Ngự Hoạn - Chi Đông

Chương 98: Kẻ thế thân



Beta: 30/11/2024

Mặt trời chẳng biết đã lên cao đến đâu nhưng lại cực kì chói mắt, Tạ Vụ Hành lại cảm thấy cả người mình tắm trong gió lạnh, hàn ý lạnh buốt bò vào từng kinh mạch hắn, máu như đông lại thành từng khối băng.

Thân thể kề sát trong lòng thì mềm mại, không ngừng truyền nhiệt độ sang hắn, ngoan ngoãn giao triền hơi thở.

Từ trong cơn thịnh nộ dần trở nên hoảng hốt, tiểu công chúa vẫn là muốn hắn. Bất luận là Tạ Vụ Hành hay là Ninh Dịch, vẫn đều là hắn.

Nhưng lại có một thanh âm khác lạnh lùng nói cho hắn biết, Tạ Vụ Hành bị Công chúa chối bỏ rồi, ngươi xem, chỉ trong thời gian ngắn như vậy không ở bên nàng, nàng liền quên chính mình chỉ thuộc về ngươi, đem toàn bộ dấu vết của ngươi xoá sạch sẽ.

Tạ Vụ Hành giơ tay lên run rẩy khẽ xoa phần gáy yếu ớt của Vụ Nguyệt, khớp ngón tay hắn căng đến mức trắng bệch, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh có thể tàn nhẫn nắm lấy cổ nàng, hoặc là vẫn còn luyến tiếc, chỉ muốn dịu dàng vỗ về.

Dày vò như tra tấn.

Vụ Nguyệt nhìn qua vẫn có vẻ ngoan ngoãn dán vào lồng ngực Tạ Vụ Hành nhưng vẫn luôn cảnh giác, cho dù tiếng tim đập trong lồng ngực hắn khó chịu như thế nào nhưng tay vẫn chỉ khẽ khàng vỗ về nàng, hắn vẫn luôn kiềm chế sự kích động của mình.

Vụ Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập bất an, mím môi ấp úng hỏi: "Biểu ca không tin ta sao?"

Tạ Vụ Hành không đáp, hắn sợ chỉ cần mở miệng sẽ không thể đảm bảo được sự bình tĩnh của mình.

Vụ Nguyệt cô đơn rũ mắt, giây lát sau, lại nắm chặt vạt áo hắn kề sát hơn, "Ta thật sự..."

Lời nói chưa hết của Vụ Nguyệt khiến trái tim đang chết héo của Tạ Vụ Hành bỗng nhảy một cái, nhưng ngay sau đó hắn lại nghe tiểu công chúa nói, "Nhưng ta cam đoan sẽ quên hắn, quên sạch sẽ..."

Như một chậu nước lạnh tưới xuống, tạt cho đống tro tàn không còn tia lửa nào, nhưng song song với đó lại có ngọn lửa khác bùng lên, kịch liệt hơn thiêu đốt toàn thân hắn.

"Ta về sau... chỉ thích chàng, được không?"

Đôi mắt trong suốt của tiểu công chúa giờ này chỉ phản chiếu hình bóng hắn, Tạ Vụ Hành cắn chặt khớp hàm cơ hồ bật máu, tốt... thật là tốt...

Vụ Nguyệt rõ ràng nhìn thấy ánh mắt co rút của hắn, trong lòng nàng lộp bộp, nhất thời có chút lùi bước không dám đi chọc giận hắn nữa, nhưng nàng không cam lòng mình bị lừa không hay biết gì cả, nàng đau lòng sợ hãi lâu như vậy. Không chỉ nàng mà còn Lan ma ma cũng khóc thầm không biết bao lâu.

"Biểu ca muốn thế nào mới tin tưởng ta?" Vụ Nguyệt làm ra vẻ mười phần lo lắng ngước mắt hỏi hắn.

Giống như hắn rất cao nàng không nhìn được vào mắt hắn chỉ có thể vùi mình vào gần hắn hơn một chút, môi mỏng cách cằm hắn rất gần, "Như thế nào mới tin tưởng ta?"

Con ngươi tràn đầy tức giận của Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm cánh môi mấp máy gần trong gang tấp, hô hấp của nàng quanh quẩn chóp mũi hắn, như có như không ngấm vào từng giác quan.

Nộ khí gì đó đều bị vứt sang một bên.

Ngon ngọt mà hắn ngày nhớ đêm mong đang ở ngay trước mắt, dục vọng trong cơ thể vốn bị hắn khắc chế giờ lại bùng lên dữ dội, tàn sát khắp nơi, kêu gào muốn thoát ra ngoài.

Vụ Nguyệt cũng thấy tim mình nóng bừng nhưng vẫn cố trấn tĩnh, nàng thả lỏng bàn tay níu lấy hắn, "... Thôi, bỏ đi..."

Đến lúc này rồi mà lại dám nói thôi với hắn?

Tạ Vụ Hành giật giật khoé miệng, bàn tay đặt sau gáy nàng bất chợt dùng sức, trong nháy mắt dục khí xông lên đầu, định cúi xuống hôn thì Vụ Nguyệt giật mình bật thốt lên nhưng thanh âm rất nhỏ giống như đang tự lẩm bẩm một mình "Hắn với chàng... có chút giống nhau."

Tạ Vụ Hành sững người, ai giống ai?

Vụ Nguyệt ý thức được mình lỡ miệng, cuống quýt nhìn hắn, không để ý cánh môi đã chạm lên khoé miệng hắn, hai mắt nàng nhìn chằm chằm như là đang xem hắn có nghe thấy lời nàng vừa nói không.

Chạm nhẹ một chút đã khiến hô hấp Tạ Vụ Hành hỗn loạn, chỉ là hắn càng để ý những lời Vụ Nguyệt nói hơn, ánh mắt âm u hỏi: "Công chúa nói... ai giống ai?"

Vụ Nguyệt thấy hắn nghe được liền luống cuống siết chặt tay.

Tạ Vụ Hành đều thu hết vào trong mắt, trong lòng hèn mọn chờ mong, có lẽ tiểu công chúa là vì thấy Ninh Dịch giống với Tạ Vụ Hành nên mới chủ động cùng hắn thân cận.

Tạ Vụ Hành âm u hỏi: "Công chúa biến ta thành kẻ thế thân?"

"Chỉ là thân hình có chút tương tự." Vụ Nguyệt vội vàng giải thích, "Biểu ca so với hắn, tốt hơn nhiều."

"Tốt chỗ nào?" Con ngươi thoáng hoà hoãn của Tạ Vụ Hành lại bùng lên lửa giận, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Tóm lại là hắn không tốt, ta không thích hắn, ta nhất định sẽ gả cho biểu ca, quá khứ hết thảy đều là mây khói, quên hắn đi thôi." Vụ Nguyệt nói như vậy, giống như nàng hoàn toàn không thích Tạ Vụ Hành, hoặc là nàng lấy đại cục làm trọng.

Tóm lại, từng chữ nàng nói đều đủ khiến nộ khí hắn tăng vọt, ngực như bị khoét mất một lỗ khiến hắn hít thở không thông.

Tiểu công chúa nói không thích hắn, ánh mắt Tạ Vụ Hành trở mên mê mang, vậy hắn phải làm sao bây giờ.

Tựa hồ, tất cả những gì hắn tranh đoạt đến bây giờ, đều trở nên vô nghĩa cả.

Mãi cho đến khi cảm giác được trên môi ẩm ướt, Tạ Vụ Hành cứng đờ người cúi đầu.

Vừa vặn nhìn thấy tiểu công chúa tự mình dâng môi lên.

Vụ Nguyệt thở nhẹ, đợi hô hấp bình ổn lại mới nâng con ngươi hoảng loạn lên hỏi hắn trong sự mong chờ, "Biểu ca đừng tức giận, có được không?~~"

Tiểu công chúa vậy mà lại học được cách dỗ dành người khác từ hắn rồi, nhưng lại để lấy lòng nam nhân khác.

Tạ Vụ Hành nhếch mép, nếm thấy hương vị còn lưu lại trên môi, giận đến mức bật cười, tiểu tâm can của hắn không phải sợ xấu hổ nhất sao, lúc này vậy mà lại rất chủ động.

Nếu như bình thường, hắn sao có thể không nhận ra nàng có điểm bất thường, nhưng giờ phút này lý trí của hắn đã bị tuyệt vọng nuốt chửng rồi.

Vụ Nguyệt liếc mắt thấy Hạ Lan Loan đang đi đến từ đằng xa, nàng lùi lại, lá gan cũng lớn hơn, "Biểu ca vẫn không thể nguôi giận sao?"

Tiểu công chúa nhẹ nhàng cắn môi, cánh môi mềm mại bị cắn đến mức trắng bệch, "Nhưng ta sẽ không dỗ dành người khác đâu, chỉ thân mật với biểu ca, có được không?"

Vụ Nguyệt chính là đang cố ý chọc giận hắn, vừa muốn ngẩng đầu nhìn biểu cảm của hắn thì khuôn mặt đã bị Tạ Vụ Hành nâng lên trước.

Nàng như bị lạc vào trong màn sương dày đặc trong mắt hắn, hơi thở nguy hiểm bao lấy hai người, từng tấc từng tấc quấn lấy nàng.

Vụ Nguyệt chợt cảm thấy không ổn, mở miệng định gọi biểu tỷ, Tạ Vụ Hành đã đè môi mình lên. "Được..."

Ngắn gọn một chữ, vừa trầm vừa khàn, ép vào miệng Vụ Nguyệt, ngay sau đó như gió giật mưa rào càn quét trong miệng nàng.

Vụ Nguyệt không thể chống cực, đầu lưỡi hắn dùng lực tách mở khớp hàm, giống như mãnh thú cuồng liệt đánh thẳng về phía trước, muốn đem nàng ăn sống nuốt tươi vào trong.

Vụ Nguyệt bỗng nhiên thấy run sợ, lúc trước Tạ Vụ Hành vẫn luôn khắc chế, khi hắn thật sự độc ác, nàng căn bản không chống đỡ nổi.

Giây phút hai cánh môi khép lại, nếm được hơi thở chỉ thuộc về nàng, lệ khí trong người Tạ Vụ Hành như được an ủi, lại giống như kẻ chết đuối vớ được cọc.

Nhưng vậy vẫn chưa đủ, căn bản không đủ.

Hắn không ngừng nuốt lấy từng hơi thở của nàng, không nhắm mắt mà chỉ muốn thu hết toàn bộ hình ảnh nàng vào mắt, nhìn lông mày nàng nhíu lại vì đau, con ngươi ảm đạm như tro tàn toát ra cảm xúc cực đoan không giống bình thường.

"Như vậy Công chúa còn cảm thấy ta tốt hơn Tạ Vụ Hành sao?" Tạ Vụ Hành hơi lùi lại, bóp chặt hai má nàng, hắn thở hổn hển, từng câu từng chữ như đe doạ nàng, hắn không muốn nghe một câu trả lời bất đồng.

Vụ Nguyệt bị hắn cắn đến mức môi sưng đỏ, nàng gắng sức hít vào một hơi, trên môi vừa đau vừa rát khiến tiểu công chúa giận, nàng trút căm phẫn gật đầu thật mạnh.

Một động tác nhỏ nhưng khiến Tạ Vụ Hành như rơi vào vực sâu vạn trượng, sớm biết như thế, hắn không nên dịu dàng, nên ăn nàng mới phải, để nàng triệt để hoà tan vào trong xương tuỷ, như vậy vạn sự đều tốt lành.

Không nên bởi vì lo lắng có chuyện ngoài ý muốn mà để nàng ở lại trong cung, cùng lắm thì chết cùng nhau, cùng nhau chết thì viên mãn rồi.

Hắn điên rồ nghĩ, con ngươi dữ tợn đáng sợ nhưng lại ẩn giấu mê man bất lực, hắn phát điên không thể thoả mãn, cố chấp với suy nghĩ tiểu công chúa không hề thích hắn, một khi đã nhận ra điều này thì căn bản không thể chấp nhận nổi.

Hắn giống như mãnh thú xổ lồng, ngay cả hôn cũng cực kì trúc trắc, ban đầu là điên cuồng cuối cùng vẫn lo lắng mà nhẹ nhàng liếm mút.

Vụ Nguyệt cảm nhận được hắn từ lạnh lùng dần hoá thành run rẩy, trong lòng nàng tê rần, tất cả sự tủi thân bấy lâu đều biến thành nhớ nhung mãnh liệt, hai tay không kìm được vòng lên đầu vai hắn.

Động tác này không nghi ngờ khiến tim Tạ Vụ Hành càng trầm xuống, hắn khát vọng tiểu công chúa có thể thích hắn, thích hắn một chút thôi cũng được, nếu không hắn sẽ chết mất.

Hắn không ngừng thuyết phục chính mình, Ninh Dịch cũng là hắn.

Trong mắt là vẻ quỷ dị phức tạp tới cực điểm.

Thẳng đến khi con ngươi cô quạnh nổi lên vẻ điên cuồng khiến người ta sợ hãi, trái tim như đã bị thuần phục, không sao... không sao... tóm lại vẫn thích hắn... là được...

Lúc này, hắn nhất định sẽ khiến tiểu công chúa một khắc cũng không dám quên, đến chết cũng không thể, như thế nào cũng không thể xoá đi dấu vết của hắn một lần nữa.

Sẽ có cách... nhất định sẽ có cách...

*

Phe nhà gái nhưng tự nhiên thấy nhà trai cũng tội tội... =))))) hai anh chị chốt sổ nhanh đoạn này giúp con dân bình yên ạ :)

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Hạ Lan Loan từ xa thấy hai người dính vào một chỗ liền thấy không đúng, đến gần một chút nhìn thấy rõ chuyện gì đang xảy ra liền cả kinh kêu lớn, "Ninh Dịch! Ngươi muốn chết?!"

Vụ Nguyệt mê man đầu choáng mắt hoa, nghe thấy tiếng Hạ Lan Loan thì giật mình, luống cuống tay chân đẩy Tạ Vụ Hành ra.

Thật vất vả mới tránh được hắn thì Hạ Lan Loan vọt tới, nhìn thấy hai má Vụ Nguyệt còn in dấu tay, môi cũng bị giày vò sưng to thì tức giận rút roi trên eo xuống chỉ vào Tạ Vụ Hành mắng, "Muội ấy còn chưa gả cho ngươi đâu, ngươi hồ đồ cái gì thế hả?!"

Tạ Vụ Hành nhướn mày, con ngươi thâm thuý liếc qua, ý cười bên môi có chút lạnh lẽo, suy nghĩ cũng không rõ ràng.

Giờ phút này hắn không đủ kiên nhẫn với Hạ Lan Loan, ánh mắt nhìn về phía tiểu công chúa đang ảo não che mặt, đầu nàng cúi thấp, không dám nhìn dù chỉ một chút, lỗ tai hồng đến mức tưởng như có thể nhỏ máu.

Đầu óc hắn dần thanh tỉnh, đây mới là bộ dáng tiểu công chúa sẽ có, làm chuyện xấu xong sẽ sợ bị người khác phát hiện, nhu thuận khiến người ta yêu thương, chuyện to gan như vừa rồi, nhiều năm ở cùng hắn, nàng chưa từng làm.

Nàng vì muốn được Ninh Dịch thích mà lại chủ động thân mật với hắn, chủ động dâng môi lên muốn hôn.

Hắn đúng là bị tức giận che mờ lý trí rồi, thậm chí vậy mà lại không nhận ra, suy nghĩ dần thanh tỉnh, hai tay nắm chặt, tiểu công chúa thông minh, tâm tư kín kẽ, nếu có thể phát hiện hắn khác với ám vệ... có lẽ...

"Còn không mau thả muội ấy xuống!"

Suy nghĩ bị Hạ Lan Loan làm gián đoạn, Tạ Vụ Hành không kiên nhẫn nhíu mày, "Sớm muộn gì cũng gả cho ta!"

Hạ Lan Loan còn muốn lên tiếng, Tạ Vụ Hành đã kẹp chặt bụng ngựa, dẫn theo Vụ Nguyệt chạy sâu vào rừng.

"Ninh Dịch!" Âm thanh Hạ Lan Loan hét to bị bỏ lại ở đằng sau.

Vụ Nguyệt bị con ngựa thình lình chạy nhanh làm mất đà, nàng thất thanh sợ hãi nắm lấy cánh tay Tạ Vụ Hành, ngựa chạy nhanh gió thổi qua làm tiểu công chúa không thể mở nổi mắt, cũng không dám kêu lên, bóng cây hai bên vùn vụt khiến nàng cảm giác như mình sắp bay ra ngoài.

Mãi đến khi Tạ Vụ Hành vòng tay qua eo nàng ôm chặt để nàng dựa vào người hắn thì cảm giác sợ hãi mới tan đi.

Mãi cho đến khi chạy đến một chỗ yên tĩnh sâu trong rừng, Tạ Vụ Hành cuối cùng mới kéo cương cho ngựa dừng lại, Vụ Nguyệt hé mắt, miệng nàng thở gấp, một hồi lâu tim mới bình tĩnh lại.

Nàng quay đầu giận dữ trừng mắt nhìn hắn, tiếng nói mềm mại: "Chàng làm gì vậy?"

Tạ Vụ Hành nhìn nàng chăm chú, "Cho dù là như vậy, Công chúa vẫn cảm thấy ta tốt hơn Tạ Vụ Hành sao?"

Vụ Nguyệt còn chưa kịp nói ra lời trách cứ, phản ứng lại kịp là hắn cố ý, nàng thả nhẹ giọng, khéo léo hiểu lòng người đáp, "Biểu ca dạy ta cưỡi ngựa, cũng không phải cố ý làm ta sợ, đương nhiên là tốt rồi."

Tạ Vụ Hành cúi đầu, ánh mắt bị hàng mi dài che đi, bóng ma luẩn quẩn trước mắt, lộ vẻ cô đơn tịch liêu, ngay cả nụ cười bên môi cũng chua xót.

Hắn quả thật rất biết cách nguỵ trang bộ dáng đáng thương, miễn cưỡng nói: "Ừm... Công chúa nói tốt chính là tốt."

"Hắn xấu xa như vậy, không xứng được Công chúa thích..."

Anh ta nhận ra Vụ Nguyệt đang diễn rồi =)))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv