Một tuần sau.
Hoàng Yến Chi lái xe đưa An An đến nhà trẻ rồi lái xe đến bệnh viện, không ngờ lại gặp Vệ Huy và Trương Linh ở của bệnh viện.
Trương Linh thở hổn hển đi đằng trước, Vệ Huy đi theo sau, cười lấy lòng: “Linh Linh, em đi chậm một chút, đừng đi nhanh như vậy”
Trương Linh lườm anh: “Vệ Huy, bây giờ người em không muốn thấy nhất chính là anh, anh hãy biến khỏi mắt em ngay.” Vừa dời mắt thì cô ấy nhìn thấy Hoàng Yến Chi, lập tức chạy về phía cô: “Yến Chi, sao cậu lại ở đây?”
Hoàng Yến Chi nhếch mày: “Tớ đến kiểm tra sức khỏe”
“Cậu không thoải mái ở đâu sao?” Trương Linh hỏi
“Không, chỉ đến kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi.” Hoàng Yến Chi nhìn Vệ Huy: “Hai người đang ầm ĩ chuyện gì vậy?”
Nhắc đến chuyện này thì mặt Trương Linh liền đen lại: “Yến Chi, hôm khác tớ sẽ kể chuyện này cho cậu nghe, tớ về trước đây.” Nói xong cũng không nhìn Vệ Huy mà xoay người rời đi.
Vệ Huy chỉ cười với Hoàng Yến Chi một cái rồi vội đuổi theo.
“Linh Linh, em đi chậm một chút, anh sai rồi, đều lỗi của anh. Em đợi anh với.” Vệ Huy gọi theo Trương Linh nhưng cô ấy lại càng bước nhanh hơn.
Hoàng Yến Chi lắc đầu bật cười. Đôi oan gia này vẫn thường ầm ĩ như vậy, cô cũng đã quen rồi. Cô không để ý mà đi vào khoa phụ sản.
Cầm lấy kết quả kiểm tra, Hoàng Yến Chi hơi cong miệng cười, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Quân Hạo Kiện.
“Yến Chi.” Giọng nói trầm thấp nam tính của Quân Hạo Kiện truyền từ đầu dây bên kia đến.
“Anh có đang bận không?” Quân Hạo Kiện nhìn mấy sĩ quan trước mặt mình: “Không, anh không vội.”
“Hạo Kiện, em báo cho anh biết một tin.” Hoàng Yến Chi dừng một chút, rồi nói từng chữ từng chữ: “Em có thai rồi.”
Hoàng Yến Chi nghe thấy rõ ràng tiếng ly nước rơi xuống đất. Cô sờ mũi một cái, gương mặt vô tội, quả nhiên, Quân Hạo Kiện đã bị cô dọa sợ.
Trong phòng làm việc quân khu, Quân Hạo Kiện từ trên ghế đứng lên, gương mặt khiếp sợ, ly trà trong tay bị anh làm rơi xuống đất vỡ tan, làm mấy sĩ quan đang ở đây giật mình.
“Đội trưởng, anh sao vậy?” Tư Truy nói.
Quân Hạo Kiện đưa điện thoại ra xa một chút, rồi nói với mấy người bọn họ: “Chuyện huấn luyện hôm nào sẽ bàn sau, các cậu tập hợp ý kiến rồi giao cho Tư Truy đi.”
“Rõ.”
Mọi người liền rời khỏi phòng làm việc. Trước khi rời đi, Tư Truy nhìn vào điện thoại di động trong tay Quân Hạo Kiện.
Anh ta hết sức tò mò, không biết rốt cuộc Hoàng Yến Chi đã nói gì với Quân Hạo Kiện mà đội trưởng luôn không sợ trời sợ đất của mình lại có phản ứng lớn như vậy.
“Yến Chi, em cần cho anh một lời giải thích.” Phòng làm việc không còn ai, Quân Hạo Kiện mới trầm giọng nói. Mặt của anh đã chuyển từ khiếp sợ sang âm trầm.
Trong thời gian ngắn, anh đã suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt của vấn đề. Lần nào anh cũng làm biện pháp an toàn, cô không thể mang thai mới đúng, chỉ có thể giải thích là cô đã lén lút làm gì đó.
Hoàng Yến Chi biết anh sẽ tức giận, thế nhưng bây giờ cô đã có thượng phương bảo hiểm nên không lo lắng chút nào: “Hạo Kiện, anh lại sắp làm ba rồi, chẳng lẽ không vui mừng sao?”
“Em chờ đó, bây giờ anh sẽ về ngay. Em đang ở nhà hay bệnh viện?”
“Bệnh viện.” Hoàng Yến Chi nói thật. Cô vừa lấy được kết quả xong thì gọi cho Quân Hạo Kiện ngay.
“Ở bệnh viện chờ anh, không được lái xe.” Quân Hạo Kiện gầm lên rồi lập tức cúp điện thoại.
Hoàng Yến Chi vừa định nói là mình có thể lái xe trở về nhưng điện thoại đã bị cúp rồi. Cô nhìn màn hình đen thui, để tránh cho đổ thêm dầu vào lửa, cho nên cô ngoan ngoãn ngồi trên xe đợi anh đến.
Quân Hạo Kiện vừa đi vừa mở khóa xe, mặt mày âm trầm, cả người đều tỏa ra khí lạnh lẽo.
Trước mắt anh không ngừng hiện ra cảnh ngày đó Hoàng Yến Chi sinh con.
Máu cô không ngừng chảy, còn mặt cô thì tái nhợt như người chết, tất cả dường như một khúc phim quay chậm, lần lượt hiện ra trong đầu anh, làm người anh càng rét lạnh hơn.
Anh đạp cần ga, trong nháy mắt xe đã phi ra ngoài, dẫn tới nhiều mắng chửi, nhưng đều bị anh bỏ ngoài tai. Hiện giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Hoàng Yến Chi ngay lập tức.
Hoàng Yến Chi đợi gần một tiếng thì anh đến. Cô nhìn qua cửa sổ, thấy mặt anh sa sầm thì hơi do dự.
Haizz, hình như anh giận rồi mà hình như còn không hề nhẹ, bây giờ đi ra thật sự không sao chứ? Có điều, dù có muốn đối mặt hay không thì cô cũng mở cửa xuống xe.
Quân Hạo Kiện yên lặng nhìn cô, nét mặt thay cho vô vàn lời nói.
Hoàng Yến Chi biết ngay sẽ như vậy, cô đi tới, kéo vạt áo anh: “Hạo Kiện em đã có thai, anh sắp được làm ba rồi.”
Quân Hạo Kiện lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà mềm đi một chút: “Em cố ý.”
“Đúng vậy, em cố ý ” Hoàng Yến Chi thẳng thắn gật đầu.
Quân Hạo Kiện đã sớm biết chuyện cô muốn có con, nhưng anh không muốn phối hợp với cô, thế nên cô cũng chỉ có thể dùng một chút thủ đoạn mà thôi.
Quân Hạo Kiện cố nhịn nhưng vẫn không nhịn được. Anh vỗ lên mông có một cái, không mạnh lắm.
Mặt Hoàng Yến Chi đỏ bừng, xấu hổ trừng người trước mắt: “Quân Hạo Kiện, anh.” May là không có ai chú ý đến bọn họ, không thì cô đã mất hết mặt mũi.
“Còn nói nữa?” Quân Hạo Kiện nhẹ giọng hỏi.
Trong nháy mắt, Hoàng Yến Chi hơi khựng lại, người đàn ông này đang nổi nóng, mình nên nói ít đi thì tốt hơn.
“Lên xe.” Quân Hạo Kiện mở cửa xe, lạnh giọng nói.
Hoàng Yến Chi liền đi vào.
Đi vào xe thì lại khác hoàn toàn. Anh chạy xe với tốc độ rùa bò, cô nhìn từng chiếc xe vượt qua bọn họ mà không nhịn được nói: “Hạo Kiện, anh có thể lái nhanh hơn một chút không?”
“Chạy nhanh sẽ nguy hiểm” Quân Hạo Kiện thản nhiên nói.
Chỉ là với tốc độ hiện giờ thì có nhanh hơn nữa cũng chỉ sáu mươi mã, nguy hiểm thế nào được chứ? Hoàng Yến Chi nghĩ vậy, những lời này cô không dám nói ra.
Người đàn ông trước mặt đang là một ngọn núi lửa phun trào, cô không muốn bị vạ lây. Bình thường chỉ mất một tiếng thì hôm nay phải mất một tiếng rưỡi ang mới về đến nhà.
Mà dọc đường, gần như cô chẳng nói một câu nào, cô biết cần phải cho anh thời gian tiêu hoá.
Sau khi xe tiến vào Đại Viện, Hoàng Yến Chi có thể cảm thấy rõ cơn giận của anhđã giảm đi một chút.
Cô mở cửa định xuống xe, nhưng anh bỗng nói: “Chờ một chút”
Hoàng Yến Chi khựng lại thì thấy anh mở cửa xuống xe, rồi đi sang phía cô, mở cửa xe và đưa tay ra: “Xuống đi.”
Hoàng Yến Chi đen mặt, người đàn ông này có phải lo lắng hơi quá rồi không? Nhưng cô vẫn đặt tay mình lên tay anh.
“Vẫn còn tức giận à?” Hoàng Yến Chi cười hỏi anh.
Quân Hạo Kiện thản nhiên lườm cô, ánh mắt không gợn sóng.
Hoàng Yến Chi bật cười: “Được rồi, vậy anh cứ tiếp tục giận đi. Em đi vào trước đây” Nói xong cô liền xoay người rời đi, để lại anh đen mặt đứng tại chỗ.
Hoàng Minh Dạ đang vội tới đưa chút đồ ăn cho Hoàng Yến Chi và An An. Đây là bánh ngọt mà Vũ Ân Nguyệt mất hơn nửa ngày mới làm xong, hương vị cũng không tệ lắm, nên bảo anh đưa đến.
Kết quả lại thấy Quân Hạo Kiện đứng ở cửa, không biết đang nghĩ cái gì.
Anh đi lên vỗ vai Quân Hạo Kiện: “Cậu đứng một mình ở đây, định làm thần giữ cửa đấy à?”
Quân Hạo Kiện lạnh lùng lườm anh rồi nhấc chân rời đi.
Hoàng Minh Dạ sờ mũi một cái, vẻ mặt khó hiểu, thế này là thế nào nhỉ? Tức giận như vậy có lẽ Hoàng Yến Chi đã làm gì chọc giận cậu ta? Nhưng nếu là thật thì chắc chuyện em gái gây ra không hề nhỏ, bằng không sao mặt Quân Hạo Kiện lại đen như hung thần vậy?
Anh nhìn bánh ngọt trong tay mình, ừ, bây giờ nên đi vào hay trở về đây? Quân Hạo Kiện sẽ không nổi giận với Hoàng Yến Chi nhưng với người khác thì chưa chắc.
“Hạo Kiện, sao cháu lại về?” Quân lão gia thấy anh thì rất kinh ngạc, hôm nay không phải là ngày nghỉ của anh.
“Cháu có chút việc cần về xử lý.” Quân Hạo Kiện bình tĩnh đáp, không nói đến chuyện Hoàng Yến Chi mang thai.
Mà lúc này Hoàng Yến Chi đã lên tầng trên thay quần áo. Mỗi lần từ bệnh viện về, việc đầu tiên cô phải làm đều là thay đồ.
Quân Hạo Kiện nhấc chân lên tầng trên, cô mới đi từ phòng thay đồ ra, cô đã thay một bộ đồ ở nhà.
“Em có cảm thấy khó chịu gì không?” Quân Hạo Kiện hỏi.
Hoàng Yến Chi cười khẽ, biết ngay người đàn ông này cuối cùng vẫn không nỡ nổi giận với cô mà.
Cô lắc đầu: “Không, bây giờ còn ít tháng nên không có cảm giác gì.” Cô đi tới chủ động ôm Quân Hạo Kiện để: “Anh sắp làm ba rồi, nên vui mới phải”
“Không vui mừng nổi ” Quân Hạo Kiện nói
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện vợ mình sắp bước qua quỷ môn quan một lần nữa là anh lại hoảng sợ, sao vui mừng nổi.
Hoàng Yến Chi thở dài, vỗ lưng anh: “Đừng lo lắng quá. Không sao đâu, người phụ nữ nào cũng như vậy mà. Anh xem không phải họ cũng không sao đấy thôi?”
“Người khác là người khác, em là em, có thể giống nhau sao?” Quân Hạo Kiện nói
Hoàng Yến Chi cạn lời: “Chẳng lẽ anh muốn em phá thai sao?” Cô nói lời này chỉ là đùa, không ngờ Quân Hạo Kiện lại nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: “Nếu trong điều kiện cơ thể em cho phép.” Ánh mắt anh nghiêm túc, không có chút ý đùa giỡn nào.
Hoàng Yến Chi thấy anh như vậy thì nụ cười trên mặt dần phai nhạt: “Quân Hạo Kiện, bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi. Đây là đứa con mà chúng ta khó khăn lắm mới có được, cho dù thế nào thì em cũng sẽ sinh nó ra, anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng chẳng sao. Đây là một sinh mạng, chúng ta không thể tự ý cướp đoạt cơ hội được có mặt trên đời này của nó.”
“Yến Chi, không có mạng của ai quan trọng hơn mạng của em cả ” Quân Hạo Kiện nói như đinh đóng cột.
“Anh” Hoàng Yến Chi buồn bực nhưng lại cảm thấy đau lòng nhiều hơn.
Người đàn ông này một lòng nghĩ cho cô, cô giận không được mà không giận cũng không xong.
“Hạo Kiện, phá thai nguy hiểm không kém gì sinh con cả, lẽ nào anh không lo bỏ đứa nhỏ này sẽ làm cơ thể em tổn thương đến không thể chữa được sao?”
Quân Hạo Kiện do dự, cô thừa thắng xông lên: “Ông nội đã lớn tuổi, ông vẫn luôn hy vọng chúng ta có thể sinh thêm một đứa bé. Tuy ông chưa từng nói ra, nhưng em có thể cảm nhận được. Em nghĩ nhân lúc ông vẫn còn trên đời này, nên thỏa mãn nguyện vọng của ông. Hơn nữa, An An cũng cần một người bầu bạn mà”
Quân Hạo Kiện thở một hơi thật dài: “Yến Chi, anh chỉ lo lắng cho em ”
“Em hiểu, Hạo Kiện, anh yên tâm đi. Anh nghe em nói, lần này thật sự không có vấn đề gì đâu. Bác sĩ đã kiểm tra cho em rồi, bây giờ tình hình thai nhi rất tốt, không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, hơn nữa đã không còn ai làm hại em nữa. Em chắc chắn sẽ bình an sinh con chúng ta ra. Em hy vọng lần này là con gái, tốt nhất giống em, sau đó sẽ thông minh ngoan ngoãn như An An ” Biết người này một lòng muốn có con gái, nên cô nói xuôi theo, dùng con gái dụ dỗ anh.
“Nhóc con kia nào có thông minh ngoan ngoãn?” Quân Hạo Kiện soi mói con trai mình, nhưng sắc mặt đã dịu đi, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy ánh mắt anh còn có chút chờ mong.
Hoàng Yến Chi liền biết anh không giận nữa, mỉm cười ôm chặt anh: “Hạo Kiện, em thấy hạnh phúc lắm. Lại có kết tinh tình yêu với anh, em cảm thấy thật hoàn mỹ ”
Quân Hạo Kiện ôm chặt cô: “Lần này anh chắc chắn mẹ con em sẽ bình an, anh tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào tổn thương đến hai mẹ con em ” Anh trịnh trọng cam kết.
Hoàng Yến Chi nhếch miệng: “Được”
Lúc ăn cơm tối, Quân lão gia biết Hoàng Yến Chi mang thai, nét mặt già nua cười mãn nguyện: “Tốt, tốt, đây là một tin tốt, Yến Chi, cảm ơn, cảm ơn cháu.” Ông cụ nói lời cảm ơn tận đáy lòng.
Ông biết bây giờ có nhiều cô gái trẻ không muốn sinh con, Hoàng Yến Chi không chỉ sinh cho ông một đứa cháu cố mập mạp mà giờ còn sắp sinh thêm đứa nữa, đây là may mắn của nhay họ Quân bọn họ.
“Yến Chi, cháu có thấy không thoải mái ở đâu không?” Quân lão gia ân cần quan tâm.
Hồi trước khi mang thai An An, Hoàng Trung Hải nôn nghén rất nghiêm trọng, cả người gầy gò, đến giờ Quân lão gia vẫn còn nhớ như in.
Hoàng Yến Chi bật cười. Hai người này đều xem cô như búp bê vậy: “Ông nội, cháu rất khỏe, không có chỗ nào không thoải mái cả.”
Quân lão gia vẫn lo lắng: “Yến Chi, nếu cháu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói ra đó, tuyệt đối không được chịu đựng”
“Ông nội, cháu biết rồi” Hoàng Yến Chi cười nói
“Mẹ ơi, con thật sự sẽ có em sao?” An An vui vẻ, mắt thì nhìn bụng cô.
Hoàng Yến Chi mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, trong bụng mẹ có em, con có vui không?”
An An không nói vui hay không mà hỏi: “Là em gái phải không ạ?”
“Nếu không phải em gái thì con sẽ buồn à?”
An An nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Là em gái thì con vui nhất, nhưng nếu không phải em gái thì con cũng miễn cưỡng vui vẻ ” Lời nói của cậu bé làm cả nhà đều bật cười.
Nhà họ Hoàng cũng nhanh chóng biết tin Hoàng Yến Chi có thai. Vũ Ân Nguyệt vừa nhận được tin thì lập tức chạy đến nhà họ Quân.
“Yến Chi, An An nói con mang thai, là thật sao?”
Hoàng Yến Chi nhớ ra con trai vừa ăn xong là đòi sang hà họ Hoàng ngay thì rất bất đắc dĩ.
Không ngờ mục đích của cậu bé là như thế: “Thật ạ, sáng nay con đã đến bệnh viện, con mang thai được ba tuần rồi.”
“Thật tốt quá” Vũ Ân Nguyệt vui mừng nói.
Bà đã sớm hy vọng Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện có thể sinh đứa thứ hai, dù sao chỉ có mình An An thì cũng cô đơn.
“Nếu con muốn ăn hay uống gì thì bảo mẹ, để mẹ bảo chị Tống làm cho con, nếu có gì không thoải mái thì cũng phải nói với mẹ, nhớ chưa”
“Mẹ, con không sao mà. Tất cả đều ổn. Chị dâu còn đang ở cữ đấy, mẹ chăm sóc chị ấy trước đi.” Cô không muốn vì mình mang thai mà Vũ Ân Nguyệt lơ là Hạ Yên Nhi. Tâm trạng của sản phụ rất quan trọng
“Không sao, mẹ sẽ chăm sóc Yên Nhi thật tốt. Bây giờ trời đang dần nóng lên, đứa nhỏ này phải chịu khổ rồi. Nếu con có gì không thoải mái thì tuyệt đối không được giấu mẹ đó.” Vũ Ân Nguyệt rất lo lắng chuyện này, lúc Hoàng Yến Chi chưa mang thai thì bà chờ đợi con gái mang thai, bây giờ mang thai rồi thì bà lại lo con gái vất vả.
“Mẹ à, con đã có kinh nghiệm rồi mà.” Hoàng Yến Chi an ủi bà. Tốt xấu gì cô cũng đã sinh An An, nên chí ít cũng có chút kinh nghiệm, những hiểu biết cơ bản cô vẫn biết được.
“Me vui quá nên quên mất.” Vũ Ân Nguyệt vừa cười vừa nói: “Ba con vẫn chưa biết tin này nữa, để mẹ gọi cho ông ấy. Sáng mai chị Tống sẽ đưa canh đến, phụ nữ có thai uống canh mới tốt cho thai nhi. Ừ, còn phải chuẩn bị đồ dùng cho trẻ sơ sinh nữa.” Nghỉ vậy, bà lại cảm thấy thời gian mình hoàn toàn không đủ dùng.
Hoàng Yến Chi ở bên cạnh nghe Vũ Ân Nguyệt lẩm bẩm mà thấy buồn cười: “Mẹ đừng lo lắng quá.” Cô có cảm giác mọi người còn lo lắng hơn lúc cô sinh An An nữa.
“Mẹ về đây, không ở lại đây nữa, mẹ về chuẩn bị một chút. Sáng mai mẹ lại sang, tối nay con nghỉ sớm một chút đi nhé.”