Năm 1922
Đức Khải bị lời lẽ đanh thép của Hạc Hiên làm cho dao động, nhất thời chẳng biết đáp lại thế nào. Nhưng hắn cũng chẳng vì thế mà từ bỏ ý định. Hắn không tin trời lại phụ hắn, không để hắn báo đáp ơn nghĩa với anh trai mình. Nếu chàng đã không ủng hộ, hắn sẽ âm thầm tìm kiếm thuật đổi mạng và rồi nhờ Thanh Ca giúp hắn thực hiện ước nguyện. Hắn tin nàng sẽ không từ chối.
- Đại ca à, nghỉ ngơi đi. - Hắn vỗ vai chàng, cảm thấy bản thân dồi dào sức lực hơn bao giờ hết - Đệ chỉ muốn nói rằng, xin đừng rời bỏ đệ giống như Xuân Kỳ. Đệ chỉ còn mỗi đại ca là người thân duy nhất.
Chàng nhàn nhạt đáp:
- Bảo trọng. Đừng nói gì với Thanh Ca.
- Đệ hiểu rồi.
Dứt lời, hắn chầm chậm sải bước, trên đường vô tình gặp phải Thanh Ca đang đi từ hướng ngược lại. Nàng giật mình nhìn hắn, không tin trong một đêm hắn đã có thể tới nơi. Nàng hỏi:
- Sao Đức Khải huynh có mặt nhanh đến vậy? Ta mới chỉ đi hái thuốc một chút đã thấy huynh ở đây rồi.
- Đại tẩu, đệ đi từ đêm qua nên đến đây sớm là chuyện bình thường.
- Ồ, ra vậy. - Nàng gật gù - Thế sao huynh không vào chơi với đại ca một lúc? Chàng mong huynh lắm đấy.
Hắn vội lắc, xua tay:
- Đệ còn có việc phải làm, có lẽ để khi khác.
Đức Khải không hiểu vì sao khi ấy hắn lại nói dối, hắn thật sự chỉ không muốn tiếp xúc với quá nhiều người ở thị trấn. Sau tất cả những gì đã xảy ra, hắn bây giờ chính là một tấm gương mỏng manh, chỉ cần ai chạm khẽ vào cũng sẽ vỡ tan thành nhiều mảnh. Hắn chẳng khiến ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của hắn nên một mạch quay về sơn trại, không quên đem theo tên Quỷ Máu kia đi cùng.
Hắn đi rồi, Thanh Ca mới trở vào phòng. Hạc Hiên đã khỏi đau, gắng gượng ngồi lên bàn, từ tốn uống trà như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nàng cũng chẳng mảy may nghi ngờ, vô tư kể chuyện cho chàng:
- Ban nãy đi hái thuốc, ta vừa hay kiếm được loại thảo dược quý. Ta sẽ gửi về cho Hoàng Diệp một ít, giữ lại đây một ít để bào chế thuốc giải cho chàng. Mà ta thắc mắc, hai cha con họ nhận nhau thì sẽ thế nào nhỉ?
- Hai cha con? - Chàng nhíu mày - Ý nàng là... tên Quỷ Máu giả dạng kia chính là cha của Hoàng Diệp?
- Phải. - Nàng khẳng định - Tuy năm xưa chưa từng tiếp xúc với cha của Hoàng Diệp nhưng ta nhớ ông ta có một vết xăm ngay cổ tay. - Nàng giơ tay lên minh họa - Nhận ra là ta định nói với chàng ngay, mãi đến bây giờ mới có cơ hội.
- Ta chỉ đoán ông ta là người làng Thiệu, nhưng lại không nghĩ ông ta có quan hệ với Hoàng Diệp.
- Hình như ông ta biết gì đó về vụ thảm án năm xưa. - Nàng bổ sung - Nếu vậy thì chẳng phải chúng ta đã tìm ra nhân chứng thứ năm rồi sao?
Nàng mừng rỡ, xem chừng đã tìm ra hướng đi mới cho chuyện điều tra của bọn họ. Cầm tay chàng, nàng lay nhẹ:
- Chúng ta sắp tìm ra hung thủ rồi. Mẹ dưới cửu tuyền mà nghe được chắc cũng sẽ vui lắm đây.
Chàng mỉm cười không đáp, xem chừng đang có điều gì vướng bận trong lòng. Nàng có hỏi nhưng chàng không nói, chỉ lắc đầu cho qua chuyện.
Hạc Hiên bỗng trầm tư như vậy không phải là không có lí do. Dạo này chàng thấy cơ thể yếu hẳn đi. Mặc dù mỗi ngày đều có thảo dược của nàng bồi bổ, nhưng chàng biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Từ lúc bị nhốt trong đại lao, chàng thường xuyên mơ thấy mẫu phi. Người ta nói thấy người chết về báo mộng là vận mệnh sắp tàn, có cố đến mấy cũng không cứu vãn được. Chỉ sợ án làng Thiệu chưa kịp phá thì Diêm Vương đã gọi đến tên chàng.
"Hứa sẽ đường đường chính dắt tay nàng vào lễ đường, e rằng đã chẳng còn kịp nữa". Hạc Hiên lặng nhìn Thanh Ca. Chẳng biết mai đây đôi mắt có còn sáng rõ để chàng được ngắm nàng mãi như thế này không? Hay đến khi lìa đời vẫn chỉ biết mơ hồ gọi tên nàng?
- Thanh Ca... - Chàng vòng tay ôm lấy nàng.
Nàng bị cái ôm bất ngờ của chàng làm cho lúng túng, chưa biết phải đáp lại thế nào. Đoạn, nàng đưa tay vỗ về, nhẹ nhàng nói:
- Không rõ vì sao chàng buồn nhưng ta sẽ không hỏi đâu. Chỉ cần chàng biết ta vẫn ở đây vì chàng, tự khắc sẽ vui lên thôi.
Chàng khẽ cười, bỗng được xốc lại tinh thần:
- Giờ mới biết Thanh Ca cô nương cũng có khiếu hài hước.
- Ơ kìa, ta nói thật đấy. - Nàng thảng thốt - Lúc nào chàng cũng chỉ biết ghẹo ta thôi.
- Ta...
Hạc Hiên định nói gì thêm nhưng tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài đã khiến chàng khựng lại. Chưa đầy một giây sau, bà cụ tất tưởi chạy đến, hốt hoảng nói chẳng nên lời:
- Điện hạ, ngài và Vương phi phải chạy đi ngay. Thành Quận Vương đang cho người lục soát nơi này!
Nói rồi, bà lật hết thảm trong phòng lên, lấy lực mở nắp mật đạo, dẫn cả hai xuống dưới. Bên ngoài, tiếng hô hoán của đám lính lệ ngày một rõ, cảm tưởng như chúng có thể có mặt ở đây bất cứ lúc nào. Chàng định ở lại giúp dân thị trấn đối phó với lũ hống hách kia nhưng bà cụ không chịu, một mực hối chàng:
- Mau đi đi, bọn chúng sẽ không làm hại được chúng ta đâu.
Thời gian cấp bách, Hạc Hiên và Thanh Ca cũng không kịp đáp lời bà, chỉ gật vội rồi men theo mật đạo đi mất hút. Bọn lính xông vào cũng là lúc bà cụ đóng nắp hầm, bình thản như không có chuyện gì xảy ra, còn ráo hoảnh hỏi bọn chúng:
- Không biết các vị đây, đang yên đang lành vì sao lại xông vào phòng riêng của ta?
- Con khọm già này. - Một tay lính giật đùng đùng, hất tung cái bàn uống nước lên - Ta vừa thấy ngươi chạy vào đây, có phải là đang giấu người không?
- Ta chẳng dại gì chứa chấp một kẻ tù tội như hắn ở đây cả. - Bà cụ nhún vai - Cứ thoải mái lục soát.
Biết là bà đáng nghi nhưng bọn chúng không tài nào tìm ra sơ hở, chỉ hăm dọa thêm mấy tiếng rồi rời đi. Tưởng Tuệ Vương và nương tử của chàng đã thoát nạn, nào ngờ đứa con trai của bà cụ vì bị đánh đến bầm dập, không chịu nổi nữa liền khai hết với lũ lính lệ.
- Ngươi có nói không? - Tên hung bạo nhất đám lên tiếng, tiện tay thụi một phát vào bụng đứa trẻ.
- Đau... - Nó run rẩy ôm bụng. Bà cụ từ xa trông vào, đau thấu tâm can chẳng dám chạy ra bênh con vì sợ lộ bí mật, làm hỏng đại sự.
- Còn ngoan cố? - Hắn không vừa, tiếp tục tra tấn đứa trẻ dã man. Đoạn, nó không chịu nổi nữa, liền giơ tay xin hàng, thều thào nói:
- Bọn họ ở thác Bạch Dương.
Tên đầu sỏ mừng như bắt được vàng, không thèm cãi cọ thêm với đứa nhóc, liền dẫn người vào rừng tìm ngay. Bọn chúng đi hết, bà cụ sà ngay vào, ôm lấy đứa con trong lòng. Bà khóc nấc lên khi thấy nó máu mũi xổ ra như nước, hai mắt sưng húp chẳng thấy đường, chân tay bầm dập hết cả. Cũng may là nó chỉ lịm đi chứ chầu Diêm vương, nếu không bà cụ cũng sẵn sàng tuẫn táng theo nó.
- Bá mẫu, mau đứng dậy thôi. - Một vài người đến bên đỡ bà - Bọn chúng nhanh quá, chúng ta thật sự không cản được.
- Tội đứa trẻ. - Nhiều người khác thương cảm lắc đầu.
- Mẹ xin lỗi. - Bà cụ vuốt tóc nó - Nhưng vì đại cục, mẹ chỉ có thể đứng nhìn con chịu khổ. - Bà nén cơn xúc động vào trong, cố gắng rặn từng chữ - Tuy bí mật đã bị lộ, nhưng chừng đó thời gian cũng là đủ để ngài và Vương phi ẩn mình, không để lũ bặm trợn kia truy đuổi.
- Không biết bọn họ có ổn không? - Cụ già kia lên tiếng.
- Với trí thông minh của Tuệ Vương thì có lẽ ngài sẽ trở về đây sớm thôi. - Bà cụ khẳng định chắc nịch, thầm cầu nguyện cho người ở phương xa bình an vô sự, mau chóng tìm về với Lam Thành.