"Ngũ công chúa... nhận sai người rồi..." Cánh môi trắng bệch của Cố Ý Uyển run rẩy bật lên mấy chữ khô khốc.
Vụ Nguyệt không nói, đôi mắ nàng đỏ ửng, lồng ngực bởi vì nỗi căm phận mà đập kịch liệt.
Không nhận sai... là Hoàng tẩu... không phải trốn rồi sao... không phải hết thảy đều tốt sao... sao lại bị Tiêu Phái bắt lại.
Vụ Nguyệt siết chặt hai tay, nàng cầm lấy tay Cố Ý Uyển, cổ tay nàng ấy gầy giơ xương, tiểu công chúa sợ nàng đau lại cuống quýt buông ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nói năng lộn xộn "Hoàng... Tần mỹ nhân... ta có làm tẩu đau không?"
Bi ai trong lòng khiến tim Vụ Nguyệt đau buốt, hết thảy lại trở về điểm xuất phát rồi, trở lại nhà giam vàng son này, ngày ngày uống thuốc, ngày ngày tuyệt vọng, thậm chí tình huống còn tệ hơn lúc trước, Hoàng tẩu trông như một thi thể không còn linh hồn.
Hoàng tẩu ở đây... vậy Trần Linh đâu?
Vụ Nguyệt căn bản không dám nghĩ tiếp, Cố Ý Uyển bị Tiêu Phái bắt về, đến bây giờ đã có những chuyện gì rồi, lúc này nàng hận không thể vọt tới Ngự Thư phòng, giết tên súc sinh mặt người dạ thú kia!
Hai tay nàng run rẩy, khẽ xoa cổ tay chỉ còn da bọc xương của Cố Ý Uyển, khàn giọng đau lòng vạn phần hỏi: "Có phải đau lắm không?"
Cố Ý Uyển nhắm mắt, nước mắt theo gò má nàng chảy thành dòng, nàng tưởng nước mắt nàng đã chảy khô rồi không còn có thể khóc được nữa. Nàng giơ bàn tay gầy gò lên nắm chặt tay Vụ Nguyệt, để sự ấm áp trên người nàng có thể chút một lây truyền sang.
Trong lòng hai người đều biết rõ, nàng không phải Tần mỹ nhân gì cả, nàng là Cố Ý Uyển, từng là Thái tử phi giờ đây là phi tần của Hoàng thượng.
Chỉ có Vụ Nguyệt mới cho nàng sự ấm áp, đồng thời giữ lại thể diện cuối cùng cho nàng.
Cố Ý Uyển nghẹn ngào, nuốt bi thương vào trong bụng, nàng có gắng chống đỡ ngồi dậy, dịu dàng vỗ về gương mặt Vụ Nguyệt, chậm rãi cười: "Ta không sao, muội đừng lo lắng."
Vụ Nguyệt gật đầu, tim đã sớm chìm xuống đáy cốc.
Không sao? Sao có thể không sao chứ...
Hoàng tẩu vẫn còn có thể an ủi nàng, từ lúc quen biết đến nay, nàng chỉ có thể nhìn tẩu ấy ngày càng suy yếu, phảng phất càng ngày càng mờ nhạt như sắp tan biến đi mất, thẳng đến khi đã rơi vào tuyệt vọng mới có cơ hội cứu nàng thoát khỏi bóng tối.
Nàng tưởng rằng chỉ cần rời khỏi hoàng cung này, hết thảy nặng nề đều sẽ qua đi, ai ngờ vẫn bị tên súc sinh kia bắt trở về.
Hô hấp Vụ Nguyệt run rẩy, nàng dùng sức nuốt yết hầu nghẹn ứ, dịu dàng cười với Cố Ý Uyển: "Muội mở cửa sổ cho thoáng khí, chúng ta uống thuốc, lại cùng nhau ăn cơm, được không?"
Cố Ý Uyển kì thật không có chút khẩu vị nào, bởi vì là Vụ Nguyệt, mới gật đầu đồng ý.
Vụ Nguyệt lập tức mở tung hết cửa sổ trong phòng, lại ra cửa sai người dâng thuốc và thức ăn.
Tiến An nghe vậy trên mặt lập tức lộ thần sắc vui mừng, "Nô tài lập tức đi ngay!"
Cố Ý Uyển cố gắng ăn nhiều hơn chút nhưng nàng quả thực nuốt không trôi, Vụ Nguyệt đều nhìn thấy cả, nàng nóng vội. Rốt cuộc như nào mới có thể tốt lên, chẳng lẽ cứ luôn như vậy mãi sao.
Cảm giác không làm được gì xen lẫn tuyệt vọng như mây đen bao phủ trái tim nàng, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra ngoài, hiện tại đã sắp là hoàng hôn rồi, mặt trời bị tầng mây che khuất cũng chẳng len lỏi được tia nắng nào, càng làm cho người ta có cảm giác áp bức thở không nổi.
Nghĩ đến việc Tạ Vụ Hành lại rời đi, trong lòng nàng càng bất an hơn, đột nhiên... Vụ Nguyệt rất nhớ hắn.
Nếu không phải vì đại cục, hắn sẽ không cần phải làm như vậy, tự dẫn mình vào hắn chỗ chết, đừng nói đến chuyện mạo danh có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ riêng chuyện trúng tên rồi ngã xuống vách núi, chỉ cần có một chút sai lầm, hắn nhất định sẽ không thể trở về nữa...
Nàng sao còn lãng phí thời gian tức giận với hắn cơ chứ.
Muốn gặp hắn, ý nghĩ này mãnh liệt hơn hết thảy.
Vụ Nguyệt định nói với Cố Ý Uyển, ngày mai lại đến tìm tẩu ấy thì có cung nữ chạy vào thông truyền nói, "Ngũ công chúa, Hạ Lan Loan công chúa tới tìm người, hiện đang ở bên ngoài chờ."
Cố Ý Uyển nghe vậy thì khẽ siết chặt tay lại xong dần thả ra, không có sự cho phép của Tiêu Phái, người khác không vào được đây.
Nàng giấu đi châm chọc cùng hận ý trong mắt, cười với Vụ Nguyệt: "Ngũ công chúa mau đi đi."
Vụ Nguyệt gật đầu, giờ phút này nàng quả thật có chút vội, đứng dậy nói với Cố Ý Uyển, "Ngày mai muội lại đến."
Hạ Lan Loan chờ ở ngoài Tê Ngô điện, thấy Vụ Nguyệt đi ra nàng tiến lên hai bước nhìn một vòng, thuận miệng hỏi: "Sao muội lại chạy đến đây?"
Vụ Nguyệt rõ ràng Cố Ý Uyển không muối người khác biết nàng chính là Tần mỹ nhân, nghĩ một chút nói: "Nghe nói Tần mỹ nhân ốm nên tới thăm một chút."
"Thật là..." Hạ Lan Loan gật gù.
Vụ Nguyệt nghe vậy thì đoán là có chuyện, "Làm sao thế?"
"Cũng không có gì." Hạ Lan Loan nói: "Ninh Dịch nói sẽ đích thân dẫn đội ngũ đón dâu đến, vốn định nói lời tạm biệt với muội, kết quả muội không ở đó."
Vụ Nguyệt sững sờ, thanh âm nóng nảy: "Hắn đi rồi?"
Hạ Lan Loan gật đầu, nhìn biểu tình của Vụ Nguyệt nàng ấy không khỏi ngẩn người, thật sự động lòng với Ninh Dịch rồi sao, cũng không đến mức như vậy chứ.
Nàng đột nhiên nhớ tới tên thái chết bằm đã thành đống xương kia, hắn cũng đáng thương thật...
Vụ Nguyệt bất chấp, hôm nay Cố Ý Uyển đã đủ khiến nàng sợ rồi, giờ lại đến hắn, nàng sợ hắn đi sẽ không trở về, nếu thêm lần nữa, nàng thật sự chịu không nổi, tiểu công chúa bắt đầu hoài nghi, Ninh Dịch có thật sự là Tạ Vụ Hành không, có phải là ảo giác nàng tự huyễn hoặc để an ủi chính mình không.
Trong lòng hoảng sợ không ngừng, Vụ Nguyệt bắt lấy cánh tay Hạ Lan Loan, "Biểu tỷ có thể đuổi theo hắn không, nói ta muốn gặp hắn."
Ninh Dịch vừa đi không lâu, đuổi kịp cũng không phải là không thể, nhưng đâu cần thiết, Hạ Lan Loan an ủi: "Không bao lâu nữa hắn sẽ đến cưới muội mà."
"Biểu tỷ~~" Vụ Nguyệt tha thiết xin nàng ấy.
Hạ Lan Loan không lay chuyển được nàng, "Được, ta lập tức sai người lôi hắn về đây."
Vụ Nguyệt dùng sức gật đầu, thúc giục Hạ Lan Loan đi nhanh, còn bản thân nàng thì về Chiếu Nguyệt lâu đợi.
Đi hai bước nàng chần chừ quay đầu nhìn về phía Tê Ngô điện tĩnh lặng.
Vì sao đau khổ mãi mãi đuổi không đi, phải dùng cách gì mới có thể tốt lên...
Vụ Nguyệt chìm đắm trong nỗi thống khổ không có lối ra, bỗng nàng nhớ ra điều gì, ánh mắt mê man chợt sáng bừng lên, nàng quay đầu chạy trở về Tê Ngô điện.
Sau khi Vụ Nguyệt rời đi, Cố Ý Uyển lại khôi phục dáng vẻ tuyệt vọng, âm thầm ngồi lặng người bên cửa sổ.
"Tần mỹ nhân!"
Nghe thấy thanh âm Vụ Nguyệt, Cố Ý Uyển chậm rãi xoay người, nàng cố nặn nụ cười hỏi: "Sao lại quay lại?"
Vụ Nguyệt không đáp, nàng đến bên cạnh Cố Ý Uyển, nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, "Từ nơi này có thể nhìn thấy Chiếu Nguyệt lâu."
Phương hướng này vừa vặn đối diện mặt sau của Chiếu Nguyệt lâu, không thấy rõ tẩm điện nhưng có thể thấy ngọn cây Lưu Tô, hiện giờ không phải mùa hoa nở, cành lá cũng không xum xuê.
Cố Ý Uyển gật đầu: "Thấy được."
Vụ Nguyệt cười, "Muội có thứ muốn cho tẩu xem, đêm nay, giờ Tuất, tẩu ngồi bên cửa sổ này đợi ta."
Cố Ý Uyển khó hiểu: "Thứ gì vậy?"
"Là thứ có khả năng khiến tai hoạ biết đi, tất cả mọi việc sẽ tốt lên."
*
Vụ Nguyệt quay về Chiếu Nguyệt lâu, trời đã tối, nàng vội vàng ngay cả nước cũng không uống, sốt ruột gọi Thuận Ý cùng Tâm Đàn đi chuẩn bị.
Hai người nghe ý định của Vụ Nguyệt thì đều tỏ vẻ không thể nào: "Giàn giáo chưa dựng, hỡn nữa lâu rồi Công chúa không tập, vạn nhất không được thì phải làm thế nào?"
Vụ Nguyệt biết là không kịp nên nàng cũng không có ý định dựng giàn giáo nữa.
Nàng đi vòng qua sau điện, bước đến dưới tán cây Lưu Tô, cành cây Lưu Tô to lớn cũng rất thích hợp dùng để đánh đả thiết hoa, hơn nữa, đây là cây mẫu phi trồng, bà ấy nhất định sẽ phù hộ nàng, phù hộ mọi người.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Tạ Vụ Hành đi đến ngoại thì được người của Hạ Lan Loan đuổi kịp, biết tiểu công chúa muốn gặp mình hắn không do dự lập tức về cung.
Chỉ là đột nhiên đi rồi lại quay lại, hắn cần một lý do ứng phó với Tiêu Phái, đến lúc đi ra từ Ngự Thiện phòng, trời đã tối đen như mực.
Đi dọc con đường quen thuộc đến Chiếu Nguyệt lâu, Tạ Vụ Hành vậy mà lại có cảm giác như đã trải qua cả một đời.
Tâm Liên được Vụ Nguyệt lệnh chờ trước bậc thềm đá ở cửa cung, nhìn thấy Ninh Dịch đến, nàng ấy cung kính tiến lên đón, "Bái kiến Lục Vương tử, Công chúa mời ngài vào."
Tạ Vụ Hành gật đầu để nàng ấy dẫn đường.
Tâm Liên dẫn hắn đi vòng qua hành lang gấp khúc, vòng qua từng dãy nhà, Tạ Vụ Hành thoáng nhíu mày, càng thêm tò mò, Công chúa đặc biệt gọi hắn về là muốn làm gì?
Chẳng lẽ còn muốn cáu kỉnh với hắn một trận nữa?
Tạ Vụ Hành nghĩ ngợi, nhếch môi cười.
Tâm Liên dẫn hắn dừng bước ở cuối hành lanh, hướng tới Vụ Nguyệt đứng dưới tán cây Lưu Tô nói, "Công chúa, Lục vương tử đến ạ."
Vụ Nguyệt nghe vậy quay người gọi: "Biểu ca~"
Tạ Vụ Hành cười định đáp lại nàng, khoé mắt thoáng liếc qua một góc thấy Thuận Ý cùng Tâm Đàn vây quanh đống lửa, lửa cháy rất đượm, bên trên là nước thép.
Tạ Vụ Hành nhíu chặt mày, "Công chúa... định làm gì vậy?"
Vụ Nguyệt không để ý đến hắn, vẫy Thuận Ý mang đồ tới, Thuận Ý chần chừ, xong vẫn rót nước thép nóng bỏng vào gáo một đặc chế, cẩn thận mang đến cho Vụ Nguyệt.
"Đứng lại!" Tạ Vụ Hành sầm mặt quát.
Nếu người nói là Tạ Vụ Hành, Thuận Ý tất nhiên sẽ nghe nhưng hiện tại hắn là Ninh Dịch, Thuận Ý chả thèm để ý.
Hắn còn đang sợ mình chậm chạp làm nước thép nguội, liền vội vàng giao gáo cùng gậy cho Vụ Nguyệt, miệng liên tục nhắc nhở: "Công chúa cẩn thận."
Tạ Vụ Hành nhìn Vụ Nguyệt cầm đồ vật nguy hiểm như vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, mặc kệ nàng muốn làm cái gì, hắn vội muốn chạy qua ngăn cản.
"Đừng lại đây, nhìn ta!" Vụ Nguyệt nhanh chóng quay lại quát khẽ hắn, nàng giơ tay, một tay khắc dùng sức nện thật mạnh vào gáo nước thép, để từng tia sáng bắn lên không trung.
Tạ Vụ Hành ngẩng đầu, con ngươi hắn mở lớn.
Hắn nhìn cảnh tượng chói mắt cực hạn ở trước mắt, cách mặt đấy mấy trượng nổ thành từng bông hoa lửa tuyệt mỹ, rải rắc khắp trời phủ lên tán cây Lưu Tô.
Vụ Nguyệt thở gấp hạ tay xuống, tia lửa chiếu sáng khuôn mặt tuyệt diễm của nàng, trong mắt nàng ngập tràn kinh hỉ.
Vụ Nguyệt ngửa đầu nhìn bầu trời chói lọi, nàng nở nụ cười xinh đẹp, thành công rồi!
Tạ Vụ Hành cứ đứng lặng người nhìn nàng, hắn quên mất hết thảy, nhìn hoa lửa bay lả tả đầy trời cũng không xinh đẹp bằng Công chúa của hắn!
Trái tim cuồng loạn đập, Tạ Vụ Hành sải bước đi đến dưới tàn cây, đi đến trước mặt nàng, Vụ Nguyệt nhìn hắn, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy hỏi: "Chàng thấy không, Tạ Vụ Hành."
Kể từ lúc này, chàng nhất định phải bình an.
Máu trong người Tạ Vụ Hành sục sôi, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, yết hầu khô khốc, "Ta thấy..."
*
Đồng thời, Cố Ý Uyển vẫn luôn chờ ở trước cửa sổ, nàng không biết Vụ Nguyệt muốn cho nàng xem cái gì, chỉ là hồi lâu sau vẫn không thấy có gì.
Nàng cô đơn rũ mắt, đang định xoay người thì bất chợt phía xa bừng sáng lên từng tia lửa rực rỡ, nàng ngẩn người, nhanh chóng mở to mắt nhìn cho kĩ, con ngươi vốn tràn ngập nỗi thất vọng giờ đây ngập trong ánh sáng chói loà.
Là từ phía Chiếu Nguyệt lâu, nàng không nghe thấy tiếng vang, không phải là pháo hoa, đó là gì? Sao lại còn rực rỡ loá mắt hơn cả pháo hoa?
Ánh sáng khong ngừng chiếu sáng đôi mắt nàng, Cố Ý Uyển siết chặt tay, trên mặt ẩm ướt, nàng lúc này mới nhận ra vậy mà mình đã khóc.
"Uyển Uyển đang nhìn gì vậy?"
Tiêu Phái chẳng biết đã vào từ lúc nào, đang đi về phía nàng.
Ánh sáng trong mắt Cố Ý Uyển chợt tắt, nàng vô cảm đóng cửa sổ lại, "Không có gì."
Vụ Nguyệt nói, đây là thứ có thể đuổi đi tai hoạ, hắn không xứng nhìn thấy.
*
Sau khi Tạ Vụ Hành rời đi, trong cung bắt đầu xử lý chuyện Vụ Nguyệt xuất giá, từ hôn phục cho đến của hồi môi, rồi nghi thức lễ nhạc, ngay cả cung nhân đi theo cũng không thể qua loa.
Vụ Nguyệt cũng không quá quan tâm, trong cung sắp xếp như thế nào thì là như thế, nàng không biết bước tiếp theo sẽ thế nào, đến bây giờ nàng chỉ có thể chuẩn bị tinh thần cho chính mình, đi từng bước bảo vệ người bên cạnh.
Đối với Cố Ý Uyển, tiểu công chúa thật sự không có biện pháp nào, chỉ có thể tranh thủ thời gian trước khi xuất giá ở bên cạnh tẩu ấy, làm tẩu ấy phấn chấn lên.
Từ Tê Ngô cung rời đi đã là chạng vạng, Vụ Nguyệt bước dọc theo đường lát đá hoa, Tổng quản thái giám Nội vụ phụ đi từ phía đối diện đến trước mặt nàng.
"Nô tài xin cầu kiến Công chúa." Thái giám khom người mặt đầy ý cười nói.
Vụ Nguyệt nhìn hắn, "Tìm ta có chuyện gì?"
"Kiệu hoa của Công chúa đã làm xong, thỉnh Công chúa đến xem một chút, còn chỗ nào cần thêm thắt, nô tài lập tức cho người làm ngay."
Vụ Nguyệt theo tên thái giám đi đến Nội vụ phủ, nhìn thấy cỗ kiệu lớn như một căn phòng mà giật mình.
Bên cạnh xếp sẵn vô số rương gỗ buộc lụa đỏ, là của hồi môn của nàng.
Thái giám tươi cười đáp: "Hoàng thượng có lệnh, Công chúa xuất giá không thể có một chút sơ suất, cỗ kiệu này cao năm thước, rộng tám thước, bên trong có tủ có giường đầy đủ..."
Thái giám nói một đống lời, cuối cùng chốt lại một câu hỏi: "Công chúa thấy còn thiếu gì không ạ?"
Vụ Nguyệt nghe mà váng đầu, "Cứ như vậy đi."
Rời khỏi Nội vụ phủ, nàng gặp một hàng quan viên đi ra từ Vũ Anh điện, trong đó có Lục Bức Nghiễn, trong lòng vẫn luôn không yên lòng về Cố Ý Uyển, Vụ Nguyệt nghĩ ngợi nói với Thuận Ý: "Ngươi giúp ta mời Lục đại nhân đến đây."
Thuận Ý gật đầu, "Nô tài đi ngay."
Vụ Nguyệt ngồi chờ ở một vọng lâu, nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngước mắt lên cười nói: "Lục đại nhân."
"Công chúa." Lục Bức Nghiễn cúi thấp người.
Số lần Vụ Nguyệt chủ động tìm hắn còn không đếm đủ một bàn tay, Lục Bức Nghiễn đoán nhất định là có chuyển khẩn thiết, "Không biết Công chúa tìm thần, là có chuyện gì?"
Vụ Nguyệt khó có thể mở miệng, nàng mím môi chần chừ, "Ta có một yêu cầu quá đáng."
"Công chúa cứ nói đừng ngại."
"Ta muốn nhờ Lục đại nhân giúp ta để ý Tần mỹ nhân trong cung, nếu một ngày nào đó, nàng ấy gặp khó khăn gì, hy vọng ngài có thể ra tay giúp đỡ một phen." Vụ Nguyệt nói thêm, "Nếu Lục đại thân thấy khó xử, cứ coi như ta chưa nói gì, vả lại, chuyện này cũng không dễ dàng, mọi việc ngài cứ vì chính mình mà suy tính trước hết."
Lục Bức Nghiễn cười, khó có được nàng mở miệng nhờ vả, hắn sao có thể cự tuyệt.
Cũng không hỏi nguyên nhân, lập tức gật đầu đáp ứng, "Ta sẽ cố hết sức."
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm kích nói: "Đa tạ ngài."
Hai ngươi như những bằng hữu bình thường ngồi dối diện tán gẫu, mãi khi sắc trời tối sầm, Vụ Nguyệt mới đứng dậy cáo từ.
"Công chúa xin dừng bước." Lục Bức Nghiễn nói với theo sau lưng nàng.
Chống lại ánh mắt nghi hoặc của nàng, Lục Bức Nghiễn cười nói: "Ta có chuẩn bị một phần lễ vật tân hôn, vẫn luôn không có cơ hội tặng."
"Thanh Phong!"
Thanh Phong nghe gọi tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một bộ sách, Lục Bức Nghiễn để hắn đưa cho Vụ Nguyệt, "Vàng bạc Công chúa không thiếu, cũng thô tục, lúc trước đã từng tặng Công chúa một bộ chữ, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nó thích hợp nhất, xin Công chúa nhận lấy."
Vụ Nguyệt xúc động, tiếp nhận cuốn sách, muôn vàn lời muốn nói nấn ná ở miệng, cuối cùng chỉ còn hai chữ "Đa tạ..."
*
Ngày lại ngày trôi qua, rốt cuộc, một ngày đẹp đầu tháng 6, sứ thần đón dâu vào cung.
Sứ thần hành lễ với Tiêu Phái ở trước điện Kim Loan, "Lục vương tử đích thân dẫn binh sĩ Nguyệt Di hội họp tại Cư Dung Quan, đợi Công chúa xuất giá đến đó, chỉ cần đội ngũ đưa dâu vừa qua biên ải, Lục hoàng tử lập tức giao binh."
Tiêu Phái ngồi trên long ỷ cao cao, gật đầu tỏ ý ngầm đồng ý, thái giám bên cạnh truyền chỉ: "Ba ngày sau Lưu tướng quân đưa Công chúa xuất giá, tiếp nhận binh quyền."
Trước đó hắn đã cùng Ninh Dịch bàn bạc, binh sĩ Nguyệt Di không được phép qua Cư Dung Quang, thậm chí lúc vào quan còn phải tước bỏ toàn bộ binh khí, đợi nhập vào quân Đại Dận mới được sắp xếp.
Phản tặc Triệu Minh kia, cũng nên xử lý triệt để rồi...
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
Chiếu Nguyệt lâu.
Vụ Nguyệt biết tin sứ thần đã vào cung liền vui mừng đứng bật đậy.
Trong mắt Hạ Lan Loan nhìn thấy rõ ràng ngập tràn bất mãn, hoá ra biểu muội của nàng không thích Tạ Vụ Hành, bây giờ nàng ấy bắt đầu ghét bỏ Ninh Dịch, "Nếu biết muội tương tư Ninh Dịch ngày nhớ đêm mong như thế ta đã không để hắn đến, nhìn bộ dạng đắc ý của muội kìa."
Vụ Nguyệt cũng biết mình biểu hiện có hơi quá, nàng thu lại ý cười, từ ngày hắn rời đi hôm đó, tâm tình nàng chưa từng lơi lỏng một khắc nào. Cuối cùng nàng cũng hiểu sao Tạ Vụ Hành lại lừa gạt tất cả mọi người, bởi một khi hở ra chút gió, sự tình nhất định sẽ gặp biến cố, giả dụ như nếu Hạ Lan Loan biết, tỷ ấy hẳn không thể ngày ngày vui đùa trêu chọc nàng như vậy.
Trước ngày xuất giá, Vụ Nguyệt đến Tê Ngô điện, nàng đã xin được Thánh chỉ của Tiêu Phái, người trong Chiếu Nguyệt lâu tất cả đều theo nàng đến Nguyệt Di, chỉ còn lại người trong điện này khiến tiểu công chúa không yên tâm.
Biết thời khắc chia ly ngay trước mắt, hai người đều không nói gì, mà cũng không biết phải nói gì, chỉ có nắm tay nhau thật chặt.
"Nhất định phải sống thật tốt." Vụ Nguyệt lẩm bẩm nói, nàng ngẩng đôi mắt đỏ ửng nhìn Cố Ý Uyển, "Nhất định phải sống..."
Lồng ngực Cố Ý Uyển đau nhức, nàng thật lòng luyến tiếc sự quan tâm này, không nỡ để Vụ Nguyệt thất vọng, nhớ lại thiết hoa đêm ấy chói lọi như thế, Cố Ý Uyển dùng sức toàn thân gật đầu thật mạnh, "Được!"
Vụ Nguyệt nhào qua ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói: "Ta luyến tiếc tỷ..."
Cố Ý Uyển đỏ mắt, vỗ nhẹ vai nàng, "Đừng khóc... sưng mắt rồi thì sao mai có thể làm tân nương tử..."
Vụ Nguyệt nghe lời chớp chớp không cho nước mắt chảy ra, Cố Ý Uyển lấy khăn tay lau mặt nàng, áy náy nói: "Ta như thế nào... ngày mai e là không thể tiễn muội xuất giá."
Vụ Nguyệt lắc đầu: "Muội... hiểu..."
Vụ Nguyệt nhớ tới ngày đó đã dặn dò Lục Bức Nghiễn, nói tiếp: "Lục Bức Nghiễn Lục đại nhân là người muội tin tưởng, nếu tỷ gặp chuyện khó khăn, hắn có lẽ sẽ giúp được."
Cổ họng Cố Ý Uyển nghẹn ứ, người như nàng chỉ mang đến phiền phức cho kẻ khác thôi... Nhưng không muốn Vụ Nguyệt lo lắng, nàng vẫn gật đầu.
Hôm nay Vụ Nguyệt vẫn luôn ở lại Tê Ngô điện, mãi đến khi Tiêu Phái đến mới cáo lui rời đi.
Sáng hôm sau, Vụ Nguyệt khoác áo phượng khăn quàng, đón những tia nắng đầu tiên của ngày mới, được Tâm Đàn Tâm Liên nâng đỡ bước ra khỏi Chiếu Nguyệt lâu.
Ngoài Kim Loan điện, nghi thức đưa dâu được cử hành trang trọng, nàng đi trên con đường lát bạch ngọc, hai bên là văn võ bá quan.
Vụ Nguyệt chậm rãi bước từng bước đến trước thềm đá, trước điện đã bày sẵn bàn lễ, hương án, nữ quan nghi lễ cầm kim sách ở một bên hô vàng, "Quỳ---"
Tâm Đàn cùng Tâm Liên đỡ nàng quỳ xuống đệm mềm, theo lời nữ quan bái lễ liệt tổ liệt tông, rồi đến lượt Tiêu Phái, "Thần muội cáo biệt Hoàng huynh."
Tiêu Phái bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt mỉm cười: "Lần này đi, núi cao sông dài, trẫm cùng các huynh đệ tỷ muội sẽ nhớ mong ngươi."
"Giờ lành đến----" Quan nghi lễ hô vang.
Nữ quan cầm lấy khăn trùm cô dâu đội lên đầu Vụ Nguyệt, nhưng đúng lúc này, vốn dĩ là lúc mặt trời lên cao nhất, chiếu rọi muôn dặm thế nhưng từ đâu có vô số mây đen kéo đến che khuất đi toàn bộ ánh sáng, không khí nặng nề, tựa như chuẩn bị có một cơn mưa rất lớn ập xuống.
Thậm chí cả bộ hỉ phục trên người Vụ Nguyệt cũng như mất đi ánh sáng.
Không phải điềm lành.
Tiến trình nghi lễ thoáng dừng lại, tất cả mọi người nhìn quanh bàn tán thiên tượng quái dị này.
Tiêu Phái nhíu mày, trong lòng Vụ Nguyệt kích động, hai bàn tay giống trong ống tay áo siết chặt.
Một cung nữ chạy vội tới bám vào tai Tiến An nói mấy câu, nàng nhận ra đây là cung nữ Tê Ngô điện, chẳng lẽ Hoàng tẩu đã xảy ra chuyện.
Tiêu Phái cũng bị phân tán chú ý, hắn khoát tay nói: "Giờ lành không thể trì hoãn, mau đi đi."
Khăn đỏ tân nương chụp xuống mắt, tầm nhìn của nàng đều bị ngăn trở, Tâm Đàn cùng Tâm Liên đỡ nàng đứng dậy đi ra khỏi điện Kim Loan, Vụ Nguyệt chịu đựng nỗi xúc động trong lòng, từng bước dẫm lên con đường treo đầy lụa đỏ.
Đội nhạc lễ gõ chiêng dẹp đường, đoàn đưa dâu rồng rắn xuất cung.
Kì quái, kiệu hoa của Vụ Nguyệt vừa ra khỏi Hoàng thành thì mây đen trên trời cũng đều tan biến cả, ánh mặt trời lại chói lọi chiếu xuống, toàn bộ đội ngũ mênh mông cuồn cuộn trong không khí vui vẻ náo nhiệt đi một đường, đội nhạc lễ đánh trống cũng càng ngày càng vang dội.
Vụ Nguyệt vẫn luôn yên tĩnh ngồi trong kiệu, mãi đến khi nàng cảm nhận được tốc độ đã chậm lại, bên tai tiếng gió cát thổi càng ngày càng vang, nàng đoán đã ra tới biên ải, tim cũng lập tức treo cao.
Khẩn trương, thấp thỏm, lo lắng.
Biên quan gió cát vần vũ, Lưu Dụ nhìn Lục Vương tử Ninh Dịch ngồi trên lưng ngựa cách đó không xa, sau lưng hắn là đội ngũ đón dâu xếp thành hàng chỉnh tề, hơn mấy trăm ngàn rương sính lễ mênh mông không thấy điểm cuối, xa hơn nữa là đại quân đông như kiến.
Lưu Dụ giơ tay lệnh đoàn đưa dâu ngừng lại, hắn giục ngựa tiến đến chỗ Ninh Dịch.
"Bái kiến Lục vương tử!" Lưu Dụ khách khí chăp tay với Ninh Dịch, "Công chúa ở phía sau."
Ý là, ngài nên giao binh quyền ra đây.
Tạ Vụ Hành không nhanh không chậm nhìn về phía đội ngũ đưa dâu phía sau hắn, trên mặt vẫn là nụ cười bất cần đời, "Ta lại có chút vội vàng, muốn ngắm dung nhan của Công chúa."
Lưu Dụ là người bảo thủ, thấy Ninh Dịch như vậy liền không vừa mắt, mày hắn nhíu chặt.
Hắn nghĩ mình là ai chứ, hắn muốn là việc của hắn, trước bao nhiêu người thế này là muốn đạp lên mặt mũi Đại Dận sao.
Lưu Dụ vốn định lấy lý do không hợp quy củ để cự tuyệt, nhưng thấy Ninh Dịch lấy Hổ phù bạch ngọc từ trong vạt áo ra. Hắn trầm ngâm trong chớp mắt, phất tay ý bảo đội ngũ đưa dâu tiến lên gần hơn.
"Thế nào, vẫn không nỡ đi ra để ta xem một chút, hửm?~"
Vụ Nguyệt ngồi trong kiệu, nghe thấy giọng nói trêu chọc hoà cùng tiếng gió cát chui vào tay, hô hấp nàng hơi ngừng lại, tim đập càng nhanh, là giọng Tạ Vụ Hành.
Màn kiệu được vén lên, Vụ Nguyệt mặc một thân hỷ phục đỏ rực được đỡ xuống, ánh mắt Tạ Vụ Hành khẽ nheo lại, màu đỏ diễm lệ đập thẳng vào mắt hắn.
Hắn xoay người nhảy xuống ngựa, đưa mắt nhìn tiểu công chúa chầm chậm từng bước đi về phía mình, khăn trùm đầu tân nương tử thêu uyên ương, trong mắt hắn là quan tâm triền miên không hề che dấu.
Lưu Dụ nhìn không nổi, dời mắt đi nói: "Lục vương tử giao binh phù cho Lưu mỗ đi thôi."
Đối với câu của Lưu Dụ, Tạ Vụ Hành mí mắt cũng không thèm nâng, hắn thò tay vào khăn trùm đầu khẽ nâng mặt Vụ Nguyệt lên hỏi: "Nếu ta phá hỏng hôn sự này, Công chúa có trách ta không?"
Lời hắn làm Lưu Dụ thấy kì quái, cái gì gọi là phá hôn?
Vụ Nguyệt cũng biết chuyện này kì lạ, nhưng tầm mắt nàng bị lụa đỏ che khuất, không nhìn rõ thần sắc Tạ Vụ Hành, nhưng nàng tin tưởng hắn.
Tiểu công chúa nhẹ nhàng lắc đầu.
Nháy mắt sau đó, khăn voan bị tốc lên.
Bão cát đột ngột đập vào mặt khiến Vụ Nguyệt không mở nổi mắt, nàng cố gắng hé mi chỉ thấy đôi mắt mỉm cười của Tạ Vụ Hành.
Lưu Dụ cảnh giác, thần sắc hắn nghiêm túc.
"Lưu tướng quân khong phải muốn binh phù sao?" Tạ Vụ Hành chậm rãi giơ binh phù lên.
Lưu Dụ giơ tay muốn nhận lấy, ai ngờ cách đó mấy trượng đội ngũ đón dâu lật mở từng rương sinh lễ, sau đó ném đi toàn bộ đồ bên trong.
"Lục Vương tử có ý gì?!" Lưu Dụ cả kinh gầm lên, nhưng lời nói lại khựng lại ở yết hầu.
Hắn nhìn thấy, ngoại trừ một mặt trên là sính lễ thật để nguỵ trang, thì bên dưới toàn bộ là binh khí!
Tạ Vụ Hành ôm Vụ Nguyệt vào lòng, đồng thời giơ cao binh phù trong tay, "CHÚNG TƯỚNG SĨ NGHE LỆNH... CÔNG THÀNH!!!!!"
Ảnh cướp dâu cướp cả nước đó =))))