới tha thứ cho những tội lỗi ngươi đã gây ra.
Nói rồi, hắn phất tà áo, sải bước về phía sơn trại. Lúc bấy giờ, bốn thị vệ mới xúm lại, đỡ chàng ngồi dậy. Bọn họ chẳng thể nào tưởng tượng ra cảnh Tuệ Vương lừng lẫy, oai phong, xông pha trên chiến trường nay lại bị khuất phục dưới nắm đấm của một tên vô học ở sơn trại. Một trong số đó bất bình kêu lên:
- Điện hạ, vì sao ngài không phản kháng?
- Phải đấy. - Một người khác bồi thêm - Điện hạ hoàn toàn có thể đánh gục hắn ta, vậy tại sao...
- Vì ta xứng đáng bị như vậy. - Chàng cười nhạt, khẽ đưa tay quệt vết máu vương trên khóe môi.