“Không đâu, Diệp Dung còn có thể sống thì em nhất định cũng sẽ có thể.”
“Em muốn gặp chị là để hỏi chị một chuyện.”
Tần Hinh gật đầu: “Chị biết em muốn hỏi gì. Yến Chi à, chuyện đó quan trọng lắm sao?”
“Với em mà nói thì vô cùng quan trọng. Cho nên bây giờ chị có thể nói thật cho em biết không?”
“Yến Chi, chị không phải. Chị là Tần Hinh.” Tần Hinh gằn từng chữ một.
Ánh mắt Hoàng Yến Chi hiện lên sự thất vọng rồi bỗng nở nụ cười: “Muốn nghe chuyện cũ của em và Diệp Ngân không?”
Tần Hinh mím môi rồi chậm rãi gật đầu: “Nếu như em sẵn lòng kể.”
“Có thể đỡ em dậy không? Em muốn nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ.”
Tần Hinh đẩy xe lăn tới, đỡ Hoàng Yến Chi lên rồi đẩy đến bên cửa sổ. Hoàng Yến Chi nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài, chậm rãi nói: “Em quen biết Diệp Ngân vào năm em mới năm tuổi. Chị ấy đến trước em vài ngày. Trong đám người kia, chị ấy là người đầu tiên đối xử tốt với em. Chúng em cùng ăn, cùng ngủ, cùng huấn luyện. Lúc em bị những người kia đánh đập, chị ấy sẽ ôm em vào lòng, thay em chịu hình phạt vốn dĩ em phải chịu.”
“Chúng em cùng trải qua rất nhiều lần huấn luyện sinh tử. Lần nào chị ấy cũng giúp em tiêu diệt hết kẻ thù, cứu giúp em. Chị ấy nói trên đời này có rất nhiều người không nên nhìn thấy sự bẩn thỉu, chị ấy không biết mình có thể bảo vệ em bao lâu, nhưng chị ấy hy vọng khi mình còn khả năng thì có thể giữ gìn một phần sạch sẽ trong em. Cho nên khi tay chị ấy đã nhuộm đầy máu tươi nhưng tay em vẫn sạch sẽ.”
“Em đã từng nghi ngờ ý nghĩa của cuộc sống, thậm chí còn từng muốn chết. Nhưng mỗi lần em cảm thấy tuyệt vọng, Diệp Ngân đều sẽ nói với em rằng, thế giới này tuy bẩn thỉu, nhưng nhiều hơn cả vẫn là sự tốt đẹp. Có người đang đợi em trở về, nếu như em vứt bỏ cuộc sống này thì sẽ mãi mãi không được gặp người nhà. Chỉ có sống mới có hy vọng, chết rồi thì sẽ không còn gì nữa.”
“Một Diệp Ngân đã ở bên em như thế, cùng em vượt qua khoảng thời gian đau khổ nhất, lại mãi mãi rời bỏ em trong một lần rèn luyện. Vì cứu em, chị ấy đã đỡ thay em một dao. Em tận mắt nhìn thấy con dao đó xuyên qua ngực rồi cắm vào tim chị ấy. Máu tươi bắn ra như một đóa hoa ma quỷ, ngay trước mặt em. Nhưng chị ấy lại mỉm cười và nói với em rằng, nhất định phải sống tiếp, phải về nhà. Chị ấy đã từng nói với em, cả đời này hy vọng lớn nhất của chị ấy chính là về nhà, trở về bên người thân, chế nhạo người mẹ ruột đã đưa chị ấy đến địa ngục này.”
“Em chôn chị ấy ở một nơi, rồi sau đó mang theo hy vọng của chị ấy trở về nhà họ Hoàng, làm đại tiểu thư nhà họ Hoàng. Từ đó, em là Hoàng Yến Chi, không còn là đứa bé vùng vẫy trong vực thẳm tối tăm đau khổ kia nữa.”
“Em đã mơ thấy chị ấy vô số lần. Mơ thấy chị ấy nói muốn về nhà. Em cũng từng nghĩ nếu khi đó không cứu em thì có phải bây giờ chị ấy đã tìm được người nhà của mình rồi không? Em muốn chị ấy sống, nhưng sâu trong tiềm thức lại biết đây chỉ là giấc mơ, mãi cho đến khi gặp được chị.”
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, chị đã cho em một cảm giác rất quen thuộc. Em luôn cảm thấy chị chính là chị ấy. Thậm chí em còn đến khu rừng nơi em đã chôn cất chị ấy, tự tay đào hài cốt của chị ấy lên và mang trở về thủ đô.”
Giọng nói của Hoàng Yến Chi rất nhẹ, rất yếu ớt, cũng rất bình tĩnh. Cứ như đang kể lại một câu chuyện của người khác vậy. Tay Tần Hinh run run, giấu trong tay áo không dám cho người khác thấy.
“Yến Chi...”
“Tần Hinh, hay là, em nên gọi chị là Diệp Ngân. Chị Ngân Ngân, còn không chịu thừa nhận sao? Tiểu Thất, cái tên này ngoài James ra thì chỉ có chị gọi như vậy.”
Tần Hinh bỗng mở to hai mắt: “Em...”
“Đúng vậy, thật ra từ khi chị vừa bước vào phòng nói chuyện với Hạo Kiện thì em đã tỉnh rồi. Thật may vì em đã tỉnh, bằng không có phải chị sẽ tiếp tục phủ nhận nữa không?”
Tần Hinh im lặng nhìn Hoàng Yến Chi, một lúc lâu sau mới thở dài: “Tiểu Thất, tội gì em phải làm vậy. Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, không phải tốt hơn sao?”
Nước mắt của Hoàng Yến Chi lập tức tuôn trào. Tần Hinh đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng nói yêu thương dịu dàng: “Đừng khóc, đã làm mẹ rồi, sao lại còn thích khác như vậy?”
Hoàng Yến Chi cầm tay Tần Hinh: “Sao lại không đi tìm em?”
Tần Hinh thở dài: “Tiểu Thất, em đã có cuộc sống của riêng mình, hãy để Diệp Ngân vĩnh viễn tồn tại trong ký ức của em đi.”
“Lần này nếu không phải vì em bệnh, có phải chị sẽ vẫn không thừa nhận hay không?”
Tần Hinh im lặng. Đáp án đã quá rõ ràng. Nếu có thể, cô hy vọng cả đời này Hoàng Yến Chi cũng không biết.
“Có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Hoàng Yến Chi rất muốn biết năm xưa đã xảy ra chuyện gì. Diệp Ngân rõ ràng đã chết, thậm chí còn chết ngay trước mặt cô, vậy mà vì sao bây giờ lại có thể đứng trước mặt cô? Nếu không nhờ một tiếng Tiểu Thất kia, nếu không phải vì Tần Hinh sơ ý để lộ chút sơ hở, thì có lẽ cô vẫn sẽ không thể nào tin nổi người này chính là Diệp Ngân.
“Tiểu Thất, đừng nhắc lại chuyện đã qua nữa. Bây giờ chị là Tần Hinh, sau này cũng chỉ có thể là Tần Hinh.” Tần Hinh nói. Quá khứ đó là chuyện cô ấy không muốn nhắc lại, nếu có thể, cô không bao giờ muốn nhớ lại.
Hoàng Yến Chi thấy cô thật sự không muốn nói nên không cố hỏi nữa. Như vậy chắc trong chuyện này có điều cô không muốn cho người khác biết. Đó hẳn không phải là hồi ức tốt đẹp gì với Tần Hinh cả.
“Vậy sao chị lại ở bên cạnh Diệp Dung?” Hoàng Yến Chi hỏi. Ban đầu khi biết Tần Hinh thì cô chính là đàn em làm việc cho Diệp Dung.
Ánh mắt Tần Hinh tối lại: “Trong một lần bị thương nặng do nhiệm vụ, Diệp Dung đã cứu chị. Chị hứa với bà ta sẽ giúp bà ta làm mười chuyện để đền ơn.”
“Thật ra chị vẫn luôn biết mình bị ai đưa đến căn cứ, có phải không?”
“Đúng vậy.” Tần Hinh thừa nhận.
Tim Hoàng Yến Chi đau nhói. Tần Hinh thấy thế thì cười nói: “Đã qua cả rồi. Bây giờ chị rất ổn. Những điều Diệp Dung gây ra với chị, chị đã trả lại cho bà ta. Ân oán đời này đã thanh toán xong, không ai nợ ai nữa. Tiểu Thất, hãy nghe chị nói, em nhất định phải gắng gượng, tuyệt đối không thể bỏ cuộc, dù là vì người nhà em hay vì chồng con em. Những gian khổ trong quá khứ còn có thể vượt qua thì bây giờ chuyện này có là gì với em.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Chị Ngân Ngân, em sẽ kiên trì. Lần này, chị cũng sẽ ở bên em chứ?”
“Ừ, chị sẽ bên em.” Cho đến khi em bình phục.
Hoàng Yến Chi nắm chặt tay Tần Hinh, dán mặt vào lòng bàn tay cô: “Chị Ngân Ngân, có thể gặp lại chị thật tốt.”
Tần Hinh vuốt mái tóc của Hoàng Yến Chi, im lặng không nói gì. Tiểu Thất à, chị phải làm gì với em bây giờ?
Đã chứng thực được thân phận của Tần Hinh nên Hoàng Yến Chi rất vui. Nhưng điều này cũng không thể ngăn bệnh tình của cô chuyển biến xấu đi. Ngay ngày thứ ba Tần Hinh đến thủ đô thì Hoàng Yến Chi là bắt đầu sốt cao, kèm theo cơn sốt là những chấm đỏ nổi khắp người. Chấm đỏ này giống như hạt đậu, nổi khắp người cô, không đau không ngứa nhưng nhìn rất đáng sợ. Hoàng Yến Chi không cho An An vào bệnh viện nữa. Vũ Ân Nguyệt có đến một lần nhưng cũng bị cô đuổi ra.
Ngoài Quân Hạo Kiện và Tần Hinh ra, cô không cho ai bước vào phòng bệnh cả. Irene đã nghiên cứu đến thời điểm mấu chốt nhất. Anh cùng những chuyên gia về phương diện này phát hiện ra trong loại virus này có một chất rất lạ, dường như rất quen thuộc, có điều rốt cuộc nó là cái gì thì vẫn cần có thời gian kiểm nghiệm.
Nét mặt Quân Hạo Kiện vừa đau khổ vừa nôn nóng: “Irene, xin hãy nhanh lên đi. Hôm nay Yến Chi bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy trong người đau đớn không chịu được, có vài chấm đỏ đã bị vỡ, chảy ra máu loãng. Tôi lo cô ấy...” Anh không nói tiếp được nữa. Ý nghĩ này quá đáng sợ, dù chỉ nghĩ thôi anh cũng cảm thấy đau đến không thở nổi.
Sắc mặt Irene rất nặng nề: “Bảo Yến Chi hãy kiên trì một chút nữa thôi. Chỉ cần nửa tháng nữa là được.”
Nói xong, anh liền lao vào phòng thí nghiệm.
Quân Hạo Kiện nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hai tay siết chặt. Không tìm được Peter, Irene chính là hy vọng cuối cùng.
“Chị xem mặt trời hôm nay thật đẹp.” Mặt Hoàng Yến Chi đã được băng bó, ngồi trên xe lăn nhìn ra cửa sổ, còn Tần Hinh đang ở bên cạnh cô. Cô nhìn mấy đứa trẻ đang đắp người tuyết trên sân. Tối hôm qua trời đã đổ một trận tuyết lớn, vậy mà sáng nay mặt trời lại rất rực rỡ.
“Đúng vậy, bọn nhóc chơi thật vui vẻ.” Tần Hinh cũng phụ họa.
“Chị Tần Hinh, chị đã gặp An An con em chưa?” Hoàng Yến Chi hỏi, giọng nói đứt quãng, chữ cuối cùng cô gần như phải cố hết sức để nói. Tần Hinh không muốn nhắc tới chuyện cũ nên Hoàng Yến Chi liền gọi tên hiện giờ của cô.
“Chị gặp rồi, là một đứa bé rất đáng yêu, đôi mắt giống y như em khi còn bé.”
“Ai cũng nói vậy.” Hoàng Yến Chi nở nụ cười thản nhiên. Có điều nhắc đến An An, nụ cười trên mặt cô lswại dần tắt: “Chị Tần Hinh, chị nói thử xem sau này khi trưởng thành rồi, An An có còn nhớ dáng vẻ của em nữa không?”
Tim Tần Hinh đau như bị dao cứa. Cô nhìn thẳng vào mắt cô: “Yến Chi, em đã hứa với chị tuyệt đối không bỏ cuộc.”
“Em không bỏ cuộc. Có điều chị Tần Hinh à, em thật sự cảm thấy mình không thể kiên trì được bao lâu nữa.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói, nét mặt rất bình tĩnh: “Có thể em đã sử dụng hết may mắn của mình rồi, cho nên ông trời không cho em may mắn nữa.”
“Không sao, chị sẽ đem may mắn của mình cho em. Em xem chị như vậy còn có thể sống lại thì em nhất định sẽ không sao đâu.” Tần Hinh cười nói.
“Chị Tần Hinh, em sẽ kiên trì đến phút cuối cùng.” Hoàng Yến Chi mỉm cười. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ, cô còn nhiều mối bận tâm như vậy, sao cô nỡ từ bỏ chứ.
Mà Hoàng Yến Chi cũng không biết rằng, virus trong cơ thể Cẩn Mai cũng đang phát tác. Sau khi ngủ đông trong cơ thể có mấy tháng, nó dường như chạm phải ngòi nổ, bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ. Cẩn Mai đã hôn mê năm ngày, không như Hoàng Yến Chi mỗi ngày đều tỉnh táo, Cẩn Mai là hoàn toàn hôn mê, giống như người thực vật, ngay cả ý thức cũng ngủ say.
Virus trong cơ thể Cẩn Mai nghiêm trọng hơn Hoàng Yến Chi rất nhiều, nếu không kịp thời đưa ra cách giải quyết thì có thật sự sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Vì sợ Hoàng Yến Chi lo lắng nên tất cả mọi người đều ăn ý giấu cô.
Ba ngày sau, ngay khi bệnh tình Hoàng Yến Chi đã trở nên xấu đến nỗi thời gian cô tỉnh táo mỗi ngày không tới năm tiếng, cuối cùng Irene cũng ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Irene, đã có cách chưa?” Aldan vội hỏi, sắc mặt Irend nặng nề, gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Irene, rốt cuộc tình hình thế nào, cậu cứ nói thật đi.” Aldan rất sốt ruột, bệnh tình Cẩn Mai thực sự đã càng ngày càng nghiêm trọng, cô thật sự không thể chờ được lâu.
“Irebe, anh nói đi.” Quân Hạo Kiện cũng mở lời. Irene nhìn mọi người ở đây rồi từ tốn nói: “Qua thời gian phối hợp nghiên cứu cùng các chuyên gia, chúng tôi đã tìm ra khắc tinh của virus này, cũng đã nghiên cứu ra thuốc chữa trị, nhưng vấn đề là trong đó có một cây thuốc quan trọng rất khó tìm.”
“Loại cây gì, có thể tìm nó ở đâu?” Aldan hỏi.
“Tôi đã từng tìm thấy loại cây này ở một bộ lạc nguyên thủy, thậm chí vì nó mà bị người khác đuổi giết.” Irene nói. Lúc nghiên cứu xong, anh cũng thật sự không ngờ thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng sự thật chính là vậy, loại cây gây nghiện mạnh đó vậy mà lại là khắc tinh lớn nhất của virus này.
“Bộ lạc nguyên thủy đó ở đâu, loại cây này trông thế nào, tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ.” Aldan vừa nghe thấy có hy vọng thì ánh mắt liền sáng lên.
Nét mặt Irene lại càng nặng nề hơn: “Khó chính là ở chỗ đó. Lúc đó, tôi vô tình xông vào bộ lạc nguyên thủy kia, thiếu chút nữa thì đã chết trong đó. Địa hình nơi đó rất phức tạp, sau khi tôi trốn ra ngoài được thì cũng quên mất đường.” Nói cách khác, ngoại trừ phương hướng đại khái thì Irene hoàn toàn không nhớ rõ đường đến bộ lạc kia. Rừng nguyên thủy lớn như vậy, muốn tìm một bộ lạc trong đó sẽ rất mất thời gian và sức lực, mà bây giờ thứ bọn họ thiếu nhất chính là thời gian.
“Irene, nơi khác có loại cây này không?” Nhận ra tính khó khăn của chuyện này, Aldan hỏi.
“Đến giờ tôi chỉ mới thấy loại cây này ở bộ lạc kia.” Irene lắc đầu. Cũng bởi vì loại cây này hiếm thấy, nên trước đây người của KING mới đuổi giết anh như thế.
Sau khi căn cứ bị phá hủy, Irene không ở phòng thí nghiệm mà đi khắp nơi trên thế giới, nhất là thâm sơn cùng cốc, rừng rậm không có dấu chân người, chính là để tìm một số loại cây hiếm lạ, nghiên cứu đặc tính và giá trị dược liệu của chúng. Nếu anh đã nói chưa từng thấy thì khả năng tìm thấy được loại cây này ở nơi khác trong khoảng thời gian ngắn là gần như bằng không.
“Tôi sẽ đi tìm, anh hãy vẽ bản đồ nơi đó và đặc điểm loại cây đó.” Quân Hạo Kiện trầm giọng nói. Vất vả lắm mới có hy vọng, dù thế nào anh cũng không thể bỏ qua, dù có lật tung cả rừng rậm nguyên thủy đó lên thì anh cũng phải tìm ra loại cây đó.
Irene xua tay: “Chuyện này tôi phải tự đi. Loại cây này trông rất giống một loại cây khác, nếu không nhìn kỹ sẽ rất dễ nhìn nhầm, nếu các anh nhận lầm thì e rằng sẽ thực sự không còn hy vọng nữa.” Tuy trên thế giới này nhất định có thứ khác có thể khắc chế virus trong cơ thể Hoàng Yến Chi và Cẩn Mai, nhưng rốt cuộc nó là gì thì không ai biết được, mà nghiên cứu lại cần rất nhiều thời gian.
“Tôi đi cùng anh.” Quân Hạo Kiện nói.
Chỉ là Ire e chưa kịp trả lời thì Tần Hinh bỗng lên tiếng: “Để tôi đi cho. Irene, tôi đi cùng anh.” Cô nhìn sang Quân Hạo Kiện: “Bây giờ Yến Chi cần anh ở bên cạnh chăm sóc hơn, vẫn nên để tôi đi đi. Tôi hiểu rõ môi trường đó hơn anh.”
Đã quyết định đi thì không thể chậm trễ, Irene và Tần Hinh nhanh chóng thu xếp một số đồ dùng cần thiết, rồi Quân Hạo Kiện đưa họ ra sân bay: “Điện thoại của tôi luôn mở suốt hai mươi bốn giờ, nếu có chuyện gì thì hãy nhớ liên hệ ngay.”
“Được, trên người chúng tôi đều có thiết bị định vị, Hely có thể biết được vị trí của chúng tôi, anh cứ yên tâm. Còn nữa, tôi đã cho Yến Chi dùng thuốc ức chế mới nhất, có thể cầm cự khoảng bảy ngày. Chậm nhất là bảy ngày, dù kết quả có thế nào thì tôi cũng sẽ trở về. Những chuyên gia kia sẽ tiếp tục nghiên cứu, nếu có tiến triển mới thì anh hãy lập tức liên lạc với tôi.”
“Được, đi đường cẩn thận. Cảm ơn hai người đã làm tất cả vì Yến Chi.” Quân Hạo Kiện nhìn hai người lên máy bay rồi mới về bệnh viện. Vì dùng thuốc ức chế mạnh hơn nên tình trạng của Hoàng Yến Chi đã khá hơn mấy ngày trước, nhưng thần sắc vẫn không tốt. Khi Quân Hạo Kiện về bệnh viện thì Hoàng Minh Dạ đang ở trong phòng bệnh với Hoàng Yến Chi. Cô đang ngủ mê man, Hoàng Minh Dạ thì ngồi bên giường lẳng lặng nhìn cô. Thấy anh về, Hoàng Minh Dạ ra dấu bảo anh ra ngoài.
Hai người đứng ở cuối hành lang. Hoàng Minh Dạ lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo ra, đưa cho anh một điều, nhưng anh không nhận. Hoàng Minh Dạ nhét vào miệng mình, châm lửa, rít mạnh một hơi lớn rồi mới chậm rãi nói: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này. Trơ mắt nhìn Chi Chi ngày càng suy yếu mà lại không làm gì được. Thậm chí tôi còn nghĩ, nếu có thể, tôi tình nguyện chịu nỗi đau này thay con bé. Hạo Kiện, cậu có hiểu cảm giác của tôi không?”
Quân Hạo Kiện tất nhiên hiểu, không những thế anh còn có cảm giác đó mãnh liệt hơn cả Hoàng Minh Dạ. Anh dựa người vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, trầm mặc không nói gì.
Hoàng Minh Dạ nhả ra một làn khói. Anh rất ít khi hút thuốc, mang thuốc bên người chỉ để xã giao, nhưng bây giờ, dường như chỉ có nicotin mới có thể xoa dịu tâm trạng anh.
“Cậu nói xem vì sao ông trời lại bất công như thế, sao mọi bất hạnh cứ đổ xuống người Chi Chi? Rõ ràng con bé vốn là cành vàng lá ngọc, thiên kim nhà giàu nhưng lại phải trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, chịu đựng đau khổ mà con bé vốn không phải chịu, khó khăn lắm mới tìm thấy hạnh phúc, thì lại bệnh đến thế này. Hạo Kiện, cậu nói xem vì sao ông trời lại không thể đối tốt với Chi Chi một chút?”
“Mimh Dạ, Yến Chi sẽ ổn thôi.”
“Chi Chi đương nhiên sẽ ổn.” Hoàng Minh Dạ nói không chút do dự.