Ngủ Cùng Quỷ

Chương 165



Vừa rồi tôi hết sức chăm chú làm việc, hoàn toàn không thấy sắc mặt tái nhợt của Vưu Tích, cho dù sau khi hoàn thành pháp sự, thì anh ta vẫn đau đến toàn thân run rẩy.

Trần Kha lấy mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước Thiên Ngạo dặn dò mấy trăm lần, anh ba tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót gì.

Tôi cũng hao hết sức lực, sắc mặt tái nhợt, cơ thể lung lay ngã xuống tường ở phía sau, cũng may Thiên Ngạo đã đỡ kịp.

" Hiểu Hiểu, em không sao chứ? "

" Em ổn. "

Tôi gian nan kéo khoé miệng ra, nhìn đáy mắt Thiên Ngạo có đau lòng còn có cảm kích, tôi như trút được gánh nặng tựa đầu vào lồng ngực anh ta.

Trần Kha nhìn chúng tôi nồng đậm tình cảm mật ý, đáy mắt hiện lên một tia oán độc, ngay sau đó lại nhìn Vưu Tích còn đang suy yếu thở dốc, nhất thời đáy mắt sáng ngời, cầm khăn mặt lau mồ hôi cho anh ta, còn nhẹ giọng hỏi:

" Cảm giác thế nào rồi? "

" Bây giờ tôi sao rồi? Đã giải được thuật ngự quỷ của Hàng Thi rồi sao? "

" Có lẽ đã giải trừ rồi, bây giờ anh đã khôi phục lại pháp lực, anh có thể cảm nhận mà, trước đây anh luôn luôn có thể cảm giác Hàng Thi ở bên cạnh, nhưng bây giờ thì không!"

Vưu Tích nghe tôi nói xong thật sự đã nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận, chờ anh ta mở mắt ra, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng tà ác, giống như một con hồ ly khiến người ta chán ghét.

" Tôi không cảm nhận được Hàng Thi, nhưng tôi có thể cảm giác thấy cô. "

Cả người tôi cứng đờ, đây là tác dụng phụ của thuật ngự quỷ trong truyền thuyết, nếu mà quỷ bị khống chế mạnh hơn mình, thì có thể sẽ bị nguy hiểm từ phản phệ. Tôi nhất định không thể để anh ta nhìn ra được sắc mặt khác thường của mình, tôi liền cười làm ra vẻ vô hại:

" Đương nhiên, bởi vì tôi đã cứu anh, ba hồn bảy phách của anh là cảm tạ tôi, không thể cảm nhận ra tôi mới là kỳ quái. "

" Thật sao? "

Vưu Tích nghiêng đầu cười, tôi vội vàng dời đi tầm mắt, mặc kệ tên kia có phát hiện ra cái gì không.

" Thiên Ngạo à, nếu anh ba đã tỉnh, anh dẫn anh ta về phòng nghỉ ngơi đi, các người cũng từ từ nói chuyện tốt, hôm nay em bị hao tổn nghiêm trọng, muốn nghỉ ngơi một chút. "

Tôi mau chóng chuyển chủ đề. Nhưng Vưu Tích giống như một con mèo có cái mũi thính, dù chỉ là một chút mùi tanh thì anh ta cũng có thể ngửi được, nên anh ta luôn dùng biểu tình xấu xa để nhìn tôi, ngay cả lúc rời đi cũng không quên trêu chọc tôi.

" Cảm ơn em dâu, nhưng cơ thể này còn có chút kỳ quái, ngày mai, vẫn nên tìm em dâu để được làm rõ nghi ngờ. "

" Anh mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi không rảnh! "

Nói xong tôi cũng không thèm nhìn anh ta, đi tới trước mặt Tiểu Bạch:

" Để chị đỡ em về phòng nghỉ ngơi. "

Nơi này chính là địa bàn của Trần Kha, để cho em ấy ngủ qua đêm ở đây thì tôi có chút lo lắng.Tiểu Bạch gật đầu, Đặng Khải trực tiếp tiến lên:

" Cô ấy bị thương rất nặng, hay là để tôi ôm cô ấy trở về đi. "

Đặng Khải là thi quỷ đã được cải tạo, khả năng khôi phục rất kinh khủng, đến bây giờ đã gần như là hoàn toàn khôi phục như cũ rồi, nhưng Tiểu Bạch chỉ là thi quỷ do Trần Kha làm ra, sau khi bị thương rất khó hồi phục, cho nên nghỉ ngơi đến bây giờ mà vẫn còn rất yếu.

Vừa nghe Đặng Khải nói như vậy, Tiểu Bạch bùm một thoáng liền đỏ mặt, theo bản năng liền nhìn về phía tôi, thấy tôi cười xấu xa, lại vội vàng dời tầm mắt như nai con lộn xộn. Hai người này cũng quá dè dặt rồi, vậy để tôi giúp họ một tay.

" Như vậy cũng tốt, anh đưa Tiểu Bạch trở về trước, về chuyện vừa rồi tối còn có chút chỗ muốn thảo luận cùng Trần Kha. "

Tôi nghiêng người tránh ra một con đường, Đặng Khải cúi người bế Tiểu Bạch lên, sau khi gật đầu với tôi liền đi ra ngoài cửa. Dáng người Tiểu Bạch mảnh mai, trong vòng tay Đặng Khải lại thấy nhỏ bé, trông họ có mùi yêu quá đi.

" Ha ha, sao tôi không cảm thấy giữa chúng ta có điều gì cần nói? "

Trần Kha vừa thu dọn dụng cụ vừa rồi dùng, vừa nói với tôi.

" Thế à? Nhưng tôi vẫn phải nói cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp tôi, cùng tôi cứu anh ba của Thiên Ngạo. "

Tôi chỉ là tìm cái gì đó để nói, vừa rồi chẳng qua là muốn có cái cớ để Tiểu Bạch cùng Đặng Khải ở chung, người phụ nữ này sẽ không cho rằng tôi muốn gây chuyện chứ?

Trần Kha từ trong hơi thở phát ra một tiếng hừ lạnh mỉa mai:

" Cô không cần nói gì đâu, vì người tôi giúp cũng không phải là cô, mà là Thiên Ngạo. "

" Ha ha, còn nhớ Thiên Ngạo của chúng ta à, thế mà tôi còn tưởng rằng cô vụng trộm để ý Vưu Tích rồi chứ, như thế nào, chẳng lẽ tôi nhìn lầm à? "

Trần Kha vừa nghe tôi nói như vậy, lập tức ném đồ vật trong tay lên bàn thí nghiệm rồi đi về phía tôi:

" Tôi cảnh cáo cô đừng có nói bậy, tôi thích Thiên Ngạo, chưa bao giờ thay đổi, cô cứ chờ đấy, tôi sẽ sớm cướp anh ấy về. "

" Thế à? Tôi thấy cô không dám đâu, Vưu Tích đẹp trai như vậy, cho dù cô có thích anh ta thì cô cũng tự ti không dám nói ra miệng đâu, ngay cả trước mặt Thiên Ngạo cũng là như vậy, tôi cá là cô chắc chắn không dám thổ lộ với Vưu Tích. "

Trần Kha vừa nghe tôi nói như vậy, thiếu chút nữa tự làm cho mũi bản thân bị lệch, vì cô ta đưa tay chỉ vào mũi của chính mình, như thể không tin được nói.

" Cô nói tôi tự ti à? "

" Chẳng lẽ là không phải như vậy sao? Cô là góa phụ còn dắt theo con trai của chồng trước, người đã không xinh đẹp, cả ngày cũng chỉ biết đến phòng thí nghiệm, một chút tình thủ cũng không có, ngay cả Thiên Ngạo cũng chướng mắt với cô, chứ đừng nói là Vưu Tích. "

" Chu Hiểu Hiểu, cô đến là muốn tìm chết có phải hay không? "

Tầm nhìn của cô ta nhìn qua, tôi liền cố tình ngẩng đầu ưỡn ngực, nút áo sơ mi trước ngực vừa vặn bung ra, để lộ ra phần đầy đặn trước người.

Tầm mắt của Trần Kha chiếu lên người tôi, rồi lại nhìn chính mình, trong nhất thời những lời tiếp theo mà cô ta muốn nói đều bị kẹt lại trong cổ họng. Tôi không cố ý kích thích cô ta, mà chính là do cô ta mỗi ngày đều mặc áo blouse trắng, rộng phùng phình,che đi cơ thể đầy đặn trêu người của bản thân, còn tôi, ngày nào tôi cũng mặc quần Jean cùng áo sơ mi, rất là gợi cảm, quyến rũ người.

Tôi biết Thiên Ngạo của tôi không hứng thú với bề ngoài của phụ nữ cho nên mới nói khích cô ta như vậy.

Tốt nhất là làm cô ta bắt đầu từ ngày mai biết trang điểm giống như Liễu Sương Sương, để cô ta dụ dỗ đám nam thi quỷ trong căn, vừa hay là Thiên Ngạo của tôi cũng được giải thoát rồi, không phải sao?

" Ha ha. Nếu cô thật sự cảm thấy bản thân có sức quyến rũ vậy chúng ta đánh cược đi. "

" Đánh cược như thế nào? "

Tôi vội vàng che dấu đi đáy mắt sáng lên của mình, rồi mới ngẩng đầu nhìn Trần Kha nói:

" Thì xem ai trong chúng ta có thể câu lấy Vưu Tích vào tay trước. "

" Cô nói cái gì? "

Trần Kha không thể tin vào tai của chính mình hỏi lại.

" Cô không nghe rõ à? Vậy thì tôi sẽ nói lại một lần nữa cho cô nghe, tôi nói là xem ai trong chúng ta câu được Vưu Tích trước. "

" Chu Hiểu Hiểu, không ngờ tới cô là loại người như vậy, ăn trong bát còn nhìn vào trong nồi, cô thật là tham lam "

Trần Kha nắm chặt tay, có loại cảm giác muốn đánh nhau một trận.

" Cô không bất bình thay Thiên Ngạo mà là nói tôi ăn trong bát còn nhìn vào trong nồi. Hóa ra cô cũng không thích Thiên Ngạo đến thế, tôi ăn trong bát còn nhìn vào nồi đấy, nhưng cái nồi đó đâu phải của cô đâu? Chúng ta mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của bản thân, nếu hiện tại cô nhận thua cũng được đó! "

" Tôi mà thua cô ư? "

Trần Kha lại rất tức giận.

Tôi cũng không dám kích thích cô ta nữa, chỉ mỉm cười với một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.

Dù gì cô ta cũng đã rơi vào bẫy rồi, tốt nhất là sau này cô ta dồn hoàn toàn lực chú ý vào Vưu Tích, để tôi có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ bên cạnh Thiên Ngạo. Chỉ là tôi không ngờ đến chính là, những lời nói vừa rồi đã bị người ở ngoài cửa nghe hết.

" Sao anh lại ở đây? "

Tôi chột dạ nhìn Vưu Tích.

" Thiên Ngạo đột nhiên có việc rời đi, hình như là bọn trẻ đánh nhau!"

Vưu Tích tự nhiên của nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv