Vưu Tích nhếch khóe miệng tà ác, nhìn qua đủ mười phần gợi đòn, nếu không phải Thiên Ngạo đang ở phía trước thì tôi nhất định sẽ không chút do dự dùng tam lăng toa chọc thủng tim gã này.
Thiên Ngạo rất coi trọng lần làm pháp sự này, đích thân giám sát tôi bố trí pháp đàn, nhiều lần dặn dò tôi, lát nữa nhất định phải cẩn thận.
Nhưng tôi nhìn khuôn mặt của Vưu Tích thì hoàn toàn không thể bình tĩnh, trong đầu tôi đều tràn đầy xúc động muốn giết người đàn ông đó. Đây là lần đầu tiên tôi làm pháp thuật này, càng không biết xương của Hàng Thi trong đầu anh ta trông như thế nào, nếu trực tiếp rút ra, sau đó sẽ có tình huống gì xảy ra?
Vì đề phòng bất trắc, tôi đã chuẩn bị một cây kim bạc, đợi lát nữa nếu có vấn đề gì, tôi sẽ trực tiếp khế ước hồn phách của anh ta lên người tôi.
Chết thật, khế ước anh ta lên người tôi á?
Anh ta mạnh mẽ như vậy, nếu một ngày nào đó tạo phản, chẳng phải tôi sẽ bị chết thẳng cẳng à??
" Hiểu Hiểu, em đang suy nghĩ gì vậy, có thể bắt đầu chưa? "
" Rồi rồi, sắp rồi. "
Tôi vội vàng lắc lắc đầu, lấy lại bình tĩnh, nhìn Vưu Tích đã ngồi ngay ngắn trước mặt tôi.
Tôi quản không được nhiều như vậy, cho dù anh ta một lòng muốn chết dưới tay tôi, vậy tôi đành chiều theo anh ta là được rồi.
Mặc dù trong lòng là suy nghĩ như vậy. Nhưng tôi làm việc lại cũng không có nửa điểm qua loa nào, nhất là sau khi bắt đầu làm, mới phát hiện gai xương của Hàng Thi đã hoàn toàn đâm sâu vào trong đầu của anh ra, cho nên không thể dễ dàng rút nó ra.
Tôi nhanh chóng thu công, lại bị lệ khí lớn mạnh của Vưu Tích phản phệ, khiến tôi lùi lại một bước và phun ra một ngụm máu tươi.
" Chuyện gì đã xảy ra vậy? "
Thiên Ngạo vội vàng tới đỡ lấy tôi.
Vưu Tích cũng không nghĩ tới tôi lại đột nhiên đình chỉ, anh ta mở mắt ra khó hiểu nhìn tôi. Tôi lau đi vết máu nơi khóe miệng, sắc mặt nghiêm trọng nhìn hai người đàn ông trước mặt:
" Vưu Tích, vừa rồi tôi phát hiện cái xương của Hàng Thi đã hoàn toàn lớn lên ở trên đầu anh. Nếu như tôi mạnh mẽ rút ra, chỉ sợ sẽ tạo thành tình huống ngoài ý muốn, cho nên mới dừng lại!"
" Ha ha, là như vậy sao? "
Vưu Tích nhếch môi cười tự giễu, tôi thật không biết anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
" Tôi đã sớm biết pháp thuật Hàng Thi sẽ không dễ dàng bị phá như vậy "
Thiên Ngạo đấm một quyền lên bàn. Vựu Tích cười khổ sau đó khôi phục sắc mặt vân đạm phong khinh nhìn tôi:
" Không sao, cô cứ việc thử một lần là được rồi. Dù sao cũng có năm mươi phần trăm nắm chắc, đúng sao? ”
" Năm mươi phần trăm cũng không có!"
Tôi buột miệng thốt ra.
Người đàn ông này thực sự muốn chết dưới tay tôi sao? Cho dù là thi quỷ bình thường tùy tiện rút ra châm ngự quỷ như vậy cũng có thể làm nổ đầu, chứ đừng nói là quỷ hồn, thất khiếu của quỷ hồn dễ lung lay nhất, mà thất khiếu đều ở trên đầu này. Cho nên đầu là phần quan trọng hơn nếu so với tim:
" Không sao, mặc kệ cô nắm bao nhiêu phần trăm, tôi đều tình nguyện thử một lần, dù sao cô vừa rồi suýt nữa đã giết tôi, mạng của tôi cũng là được nhặt lại, nếu lần này thất bại, lần sau anh hai có làm, coi như là có một chút kinh nghiệm "
Thiên Ngạo vừa nghe hai chữ anh hai, thì kích động nắm lấy cánh tay Vưu Tích.
" Anh ba có phải anh biết suy nghĩ của anh hai không? "
" Không biết, chỉ là ngay cả tôi cũng tới bên chú, anh hai thương chủ như vậy khẳng định sẽ không cùng các người đối địch, chỉ là anh cả chị tư của chú, cũng không phải nhân vật dễ đối phó như vậy. "
" Tôi vốn không còn hy vọng với hai người bọn họ, tôi chỉ cần các anh là đủ rồi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các anh xảy ra chuyện. "
Thiên Ngạo nói xong quay đầu lại nhìn tôi, sắc mặt nghiêm nghị trước nay chưa từng có.
" Hiểu Hiểu, lát nữa em phải đảm bảo anh ba được bình yên vô sự. "
Tôi á khẩu không đáp lại được, bản thân tôi chỉ là gà mờ thôi, là lần đầu tiên gặp phải một thuật giải trừ khó như vậy, nếu sư phụ vẫn còn sống, thì tốt hơn rồi.
Chỉ là sư phụ đã về cõi tiên, tôi không dám tùy tiện động tay, tình huống như vậy chỉ có thể là tìm một lối tắt.
" Thiên Ngạo, hay là để Trần Kha cùng em hoàn thành pháp sự này đi. "
Vừa rồi khi bọn họ nói chuyện, tôi phân tâm suy nghĩ vấn đề trước mắt, nếu không đi theo con đường bình thường, Trần Kha có lẽ có thể giúp tôi.
" Trần Kha á? "
Thiên Ngạo khó hiểu nhíu mày, kể từ lần trước biết được bộ mặt thật của Trần Kha, thái độ của anh ta đối với Trần Thiết vô cùng lạnh nhạt.
Vưu Tích cũng khó hiểu nhìn tôi, đáy mắt có thêm một chút hứng thú nồng đậm.
" Nếu tôi một mình hoàn thành pháp sự này thì tôi e rằng sẽ phải cưỡng ép rút cái xương đó ra, nếu phối hợp với Trần Kha, sau khi tôi làm phép thuật, cô ta có thể sử dụng các phương tiện kỹ thuật để cắt bỏ một phần xung quanh gai xương, và sau đó tôi sẽ tiếp tục làm pháp thuật. "
Tương đương với việc phẫu thuật và pháp thuật cùng làm chung, sau khi Thiên Ngạo nghe xong, đưa mắt liếc nhìn Vưu Tích. Vưu Tích thấy không có sao nhún nhún vai:
" Các người tự quyết định là được rồi, dù sao cái mạng này của tôi giao vào tay các người. "
Anh ta nói xong xấu xa nhếch khóe miệng, làm da đầu người ta tê rần đi, anh chàng đẹp trai này cuối cùng vẫn muốn chết dưới tay tôi à!
Mặc kệ, nếu đây là biện pháp khả thi nhất, tôi lập tức sai người đi mời Trần Kha tới, Trần Kha vừa nghe nói là muốn giúp Vưu Tích làm phẫu thuật, thì liền cười chuyên nghiệp tự tin gật gật đầu:
" Chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, ở chỗ chúng tôi có trang bị máy trị liệu laser hồng ngoại mới nhất, có chức năng cắt vô cùng chính xác "
" Vậy là tốt rồi, xem ra pháp sự của chúng ta cần được chuyển đến phòng nghiên cứu để tiếp tục."
Tránh đêm dài lắm mộng, lúc này tôi gọi Tần Hách đem toàn bộ những gì tôi cần làm chuyển đến phòng thí nghiệm, tôi bố trí pháp đàn, Trần Kha liền điều chỉnh, thử dụng cụ, chúng tôi phối hợp hết sức ăn ý.
Đột nhiên, Thiên Ngạo thở dài ra một tiếng, tôi nhìn về phía anh ta, thấy ánh mắt của anh ta đang nhìn về phía Trần Kha. Phải nói rằng về trình độ chuyên môn của Trần Kha là rất hiếm có người có thể địch nổi, chẳng qua cô ta xấu xa quá, có lẽ Thiên Ngạo cũng là vì chuyện này mà thở dài.
Đúng lúc Tề Quân không có ở đây, hiện tại tôi làm thì không bị quấy rầy, đợi đến khi tất cả chuẩn bị xong xuôi, tôi lập tức niệm ra chủ ngữ, dùng pháp thuật tách ba hồn và bảy phách trong cơ thể Vưu Tích ra.
Gai xương của Hàng Thi dùng để khống chế đang ở trên phần hồn, tôi tách ra như vậy thì Trần Kha cũng có thể nhìn thấy được, cô ta lập tức nhìn màn hình để điều chỉnh dụng cụ, sau đó ấn nút xác nhận.
Một giây tiếp theo, ánh sáng đỏ nhấp nháy chiếu vào phần xương nhô ra trên đầu Vưu Tích, rồi giống như răng cưa cắt một vòng xung quanh đó, tôi ngay lập tức rắc một nắm gạo nếp vào người Vưu Tích, ba hồn bảy phách trên người của anh ta liền run lên, tôi nhân cơ hội này sử dụng thanh kiếm gỗ đào rút gai xương trên đầu của anh ta ra.
"A! "
Nếu lúc trước Vưu Tích có thể kìm nén lại đau đớn thì lần này chỉ sợ là đau đến tận xương tủy, Vưu Tích cau mày kêu thảm thiết một tiếng.
Sau khi gai xương được rút ra, máu tươi đỏ sậm không ngừng chảy ra, sợ rằng những thứ trong đầu nối liền với gai xương đã bị kéo đến bị thương, hiện tại xem ra không có khế ước anh ta lên trên người tôi là không được, tôi dùng hai ngón tay kẹp một cây kim bạc lên và cắm vào đầu của Vưu Tích, sau đó thầm niệm chú ngữ của thuật ngự hồn, đồ vật trong đầu anh ta lại một lần nữa cùng kim bạc nối liền với nhau.