Trong ánh mắt chờ mong của khán giả, ánh đèn sân khấu trong nháy mắt sáng lên.
Hạ Chanh đứng ở trung tâm sân khấu, gật đầu ra hiệu cho các thành viên, sau đó dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi cầm micro đặt trước mặt.
Trong quán bar ồn ào náo nhiệt, ở dưới khán đài mọi người phấn khích reo hò ầm ĩ, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Xoay chiếc dùi trống trong tay, Lý Thuấn vừa hất tóc vừa đánh một nhịp trống theo tiết tấu.
Biểu cảm của hắn vẫn lạnh nhạt như thường, động tác dưới chân lại không hề ngừng, dùi trống trên tay phải linh hoạt xoay một vòng tròn trên không trung, vẽ nên một đường cong duyên dáng rồi đáp xuống mặt trống.
Rất nhanh, ba người Lăng Minh cũng theo sát sau đó, ngón tay của Kha Lưu liên tục bay lượn làm người khác hoa mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tàn ảnh lưu lại, tiếng đàn êm dịu từ những đầu ngón tay của y tuôn ra, từng phím đàn đen trắng được bàn tay của Kha Lưu ấn xuống giống như những con bướm đang vỗ cánh nhịp nhàng.
Mộ Y bên kia cũng không kém cạnh gì, thân là tay bass[1] nữ duy nhất trong ban nhạc, ấn tượng đầu tiên cô tạo ra cho người khác chính là hoạt bát và tràn đầy sức sống, mỗi lần ngón tay và dây đàn chạm nhau đều tạo ra những rung động mãnh liệt.
[1] Bass:
Lăng Minh xưa nay không ra dáng nhất lúc này cũng giấu đi vẻ bất cần đời thường ngày, một tay y nắm lấy đàn guitar, tay kia thường thường lướt qua dây đàn, trên gương mặt nở nụ cười rạng rỡ tươi tắn.
Rất nhanh Hạ Chanh đứng giữa sân khấu đã cất tiếng, giọng hát khàn khàn cùng với âm nhạc truyền đến tai không ngừng lay động lòng người.
Ánh mắt cậu lạnh lùng, sắc bén, không còn vẻ đáng yêu ban ngày trước mặt Lê An Nhiên mà thay vào đó là sự ngông cuồng và hoang dã.
Phần tóc trên đỉnh đầu dường như được cố ý tạo hình, tuy rối nhưng không hề mất đi vẻ đẹp, lớp phấn mịn trên đuôi tóc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn có phần chói mắt.
Không khí tại đây vô cùng nóng bỏng, ai cũng đeo lên vẻ mặt tươi cười, cùng nhau vẫy tay và lắc lư cơ thể, nhảy theo tiết tấu của bài hát.
Ánh sáng mờ ảo, âm nhạc kích thích từng tế bào thần kinh, người người chìm đắm trong sự cuồng hoan cùng màn trình diễn ngay tại quán bar.
Màn đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
*
Chậm rì rì tưới nước lần lượt cho từng chậu hoa, Lê An Nhiên vừa ý nhìn thành quả lao động vất vả của mình trong khoảng thời gian này, tâm trạng khá vui vẻ.
Nhìn qua mấy ngày nữa là có thể chính thức khai trương cửa hàng rồi.
Lê An Nhiên hài lòng gật đầu, tắt đèn, cầm chìa khóa về nhà.
Trên bầu trời không có sao chỉ thấp thoáng bóng trăng mờ, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống mặt đất khiến cho không khí buổi đêm tràn ngập sự yên tĩnh.
Đi ngang qua một bồn hoa, Lê An Nhiên lấy từ trong túi ra mấy cây xúc xích cẩn thận đặt xuống đất.
Rất nhanh có mấy bóng đen từ đối diện vụt ra, như đàn ong vỡ tổ vây quanh chỗ Lê An Nhiên đặt xúc xích, vừa há miệng to ăn vừa kêu meo meo.
Lê An Nhiên nhìn lũ mèo con lông xám này, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông chúng.
Nhìn bàn tay trắng nõn của mình nhuốm màu bụi, Lê An Nhiên buồn rầu nhíu mày.
“Tao đối xử tốt với bọn mày lâu như thế, đưa bọn mày đi tắm một cái rồi lại tặng chút quà chắc là sẽ không để bụng đâu nhỉ?”
Vừa nói thầm, Lê An Nhiên vừa dùng đầu ngón tay chọt chọt cái mũi ươn ướt của con mèo nhỏ bên cạnh.
Mèo con không hiểu tên nhân loại kỳ quái này đang lẩm bẩm điều gì, nó chỉ biết anh cho mình đồ ăn nên cũng chẳng so đo chuyện anh quấy rầy mình ăn cơm.
Ăn xong, mấy con mèo nhỏ lần lượt cọ cọ chân anh rồi chạy đi trong ánh mắt vừa hạnh phúc vừa tiếc nuối của Lê An Nhiên.
Lê An Nhiên buồn cười nhìn vết bẩn ở ống quần mình, nở nụ cười bất đắc dĩ.
Sau đó, anh mang cây xúc xích còn lại vào vị trí cũ, lẳng lặng chờ đợi hồi lâu, đợi mãi không có động tĩnh gì mới từ bỏ.
“Chảnh thật đấy.”
Lê An Nhiên đứng dậy, hoạt động đôi chân hơi tê, lắc đầu cười đi về nhà.
Sau khi bóng Lê An Nhiên hoàn toàn biến mất, một bóng đen trông có vẻ dữ tợn lao ra, đầu tiên nó quan sát trái phải, xác định không có một ai mới bắt đầu hưởng thụ bữa tiệc lớn của riêng mình.
*
Lê An Nhiên về đến nhà, trước hết tắm rửa sạch sẽ, tiếp theo cầm điện thoại lên trả lời từng tin nhắn.
Nhóm hồ bằng cẩu hữu đều đang hỏi vì sao anh lại chạy đến một nơi xa như thế chứ, Lê An Nhiên cũng không thành thật trả lời, chỉ nói với mọi người là mình muốn đi thư giãn giải tỏa căng thẳng.
Trả lời tin nhắn xong, Lê An Nhiên đột nhiên nhìn màn hình di động mỉm cười, nói nhỏ: “Biết thế thêm liên hệ của bạn nhỏ thì tốt rồi.”
Nhưng…
Bánh ngọt hôm nay ăn rất ngon, ngày mai có lẽ nên nếm thêm một chút.
Sáng sớm hôm sau, Lê An Nhiên dán một tờ thông báo tuyển dụng lên cửa sau đó chậm rãi đi vào.
Sau khi đi ra, trong tay anh ôm một bó xa cúc lam[2], những cánh hoa hơi cong cong như những chiếc móc câu nhỏ, xếp tầng tầng lớp lớp kề nhau mang độ mềm mại và mảnh mai độc đáo, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh tím long lanh.
[2] Hoa xa cúc lam: Thanh cúc hay còn gọi thỷ xa cúc, xa cúc lam, cúc ngô (danh pháp khoa học: Centaurea cyanus) là một loài thực vật có hoa trong họ Cúc. Thanh cúc có hàm lượng đường cao trong mật hoa của nó (34%) và giá trị đường cao của nó (lên đến 0,20 mg đường / ngày trên mỗi bông hoa). Trong y học dân gian, mặc dù hoa không có năng lượng chữa bệnh trực tiếp có thể được chứng minh, chúng thường được sử dụng chống viêm, sưng đỏ và nhức đầu, mụn trứng cá, sốt, ho và vết cắn của côn trùng.
Đi được một đoạn đường ngắn, Lê An Nhiên bước đến “Mật cam”. Anh dừng ở cửa một lát rồi mới nhấc chân đi vào.
“Chào mừng quý khách đã ghé cửa tiệm!”
Vừa đẩy cửa, nhân viên của tiệm đã nhiệt tình đón tiếp: “Chào anh, hoan nghênh đến với “Mật cam” ạ, xin hỏi anh có muốn xem thử sản phẩm mới mà hôm nay chúng tôi bày bán không?”
Nhìn theo giới thiệu của nhân viên tiệm bánh, Lê An Nhiên mỉm cười gật đầu, dịu dàng nói: “Xin lỗi, tôi cũng rất muốn tìm hiểu nhưng trước hết tôi có thể gặp được Hạ Chanh ở chỗ này không?”
“A.” Đối phương đầu tiên sửng sốt rồi mới gật đầu, chỉ vào quầy cách đó không xa trả lời Lê An Nhiên: “Tiểu Hạ ở chỗ kia, anh đi lối này là có thể vào đó nhé.”
Lễ phép gật đầu, Lê An Nhiên đi theo hướng dẫn của nhân viên, còn chưa đi được vài bước anh đã thấy Hạ Chanh với dáng vẻ lưu manh nằm ườn trên quầy.
“Haizzz.”
Hạ Chanh lười nhác tựa vào quầy, nhàm chán mân mê tập hóa đơn trong tay.
Lại bị mẹ bắt đến đây, Hạ Chanh âm thầm chảy ra hai hàng nước mắt.
Chuyện gia tăng tình cảm với A Nhiên phải tạm gác lại, nếu không phải sợ mẫu hậu đại nhân nhà mình hỏi đông hỏi tây thì Hạ Chanh thật muốn mọc ra đôi cánh để bay đến bên cạnh A Nhiên ngay bây giờ.
“Chào em.”
Nghe được giọng nói, Hạ Chanh theo bản năng đứng lên, trước hết tuân theo “dặn dò” của mẹ cười cười cho có lệ rồi nói: “Xin chào, cho hỏi… A Nhiên?”
Người mình đang thầm thương trộm nhớ bỗng chốc xuất hiện trước mặt mình, Hạ Chanh vừa mừng vừa sợ.
Đầu có rơi, máu có thể chảy nhưng thiết lập không thể mất!
Nhanh nhẹn nở một nụ cười ngọt lịm tim, Hạ Chanh vui vẻ nhìn về phía Lê An Nhiên, trong giọng nói khó nén sự mừng rỡ hỏi: “A Nhiên, sao anh lại tới đây?”
“Lễ thượng vãng lai [3].”
[3] Một câu danh ngôn của Trung Quốc ý chỉ lối cư xử trong xã hội. Cả câu có nghĩa là “Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy” (theo DoDinhTuan’s blog). Ở Việt Nam có câu tục ngữ tương tự là “Có đi có lại mới toại lòng nhau”.
Ngay từ đầu khi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Hạ Chanh, Lê An Nhiên đã khắc sâu chuyện này vào lòng.
Anh vỗ vỗ đầu Hạ Chanh, đưa bó hoa ôm trong ngực cho cậu, mỉm cười: “Quà cho bạn nhỏ.”
“Cho em?” Hạ Chanh hơi mở to mắt, trong đôi mắt to tròn ngập tràn niềm phấn khởi, cậu xoa xoa tay lên tạp dề rồi mới cẩn thận đón bó hoa từ tay anh.
“Hoa đẹp quá.”
Hạ Chanh nhẹ nhàng chạm vào một cánh hoa, xúc cảm mềm mại truyền đến đầu ngón tay, cậu hốt hoảng rút tay về.
Cậu mím môi, vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc cười với Lê An Nhiên: “Cảm ơn anh nhé, A Nhiên.”
“Đừng khách khí.” Lê An Nhiên ôn hòa cười sau đó nhìn gương mặt ửng đỏ của Hạ Chanh: “Có tiện giới thiệu món mới hôm nay cho anh không?”
“Tiện chứ tiện chứ.” Hạ Chanh gật đầu như gà con mổ thóc, nhanh tay cởi tạp dề ra, đi đến bên cạnh anh.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của đối phương, Hạ Chanh xấu hổ cười cười: “Cửa hàng này là của nhà em, em chỉ bị mẹ kéo đến làm chân chạy vặt thôi.”
Lê An Nhiên chợt hiểu ra, anh nói đùa: “Vậy thì phải cảm phiền Hạ tiểu thiếu gia rồi.”
Hạ Chanh không nói gì nhưng nét ngại ngùng trên mặt lại càng sâu thêm, cậu có chút trách yêu nhìn anh, lại sợ đối phương giận mình thật đành túm lấy tay áo anh kéo qua một bên.
Chị gái nhân viên nhìn Hạ Chanh giới thiệu sản phẩm mới cho Lê An Nhiên, không hề tức giận vì bị chiếm công việc mà còn hài lòng nhìn hai người giao tiếp với nhau.
Đều do bộ dáng thẹn thùng của Hạ Chanh quá ngon miệng nên dưới giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ của cậu, Lê An Nhiên mua rất nhiều đồ ngọt một lúc.
Anh từ chối ý muốn không thu tiền của cậu, ngược lại trêu chọc nói: “Hạ tiểu thiếu gia định lấy việc công làm việc tư đấy à? Chẳng lẽ em muốn thể hiện tài lực của mình trước mặt anh nên…”
Lê An Nhiên vui vẻ nhìn mặt Hạ Chanh đã đỏ như một con tôm luộc, chậm rãi bổ sung: “muốn bao nuôi anh?”
Hạ Chanh thẹn thùng thầm nghĩ, còn tưởng là…
Nhưng nếu thật sự có cơ hội được gần gũi anh, cậu nhất định phải học theo Hán Vũ Đế, xây một tòa nhà bằng vàng[4] giấu anh đi.
[4] Kim ốc tàng kiều: Có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu được ghi lại trong Hán Vũ cố sự, đó là Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”. Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Nói vậy chứ cậu sẽ không học theo tra nam kia đâu, cả đời cậu chỉ yêu một người đó là A Nhiên thôi.
Ừm, ngẫm lại nếu thật sự có ngày đó, A Nhiên xinh đẹp thuần khiết sắc mặt đỏ bừng nằm trên chiếc giường được đúc bằng vàng, cổ chân đeo dây xích bằng vàng ròng…
“Hạ Chanh?”
Lê An Nhiên nhìn ánh mắt mơ màng của cậu, không rõ lý do nghĩ: Có phải do mình trêu đùa quá trớn không?
“A? Dạ.” Hạ Chanh lập tức bừng tỉnh, hắng giọng “À, em, hôm nay em xin mẹ nghỉ phép, dẫn anh đi dạo quanh đây.”
Nói xong cũng không dám nhìn anh lấy một cái, chạy vèo ra sau quầy, cầm điện thoại thương lượng với mẹ Hạ.
“Con muốn dẫn bạn đi làm quen xung quanh đây.”
“Nam hay nữ ấy ạ? Nam ạ.”
“Dạ? Mẹ bảo giọng con kỳ lạ á? Con vốn dĩ vẫn nói chuyện như thế có được không!”
“Mẹ nói sao cơ ạ? Thôi không nói nữa, con chỉ thông báo vậy thôi, cái này không được tính là con đục nước béo cò đâu nha?”
Lê An Nhiên tựa bên cửa sổ, mỉm cười nghe Hạ Chanh ríu rít như chim non.
Anh nhìn ánh mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, hôm nay thời tiết thật là đẹp.
Tác giả có lời muốn nói: Màu lam của hoa xa cúc còn có nghĩa là “gặp được tình yêu”.