Hoàng Yến Chi ngủ một giấc tỉnh dậy thấy Quân Hạo Kiện thì hỏi: “Trong người Cẩn Mai cũng có virus phải không anh?”
Quân Hạo Kiện không phủ nhận: “Đúng vậy. Virus trong người em là bị nhiễm từ cô ấy. Chắc là do lần đó cô ấy cắn em.”
“Em ấy thế nào rồi?”
“Virus trong người cô ấy hơi khác so với em. Irene nói cô ấy được phát hiện sớm, còn em khi phát hiện thì đã đến giai đoạn giữa.”
“Vậy coi như trong cái rủi có cái may.” Hoàng Yến Chi thản nhiên nói. Cô tựa đầu vào giường, nhìn ra cửa sổ: “Hạo Kiện, anh nói thử xem em có thể khỏi bệnh không?”
Quân Hạo Kiện ôm cô: “Tất nhiên là có thể rồi. Irene đã từng nghiên cứu ra thuốc trị loại virus này. Bây giờ virus chỉ biến thể, chắc chắn có thể chữa khỏi. Nhưng Yến Chi à, trước lúc Irene nghiên cứu ra thuốc trị, dù có thế nào em cũng phải kiên trì, tuyệt đối đừng bỏ cuộc nhé.”
Hoàng Yến Chi khẽ gật đầu: “Vâng, vì anh và An An, em chắc chắn sẽ không bỏ cuộc.”
Quân Hạo Kiện dùng mọi nguồn lực của mình tìm Peter, nhưng anh ta thật sự giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này, làm thế nào cũng không thể tìm ra tung tích. Sau khi biết được bệnh tình của Hoàng Yến Chi, Hely cũng gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm Peter, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã một tuần mà vẫn không hề có tin tức gì của Peter. Sắc mặt của Quân Hạo Kiện càng ngày càng xấu. Tâm trạng của Irene cũng càng ngày càng nặng nề, cuối cùng dứt khoát nhốt mình trong phòng thí nghiệm. Hằng ngày, ngoại trừ việc đi xem tình hình của cô ra thì gần như anh đã dốc toàn bộ thời gian của mình vào việc nghiên cứu thuốc chữa bệnh. Hoàng lão gia và Quân lão gia biết Hoàng Yến Chi nhiễm một loại virus hiếm thấy thì điện thoại cho nhà lãnh đạo cấp cao xin lãnh đạo phía trên giúp đỡ, để những người trong phòng thí nghiệm quốc gia có thể giúp nghiên cứu loại virus này. Hai vị “công thần” cùng đưa ra một thỉnh cầu, lãnh đạo phía trên tất nhiên phải coi trọng, đích thân gọi điện thoại cho người phụ trách phòng nghiên cứu, sắp xếp nhân viên nghiên cứu cùng Irene. Có những người này giúp đỡ, tiến trình nghiên cứu quả nhiên nhanh hơn rất nhiều, thế nhưng bệnh tình của Hoàng Yến Chi còn chuyển biến xấu nhanh hơn thế. Ban đầu nhờ tác dụng của thuốc ức chế, tình trạng của cô được khống chế rất tốt. Nhưng khả năng kháng thuốc của loại virus này rất mạnh, tác dụng của thuốc ức chế đối với Hoàng Yến Chi càng ngày càng nhỏ. Irene lo nếu cứ tăng lượng thuốc mạnh hơn thì nó sẽ sinh ra biển thể mới, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Yến Chi càng ngày càng suy yếu. Thời gian anh giam mình trong phòng thí nghiệm càng ngày càng nhiều hơn, mà cơn sốt cao vốn đã được kiểm soát của cô ngày càng xuất hiện nhiều lần hơn.
“Hạo Kiện, trăng đêm nay thật đẹp.” Hoàng Yến Chi tựa vào lòng anh, nhìn ra cửa sổ.
Quân Hạo Kiện ôm chặt cô, ừ một tiếng: “Hôm nay là ngày mười lăm âm lịch, trăng rất tròn.”
“Hạo Kiện, chúng ta đã quen biết nhau ba năm rồi nhỉ?”
“Chính xác là ba năm bốn tháng rồi.” Quân Hạo Kiện dịu dàng đáp.
“Thời gian trôi thật mau, không ngờ mới chớp mắt đã ba năm rồi. Lúc đó bà nội bị bệnh mà vẫn lo lắng cho hạnh phúc của em. Em chỉ không muốn để bà trước khi ra đi còn không yên lòng, thế rồi anh xuất hiện. Rất nhiều khi em cảm thấy may mắn với quyết định đó của mình. Nhưng bây giờ nhìn lại dáng vẻ của mình, em vẫn có chút hối hận vì để anh gặp phải em.” Cô nói rất chậm, nghe ra rất mệt mỏi.
Quân Hạo Kiện khẽ dán mặt mình lên mặt cô: “Nhưng đến bây giờ anh vẫn cảm thấy vô cùng may mắn vì lúc đó gặp được em. Hơn nữa còn đồng ý kết hôn với em. Yến Chi, anh từng đọc được một câu trên mạng, lúc đó chỉ cảm thấy nó vô cùng sến sẩm, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy vô cùng chính xác.”
“Câu gì?”
“Vì em, anh mới yêu thế giới này. Yến Chi, trước khi gặp em, trong thế giới của anh chỉ có hai màu trắng đen. Anh xem chuyện bảo vệ Tổ quốc là sứ mệnh của cả đời anh. Thậm chí anh còn nghĩ có thể anh sẽ hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ nào đó, giống như ba anh vậy. Anh cũng đã chuẩn bị tinh thần có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Nhưng từ khi anh gặp được em, lần đầu tiên anh mới biết thì ra thế giới này trừ hai màu trắng đen ra, còn có những sắc màu khác. Lần đầu tiên anh hiểu rõ nhớ thương một người là cảm giác tuyệt vời đến thế nào, có một người khiến anh trao trọn tình yêu là tuyệt vời đến thế nào.” Giọng nói của anh trầm thấp mà dịu dàng.
“Nhưng Hạo Kiện à, em sợ.” Cô có thể cảm nhận được rất rõ cơ thể mình càng ngày càng suy yếu. Irene lại chưa nghiên cứu ra thuốc trị, nếu bây giờ mình không thể tiếp tục kiên trì thì phải làm sao đây? Quân Hạo Kiện phải làm sao? An An phải làm sao? Và cả ông nội nữa, họ phải làm sao bây giờ?
Lúc này cô mới phát hiện, thì ra cô còn có nhiều mối bận tâm trên đời này như vậy. Có quá nhiều, nên cô không muốn mất đi tất cả một lần nữa. Cô là Hoàng Yến Chi là vợ của Quân Hạo Kiện, là mẹ của An An, là con gái của nhà họ Hoàng.
“Đừng sợ, có anh đây. Dù em đi đâu anh cũng sẽ ở bên em.”
“Đừng, Hạo Kiện, anh hãy hứa với em, nếu như em không thể kiên trì đến cùng thì anh nhất định phải sống tốt. Thay em chăm sóc An An, chăm sóc hai ông và cả ba mẹ em nữa.” Hoàng Yến Chi phủ tay lên tay anh, nghiêm túc nói.
Trong lòng Quân Hạo Kiện rất khó chịu, vô cùng đau đớn. Anh chớp mắt mấy cái, ngăn không cho nỗi chua xót trong lòng hiện lên trong mắt: “Yến Chi, không có em, anh không thể tiếp tục bước tiếp được.”
“Hạo Kiện, anh có yêu em không?”
“Anh yêu em.”
“Vậy thì hãy hứa với em đi.” Là em ích kỷ, để lại mọi điều bận tâm, mệt nhọc cho anh.
“Được.” Quân Hạo Kiện vùi mặt vào mái tóc cô, chậm rãi đáp. Nước mắt rơi lên tóc cô rồi lập tức biến mất.
“Hạo Kiện, em muốn gặp một người?”
“Ai?”
“Tần Hinh. Anh giúp em tìm chị ấy có được không?”
“Được, còn muốn làm gì thì cứ nói với anh.”
“Em muốn cùng anh đi xem phim. Xem phim cùng anh mấy lần nhưng không lần nào xem trọn bộ, lần này chúng ta cùng xem một bộ phim hoàn chỉnh có được không?”
“Được.”
“Em còn muốn đến tham quan trường học của anh nữa.”
“Được.”
“Trường học của các anh cũng có phố ăn vặt chứ? Anh dẫn em đi ăn ở những nơi trước kia anh thích ăn nhất nhé?”
“Được.”
“Hạo Kiện, nếu có kiếp sau, em muốn lớn lên cùng anh, cùng anh đi học, cùng anh tan học. Tốt nhất là từ nhà trẻ đến đại học đều học chung một trường. Em muốn giống như những cặp tình nhân bình thường, nắm tay anh đi dạo trong sân trường.”
“Được, đều nghe theo em.”
“Hạo Kiện, kiếp sau anh có còn chiều chuộng em thế này nữa không?”
“Có, không chỉ kiếp sau, mà kiếp sau nữa, anh vẫn sẽ cưng chiều em thế này”
“Không sợ chiều hư em sao?”.
“Hư cũng không hề gì. Vợ của anh, anh chiều hư rồi thì không còn người đàn ông nào nhớ nhung nữa.”
“Em chợt phát hiện anh thật mưu mô.”
“Vậy em sợ không?”
“Không sợ. Hạo Kiện, kiếp sau em nhất định sẽ làm một người bạn gái bình thường của anh. Chúng ta sẽ chỉ là một cặp đôi bình thường, bình yên sống suốt một đời, có được không?”
“Được, không cần kiếp sau, kiếp này chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.”
“Kiếp này à? Hình như em sắp hết thời gian rồi.”
“Không, vẫn còn.”
Giọng nói của Hoàng Yến Chi càng ngày càng nhỏ, dần dần nhắm hai mắt lại. Quân Hạo Kiện ôm chặt cô, vai run run.
Quân Hạo Kiện đắp chăn cho Hoàng Yến Chi rồi ra khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại cho Hely. Điện thoại vừa kết nối thì anh đã đi thẳng vào vấn đề: “Có cách nào tìm được Tần Hinh không?”
Hely đáp: “Tần Hinh không ở một chỗ cố định, tôi không dám chắc có thể tìm được cô ấy, nhưng tôi sẽ cố gắng.”
“Vậy nhờ vào cô. Yến Chi muốn gặp Tần Hinh, xin hãy nhanh lên.” Quân Hạo Kiện thành khẩn nhờ vả.
“Được, tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình tìm Tần Hinh sớm nhất có thể. Ngài Quân, về chuyện Peter, tôi rất xin lỗi.” Cô tìm Peter đã lâu vậy rồi mà không có chút tin tức nào.
Quân Hạo Kiện nói: “Chuyện này không phải là lỗi của cô, cô cũng đừng cảm thấy có lỗi. Tôi nên cảm ơn cô đã dốc sức giúp Yến Chi mới phải.”
Sáng hôm sau, Quân Hạo Kiện giúp cô thay đồ xong thì đưa cô ra ngoài. Hôm nay anh muốn dẫn cô đi làm những chuyện cô muốn. Địa điểm đầu tiên bọn họ đến là trường tiểu học anh từng học.
“Nếu em không bị bắt đi thì có phải năm xưa em cũng đến đây học, rồi trở thành đàn em của anh không?” Hoàng Yến Chi ngồi trên xe lăn, khẽ hỏi Quân Hạo Kiện ở phía sau.
Quân Hạo Kiện gật đầu: “Đây là trường tiểu học của quân khu, đa số trẻ em trong Đại Viện đều học ở đây. Anh trai em cũng vậy.”
“Các anh từng rất nghịch ngợm sao?”
“Đúng vậy. Chẳng hạn như khi còn bé, anh trai em thường ngủ trong giờ học, con kéo bím tóc của bạn nữ, không ít lần bị thầy giáo mời phụ huynh. Lần nào người đến cũng là mẹ em, sau đó trở về ông em sẽ lấy roi quất anh ấy, đánh anh ấy chạy khắp sân, còn gào khóc om sòm.”
Hoàng Yến Chi nghe chuyện thú vị khi nhỏ của anh trai, nụ cười đong đầy đáy mắt. Thậm chí trong đầu cô còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia: “Không ngờ một người lịch sự nhã nhặn như anh trai em mà lúc bé lại như vậy.”
“Về sau Minh Dạ mới dần dần chín chắn.” Thậm chí có thể xem như từ sau khi Hoàng Yến Chi mất tích, một Hoàng Minh Dạ nghịch ngợm bỗng chốc trưởng thành, trở thành “con người ta” trong mắt người lớn.
“Vậy còn anh? Khi bé anh cũng nghịch ngợm như anh trai em sao?” Hoàng Yến Chi càng tò mò về Quân Hạo Kiện khi bé hơn.
“Khi còn bé anh không nghịch như vậy. Theo cách nói của người trẻ tuổi bây giờ thì từ nhỏ anh đã đi trên con đường cao ngạo lạnh lùng.” Quân Hạo Kiện nghiêm túc nói.
Hoàng Yến Chi lại không tin: “Phải không? Trước đây, em nghe cô nói khi còn bé anh rất hay bị ông nội đánh vì ranh mãnh mà.”
“Chắc là cô nhớ nhầm rồi. Người bị đánh là Cố Hiên, không phải anh.”
Hoàng Yến Chi mỉm cười. Bộ dạng nghiêm mặt nói xạo của anh thật đáng yêu, không khỏi chạm vào đáy lòng cô. Hôm nay là cuối tuần, trường học rất vắng vẻ, không có ai cả.
“Hạo Kiện, lúc nhỏ khi đến trường, trong lòng anh nghĩ gì? Cũng giống như trên ti vi, quậy phá cùng bạn bè và hay trốn học sao?” Hoàng Yến Chi tò mò. Trong đời cô, ngoài đại học ra thì các giai đoạn học tập của cô đều trôi qua trong hàng loạt cuộc huấn luyện và làm nhiệm vụ. Việc đến trường đối với cô là một chuyện vô cùng xa vời.
Quân Hạo Kiện nghĩ ngợi rồi đáp: “Khi còn bé anh khá ngoan, đi học thì lo học hành, có lẽ cũng hay đùa nghịch nhưng anh không nhớ nữa.”
“Thật thích, thời học trò thật đẹp. Sau này An An cũng sẽ đến đây học, nếu sau này con mắc lỗi bị mời phụ huynh, thì anh tuyệt đối không được la mắng con trước mặt mọi người nhé. Khi ở riêng anh có thể dạy con thế nào cũng được, nhưng trước mặt người ngoài anh phải cho con tôn nghiêm, biết không?”
“Vậy sau này khi An An bị mời phụ huynh thì em đi đi. Anh sợ sẽ không nhịn được.”
“Hạo Kiện, em sợ mình không đi được.” Giọng nói của cô bỗng nhỏ lại.
Quân Hạo Kiện dừng lại, ngồi xuống nhìn vào mắt cô: “Không đâu. Sau này em còn phải đi họp phụ huynh cho An An, những bạn nhỏ khác nhất định sẽ rất ngưỡng mộ con vì con có một người mẹ xinh đẹp như vậy.”
Khóe môi Hoàng Yến Chi cong nhẹ: “Không chỉ vậy, con mình còn có một người cha rất đẹp trai.”
Quân Hạo Kiện mỉm cười gật đầu, chỉnh lại mũ cho Hoàng Yến Chi: “Trời lạnh quá, chúng ta về thôi.” Địa điểm thứ hai là rạp chiếu phim. Quân Hạo Kiện chọn một bộ phim tình cảm. Lần này bọn họ xem từ đầu đến cuối, không ra về giữa chừng. Ra khỏi rạp chiếu phim, Hoàng Yến Chi đã ngủ trên xe.
Quân Hạo Kiện nhìn gương mặt yên bình của cô khi ngủ đáy mắt đầy vẻ bi thương. Hôm nay thời gian cô tỉnh táo ít hơn hôm qua một tiếng.
Đến tận ba ngày sau mới tìm được tung tích của Tần Hinh. Quân Hạo Kiện đích thân liên lạc với cô ấy, thuật lại tình hình của Hoàng Yến Chi: “Cô ấy muốn gặp cô. Nếu có thể, xin cô hãy đến gặp cô ấy một lần.” Đầu dây bên kia điện thoại chìm trong im lặng một lúc lâu.
Ngay khi Quân Hạo Kiện định từ bỏ thì Tần Hinh đáp: “Được, ngày mai tôi sẽ đến.”
Hoàng Yến Chi nhìn Quân Hạo Kiện. Anh gật đầu: “Cô ấy bảo ngày mai sẽ đến thăm em.” Ánh mắt Hoàng Yến Chi sáng lên vẻ tươi cười.
................
Vùng Trung Đông.
Tần Hinh vừa cúp điện thoại thì định rời đi ngay, nhưng có một người đàn ông kéo cô lại: “Tần Hinh, cô đi đâu vậy?”
Tần Hinh thản nhiên đáp: “Tôi không làm nhiệm vụ này nữa. Bây giờ tôi muốn đi.”
“Không được, trước tiên cô phải làm xong chuyện này mới có thể đi. Tần Hinh, cô biết nếu bây giờ cô bỏ đi sẽ có hậu quả gì không?”
Tần Hinh hất tay người đàn ông ra: “Tôi sẽ gánh chịu mọi hậu quả. Anh có thể nói với ông chủ rằng nhiệm vụ thất bại là lỗi của tôi, cứ đẩy hết trách nhiệm lên người tôi là được. Ông ấy sẽ không phạt anh đâu.”
“Không được. Tần Hinh, cô sẽ bị đánh chết mất. Trước tiên cùng tôi thực hiện nhiệm vụ này, chúng ta sẽ nhanh chóng lấy được tin tức, sau đó cô đi làm việc của cô cũng không muộn mà, không phải sao?”
“Chuyện này không cần thương lượng nữa. Bây giờ tôi phải đi. Anh biết mà, nếu tôi đã muốn đi thì anh không cần được tôi đâu.”
“Đúng vậy, tôi không cản cô được. Nhưng Tần Hinh à, nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng đối với ông chủ. Nếu như thất bại thì cô biết cô sẽ phải đối mặt với điều gì không?” Người đàn ông tận tình khuyên nhủ. Anh ta lớn lên cùng Tần Hinh nên không muốn cô ấy gặp phải chuyện không hay nào. Nếu bình thường thì không sao, với năng lực của Tần Hinh, dù có bỏ một nhiệm vụ ông chủ cũng sẽ không làm gì. Nhưng nếu nhiệm vụ này có sai sót gì, thì anh ta và Tần Hinh không ai có thể sống yên cả.
“Ông ta không giết tôi đâu.” Tần Hinh thờ ơ nói. Chỉ cần không chết thì có gì phải sợ.
“Tần Hinh, ông chủ sẽ không giết cô, nhưng hậu quả còn đáng sợ hơn cả cái chết. Tôi không hiểu nổi, rốt cuộc chuyện gì mà lại quan trọng đến vậy? Có thể khiến cố chấp nhận bỏ qua nhiệm vụ này.”
“Có một người còn quan trọng hơn mạng sống của tôi. Tôi phải đi gặp cô ấy.” Người đàn ông đành trơ mắt nhìn Tần Hinh rời đi, tức giận đến mức giậm chân. Tần Hinh chính là một người phụ nữ bí ẩn như vậy, mãi mãi không ai có thể nhìn thấu cô ấy. Khi
Khi Tần Hinh đến bệnh viện thì Hoàng Yến Chi vẫn chưa tỉnh. Cô vừa thấy dáng vẻ của Hoàng Yến Chi đã hoảng sợ.
“Vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc trị sao?” Tần Hinh hỏi Quân Hạo Kiện.
Quân Hạo Kiện lắc đầu: “Irene đã cố hết sức. Hai ngày trước có chút tiến triển nhưng vẫn chưa nghiên cứu được giải pháp.”
Không ai ngờ rằng Diệp Dung lại giở trò này, có thể ngay cả chính bà ta cũng không ngờ kế hoạch vốn tưởng đã thất bại lại vì Cẩn Mai mà thành công.
“Tôi có thể ở riêng với cô ấy một lúc không?” Tần Hinh hỏi.
Quân Hạo Kiện gật đầu rồi quay người ra khỏi phòng bệnh. Tần Hinh ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn gương mặt Hoàng Yến Chi. Đã hơn nửa năm không gặp, cô cứ nghĩ cả đời này cũng sẽ không gặp lại Hoàng Yến Chi nữa, nhưng không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi bọn họ lại gặp nhau, còn dưới tình huống thế này. Thấy dáng vẻ gầy gò của Hoàng Yến Chi, trái tim Tần Hinh đau đớn vô cùng. Tay cô nhẹ nhàng chạm vào gò má Hoàng Yến Chi: “Tiểu Thất, chị đến rồi.”
Mắt Hoàng Yến Chi nhắm chặt, vẫn đang ngủ say. Thấy trán cô nóng ran, Tần Hinh đứng dậy vào phòng vệ sinh vắt một cái khăn. Vừa đắp lên trán cô, cô đã mở mắt ra.
“Chị đến rồi à.” Hoàng Yến Chi yếu ớt nói.
Tần Hinh mỉm cười: “Ừ, chị đến rồi.”
“Tốt quá.”
“Không ngờ em lại ngã bệnh.”
“Còn có thể sẽ chết.”