Hạ Chanh theo bản năng mở to đôi mắt, ánh mắt sáng rực nhìn người đàn ông đối diện, trong ánh mắt ấy tràn đầy hưng phấn và kích động.
Cậu nắm chặt chai nước vừa nhận lại từ trong tay anh, ngón tay mảnh khảnh bóp lấy thân chai, vì dùng quá sức mà đầu ngón tay trở nên hơi trắng bệch.
Nhìn ánh mắt ngậm ý cười của người đàn ông, Hạ Chanh lập tức thấy xấu hổ, tính lấy chai nước dán lên mặt mình để che giấu, âm thanh mơ hồ nói: “A, em muốn nói, thật tốt… Không, không phải, là…”
Hạ Chanh nói năng lộn xộn, cậu cũng chẳng để ý mình đang nói cái gì, ánh mắt cứ đảo qua đảo lại nhưng tuyệt không dám nhìn thẳng vào đối phương.
“Cái kia.” Hạ Chanh đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế sofa, vội vội vàng vàng đi ra phía cửa, vừa đi vừa nói nhỏ: “Em, em phải đi đây.”
“Gấp cái gì.” Lê An Nhiên ung dung đứng lên, vươn tay kéo bạn nhỏ Hạ Chanh mưu mô, mỉm cười ấn cậu về lại sofa, sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu.
Hạ Chanh mơ màng ngồi xuống, ngượng ngùng nhìn Lê An Nhiên một cái rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
“Hạ Chanh.”
Im lặng chốc lát, Lê An Nhiên bỗng lên tiếng.
“Dạ!”
Hạ Chanh theo phản xạ hô to, khuôn mặt rất nhanh đỏ bừng trong mắt đối phương.
Xấu hổ quá trời quá đất QAQ
Hạ Chanh ơi Hạ Chanh, sao mày lại vô dụng như thế, nhất định anh ấy đang nghĩ mày là đồ kỳ cục, huhu.
Lê An Nhiên mỉm cười, ngồi ở chỗ kia suy nghĩ một chút rồi làm bộ lơ đãng hỏi:
“Em là bạn nhỏ ở cửa hàng “Mật cam” bên cạnh đúng không? Mấy ngày trước đi qua vốn muốn vào xem nhưng trùng hợp lại có ít chuyện quan trọng nên đành thôi”, Lê An Nhiên thong thả nói tiếp: “Hôm nay em mang đến cho anh chút niềm vui này, cảm ơn em nhé, bạn nhỏ.”
Lê An Nhiên nói rất chậm giúp Hạ Chanh bỏ bớt cảm giác căng thẳng, trong giọng điệu mang sự thân thiện nhưng không hề có ý xúc phạm, dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm.
Chắc hẳn rất khó có người có thể từ chối anh ấy nhỉ, Hạ Chanh nghĩ.
Nhưng…
Cậu vẫn hơi thấy bất bình, ở trong lòng lẩm bẩm hai câu: Nói dối, anh vốn đâu có đi qua chỗ ấy.
Nhưng Hạ Chanh mới không thèm chủ động phá hỏng đề tài thật vất vả mới bắt đầu được thế này, cậu nở nụ cười ngọt ngào lộ ra hai chiếc lúm đồng tiền nông trên má, ngoan ngoãn gật đầu.
Có Lê An Nhiên để tâm dẫn dắt, Hạ Chanh tích cực chủ động phối hợp, hai người càng nói càng thuận lợi.
“Phía Bắc trông như thế nào ạ?” Đôi mắt Hạ Chanh sáng lấp lánh nhìn anh, ngữ khí khó nén nổi tò mò.
“Ừm…” Lê An Nhiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như đang tìm kiếm ở trong đầu những từ có thể miêu tả “Đó là nơi mùa đông tuyết phủ trắng xóa, rất đẹp[1]…”
[1] Ngân trang tố khỏa (银装素裹): thành ngữ Trung Quốc chỉ cảnh tuyết rơi ngoài trời tuyệt đẹp.
Nghe Lê An Nhiên nói, Hạ Chanh như thấy được thế giới ngập tràn màu trắng của tuyết, vừa tinh khiết lại vừa đẹp đẽ, nơi mà sự ấm áp và tươi mát được giấu đi bởi những lớp băng trong suốt như pha lê, nhưng khi nhìn kỹ dưới mặt băng ấy vẫn sẽ thấy được sức sống bừng bừng của vạn vật.
Hạ Chanh như bị mê hoặc, lúc này cậu thật sự rất muốn được đi đến nơi đang cách mình hàng nghìn km kia ngắm nhìn một lần.
Ngắm nhìn những nơi mà anh từng thấy, đi trên những con đường mà anh đã đi qua.
Lê An Nhiên khẽ cười, tiếng nói mềm nhẹ: “Có cơ hội sẽ dẫn em đi xem.”
Như vừa được một chiếc bánh nhân thịt khổng lồ rơi trúng, Hạ Chanh bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh, kiên định nói: “Là anh nói đấy nhé.”
Bấy giờ Hạ Chanh đã hoàn toàn quên đi thiết lập mình đã vất vả tạo dựng nên như thế nào, hoặc là nói căn bản cậu chẳng để ý đến nữa.
Đối phương đưa ra sự cám dỗ quá lớn, Hạ Chanh gần như điên cuồng muốn nhận được lời khẳng định từ chính miệng anh để an ủi con mãnh thú đang xao động trong lòng mình.
Lê An Nhiên tựa hồ có chút kinh ngạc đối với thái độ mạnh mẽ của Hạ Chanh, may mắn thay anh phản ứng rất kịp thời.
Anh gật đầu, ôn hòa khẳng định: “Ừ, anh hứa với em.”
Nhận được đáp án đúng như mình mong đợi, đại não bị dục vọng chi phối dần dần bình tĩnh lại, Hạ Chanh ngoan ngoãn mím môi, nở một nụ cười mềm mại: “Vâng ạ, em cũng rất chờ mong được đi du lịch cùng A Nhiên[2].”
[2] Người Trung Quốc nói theo lối biểu tự, trong xưng hô thân mật vẫn có cách gọi tên trực tiếp bằng cách thêm “A” (阿) hay “Tiểu” (小).
Lê An Nhiên không tỏ thái độ quá khác lạ với sự thay đổi xưng hô này, nhưng ý cười trong mắt lại sâu hơn mấy phần.
Tiễn Hạ Chanh về, Lê An Nhiên cầm túi giấy cậu mang đến lên.
Nhẹ nhàng xé mở, Lê An Nhiên lấy ra một chiếc bánh ngọt nho nhỏ cắn một miếng.
Trong miệng ngập tràn hương vị ngọt thanh của hương cam, vị sữa tuy đậm nhưng lại không quá nồng, Lê An Nhiên tâm tình vui vẻ nheo hai mắt lại.
*
Hôm nay tâm trạng tốt, Hạ Chanh vui vẻ quyết định cúp làm.
Dù sao cậu cũng chỉ là “culi” được mẹ kéo đến hỗ trợ, Hạ Chanh cũng chẳng có nhiều áp lực, nói trốn là trốn.
Khi đi ngang qua đầu một con hẻm, bước chân Hạ Chanh dừng lại, cậu đứng yên tại chỗ, im lặng cảm nhận tiếng động phía sau lưng, cười lạnh một tiếng, bàn tay nhanh nhẹn vươn ra.
“Ối da!”
Trần Tử Hiên ngã lăn quay trên mặt đất, nhe răng nhếch miệng ôm cổ tay của mình, nhìn tên đầu sỏ gây tội trước mặt, giọng đầy lên án: “Hạ Chanh, tao tuyên bố từ giờ mày đã mất đi một người anh em tốt!”
Nghe được thằng bạn giời đánh nhà mình kêu gào, Hạ Chanh trợn trắng mắt chẳng thèm đoái hoài, ngồi xổm bên cạnh Trần Tử Hiên, nắm lấy cổ tay hắn dùng sức bẻ “rắc” một cái, khớp cổ tay bị thương đã trở về đúng chỗ cũ.
Trần Tử Hiên nằm trên mặt đất, một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, vẻ mặt ảm đạm không có ánh sáng, giống hệt một con cá muối bị gió hong khô.
“Đừng có giả vờ.” Hạ Chanh đứng dậy đá đá tên nào đó đang giả chết, “Tao ra tay biết chừng mực, mày dám nói ban đầu mày không có ý hù tao không?”
Nghe Hạ Chanh nói, Trần Tử Hiên tự biết mình đuối lý, lập tức đứng dậy, cười tươi nịnh nọt đến gần Hạ Chanh: “Thế nào rồi, Hạ đại ca, hôm nay có hay không… ấy ấy?”
Lạnh lùng tát vào cái đầu chó của Trần Tử Hiên, Hạ Chanh nhếch miệng: “Ăn nói cho cẩn thận.”
Trần Tử Hiên vô tội xoa xoa đầu bị đánh thảm, đau lòng nói: “Tao chỉ muốn hỏi mày với mỹ nhân quản lý cửa hàng kia tiến triển đến đâu thôi mà?”
Nghe được lời này, biểu cảm trên mặt Hạ Chanh trở nên dịu dàng hơn, nghĩ tới điều gì đó, cậu khẽ cười một tiếng.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Trần Tử Hiên, Hạ Chanh dùng giọng điệu gần như là khoe khoang nói: “Vô cùng thuận lợi.”
“Rồi…” Trần Tử Hiên ngập ngừng dò hỏi.
Giống như đoán được hắn hỏi gì, Hạ Chanh ném một ánh mắt hình viên đạn qua, vô tình ngăn lại suy nghĩ của tên nào đó: “Không được quấy rầy anh ấy, bằng không…”
Hạ Chanh giơ giơ nắm đấm, mỉm cười một cách khủng bố.
Trần Tử Hiên nuốt nước miếng, với tư cách là người đã được diện kiến giá trị vũ lực kinh người của Hạ Chanh, hắn sẽ không bao giờ bị lừa gạt bởi bộ dáng ngoan ngoãn của đối phương.
Những người dám coi thường Hạ Chanh… Trần Tử Hiên bi thương nhắm mắt mặc niệm, nếu không phải bị cậu đánh cho phục sát đất thì cũng đang tiến lên con đường trở thành bao cát.
“Hạ đại ca à, buổi biểu diễn tối nay…” Trần Tử Hiên lắp bắp nói.
Trong mắt hắn tràn đầy chờ mong, trăm phần trăm hi vọng người trước mắt có thể rủ chút lòng từ bi đưa ra một đáp án thú vị.
Tưởng tượng cảnh những người kia đang chờ hắn như hổ rình mồi, Trần Tử Hiên bỗng dưng muốn khóc, Hạ đại ca mày theo đuổi bạn trai thì cứ việc theo đuổi, tại sao còn định bỏ của chạy lấy người chứ?
Mày mau đồng ý đi, một mình tao không gánh nổi đâu QAQ.
“Sẽ đi.” Hạ Chanh nhướng mày, không để ý đến thằng bạn đang khoa chân múa tay, nhanh chóng rời đi.
*
Hậu trường quán bar “Nightfall”.
Hạ Chanh theo thói quen từ chối ánh mắt mong đợi của chuyên viên trang điểm, cậu tựa lưng vào ghế ngồi, lười biếng mở miệng nói: “Có mơ cũng đừng mơ, làm tóc thôi.”
“Đành vậy.” Chị gái trang điểm nhụt chí cầm đồ make up sang với người khác.
Không ngoài dự đoán, các thành viên khác trong ban nhạc cũng chỉ phủ một lớp kem nền mỏng khiến cho cho make up artist phải thất vọng hồi lâu.
Chỉ chốc lát sau, năm chàng trai vừa tuấn tú vừa lạnh lùng với năm phong cách khác nhau đã ra mắt mọi người.
Lăng Minh đứng trước gương ngó trái ngó phải thưởng thức mỹ nam tuyệt sắc bên trong một lúc.
Y vuốt tóc, hài lòng nói: “Chậc, tiểu gia đây vẫn giữ vững phong độ đẹp trai ngời ngời.”
“Tự mãn.” Lý Thuấn đi ngang qua, vô tình nhả ra hai chữ.
“Này, tiểu Thuấn Thuấn, cưng vừa nói cái gì đấy?” Lăng Minh nghe lời này có chút không vui, vậy mà có người dám nghi ngờ sắc đẹp của ông đây!
Y vươn móng vuốt muốn nhào qua Lý Thuấn lại bị Kha Lưu ngăn cản: “Tiểu Minh à, đừng có náo loạn.”
“Đã bảo đừng có gọi tao là Tiểu Minh!” Lăng Minh tức giận hét lên với Kha Lưu.
Cái tên Tiểu Minh sao có thể xứng với Lăng Minh phong lưu phóng khoáng này chứ? Chẳng ngầu chút nào!
“Ừ ừ, Tiểu Minh. Tao biết rồi, Tiểu Minh.” Kha Lưu cười tủm tỉm với Lăng Minh đang xù lông.
“Khụ.” Mộ Y đứng bên cạnh Hạ Chanh, phát hiện sắc mặt cậu không được đẹp cho lắm, vội vàng lên tiếng nhắc nhở ba tên đang nháo nhác đằng kia.
Thấy Kha Lưu vội vàng khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, Lăng Minh chậm rãi quay đầu, quả nhiên thấy được đại ca nhà mình cả người bao trùm khí lạnh.
“Hạ đại ca, tao sai rùi.” Lăng Minh vẻ mặt đưa đám nhào qua ôm Hạ Chanh, suýt thì vồ ếch, y vội vàng đứng thẳng người.
“Tao thật sự sai rồi, đại ca tha thứ nha.” Lăng Minh chắp tay cầu xin Hạ Chanh tha lỗi.
“Chúng ta đi thôi.” Hạ Chanh chẳng thèm liếc y, nói với Mộ Y một câu rồi bước đi.
“Vâng, đại ca.” Mộ Y gật đầu, tặng một ánh mắt thương hại cho Lăng Minh, cùng bọn Lý Thuấn ra ngoài.
“Này này, chờ tao với!” Lăng Minh làm meme “tay Nhĩ Khang[3]”, thấy không có ai phản ứng lại liền vội vàng lấy cây đàn ghi-ta bảo bối của mình, chạy bước nhỏ đuổi theo đồng đội.