Tiêu Phái thiết cung yến tiếp đãi Ninh Dịch, Hạ Lan Loan cùng sứ thần Nguyệt Di.
Màn đêm gần tối, trong Kim Loan điện vẫn đèn đuốc rực rỡ, ánh sáng toả ra khắp bên ngoài, chiếu lên bậc thềm ngọc thạch lấp lánh hào quang, trong điện vũ cơ nhảy múa mua vui, quan viên cùng sứ thần thi nhau nâng chén, thanh âm hàn huyên rôm rả.
"Hôm nay Lục vương tử đã gặp qua Hoàng muội của trẫm chưa?"
Tạ Vụ Hành ngồi thoải mái dựa vào gối mềm phía sau, một tay hắn tuỳ ý khoát trên đầu gối, đầu ngón tay theo tiếng nhạc khẽ khàng gõ nhịp.
Nghe thấy thanh âm Tiêu Phái, hắn nghiêng đầu như hồi tưởng lại điều gì, trong chớp mắt giống như rất vừa lòng gật đầu, "Đã sớm nghe nói Ngũ công chúa thiên tư ngọc sắc, hôm nay gặp quả nhiên xinh đẹp động lòng người."
Tiêu Phái nhất thời không phân rõ hắn nói thật hay giả, Vụ Nguyệt xinh đẹp đương nhiên hắn biết, chỉ là thái độ của Ninh Dịch... không hề keo kiệt lời tán dương, nhưng nghe lại không giống có bao nhiêu tình cảm, giống như có cũng được mà không có cũng không sao.
Cảm giác bị người nắm mũi đi này khiến hắn thật sự không vui.
Tiêu Phái nâng ly rượu uống một ngụm, thái giám ở ngoài điện cao giọng hô, "Ngũ công chúa đến~~~"
Tạ Vụ Hành hơi sững người, theo thanh âm của thái giám hắn quay đầu nhìn ra cửa điện.
Đập vào mắt hắn trước tiên là một làn váy hoa phiền phức, lên một chút bên hông nàng đeo ngọc bội trân châu theo bước chân lay động qua lại, ngọc bội leng keng rất có ý câu lấy ánh nhìn người khác.
Tạ Vụ Hành mím môi, mắt dời chút nữa lên trên, thần sắc hắn lập tức tối sầm, eo tiểu công chúa nhỏ nhắn buộc chặt, vẽ ra đường cong lả lướt rõ ràng, giống như đường cong chiếc bình sứ trắng tuyệt phẩm.
Ánh mắt Tạ Vụ Hành như đốt lên từng ngọn lửa, ý định muốn bóp chết những kẻ xung quanh đang nhìn nàng cực kì mãnh liệt, đều là lũ chó chết, không đáng sống.
Hắn còn muốn bắt
Vụ Nguyệt đi vào đại điện hành lễ với Tiêu Phái, "Vụ Nguyệt bái kiến Hoàng thượng."
Tiêu Phái nâng tay miễn lễ, "Hoàng muội tới vừa đúng lúc, trẫm đang cùng Lục vương tử nói về ngươi."
"Thật sao?" Vụ Nguyệt quay đầu, con ngươi ngập nước nhìn về phía Tạ Vụ Hành.
Đột nhiên nàng cất bước, cách bàn khẽ khom người, lông my che đi nửa ánh mắt, ôn nhu nói: "Vụ Nguyệt bái kiến Ninh biểu ca."
Tay áo lụa của nàng rũ xuống trên bàn, vải mỏng khẽ đung đưa.
Vụ Nguyệt nói xong lập tức xoay người, Tạ Vụ Hành nhìn mảnh lụa theo động tác nàng trượt khỏi bàn, ngay thời khắc đó hắn suýt nữa đã giơ tay bắt lại.
Tạ Vụ Hành nắm chặt tay, ngón tay nghiền khớp xương, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Vụ Nguyệt, cảm xúc đen tối khó lường.
Trước đây muốn nàng gọi một tiếng ca ca còn khó hơn lên trời, sao bây giờ lại kêu biểu lại thuận miệng như vậy... dễ nghe.
Vụ Nguyệt ngồi xuống bàn đối diện Tạ Vụ Hành, nàng cúi đầu chỉnh trang lại làn váy, trong lồng ngực tim đập hỗn loạn.
Nàng biết Ninh Dịch vẫn đang nhìn mình, ánh mắt hắn nghiền ngẫm như có như không, nàng cảm nhận được rất rõ cảm giác nguy hiểm ẩn giấu sâu trong ánh mắt đó.
Ban ngày, từ lúc rời khỏi Lộc Minh cốc, tiểu công chúa vẫn luôn suy nghĩ lời biểu tỷ nói, chỉ thấy quen thuộc vô cùng.
Rốt cuộc nàng cũng nhớ ra, lúc trước khi giả làm thái giám cùng Tạ Vụ Hành xuất cung từng xảy ra một chuyện khiến nàng thấy kì quái.
Ở trấn Thiện Thuỷ, lúc Mã đại nhân mở tiệc trong phủ, Tạ Vụ Hành đối xử với nàng như thể người khác, rõ ràng ngoại hình giống nhau nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy kì lạ.
Lúc trở về xe ngựa, hắn thản nhiên nói: "Nhất định là bởi vì ta không để ý đến nàng, cũng không ăn vải trên tay nàng, không lúc nào cũng nghĩ đến Công chúa, trong lòng chỉ có Công chúa... như vậy mới giống ta thường ngày."
Bây giờ nhớ lại, giọng điệu Tạ Vụ Hành khi đó giống như đang nói với nàng người có thái độ lạnh lùng ở bữa tiệc không phải là hắn, đúng vậy người lạnh lùng với nàng nhất định không phải là hắn.
Có lẽ là hắn có cách gì đó làm thay đổi dung mạo, nếu không, nàng sao có thể thấy "Tạ Vụ Hành" kia xa lạ, còn "Ninh Dịch" trước mặt lại thấy quen thuộc.
Hơn nữa, Ninh Dịch là Vương tử đột nhiên được Nguyệt Di tìm về, mà Tạ Vụ Hành từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thấy thi thể, điểm này cũng rất kì quái, mà quan trọng nhất là... hắn đã đáp ứng nàng... nhất định sẽ trở về.
Có lẽ... hắn thật sự trở về rồi.
Vụ Nguyệt không biết có phải là do mình nghĩ quá nhiều không, dù sao chuyện này cũng quá mức khó tin, nhưng nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, không thì... nàng biết phải làm sao bây giờ.
Ôm một chút hy vọng cũng tốt... biết đâu...
Suy nghĩ hỗn loạn liên tục càn quấy trong đầu nàng, cảm nhận thấy Ninh Dịch đã rời mắt đi liền thử thăm dò nâng mắt lên, sau đó bưng chén rượu trước mặt, khẽ nhấp một ngụm làm ướt cánh môi khô khốc.
Một giọt rượu lơ đãng chảy xuống kẽ môi nàng, nàng đưa tay nhẹ nhàng lau đi, đầu lưỡi đảo qua kẽ môi.
Khoé mắt Ninh Dịch khẽ nheo lại, tim Vụ Nguyệt đập nhanh không ngừng.
Hắn rõ ràng đã nhìn đi nơi khác nhưng kỳ thật vẫn luôn chú ý đến nàng, thái độ của hắn, rõ ràng rất giống như Tạ Vụ Hành từng làm trước đây.
Không có lúc nào nàng không nằm trong tầm khống chế của hắn.
Tạ Vụ Hành xoa ngón tay một cách khó chịu, không cần lén nhìn nữa hắn lập tức đem ánh mắt xâm lược bao phủ lấy Vụ Nguyệt, "Không biết chuyện hoà thân, Hoàng thượng tính thế nào?"
Tiêu Phái quan sát từng li từng lý, thấy rõ Ninh Dịch quả thật có tư tâm vớ Vụ Nguyệt, hắn đương nhiên yên tâm hơn, cầu thân và vội vàng gả đi, ý nghĩ không hề giống nhau.
"Trẫm nói rồi, việc này phải để Hoàng muội đồng ý mới được." Hắn làm bộ hỏi Vụ Nguyệt, "Muội thấy thế nào?"
Vụ Nguyệt hốt hoảng nhìn Tạ Vụ Hành, chống lại ánh mắt của hắn, nàng mím môi làm ra bộ dạng e lệ khiến tim Tạ Vụ Hành càng trầm xuống.
Tiểu công chúa chớp mi, do dự nói: "Vụ Nguyệt không biết... Vụ Nguyệt nghe Hoàng huynh."
Thấy nàng không lập tức đáp ứng, sự khó chịu trong lòng Tạ Vụ Hành mới tản đi đôi chút."
"Lục hoàng tử cũng thấy đấy," Tiêu Phái ba phải thế nào cũng được nói, "Trẫm vẫn rất luyến tiếc Hoàng muội này."
Hạ Lan Loan nghe xong thì cướp lời, "Vụ Nguyệt hiện tại chưa thân thuộc với Ninh Dịch, ở chung thêm một thời gian có lẽ sẽ nảy sinh tình ý."
Nàng mặc dù không thích Ninh Dịch nhưng dù sao cũng là ruột thịt không thể mặc kệ.
Tạ Vụ Hành tán thành gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn Tạ Vụ Hành, "Ta mới đến, không biết Công chúa có thể dẫn ta đi thăm thú một chút, thưởng thức phong tình Đại Dận?"
Vụ Nguyệt trầm mặc, Tạ Vụ Hành thì thấy giày vò trong lòng, hắn muốn nàng đồng ý nhưng lại càng muốn nàng không đồng ý.
"Nếu biểu ca đã mở lời." Vụ Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ôn nhu cười đáp, "Đương nhiên là được rồi."
Lời nói vừa dứt, ánh mắt nàng liền khẽ thay đổi có chút không xác định, nụ cười bên khoé môi cũng cứng lại.
"Vậy thì tốt." Tạ Vụ Hành chậm rãi gật đầu.
Vụ Nguyệt cố gắng duy trì nụ cười bên môi, bàn tay nắm chặt trên đầu gối, suy đoán trong lòng nàng càng thêm chắc chắn.
Nàng đem hết thảy hy vọng kí thác lên suy đoán kia, cũng tự huyễn hoặc bản thân tin theo bất chấp.
Sau cơn kích động là tủi thân chua xót xông vào tim, hận không thể lập tức tiến lên chất vấn hắn, tại sao phải khiến nàng đau lòng như vậy, sợ hãi như vậy, vì sao không nói cho nàng biết.
*
Cả đêm Vụ Nguyệt hầu như không ngủ, nàng nằm trên giường trăn trở đến tận hừng đông thế nhưng tinh thần lại cực kì thanh tỉnh, giống như không hề biết mệt.
Hạ Lan Loan đến thì đã thấy tiểu công chúa trang điểm xong xuôi ngồi trước cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn đón gió thổi bay mấy lọn tóc mai, cả người lộ dáng vẻ nhu thuận lại trầm tĩnh.
Thấy Hạ Lan Loan vào, mắt Vụ Nguyệt sáng rực, nàng xách váy đứng dậy đi đến trước mặt nàng ấy, "Biểu tỷ, đi luôn sao?"
Hạ Lan Loan gật đầu, ánh mắt âm thầm đánh giá Vụ Nguyệt, rõ ràng lúc trước khuyên thế nào cũng không bỏ được Tạ Vụ Hành, sao đảo mắt lại thay đổi thái độ rồi, chẳng lẽ vừa gặp Ninh Dịch liền thấy hắn tốt?
Nhưng mới gặp có hai lần, hơn nữa Vụ Nguyệt cũng không phải người dễ dàng thay đổi như vậy.
Hạ Lan Loan ôm một bụng hoang mang nhưng không dám hỏi nhiều, sợ lại thành vạch áo cho người xem lưng.
Ít nhất đây cũng là việc tốt, có lẽ Vụ Nguyệt đã suy nghĩ thấu đáo, tự mình muốn thoát ra, Hạ Lan Loan chỉ có thể thuyết phục chính mình như vậy.
Hai người lên xe ngựa đi một đường đến Xuân Phồn lâm ở ngoại ô, đây là vườn Hoàng gia, trăm mẫu đất ngập tràn hương hoa, còn có một trại ngựa không nhỏ.
Lúc Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan đến thì Tạ Vụ Hành đã ở đó, hắn ngồi dưới mái đình nhỏ, xách ấm trà tự rót uống.
Vụ Nguyệt vừa đi qua nguyệt môn thì Tạ Vụ Hành đã nhìn thấy nàng. Làn váy xanh nhạt thêu cánh bướm bạc, san hô bên hông như vẽ rồng thêm mắt, tóc đen như mực, gương mặt trắng nõn không cần trang điểm đã đủ thanh kiều thoát tục, hoa điền đỏ rực ở mi tâm càng làm tăng vẻ kiều mị của nàng.
Tiểu công chúa rõ ràng đã trang điểm tỉ mỉ trước khi đến, trước đây ở cùng hắn nàng chưa bao giờ tốn tâm tư như vậy.
Nàng cố ý ăn mặc cho Ninh Dịch xem sao, trong lòng Tạ Vụ Hành khó chịu nhưng vẫn không thể dời mắt, chăm chú nhìn nàng.
Khoảng cách khá xa, Vụ Nguyệt không thấy rõ thần sắc của hắn, song sự sắc bén giữa hàng lông mày không thể nào giấu được.
Nàng âm thầm chun mũi, cùng Hạ Lan Loan đi vào đình, trước mặt gọi một tiếng, "Biểu ca."
Âm thanh ngọt ngào tràn vào tai, Tạ Vụ Hành cảm giác huyết mạch dưới da như sôi trào, nhất thời hắn không rõ là vì vui vẻ hay tức giận xen lẫn hoảng sợ.
"Hôm nay Công chúa rất xinh đẹp." Tạ Vụ Hành ý vị không rõ khen.
Vụ Nguyệt mím môi xấu hổ cúi đầu.
Tạ Vụ Hành áp chế sự khó chịu trong lòng.
Con ngươi trong suốt của nàng nhìn hắn, vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn, "Biểu ca muốn cùng ta đi dạo không?"
Tạ Vụ Hành căn bản không thể cự tuyệt nàng, gật đầu đáp: "Được."
Hạ Lan Loan đứng ở một bên đã kinh ngạc đến mức quên chớp mắt, trong lòng nàng liên tục tự an ủi chính mình, đây là chuyện tốt, chuyện tốt...
Nàng ấy cười khan nói với hai người, "Vậy hai người đi đi, ta ngồi đây nghỉ một lát."
Vụ Nguyệt cùng Tạ Vụ Hành sóng vai đi sâu vào trong vườn, nàng cúi đầu nhìn bước chân hai người, tiểu công chúa phát hiện, chỉ cần nàng đi chậm lại hắn cũng sẽ thả chậm bước chân theo.
Vụ Nguyệt lặng lẽ liếc mắt, rõ ràng rất giống.
Trong mắt nàng đầy ý cười, hàm răng cắn môi, giống như rất muốn cắn rơi một miếng thịt của người bên cạnh.
Nhìn thấy chuồng ngựa cách đó không xa, Vụ Nguyệt ngửa đầu nhìn người bên cạnh, "Biểu ca có thể dạy ta cưỡi ngựa không?"
"Công chúa muốn học cưỡi ngựa?" Tạ Vụ Hành thoáng nhíu mày, tiểu công chúa nũng nịu, dù là sờ ngựa một chút cũng rất cẩn thận rụt rè, lúc này sao lại lớn gan thế.
"Có thể không?" Vụ Nguyệt mềm giọng hỏi, đồng thời nâng ngón tay nắm lấy cổ tay áo hắn, khẽ kéo.
Trong mắt Tạ Vụ Hành tràn ngập dịu dàng cùng buồn bã, một lúc lâu sau mới gật đầu.
"Biểu ca thật tốt." Vụ Nguyệt nhảy nhót chạy đến trước chuồng ngựa.
Tạ Vụ Hành không chớp mắt nhìn theo bóng lưng nàng, lần đầu tiên hắn thấy gượng cười cũng là việc rất khó làm.
Có lẽ tiểu công chúa chỉ bởi vì thân phận biểu ca của hắn, tín nhiệm hắn nên mới cùng hắn thân cận.
Dưới thân phận biểu ca, Tạ Vụ Hành tự mình thuyết phục chính mình, vừa nghĩ đến việc tiểu công chúa có lẽ thật sự quên hắn, hắn liền không nhịn nổi lệ khí muốn giết người.
Lúc Tạ Vụ Hành đi đến bên cạnh Vụ Nguyệt thì nàng đã chọn xong một con ngựa.
Vụ Nguyệt luẩn quẩn vẫn luôn không dám tới gần, đợi Tạ Vụ Hành tới gần mới sợ hãi hỏi, "Biểu ca có thể đỡ ta một chút không, ta không dám..."
Tạ Vụ Hành trầm mặc gật đầu, một tay nắm chặt cánh tay nàng, tay còn lại vòng qua đỡ hông nàng, ngay lúc tay hắn chạm vào, hắn thật sự chỉ muốn ôm lấy nàng, ôm lâu một chút.
Cảm giác áp bách khiến Vụ Nguyệt không nhịn được run lên, giống như vô số dây leo quấn chặt lên tứ chi.
"Công chúa cẩn thận." Âm thanh của hắn trầm thấp.
Hắn rút tay về, Vụ Nguyệt chỉ thấy hoảng hốt một chút, nàng cúi đầu khẽ thở ra một hơi, xem qua chỉ thấy giống như đang khẩn trương vì lần đầu cưỡi ngựa.
Nàng cố gắng không khiến tim mình đập loạn, lông mi chớp động không ngừng, nhỏ giọng làm nũng với Tạ Vụ Hành, "Ta vẫn thấy sợ... biểu ca... phải làm sao bây giờ..."
Tạ Vụ Hành cắn chặt lưỡi, tiểu công chúa dù là chỉ nói một câu cũng khiến hắn không đủ sức chống cự, huống gì là nàng làm nũng.
"Ta cùng nàng cưỡi." Tạ Vụ Hành không cho Vụ Nguyệt cơ hội từ chối, dù là đồng ý hay cự tuyệt cũng đều không muốn nghe.
Hắn tung người lên ngựa, ôm chặt lấy thân thể mềm mại ngày nhớ đêm mong vào lòng, hô hấp hắn run rẩy.
Vụ Nguyệt kiềm chế không để mình biểu hiện ra vẻ khác thường, tấm lưng gầy yếu cùa nàng kề sát vào một lồng ngựa rộng lớn, hơi thở cường đại mang tính xâm lược bọc lấy nàng triền miên không dứt, nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấu qua lớp áo đơn bạc như muốn đốt cháy nàng.
Nhất định là hắn, chỉ có thể là hắn!
Vành mắt Vụ Nguyệt đỏ lên, nàng nhìn chằm chằm bàn tay đang kéo cương trước mặt, trên mu bàn tay hắn nổi từng đường gân.
Cánh tay hắn bị một bàn tay nhỏ nhắn run rẩy nắm chặt, Tạ Vụ Hành căng thẳng, hắn cúi đầu cũng chỉ nhìn thấy mái tóc đen nhánh của nàng.
Ánh mắt di chuyển muốn nhìn rõ thần sắc của nàng, nàng lộ rõ vẻ tín nhiệm hắn.
Vụ Nguyệt nhỏ giọng nói: "Ta có thể bám vào chàng một chút không? Ta sợ sẽ ngã xuống."
Có thể, sao lại không thể chứ.
Nhưng ngay sau đó hắn lại nghe tiểu công chúa mềm giọng gọi một tiếng, "Biểu ca!"
Tạ Vụ Hành lạnh mặt.
Tiểu công chúa thật sự không nhận ra hắn sao, Tạ Vụ Hành thở ra một hơi, "Yên tâm, sẽ không để nàng ngã đâu."
"Ừm!" Vụ Nguyệt cực kì tin cậy gật đầu.
Tạ Vụ Hành nhắm chặt mắt, hắn kéo dây cương cho ngựa chậm rãi bước đều, chóp mũi quanh quẩn hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về tiểu công chúa khiến hắn mê say trầm luân.
Đầu óc hắn thanh tỉnh, vốn muốn dẫn Công chúa rời đi rồi sẽ nói cho nàng biết chân tướng, nhưng hiện tại hắn không hề nghĩ như thế.
"Công chúa."
"Biểu ca." Vụ Nguyệt nhẹ giọng gọi hai chữ khiến Tạ Vụ Hành cực kì phiền chán.
Tạ Vụ Hành trầm mặc một lát mới đáp, "Làm sao?"
Vụ Nguyệt chần chừ rồi mới trịnh trọng mở miệng, "Lát nữa ta hồi cung, ta liền nói cho Hoàng huynh, ta nguyện ý gả cho chàng, có được không?"
Tiếng hô hấp thô ráp như cát rơi vào tai Vụ Nguyệt, thật lâu sau nàng mới nghe thấy tiếng Tạ Vụ Hành.
"Công chúa nguyện ý gả cho ta sao?" trong mắt Tạ Vụ Hành phủ một tầng sương lạnh, buồn bã man mác không giấu được, tiếng nói trầm thấp lộ vẻ sợ hãi cùng không cam lòng không dễ phát giác.
"Ta thấy biểu ca là người tốt, nên nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ta, thương ta, đối với ta tốt." Vụ Nguyệt chững chạc đàng hoàng đáp, nói xong còn ngại chưa đủ nên bổ sung thêm một câu: "Ta nguyện ý."
Tiểu công chúa nói nguyện ý gả cho hắn, không đúng; không phải hắn, nàng thật sự quên hắn rồi, không cần hắn nữa."
Nếu hôm nay không phải là Ninh Dịch, hoặc là bất kì người nào khác, có phải nàng vẫn sẽ nguyện ý gả không...
Yết hầu Tạ Vụ Hành lăn lộn, chỉ hít thở thôi cũng đau đớn như có lưỡi dao cùn cứa phải, hắn không kiềm chế được bật thốt ra một câu khô khốc: "Ta nghe Hạ Lan Loan nói... Công chúa trước khi từng cùng kẻ tên là Tạ Vụ Hành có một khoảng thời gian, tình ý triền miên... Công chúa quên hắn rồi sao?"
Đau đớn dồn vào tim, nghẹn lại ở cổ họng, hắn cũng biết, nàng không quên được, vậy hắn có biết nàng sợ hãi như thế nào không, mỗi ngày đều ngóng trông, càng mong càng sợ, càng sợ lại càng mong.
Vụ Nguyệt xoay người nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng nhìn thấy ánh mắt hắn tối đen không có tia sáng nào như thể đã hoàn toàn mất hy vọng, trong lòng thoáng bình tĩnh lại.
Nàng buồn bã cắn môi, cố ý nói: "Biểu ca... người chết rồi không thể sống lại, ta ngoại trừ quên hắn... còn có thể làm gì."
Sợi dây lý trí trong lòng Tạ Vụ Hành đứt phựt, cái gì mà bình tĩnh lý trí đều không còn, lệ khí bùng lên đầu, còn tâm thì như rơi vào tuyệt cảnh cháy vụn thành tàn tro, tối tăm vô vọng.
Vụ Nguyệt nhẹ dựa người vào lồng ngực hắn, ngón tay nhỏ nhắn kéo lấy vạt áo hắn, "Nếu ta nói... ta thích biểu ca... biểu ca nhất định sẽ không tin nhưng vừa thấy biểu ca... ta liền nhịn không được muốn tới gần... muốn thân cận... Có lẽ biểu ca mới là chân mệnh của ta."
Ánh mắt Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm Vụ Nguyệt mềm mại trong lồng ngực. Lệ khí bừng bừng trong thẩn thể hắn dần dần trở thành kích động, tham luyến, vặn vẹo kết hợp cùng một chỗ...