"CÔNG THÀNH!!"
"CÔNG THÀNH!!
"CÔNG THÀNH!!"
...
Mấy vạn tướng sĩ Nguyệt Di hô lớn chấn động đất trời, kèm theo đó là gió cát cuốn lên tứ tung, từng dòng người ngựa lướt qua nàng khiến trái tim Vụ Nguyệt chấn động, đập kịch liệt như trống đánh.
Cả người nàng như bị cuốn vào cơn sóng triều, cảm giác như trong chớp mắt sẽ bị cơn sóng cuốn đi mất, nhưng cánh tay Tạ Vụ Hành ôm chặt nàng lại vững chắc vô cùng như tiếp thêm cho nàng vô số sức mạnh.
Quan quân hộ tống đội ngũ đưa dâu kinh hoảng nhìn bốn phía, một đám người cầm đủ các thứ đồ nghi thức, của hồi môn trong tay vội vã xô đẩy nhau chạy trốn, trong miệng ai nấy hô to: "Nguyệt Di muốn công thành! Nguyệt Di muốn công thanh! Chạy mau!"
Lưu Dụ dù đã thân kinh bách chiến nhiều năm nhưng nhìn quân địch đông như kiến trong khi phía mình chỉ có một nhóm quân phòng thủ nhỏ thì trên mặt cũng không che giấu được nỗi hoảng sợ.
Trong lúc nguy cấp, sự tình có thể liên quan đến tồn vong của Đại Dận, hắn không được chần chừ, Lưu Dụ quyết định thật nhanh, hắn rút kiếm bên hông ra, cao giọng hạ lệnh: "Đóng cửa thành! Cung thủ chuẩn bị, đón địch..."
Lời nói của hắn đột ngột nghẹn lại ở yết hầu, giống như có ai đó chặn ngang họng hắn không cho không khí tiến vào.
Đôi mắt Vụ Nguyệt bị che đi, cảnh tượng cuối cùng mà nàng thấy là, trong tay Tạ Vụ Hành có một lưỡi đao mềm bay ra...
Lưu Dụ nâng tay che cổ, máu tươi nóng hổi trào ra không ngừng trên khe hở trên cổ hắn, hắn mở to mắt, trong họng chỉ còn phát ra được tiếng rên rỉ, hắn dùng hết sức lực cuối cùng nâng kiếm lên chỉ về phía Tạ Vụ Hành, hai mắt sung huyết tựa như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn.
Cả một toà thành trước mắt, hắn không cam lòng nhưng thân thể chỉ có thể ngã xuống, cuốn lên từng trận bụi đất.
"Lưu tướng quân đã chết!"
Âm thanh hô vang khiến đội ngũ đưa dâu càng thêm sợ hãi, toàn bộ đoàn người chạy hối hả quay về thành, tướng sĩ canh giữ trên thành cũng đồng dạng chấn động hoảng hốt, vội giục giã nhau đóng cổng thành, ở phía đối diện, rất nhiều tướng sĩ Nguyệt Di không ai ngăn cản liều chết xông lên.
Tạ Vụ Hành bế Vụ Nguyệt lên giữa muôn vàn tướng sĩ.
Thân thể nàng lơ lửng trên không rồi được vững vàng đặt xuống, Vụ Nguyệt cả kinh mở mắt ra, nàng thấy mình ngồi trên lưng Đề Thương.
"Tạ Vụ Hành!" Vụ Nguyệt gọi.
Tạ Vụ Hành đứng phía trước cười nhìn nàng, "Chờ ta trở lại."
Dứt lời hắn xoay người nhảy lên ngựa, lập tức thúc ngựa chạy nhanh, phi lên dẫn đầu thiên quân vạn mã, "Chúng tướng sĩ theo ta đánh về Hoàng thành!"
Tiếng vó ngựa rong ruổi bên tai Vụ Nguyệt không dứt, thanh âm Tạ Vụ Hành cũng lẫn vào đó mà dần nghe không rõ, ngay cả bóng dáng hắn giục ngựa tiến lên cũng trở nên mờ dần trong mắt nàng.
Đề Thương quay đầu, người Vụ Nguyệt hơi nảy lên, nàng vội cúi sát người, hai cánh tay nhỏ nhắn dùng sức ôm chặt cổ con thú, ánh mắt nàng nhìn về phía kẻ đang dắt xích, chần chừ gọi: "Trọng Cửu?"
Trọng Cửu quay đầu lại cười đáp, "Công chúa còn nhớ nô tài!"
*
"Xảy ra chuyện rồi! Hoàng thượng! Xảy ra chuyện rồi!!!"
Tiêu Phái đang cùng quan viên trao đổi chuyện phản quân thì nghe thấy tiếng thái giám vang từ ngoài vào cắt ngang.
Tiêu Phái nhíu mày, Tiến An tiến lên trước quở trách: "Nô tài to gan! Ngươi nói năng linh tinh cái gì thế hả?!"
Thái giám vừa chạy vào sắp hoảng chết rồi, vội quỳ rạp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu: "Thật sự là có chuyện ạ... Nguyệt Di... Nguyệt Di... đại quân Nguyệt Di... đánh qua Cư Dung quan rồi!!!"
"Ngươi nói cái gì?!" Tiêu Phái đứng bật đậy, chén trà bên cạnh bị động tĩnh của hắn làm đổ ra đầy đất.
Quan viên trong điện cũng khiếp sợ không thôi, Cư Dung quan là cửa ải cuối cùng để đánh về Hoàng thành, phản quân tấn công qua đây chẳng khắc nào đã đánh vào nơi trọng yếu.
Tiêu Phái nghiến răng, đôi mắt ngập tràn sát ý, "Ninh Dịch điên rồi sao?!"
Hay là Nguyệt Di điên rồi, lớn mật như vậy, tưởng rằng có thể đoạt được giang sơn của hắn hay sao, cho dù có đánh vào Hoàng thành, thì chỉ cần quân triều đình chạy về thì ắt cũng không thể thắng, là hoạ diệt vong đấy!
"Không... không phải Ninh Dịch..." Thái giám quỳ giữa điện run rẩy lẩm bẩm.
"Nói rõ ràng!" Tiêu Phái nghiến răng.
Thái giám vùi đầu thật thấp, "Là... là ấu tử... truyền... truyền nhân của... của... Nhân Tuyên đế...!"
Lời này vừa thốt ra, mọi người trong Ngự Thư phòng, bao gồm cả quan viên đều trấn kinh, ai nấy nhìn nhau, từ nơi nào lại có một ấu tử của Nhân Tuyên đế... lúc trước Nguyên Võ đế mang binh tắm máu Hoàng cung, bao nhiêu Hoàng tử Công chúa, tính cả Hậu phi, không một ai thoát khỏi cảnh tru sát rồi cơ mà...
Trừ một người, Ninh quý phi!
Tiêu Phái cũng nghĩ đến, nhưng Ninh quý phi sinh nữ nhi, hơn nữa đó là hài tử của Nguyên Võ đến, trừ phi, trong chuyện này có uẩn khúc.
"Lấy đâu ra trẻ mồ côi tiền triều!" Tiêu Phái lạnh lùng quát, "Nguyệt Di nhỏ nhoi cũng dám cử binh tấn công triều Đại Dận ta, người đâu, truyền lệnh trẫm!"
Tiêu Phái nắm chặt tay, hiện tại quân triều đình vẫn đang giằng co cùng Triệu Minh, nếu như quân triều đình thất thủ, đến lúc đó sao có thể ngăn được mười vạn binh lực của Nguyệt Di đây.
Hắn cắn chặt khớp hàm, trong mắt tràn đầy tơ máu, nghiến răng nhả từng chữ, "Triệu tập toàn bộ binh lực Tam đại doanh, tử thủ Hoàng thành!"
*
Mùng bảy tháng bảy, tử khí trong kinh thành lan tràn không tan, dân chúng không ngừng cảm thấy bất an, đóng cửa không dám ra ngoài.
Ba ngày ngắn ngủi, tin bại trận từ Cư Dung quan liên tiếp truyền về, Nguyệt Di quân lúc này đóng quân cách Hoàng thành mười dặm, một khi tiến công, không đến mấy ngày, kinh thành sẽ thất thủ.
Và cũng trong ba ngày này, tin tức truyền nhân tiền triều cũng theo gió đi khắp nơi, gây ra từng đợt sóng to gió lớn trong kinh.
Năm đó Tiêu Lâm mưu phản soán ngôi, để lại mạng của Ninh quý phi, không ngờ Quý phi đã có thai, vì bảo toàn tính mạng đứa bé trong bụng mà liên thủ với Tạ tướng quân, dùng cốt nhục trong bụng Tạ phu nhân đổi với long tử trong bụng Ninh quý phi, long tử sau khi ra đời đã giao cho Nguyệt Di Cốt Đô Hầu Hạ Lan Yết bí mật nuôi dưỡng, mà Ngũ công chúa, hoá ra chính là thiên kim Tạ gia.
Nhiều năm như vậy, ấu tử của Nhân Tuyên đế vẫn luôn giấu mình, tập kết Triệu Minh cùng vô số nghĩa sĩ tiền triều, thề khôi phục đại nghiệp.
Tạ Vụ Hành về đến doanh địa đã là đêm khuya, rồi lại thâu đêm bàn bạc đối sách tấn công hoàng thành cùng phó tướng, đến lúc về doanh trướng thì chân trời đã có tia sáng le lói.
Trọng Cửu cùng Thuận Ý canh giữ bên ngoài doanh trướng của Vụ Nguyệt, thấy Tạ Vụ Hành đến liền đồng thanh, "Điện hạ!"
Tạ Vụ Hành gật đầu, vén màn đi vào doanh trướng.
Trong trướng tối tăm, hắn chưa kịp nhìn rõ thì thân thể mềm mại thơm ngát của tiểu công chúa đã lao vào trong lồng ngực, nàng nhắm chặt mắt, vùi đầu vào lòng hắn, giáp trụ trên người hắn vừa lạnh vừa cứng cấn lên người nàng phát đau nhưng vẫn nhất quyết không buông ra.
Tạ Vụ Hành thả màn xuống, cúi người ôm chặt lấy nàng, đầu hắn vùi vào gáy Vụ Nguyệt, tham lam hít hà từng hơi, than thở lẩm bẩm, "Rất nhớ... rất nhớ... Công chúa..."
Chóp mũi Vụ Nguyệt chua xót, nàng mặc dù ở trong doanh địa nhưng thời thời khắc khắc vẫn nghe thấy tiếng chém giết ở chiến trường phía trước, không có lúc nào là không lo lắng, âm thanh nhỏ bé xen lẫn tiếng nghẹn ngào, "Vậy... vậy sao chàng còn đi lâu như vậy..."
Không chỉ có ba ngày này, mà cả trước đó nữa.
Tiểu công chúa có những lúc rất nũng nịu nhưng lại có những lúc rất kiên cường, không dễ dàng lộ ra vẻ yếu mềm của bản thân, Tạ Vụ Hành cảm nhận được nàng run rẩy sợ hãi, đau lòng vô cùng, ôm càng chặt hơn.
"Là ta không tốt, không nói cho Công chúa vì chính ta cũng không nắm chắc sẽ thuận lợi." Lúc Tạ Vụ Hành nói, cánh tay ôm Vụ Nguyệt cũng chưa từng buông lỏng.
Hắn nhất định phải đảm bảo Tiêu Phái tin hắn đã chết, mấy mũi tên kia là hắn liều mạng nhận, nếu có sai lầm, hắn thật sự sẽ chết ở đáy vực.
Vụ Nguyệt đương nhiên biết tình cảnh đó nguy hiểm như nào, càng là như thế nàng lại càng sợ, "Vì sao không trực tiếp nói cho ta thân phận của chàng."
"Tạ Vụ Hành... quá bẩn." Tạ Vụ Hành khẽ cười.
Nếu hắn biết chân tướng ngay từ đầu, ắt sẽ không dính lấy cái danh gian hoạn kia, dù hắn có là hậu nhân tiền triều đi chăng nữa, nhưng sát hại trung lương, hoạ loạn triều cương là điều ai cũng biết, người trong thiên hạ sao có thể phục, còn có, hắn là hoạn quan, sao có thể ngồi lên ngôi vị kia.
Thậm chí cả đám người Triệu Minh cũng sẽ không nguyện đi theo hắn, trong khi nhất định phải mượn uy thế của bọn họ. Cho nên Tạ Vụ Hành và hậu nhân tiền triều không thể có quan hệ.
Hơn nữa, hắn không e ngại bản thân mình dơ bẩn, lại càng không e ngại bị người người phỉ nhổ, nhưng không thể để tiểu công chúa lây nhiễm cái dơ bẩn được, cũng không để tâm huyết của Tạ gia, mẫu phi, nhiều người như vậy bị vấy bẩn.
"Cho nên, Tạ Vụ Hành nhất định phải chết."
Gian thần cũng là gian thần của Tiêu gia, hoạ cũng là hoạ của Tiêu gia.
Vụ Nguyệt hiểu, hắn muốn thoát khỏi thân phận Tạ Vụ Hành, sạch sẽ quay về.
Nàng thoáng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đã khôi phục lại như cũ của Tạ Vụ Hành, chần chừ hỏi: "Vậy... bây giờ...?"
Hắn cười khẽ, "Người giống người mà thôi, Tạ Vụ Hành chết rồi..."
Gian hoạn bị mọi người thoá mạ, chết còn có ai nhớ chứ, bay biến theo mây khói mà thôi, có thể là câu chuyện trong mồm khi trà dư tửu hậu đã là nhiều rồi.
Vụ Nguyệt đau lòng, nàng vươn tay xoa nắn mặt hắn, rốt cuộc không biết sờ bao lần, nhiệt độ quen thuộc, hơi thở giao hoà khiến cả hai người đều run lên.
Tạ Vụ Hành thở ra một hơi, bàn tay giữ ở cổ Vụ Nguyệt, cuồng loạn hôn nàng không ngừng, từ hai bên má, tai, mặt mày... không có thứ tự, giống như chỉ muốn trên người tiểu công chúa tràn ngập hơn thở của hắn.
Môi hắn nóng bỏng ngậm lấy môi Vụ Nguyệt, hai người đều thở gấp, nghe thấy thanh âm khe khẽ của tiểu công chúa, Tạ Vụ Hành như được cổ vũ, càng dùng sức mút hôn.
Hắn càng ngày càng không biết đủ hút lấy nước miếng thơm ngọt trong miệng nàng, "Lại thêm chút nữa, tiểu tâm can~"
Vụ Nguyệt nhắm chặt mắt run lên, đuôi mắt vì xấu hổ mà đỏ bừng, cảm giác Tạ Vụ Hành gấp gáp, nàng cố nén xấu hổ, hơi hé miệng hùa theo lưỡi hắn.
Nàng sắp không chống đỡ nổi rồi, Tạ Vụ Hành lại không bỏ qua, tiếp tục đòi hỏi: "Vẫn chưa đủ~~"
Vụ Nguyệt đầu váng mắt hoa, như con cá mắc cạn lắc đầu.
"Công chúa không biết ta sắp chết sao?"
Giọng Tạ Vụ Hành hơi trầm lọt vào tai Vụ Nguyệt, khàn khàn đáng thương, âm cuối còn cố tình cắn chặt khiến người ta sợ hãi.
Vụ Nguyệt quá quen thuộc giọng điệu này của hắn đại biểu cho điều gì, hô hấp nàng sững lại, Tạ Vụ Hành hơi dừng lại, nhẹ nhàng liếm môi Vụ Nguyệt, dùng lưỡi vẽ lại hình dáng cánh môi nàng, "Công chúa tốt nhất, nhất định luyến tiếc ta, phải không?"
Vụ Nguyệt vốn đã bị hắn làm cho không tỉnh táo, cảm giác tê dại trên môi truyền thẳng vào tim.
Tạ Vụ Hành híp đôi mắt phiếm hồng, nhìn ánh mắt tan rã của tiểu công chúa, môi nàng hé mở hút từng ngụm khí, đầu lưỡi co quắp, bộ dáng mê ly, hắn cong môi khẽ cười ra tiếng.
Bên tai có thanh âm vật nặng rơi xuống đất, Vụ Nguyệt hé mắt thấy Tạ Vụ Hành, chẳng biết từ lúc nào đã cởi bỏ áo giáp nặng nề trên người.
Vụ Nguyệt cuống quýt, muốn nói chuyện đã bị hắn ôm lên, Vụ Nguyệt đỏ mặt đá chân, Tạ Vụ Hành cầm chân nàng, thuận tay vòng qua thắt lưng hắn, "Ôm chặt!"
Hô hấp nàng dừng lại, trong đầu choáng váng, nói năng lộn xộn, "Đây là quân doanh, chàng còn phải xuất binh đấy!"
"Kệ!" Tạ Vụ Hành đáp, cúi đầu cách lớp áo cắn lên con thỏ nhỏ trước ngực nàng, "Công chúa nếu không muốn làm trễ nải chuyện quân thì ngoan ngoãn để ta "ăn" được không?~~"
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn mảnh vải trước mặt bị nước miếng của mình thấm ướt, mơ hồ lộ ra hình dáng dưới lớp vải, lời nói ra lại vô cùng đàng hoàng, "Bị đói... sao đánh trận được đây~"
Từng lời chui vào tai Vụ Nguyệt khiến nàng sụp đổ phòng ngực, thân thể chưa kịp phản ứng đã bị hắn ôm lên giường.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Trọng Cửu canh giữ ở ngoài doanh trướng, thấy Tạ Vụ Hành đi ra liền tiến lên đón, "Điện hạ."
Chính ngọ (12h trưa), ánh mặt trời chói mắt, Tạ Vụ Hành ngước mắt nhìn về phía lá cờ đón gió tung bay, bên trên có một chữ "Nghiêp". (Editor: Thời Tuyên Nhân đế, quốc gia tên là Đại Nghiệp, chứ không phải Đại Dận như hiện tại)
"Truyền lệnh xuống, chỉnh quân!"
Trọng Cửu biến sắc, cuối cùng cũng tấn công vào Hoàng thành.
"Dạ." Hắn lập tức chắp tay, xoay người đi truyền lệnh.
Tạ Vụ Hành quay đầu nhìn về phía màn trướng đóng chặt, con ngươi lạnh lùng thoáng dịu xuống, mở miệng dặn Thuận Ý: "Công chúa còn đang ngủ, không được làm ồn."
*
Chiến trường bên kia, sông đào bảo vệ thành chuyển sang màu đỏ của máu, mùi tanh nồng bốc lên tận trời.
Theo hướng vào thành chất đống thi thể, cửa thành bị tấn công mãnh liệt, một nhóm quân xông lên bị đáng chết lại có một nhóm khác tiếp nối, thang đã được dựng lên, bên trong ném đá ra, bên ngoài liên tục xông vào, đạp lên từng thi thể mà vào.
Dù là cung tiễn xa gần, dù là máy ném đá, cũng không ngăn được bước chân quân Nguyệt Di.
Thủ quân vội vàng chạy về, hướng tới thủ lĩnh hô lớn, "Thống soái, quân địch lại tấn công! Tiếp tục như vậy, chỉ sợ không giữ được!"
Lời còn chưa dứt, thủ quân đã bị một cước đạp ngã lăn, thống soái gầm lên, "Không giữ được cũng phải giữ, tử thử!"
Thanh âm cửa thành bị đập mở liên tục vang lên, hắn quay đầu nhìn về phía dân chúng trong thành dưới mưa tên, lửa đạn, ai nấy đều hỗn loạn tìm chỗ trốn, tử khí đã bao phủ Hoàng thành, không cần tính toán cũng biết khí vận Đại Dận đã hết, trừ phi có thần tiên hỗ trợ, bằng không cũng không còn cách nào.
Thống soái đỏ bừng mắt, hét lớn: "Theo ta đón địch!"
Mùng mười tháng bảy,
Trong hoàng cung, đèn đuốc sáng trưng, tiếng kèn vang vọng khắp nơi, âm thanh khiến con người ta run rẩy, cấm quân trùng điệp vây giữ Kim Loan điện, sẵn sàng phản kháng.
Trong đại điện, Tiêu Phái gục đầu ngồi trên long ỷ, ánh mắt ảm đạm cô quạnh, một thân long bào huyền sắc vốn là biểu tượng tôn quý vô cùng, giờ khắc này chỉ còn chán nản thất vọng.
Tiến An từ ngoài chạy vào, "Hoàng thượng, nô tài đã sắp xếp cấm quân xong rồi, hiện tại có thể hộ tống Người rời đi."
"Ngươi muốn trẫm trốn?" Tiêu Phái ngẩng đầu lên, sắc mặt lạnh lẽo, Vua của một nước lại vì giữ mình mà bỏ trốn, hắn còn mặt mũi nào chứ.
"Gọi Uyển Uyển đến đây gặp Trẫm."
"Hoàng thượng..." Tiến An dập đầu, quân địch đã tiến đến Hoàng thành rồi, không đi e là không kịp nữa.
Tiêu Phái xua tay, "Đi đi."
Tiến An cắn răng, lệ rơi đầy mặt lui xuống.
Cố Ý Uyển xuyên qua cấm quân trùng trùng, giẫm lên bậc thang ngọc thạch đi vào Kim Loan điện.
Tiêu Phái cầm bầu rượu tự rót hai chén, nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngước mắt nhìn về phía Cố Ý Uyển, môi mỏng khẽ cười, "Đến đây với Trẫm."
Cố Ý Uyển từng nhìn thấy nhiều bộ dáng của hắn, có suy sụp vì thất lại nhưng cũng có khí phách phấn chấn, hoặc là lạnh lùng nhẫn tâm, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy hắn như lúc nào, tuy mỉm cười, nhưng trong mắt lại là tuyệt vọng.
Cố Ý Uyển đi lên, "Không biết Hoàng thượng gọi thần thiếp đến đây là có chuyện gì?"
Tiêu Phái kéo tay nàng, áp lên mặt mình, Cố Ý Uyển muốn rút tay nhưng hắn nắm cực kì chặt, như là muốn bóp nát tay nàng.
"Uyển Uyển, lần này Trẫm thua rồi." Tiêu Phái cười, trong mắt dường như có nước.
Cố Ý Uyển nuốt yết hầu khô khốc, hỏi hắn: "Không phải chính là báo ứng sao?"
Có lẽ giống như lời phản quân nói lúc trước, Nguyên Võ đế mưu quyền soán vị, làm trái thiên đạo nên phải chịu trừng trị, hết thảy những chuyện huynh đệ tương tàn, giết cha giết vua, đều là báo ứng.
Tiêu Phái cũng không tức giận nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay nàng, ánh mắt trống rỗng, giống như nhớ lại kí ức xa xôi nào đó, "Nàng nói... nếu như lúc trước... Trẫm nói, chỉ cần nàng, chẳng phải lòng tham, chỉ cần nàng, có phải mọi chuyện sẽ khác không."
Hô hấp Cố Ý Uyển sững lại, nàng nhíu chặt mày, lát sau, mới lạnh lìng đáp: "Chuyện đã đến lúc này, Hoàng thượng nói lời này còn có nghĩa lý gì."
"Phải." Hai mắt Tiêu Phái không còn ánh sáng, gật gật đầu, "Tóm lại, vẫn chỉ có Uyển Uyển ở bên cạnh trẫm, giống như lúc đầu vậy..."
Ánh mắt hắn nhìn về phía hai chén rượu trên bàn, ánh mắt hơi sáng lên, "Quân địch sắp vào cung rồi, Uyển Uyển... cùng trẫm đi nốt đoạn đường này đi."