Viền mắt Lý Hi Lan đỏ lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm: “Đó là người đàn ông tôi yêu hơn chục năm trời, nhưng nó lại dễ dàng cướp mất anh ấy, tôi có thể dễ dàng tha thứ các người thiên vị nó, có thể dễ dàng tha thứ nó không xem tôi ra gì, nhưng tôi không thể nào tha thứ chuyện nó chiếm đoạt tình yêu của tôi được. Đó là người duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, là ánh sao mà tôi không thể với tới.”
“Đúng là tôi đã hãm hại Hoàng Yến Chi. Nhưng thế thì sao chứ? Có thể trách tôi sao? Nếu nó không cướp đi thứ quý giá nhất của tôi, thì dù tôi có ghen tị cũng sẽ không làm gì nó. Nhưng nó ngàn vạn lần không nên cướp đi Quân Hạo Kiện.”
Sắc mặt Lý Hi Lan dữ tợn, đáy mắt tràn đầy hận thù.
“Ông nội, người ta nói chân tình đổi lấy chân tình. Nhưng tôi đã dâng hết tất cả chân tình của mình rồi, mà sao mọi người vẫn không thể yêu thương tôi như yêu thương Hoàng Yến Chi? Chẳng lẽ là vì tôi không phải là cháu gái ruột của ông sao? Vì sao mọi người không thể đối xử với tôi công bằng một chút? Ngay cả mẹ cũng vậy, người mẹ yêu thương tôi nhiều năm, lúc gặp nguy hiểm cũng lựa chọn cứu Hoàng Yến Chi trước. Nói cái gì mà thiên vị tôi, đều là giả, tất cả đều là giả, mấy người vẫn luôn yêu thương Hoàng Yến Chi nhất. Còn tôi là cái gì chứ? Tôi chỉ là một đứa thay thế Hoàng Yến Chi mà thôi.” Giọng điệu Lý Hi Lan tràn đầy oán hận, nước mắt đột nhiên rơi xuống ga giường.
“Tôi chỉ khát vọng một chút tình yêu thương mà thôi, vậy mà mấy người cũng keo kiệt không cho tôi. Ông nội, ông biết bây giờ tôi sống thế nào không? Nhờ Hoàng Yến Chi mà tôi mang đầy tiếng xấu, gần như trở thành con chuột trong thành phố. Còn cha mẹ ruột của tôi chỉ là hai con quỷ hút máu. Trong mắt bọn họ, tôi chính là một cái máy rút tiền.”
“Chính mấy người đã giao tôi cho bọn họ. Thậm chí, vào lúc tôi cần các người giúp đỡ nhất thì các người lại bỏ rơi tôi, để mặc tôi tự sinh tự diệt. Tôi đành phải đi nịnh bợ một tên công tử bột, tất cả đều do các người ban tặng. Chỉ cần mấy người có một chút thương tiếc tôi thì tôi đã không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay. Đã như vậy, tôi cần gì phải nhớ chút tình nghĩa xưa.”
Trong mắt Lý Hi Lan hiện lên sự tàn nhẫn, nhìn mặt nạ thở oxy trên mặt Hoàng lão gia, từ từ giơ tay lên.
Tay cô ta chợt dừng lại giữa không trung, bàn tay run nhẹ, ánh mắt hơi do dự. Nhưng không biết nghĩ tới điều gì mà ánh mắt của cô ta lại trở nên hung ác, cô ta nhanh chóng tháo mặt nạ thở oxy xuống, rồi tháo ống tiêm trên tay ông. Nhìn mu bàn tay đầm đìa máu, Lý Hi Lan cười điên cuồng.
“Lý Hi Lan, cô muốn chết!” Tiếng quát giận dữ truyền đến từ sau lưng. Lý Hi Lan vô thức quay lại nhìn, nhưng còn chưa kịp thấy rõ người đến thì đã bị đá lăn ra đất. Cú đá kia đạp trúng bụng cô ta, sức lực rất mạnh, khiến cô ta đau đến mức không còn sức để ho khan.
Hoàng Yến Chi không thèm nhìn người nằm dưới đất mà lập tức bấm chuông ở đầu giường Hoàng lão gia. Bác sĩ nhanh chóng nối đuôi nhau vào, cô tránh sang một bên để nhường vị trí cho nhân viên y tế.
“Mau đưa đến phòng cấp cứu!” Bác sĩ trưởng lật mí mắt Hoàng lão gia lên kiểm tra, rồi trầm giọng nói.
Thấy Hoàng lão gia bị đẩy đến phòng cấp cứu. Lý Hi Lan bất chấp đau đớn trên người, cười ha hả: “Ha ha, đáng đời, lão già chết tiệt đó nên sớm xuống dưới với bà già kia đi, ha ha ha ha ha.”
Sắc mặt của Hoàng Yến Chi đã không thể hình dung bằng hai chữ lạnh lẽo nữa. Nếu không phải vì lo lắng cho Hoàng lão gia, kiêng kỵ ở đây là bệnh viện thì Lý Hi Lan đã không chỉ bị đạp một cú đơn giản như thế rồi.
Hoàng Yến Chi lạnh lùng nhìn Lý Hi Lan, trong mắt lóe lên ý muốn giết người.
Cũng may là được cấp cứu kịp thời, nên Hoàng lão gia không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, bởi vì bị Lý Hi Lan kích thích nên Hoàng lão gia đã khôi phục một chút ý thức, có thể nói đây là trong họa có phúc. Lúc nghe bác sĩ nói, Hoàng Yến Chi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyện Lý Hi Lan hại Hoàng lão gia thì không thể nào bỏ qua.
****************
Lý Hi Lan mở mắt, liền phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Nói là căn phòng cũng không đúng, chính xác hơn là một cái ga-ra.
Tay chân của cô ta đều bị trói, miệng thì bị dán kín lại. Đây là đâu? Sao cô ta lại ở đây?
Lý Hi Lan nghĩ đi nghĩ lại. Đúng rồi! Đêm qua, sau khi ra khỏi bệnh viện, cô ta đã đến quán bar. Vì tâm trạng tốt nên cô ta uống khá nhiều rượu. Lúc ra khỏi quán bar thì gáy bỗng nhiên đau nhói, sau đó cô ta không còn biết gì nữa, lúc tỉnh lại thì đã ở đây.
Lý Hi Lan nhìn xung quanh, càng nhìn càng thấy sợ hãi, bởi ngoại trừ cô ta thì ở đây không có gì cả. Vài tia sáng xuyên qua khe cửa vào trong, có thể đoán được bây giờ là ban ngày, nhưng cô ta không biết bây giờ là mấy giờ, là ai bắt cóc cô ta đến đây.
Cái tên đầu tiên cô ta nghĩ tới là Hoàng Yến Chi nhưng cô ta lại phủ định ngay, bởi lão già đáng chết Hoàng Nguyên Dịch vẫn còn chưa rõ sống chết. Dựa vào mức độ quan tâm lão già đó của Hoàng Yến Chi, bây giờ chắc hẳn nó không có thời gian để ý tới cô ta.
Lý Hi Lan không biết là ngay phía trên đầu cô ta có giấu một cái camera. Trong một căn phòng, Hely và Irene ngồi đối diện nhau, cùng theo dõi video với vẻ mặt buồn chán.
“Anh nói xem, Tris bảo chúng ta bắt cô ta nhưng không cho làm gì, cứ giam giữ không thế này là để làm gì chứ? Ném cô ta xuống biển làm mồi cho cá có phải hay hơn không?” Hely chống cằm, ngáp một cái, người phụ nữ này ngủ cả một ngày mới tỉnh. Nếu còn không tỉnh thì cô đã định xối một thùng nước lên người cô ta rồi.
Irene nhìn cô, ánh mắt hiền hoà: “Nếu cô mệt thì ngủ đi. Ở đây có tôi trông chừng là được rồi.”
Hely lắc đầu: “Tôi không muốn ngủ, ngủ lại càng nhàm chán hơn, chẳng bằng ở đây xem người phụ nữ này. Có điều, lần này cô ta chết chắc rồi, còn dám… Câu đó nói như thế nào ấy nhỉ?”Hely gãi đầu.
“Lộng hành trên đầu thái tuế.” Irene nhắc.
Mắt Hely sáng lên: “Đúng, đúng, chính là câu này. Irene, trình độ tiếng Trung của anh vẫn là cao nhất, cái môn này khó học quá, tôi học mãi mà không nhớ được những thứ này.”
Irene cười cười. Trước đây anh bỏ nhiều công sức để học tiếng Trung là để có thể gần Tris hơn một chút. Đáng tiếc, cuối cùng người ta càng chạy càng xa. Còn anh, chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô hạnh phúc mà thôi.
Thấy Lý Hi Lan ngồi yên dưới đất, không la hét gì cả, Hely lại thấy lạ: “Sao hôm nay người phụ nữ này yên tĩnh vậy?”
Với tính cách của Lý Hi Lan, lúc tỉnh lại thì cô ta phải la hét chửi mắng mới đúng.
“Chắc là chưa hồi hồn.” Irene thuận miệng nói một câu, ai ngờ nói mò thế mà lại đúng.
Tối qua Lý Hi Lan uống rất nhiều rượu, nên bây giờ đầu óc cô ta vẫn còn mơ mơ màng màng. Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, cô ta bắt đầu hét toáng lên.
“Có ai không? Ra đây cho tôi! Rốt cuộc các người là ai? Sao lại muốn bắt tôi?”
“Các người muốn tiền phải không? Tôi sẽ cho các người tiền, chỉ cần thả tôi ra, bao nhiêu tiền tôi cũng cho.”
Thấy vậy, Hely liền bĩu môi: “Người phụ nữ này thật chẳng thú vị, ngay cả lời thoại la hét cũng cũ rích như vậy.”
“Tôi còn tưởng rằng cô ta có tiến bộ nên mới yên tĩnh như vậy, xem ra… tôi đánh giá cao cô ta rồi. Irene, anh đoán xem tiếp theo cô ta sẽ làm gì?”
Irene không hề cảm thấy hứng thú với chủ đề này: “Nếu cô không muốn đi nghỉ thì ở đây giao lại cho cô.”
“Anh đi đâu?”
“Thành quả nghiên cứu mới của tôi còn chưa hoàn thành nữa.”
Hely vẫy tay một cái, Irene liền đi.
Nhưng trong ga-ra chỉ có mình cô ta, đây lại còn là một căn biệt thự của Irene ở ngoại ô thủ đô, vì giá cả đắt đỏ, các căn biệt thự ở đây đều cách nhau rất xa. Dù Lý Hi Lan có hét rách cổ họng thì cũng không ai nghe thấy.
Lý Hi Lan la hét mệt rồi, muốn đập phá đồ đạc nhưng tay chân lại bị trói, hoàn toàn không nhúc nhích được. Bây giờ cô ta rất đói, cũng rất khát, nhưng cô ta la hét cả buổi mà vẫn không có ai tới xem cô ta. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng hít thở của chính mình.
Hely sờ cằm, thưởng thức sắc mặt của Lý Hi Lan. Ừm, biết sợ là được rồi, đợi Tris tới thì cô ta sẽ càng thêm sợ hãi hơn nữa. Thật ra cô rất phục lá gan của Lý Hi Lan, dám chạm đến điểm giới hạn của Tris. Chậc chậc, thật là can đảm.
Lý Hi Lan đã ở trong ga-ra tròn hai ngày rồi, không có ai đưa cơm, cũng không có ai cho nước. Đang lúc Lý Hi Lan cho rằng đám người này muốn để cô ta chết đói thì cửa ga-ra mở ra, Hely bê một tô cháo đi đến.
Lý Hi Lan nhìn Hely chằm chằm: “Cô là ai?” Cô ta chưa từng gặp cô gái này bao giờ.
Khuôn mặt trẻ con của Hely nở nụ cười: “Tôi là ai không quan trọng. Đói không? Muốn ăn không?”
Nhìn tô cháo trên tay Hely, Lý Hi Lan bất giác nuốt nước miếng. Đã hai ngày cô ta không được uống một giọt nước nào, đói đến mức toàn thân không còn chút sức lực.
“Rốt cuộc mấy người bắt tôi để làm gì? Nếu muốn tiền thì tôi có thể cho. Bao nhiêu tiền cũng được.” Vừa nói, cô ta vừa nhìn chằm chằm vào tô cháo trong tay Hely.
Hely sờ cằm, có vẻ hứng thú hỏi: “Cô có thể cho tôi bao nhiêu tiền? Nếu cái giá cô ra có thể làm tôi hài lòng thì tôi sẽ xem xét chuyện thả cô.”
Quả nhiên là như vậy! Nếu đòi tiền thì mọi chuyện dễ hơn rồi. Cô ta bắt đầu bình tĩnh lại, “Tôi có thể cho cô một triệu, chỉ cần cô thả tôi ra thì số tiền này lập tức thuộc về cô.”
“Wow… những một triệu cơ đấy!” Hely giả vờ kinh ngạc, thấy vậy thì trong mắt Lý Hi Lan lóe lên vẻ đắc ý. Cô ta biết mà, không ai có thể chống lại sự mê hoặc của đồng tiền.
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, mặt Hely chợt sa sầm: “Cô cho ăn mày đấy à?”
Nụ cười trên mặt Lý Hi Lan cứng đờ: “Làm người đừng có được voi đòi tiên, một triệu là nhiều rồi.”
Hely cười lạnh, nhưng kết hợp với khuôn mặt trẻ con thì trông chẳng hề lạnh lùng gì cả: “Tôi xin trả những lời đó lại cho cô. Nếu không có tiền thì cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi.” Dứt lời, cô liền xoay người đi.
“Đợi đã!” Lý Hi Lan gọi Hely lại: “Tôi có thể cho cô năm triệu, cô thả tôi đi đi.”
Hely hừ một tiếng, đừng tưởng cô không biết tình hình bây giờ của Lý Hi Lan. Nếu cô ta có thể lấy ra được năm triệu thì cô sẽ đổi sang họ của cô ta luôn.
“Năm triệu đã là giới hạn của tôi rồi. Nếu cô đã bắt cóc tôi, thì cô nên biết tôi không còn là người nhà họ Hoàng nữa. Muốn dùng tôi để tống tiền nhà họ Hoàng thì lầm to rồi. Hoàng Yến Chi mới là cục vàng của nhà họ Hoàng, các người có thể bắt cô ta tới đây. Đừng nói là năm triệu, dù là một trăm triệu thì nhà họ Hoàng cũng sẽ cho các người.” Lý Hi Lan dẫn dắt từng bước.
Cuối cùng, ánh mắt của Hely cũng có vẻ hứng thú. Lý Hi Lan mừng thầm, tiếp tục thuyết phục: “Tôi không phải là con ruột của nhà họ Hoàng. Hơn nữa, thời gian trước tôi đã cắt đứt quan hệ với bọn họ rồi, cả thủ đô đều biết chuyện này. Cha mẹ ruột của tôi không có việc làm, phải dựa vào tôi nuôi sống, các người không thể lấy được đồng nào từ bọn họ đâu. Còn Hoàng Yến Chi thì khác, cô ta là cháu gái mà Hoàng Nguyên Dịch yêu thương nhất, là em gái của Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc tập đoàn Minh Chi- Hoàng Minh Dạ. Hoàng Yến Chi còn có cổ phần trong tập đoàn Minh Chi nữa. Mấy người nghĩ lại đi, giá trị của cô ta có phải là lớn hơn tôi nhiều không.”
Hely giả vờ gật đầu: “Ừ, nghe thì không tệ. Nhưng theo tôi biết thì thân thủ của Hoàng Yến Chi rất tốt, chúng tôi muốn ra tay cũng không phải chuyện dễ dàng.”