Thời gian thấm thoát trôi qua. Hôm nay Hạ Yên Nhi bỗng nhiên bể nước ối.
Khi cô nhận được điện thoại, Hạ Yên Nhi đang được đưa đến bệnh viện. Cô ấy sinh sớm hơn dự kiến.
“Anh, đừng cuống. Bây giờ em sẽ lập tức đến đó ngay.” Hoàng Yến Chi nói.
“Mẹ, mẹ định đi đâu ạ?” An An thắc mắc.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Mợ hai con phải sinh em bé, chúng ta đi xem bé cưng.” Mắt An An sáng lên.
“Em gái sắp ra đời rồi ạ?” Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Sao con biết là em gái, nếu là em trai thì sao?”
An An tỏ ra chắc chắn: “Nhất định là em gái, con đã nằm mơ thấy thế.”
Hoàng Yến Chi bật cười: “Con thích em gái à?”
“Vâng ạ, em gái rất đáng yêu.”
“Sao con không thích em trai?”
“Em trai ồn ào lắm. Tĩnh Tĩnh nói em trai của bạn ấy rất hay khóc, cứ khóc cả ngày, phiền lắm.” Tĩnh Tĩnh là bạn cùng lớp với An An. Tĩnh Tĩnh có một em trai, vừa tròn một tuần tuổi.
“Vậy nếu ba mẹ sinh cho con một em trai hoặc em gái, con có chịu không?” Nhân tiện nhắc đến đề tài này, Hoàng Yến Chi dứt khoát hỏi luôn con trai.
Trước giờ cô vẫn luôn muốn hỏi An An vấn đề này, nhưng chưa có dịp.
An An quay sang nhìn Hoàng Yến Chi: “Con có thể chỉ cần em gái, không cần em trai không?”
“Nhưng ba mẹ không thể quyết định chuyện sinh em trai hay em gái được, nếu như sinh ra em trai thì sao?” Hoàng Yến Chi hơi lúng túng, sao đàn ông nhà cô đều thích bé gái thế này?
An An nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc rồi bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, chỉ cần mẹ là sinh thì con sẽ miễn cưỡng chấp nhận.” Nói thế, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé rõ ràng rất ghét bỏ.
Hoàng Yến Chi thấy thế, không biết tại sao lại nhớ tới biểu cảm của Quân Hạo Kiện trước đây khi thấy An An, gen di truyền quả thật thần kỳ.
Cô lắc đầu bật cười: “Mẹ cũng hy vọng có thể sinh em gái cho An An.” An An bỗng nhìn xuống bụng cô: “Mẹ ơi, bây giờ em gái đang ở trong bụng mẹ sao?”
“Chuyện này mẹ cũng không biết nữa.” Hoàng Yến Chi dịu dàng đáp.
Tuy rằng mọi chuyện đã theo kế hoạch của mình, nhưng chuyện mang thai phải dựa vào duyên số, không phải cô muốn là sẽ được.
Đến bệnh viện, Hoàng Yến Chi lập tức nhìn thấy Hoàng Minh Dạ và Vũ Ân Nguyệt đang đứng ngoài phòng sinh. Vốn dĩ Hoàng lão gia cũng muốn đến, có điều đã bị Vũ Ân Nguyệt ngăn cản.
Quá trình sinh sản rất lâu, sức khỏe ông cụ đã yếu, sẽ không thể chịu nổi trong thời gian dài như thế, thế nên mọi người đã khuyên ông ở nhà chờ tin tức.
Hoàng Minh Dạ đi tới đi lui trước cửa phòng sinh, nghe tiếng kêu la của Hạ Yên Nhi trong phòng mà vô cùng lo lắng.
Nói thật ra, Vũ Ân Nguyệt tuy cũng khẩn trương, nhưng bình tĩnh hơn con trai nhiều.
“Đúng rồi, mẹ gọi điện báo cho bên nhà chị Yên Nhi biết chưa?”
Vũ Ân Nguyệt vỗ trán: “Ôi, con xem đầu óc mẹ này, con không nhắc thì mẹ cũng quên mất. Để mẹ gọi điện thoại báo cho ông bà thông gia ngay.” Nói xong, bà lấy điện thoại gọi cho bà Hạ.
Hoàng Yến Chi thấy dáng vẻ lo lắng của anh trai thì đi đến vỗ vai anh: “Anh, anh đừng lo lắng quá, chị dâu sẽ ổn mà.”
Hoàng Minh Dạ có thể không lo sao? Hạ Yên Nhi đã ba mươi tuổi, lại mang thai lần đầu.
Hơn nữa, chuyện lần trước Hoàng Yến Chi bị băng huyết khi sinh trước kia đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng anh.
“Chi Chi, anh sợ” Tay anh đã run rẩy.
Hoàng Yến Chi chưa bao giờ thấy anh thế này, bèn dịu giọng an ủi: “Anh, tình huống chị dâu không giống em. Lúc đó em bị người khác hại nên mới thế. Chị dâu và đứa bé sẽ bình an mà.” Hoàng Minh Dạ gật đầu thật mạnh: “Đúng đúng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hoàng Minh Dạ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng sinh, không nháy mắt lấy một cái.
Anh muốn vào cùng vợ, nhưng Hạ Yên Nhi không đồng ý, nhất quyết không để anh vào. Lúc ấy, anh không dám nói không với cô, dù trong lòng vừa lo vừa sợ, nhưng vẫn nhường bước.
Trong phòng sinh lại truyền ra tiếng gào đau đớn của Hạ Yên Nhi.
Hoàng Yến Chi vô tình quay lại thì thấy An An đang co rúm cả người. Cô nhíu mày đi tới, ôm lấy con trai: “Đừng sợ”
“Mẹ, con không sợ.”
“Ngoan, con là một cậu bé dũng cảm.”
Hạ Yên Nhi sinh đứa bé này hơi vất vả, mất ba bốn tiếng vẫn chưa sinh được. Hoàng Minh Dạ sốt ruột đến quay vòng vòng.
Không bao lâu thì ông bà Hạ đến.
“Sao rồi? Đứa bé đã chào đời chưa?” Bà Hạ vội hỏi.
Hoàng Yến Chi đáp: “Vẫn chưa ạ, chị dâu hơi khó sinh, có điều tình huống trước mắt vẫn rất khả quan, bác sĩ và chị dâu vẫn đang cố gắng.”
Ông bà Hạ nghe vậy thì mới yên tâm một chút, nhưng vẫn đứng ngồi không yên.
Hoàng Yến Chi vốn không lo lắng lắm, nhưng cũng bị bọn họ làm ảnh hưởng.
“Oa, oa, oa” Trong phòng sinh đột nhiên truyền ra tiếng khóc to rõ giòn vang của trẻ con.
Hoàng Yến Chi tận mắt thấy nước mắt của Hoàng Minh Dạ lập tức rơi xuống.
“Sinh, sinh rồi, thật tốt quá, sinh rồi.” Bà Hạ và Vũ Ân Nguyệt đều mừng rỡ, ngay cả người luôn nghiêm túc như ông Hạ cũng nở nụ cười.
“Chi Chi, em có nghe không? Sinh rồi.” Hoàng Minh Dạ cầm tay Hoàng Yến Chi, kích động nói.
Hoàng Yến Chi cười gật đầu: “Đúng vậy, sinh rồi.”
Bác sĩ đi từ phòng sinh ra: “Chúc mừng chúc mừng, mẹ tròn con vuông.” Hoàng Minh Dạ rốt cuộc cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày: “Bác sĩ, vợ tôi đâu?” Bà Hạ bên cạnh nghe vậy, thì nhìn Hoàng Minh Dạ vô cùng yên tâm.
Mặc dù con rể hỏi về đứa bé trước tiên, nhưng bà có thể hiểu được. Có điều hiện giờ thấy anh cũng rất quan tâm đến con gái mình. Thân làm mẹ, trong lòng bà rất mừng.
“Chị Hoàng vẫn ổn, sẽ ra ngay thôi. Đứa bé nặng ba cân tư. Chúc mừng anh Hoàng.”
“Cảm ơn, cảm ơn. Bác sĩ vất vả rồi.”
Hạ Yên Nhi nhanh chóng được đẩy ra. Tóc cô ướt sũng mồ hôi, trông vô cùng nhếch nhác, nhưng ở trong mắt Hoàng Minh Dạ vẫn là đẹp nhất. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường: “Vợ, em vất vả rồi.”
Hạ Yên Nhi rất mệt mỏi. Cô thật sự đã chịu nhiều đau đớn khi sinh, nhưng thấy ánh mắt của Hoàng Minh Dạ lúc này thì lại cảm thấy tất cả đều rất đáng giá: “Anh cũng vất vả rồi” Cô nhìn thấy cổ áo anh cũng ướt đẫm mồ hôi, chắc hẳn anh ở bên ngoài cũng lo lắng lắm.
“Minh Dạ, bây giờ em mệt quá, muốn ngủ một lúc.” Hạ Yên Nhi mệt mỏi nói.
“Được được được, em ngủ đi, anh ở đây với em.” Hoàng Minh Dạ nhẹ nhàng nói.
Hạ Yên Nhi được đẩy vào phòng bệnh, Hoàng Minh Dạ luôn theo sát cô, ở bên giường cô không rời nửa bước.
Hoàng Yến Chi đi xem Hạ Yên Nhi trước, sau đó mới cùng bà Hạ đi xem công chúa nhỏ của nhà họ Hoàng.
“Con bé xinh quá.” Bà Hạ hiền hòa nhìn đứa bé.
Thật ra lúc này da dẻ đứa bé còn nhăn nheo, cả người đỏ hỏn, y như con khỉ con, không có chỗ nào xinh đẹp cả, nhưng ở trong mắt bọn họ, đứa bé này chỗ nào cũng xinh xắn đáng yêu.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Đúng là rất xinh.”
Biết em gái đã chào đời, An An đòi đến bệnh viện thăm em gái. Vì vài tiếng trước An An phải về nhà ăn cơm trưa nên Hoàng Yến Chi đã bảo tài xế đến rướt.
Khi Hoàng Yến Chi về nhà thay quần áo, đã sẵn tiện đưa cậu bé theo.
“Cậu, em gái đâu ạ?” Nhìn thấy Hoàng Minh Dạ, An An lập tức hỏi về em gái.
Hoàng Minh Dạ đang ở bên cạnh Hạ Yên Nhi vừa tỉnh lại, nghe vậy thì cười nói: “Bây giờ em đang được kiểm tra sức khỏe, sẽ trở về ngay thôi.” An An nghe vậy thì đến cạnh Hạ Yên Nhi: “Mợ, mợ còn đau không ạ?”
Hạ Yên Nhi mỉm cười, lắc đầu: “Đã hết rồi cháu.” Thật ra cô vẫn còn đau, nhưng so với cơn đau lúc sinh thì bây giờ không là gì cả.
Hoàng Yến Chi mỉm cười, dịu dàng nhìn con trai mình: “Chị dâu, chị sao rồi?”
“Vẫn ổn, bình thường chỉ có rèn luyện nến sức khỏe rất tốt.” Cũng vì hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình nên khi nãy Hạ Yên Nhi mới kiên quyết sinh thường.
Cô biết mình có thể làm được.
“Đứa bé đâu rồi?” Hoàng Yến Chi hỏi cùng một câu hỏi với An An.
“Bác sĩ bể đi kiểm tra sức khỏe rồi.” Hoàng Minh Dạ đang trả lời thì bác sĩ đã bế đứa bé vào.
An An đi đến: “Bác sĩ, cháu muốn xem em gái.”
Bác sĩ không dám đưa đứa bé cho An An, Hoàng Yến Chi bèn đưa tay đón: “Để tôi bế cho.” Hoàng Yến Chi đi đến ghế sopha ngồi để An An dễ dàng nhìn thấy em hơn.
“Bác sĩ, sức khỏe của đứa bé có vấn đề gì không?” Hạ Yên Nhi lo lắng nói.
Bác sĩ cười đáp: “Rất khỏe mạnh.”
Hoàng Yến Chi và An An ngắm em bé đủ rồi thì liền đưa đứa bé cho Hạ Yên Nhi bế và khẽ trò chuyện cùng cô ấy.
Ban đầu, bà Hạ còn hơi lo lắng chuyện con đầu lòng của Hạ Yên Nhi là con gái thì gia đình chồng có thể sẽ không thích.
Mặc dù nhà họ Hoàng không phải là kiểu trọng nam khinh nữ, thậm chí còn vô cùng yêu thương cô con gái Hoàng Yến Chi, nhưng Hoàng Yến Chi lại là con gái út.
Còn Bối Bối lại là con gái của Hoàng Minh Dạ là cháu gái đầu tiên của nhà họ Hoàng.
Mà gia tộc lớn thì thường rất xem trọng chuyện thừa kế hương khói. May mắn thay, ngay cả Hoàng lão gia nhìn thấy Bối Bối cũng cười tít mắt, không hề có chút thất vọng nào.
Thấy vậy, bà mới yên lòng. Công chúa nhỏ Bối Bối của nhà họ Hoàng chào đời, đây chắc chắn là một sự kiện lớn trong nhà họ Hoàng.
Hoàng Minh Dạ thậm chí còn phát lì xì cho toàn bộ nhân viên công ty và xây dựng một quỹ phúc lợi cộng đồng dưới tên con gái mình, lúc nào cũng vui vẻ.
Ai cũng thấy được, Hoàng Minh Dạ yêu thương cô con gái này thế nào.
Sức khỏe của Hạ Yên Nhi hồi phục rất tốt. Sau khi nằm viện một tuần, cô đã trở về nhà họ Hoàng để ở cữ
Khi Quân Hạo Kiện về nhà họ Hoàng thăm đứa bé, Hoàng Yến Chi nhận thấy trong ánh mắt anh cực kỳ hâm mộ, thấy vậy cô bèn nhìn con trai mình bằng ánh mắt cảm thông. An An à, chắc ba con lại ghét bỏ con nữa rồi.
Quân Hạo Kiện chỉ hơi ganh tị, anh em của anh đều có con gái, chỉ có anh là có con trai.
Haizz! Anh thở dài, rồi ghét bỏ nhìn con trai mình đang chăm chú ngắm em gái không chớp mắt.
Bây giờ anh còn có thể đổi hàng không? Hoàng Yến Chi vô tình chứng kiến cảnh này. Cô nhìn xuống bụng mình, sẽ nhanh thôi, một tuần nữa là có thể kiểm tra xem có thai không rồi.
Cô hy vọng lần này sẽ may mắn. Vì để mang thai mà lần này cô đã giấu Quân Hạo Kiện điều dưỡng cơ thể một khoảng thời gian, cố gắng đạt trạng thái sức khỏe tốt nhất, hy vọng một lần có thể trúng thưởng.
Bằng không với sự nhanh nhạy của Quân Hạo Kiện, lừa một lần thì không sao, chứ lần hai thì e là rất khó. Nếu lần này không thành công, cô cũng không biết lần sau sẽ là lúc nào nữa.
“Ba ơi, khi nào ba và mẹ mới sinh em gái cho con?” An An đã ngắm em đủ rồi thì chạy đến ôm lấy chân ba.
Quân Hạo Kiện nhìn xuống con trai mình: “Tại sao muốn có em gái?”
“Mẹ nói sẽ sinh em gái cho con.”
Cách đó không xa, Hoàng Yến Chi nghe thấy vậy thì đen mặt. Không phải con thương mẹ nhất à? Sao mới chớp mắt đã bán đứng mẹ rồi?
Quân Hạo Kiện nửa cười nửa không nhìn cô. Cô bình tĩnh nhìn lại. Cô chỉ muốn có một đứa con gái thì có làm sao.
Quân Hạo Kiện thấy bất đắc dĩ. Đã bốn năm rồi mà Hoàng Yến Chi còn chưa từ bỏ ý định này. Anh không khỏi tự hỏi liệu mình có nên đi phẫu thuật, để hoàn toàn đập tan ý nghĩ của cô không.
Nghĩ vậy, Quân Hạo Kiện không có tâm trạng hâm mộ nữa mà lại nghĩ xem ngày nào thích hợp thì sẽ đến bệnh viện hỏi thử. Nếu có thể, anh sẽ giấu cô đi làm phẫu thuật.
- ---------------
Mấy ngày liên tiếp, An An đi học xong rồi thì về đến nhà, chuyện đầu tiên An An làm là đi xem công chúa nhỏ Bối Bối, mấy ngày nay thằng bé đều như vậy.
An An rất thích thú, ngay cả khi Hạo Hạo đến chơi cũng bị lơ là.
“Chào dì ạ.” Hạo Hạo thấy Hoàng Yến Chi thì mỉm cười chào hỏi.
Cô sờ đầu cậu bé: “Lâu rồi không đến đây chơi, dạo này cháu bận học à?” Ngoài chương trình học ở trường. Hạo Hạo còn có hứng thú với các môn học khác.
Doãn Hân Vy không muốn con trai học quá nhiều, nhưng cũng không ngăn cản nếu Hạo Hạo thích.
Trong vấn đề dạy dỗ con cái, Hoàng Yến Chi và Doãn Hân Vy có cách nghĩ rất giống nhau. Cho dù là Hạo Hạo hay An An, chỉ cần hai đứa thích học môn gì thì học, người lớn sẽ không ngăn cản. Còn nếu hai đứa không muốn học, bọn họ cũng sẽ không ép.
“Đúng là hơi bận ạ. Dì ơi, gần đây cháu đang học chương trình sơ trung.” Hạo Hạo tám tuổi đã nói chuyện rất lưu loát và có phần chững chạc.
Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Cháu muốn nhảy lớp à?”
Hạo Hạo gật đầu: “Vâng ạ, có điều mẹ cháu không đồng ý. Mẹ cháu hy vọng cháu có thể học xong các lớp bậc tiểu học, nhưng những bạn nhỏ cùng lớp quá ngây thơ, mà những điều thầy cô dạy cháu cũng đã biết hết. Đến trường rất vô nghĩa.”
“Hạo Hạo, mẹ cháu làm vậy là vì muốn cháu có một cuộc sống giống các bạn nhỏ khác, có thể cùng bạn bè học tập vui chơi, lớn lên cùng nhau. Nếu cháu nhảy lớp, thì bạn học của cháu sẽ lớn hơn cháu rất nhiều, cháu sẽ cảm thấy cô đơn.” Hoàng Yến Chi có thể hiểu được cách nghĩ của Doãn Hân Vy.
Có điều chỉ số thông minh của Hạo Hạo quá cao, lại trưởng thành sớm, nên thật ra tuổi tâm lý đã vượt xa các bạn cùng lứa, ép cậu bé chơi với các bạn cùng tuổi thì đúng là một chuyện không mấy vui vẻ với cậu bé.
“Dì ơi, cháu biết vậy, nhưng cháu thật sự không thích lớp học hiện giờ. Các bạn đều đã lớn, nhưng làm việc lại rất ấu trĩ, hơn nữa cháu cảm thấy lãng phí thời gian học ở đây là một chuyện cực kỳ nhàm chán.” Nét mặt Hạo Hạo rất nghiêm túc.
Hoàng Yến Chi nhíu mày nghĩ ngợi: “Được rồi, chuyện này dì sẽ giúp cháu khuyến mẹ cháu giúp cháu.”
“Dì là tốt nhất.” Hạo Hạo lập tức nở nụ cười, ôm cổ cô.
Lúc này cậu bé mới có nét ngây thơ của trẻ con.
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Lẽ nào bình thường dì không tốt sao?”
“Dì luôn tốt, cháu thích dì nhất.” Hạo Hạo nịnh cô.
Doãn Hân Vy đi từ tầng trên xuống thì thấy Hạo Hạo đang ôm cổ Hoàng Yến Chi làm nũng, liền cảm thấy có chút ganh tỵ.
Đứa bé này luôn tỏ vẻ người lớn với cô, chỉ có khi ở cùng Hoàng Yến Chi mới có dáng vẻ như vậy.
“Chị.” Hoàng Yến Chi gọi một tiếng.
Hạo Hạo rời khỏi vòng tay Hoàng Yến Chi, nháy mắt với cô. Cô bèn ra hiệu cho cậu bé an tâm.
“Mẹ, dì, cháu đi lên xem em gái và em trai đây.” Hạo Hạo nói xong thì lập tức chạy lên tầng trên.
Doãn Hân Vy nhìn sang Hoàng Yến Chi: “Thằng bé nói gì với em vậy?”
Hoàng Yến Chi cười nói: “Sao chị biết Hạo Hạo vừa nói gì đó với em?”
“Thằng bé là do chị nuôi lớn mà, nó đang nghĩ gì chị còn không biết sao? Nhất định là nói với em chuyện muốn nhảy lớp chứ gì.”
Hoàng Yến Chi cũng không phủ nhận: “Chị, em cảm thấy cứ cho Hạo Hạo nhảy lớp đi. Tâm lý của thằng bé vốn trưởng thành hơn các bạn cùng tuổi, chị ép thằng bé chơi cùng với các bạn thì thằng bé cũng không vui vẻ gì đâu. Đây cũng không phải là hy vọng ban đầu của chị mà.”
Doãn Hân Vy thở dài: “Chị hiểu những điều em nói. Gần đây chị đã thương lượng với Tử Hi rồi, mấy ngày nữa sẽ làm thủ tục chuyển trường cho Hạo Hạo. Có điều chưa nói cho nó biết mà thôi.”
“Nếu Hạo Hạo biết thì chắc chắn sẽ rất vui mừng.”
“Thật ra chị hy vọng nó có thể giống những đứa bé bình thường hơn, có một tuổi thơ thoải mái và vui vẻ.” Doãn Hân Vy cười khổ.
“Chị, thật ra vui vẻ hay không là do Hạo Hạo quyết định. Dù sao thì thằng bé cũng không thích cuộc sống hiện tại mà.”
“Đúng vậy, thôi bỏ đi, cứ chiều theo nó vậy. Nó thấy vui là được. Con cái lớn rồi, chị không quản được nữa.” Doãn Hân Vy thở dài.