“Hoàng Minh Dạ, sao anh lại ở đây?” Đúng lúc này, giọng nói của Hạ Yên Nhi vang lên từ trên đầu.
Hoàng Minh Dạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười, “Yên Nhi, em cũng đến đây ăn à?” Nói rồi, anh lại nhìn sang người đi bên cạnh cô, là trợ lý của cô.
Hạ Yên Nhi nhìn Trần Tố rồi nhanh chóng nhìn sang phía anh, trong mắt hiện vẻ rõ ràng mọi chuyện. Cô dịu dàng cười nói: “Vâng, em vốn định tìm anh cùng đi ăn trưa, nhưng thấy anh bận rộn suốt mấy ngày qua, sợ làm chậm trễ công việc của anh nên mới không gọi anh. Vị này là của khách của anh à?”
Trần Tố nghe ra cách xưng hô của Hoàng Minh Dạ với Hạ Yên Nhi thì nhận thấy có gì đó khác thường, cách nói chuyện của bọn họ vô cùng thân thiết. Sắc mặt cô ta hơi mất tự nhiên, nghe Hạ Yên Nhi hỏi, cô ta vừa cười vừa nói, “Tôi không phải là khách của Minh Dạ, tôi là bạn anh ấy, chúng tôi quen nhau từ hồi học đại học. Tôi tên là Trần Tố.”
Minh Dạ? Hạ Yên Nhi nhướng mày, nhìn thoáng qua vẻ mặt không hề thay đổi của Hoàng Minh Dạ: “Trùng hợp quá, tôi cũng bạn của Minh Dạ, tên tôi là Hạ Yên Nhi. Nếu đã có duyên như vậy thì không ngại cùng ăn cơm chứ?”
Nghe thì có vẻ như Hạ Yên Nhi đang trưng cầu ý kiến của Trần Tố, nhưng còn chưa đợi cô ta trả lời thì cô đã ngồi xuống ghế bên cạnh Hoàng Minh Dạ: “Món bít tết của nhà hàng này rất ngon, em đã muốn đi ăn với anh từ lâu nhưng vẫn không có cơ hội, xem ra bây giờ thật vừa khéo.”
Trợ lý của Hạ Yên Nhi rất biết quan sát nên đã ra về trước.
Hoàng Minh Dạ dịu dàng nhìn cô: “Em muốn ăn thì lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh mà, công việc có quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng em.”
Dưới gầm bàn, bàn tay của Hạ Yên Nhi không kìm được xoa xoa cánh tay mình. Cô thật sự không quen với một Hoàng Minh Dạ thế này. Nhưng Trần Tố nghe được như thế thì vẻ mặt càng mất tự nhiên, gượng cười nói: “Hạ tiểu thư rất thân thiết với Minh Dạ nhỉ?”
Hạ Yên Nhi cười tủm tỉm: “Đương nhiên rồi, tuy tôi và Minh Dạ quen biết chưa lâu nhưng lại nói chuyện rất hợp. Anh nói có phải không, Minh Dạ?”
Hoàng Minh Dạ vô cùng phối hợp gật đầu, tiện thể còn xiên một miếng bít tết trong dĩa của mình đưa đến bên môi Hạ Yên Nhi: “Món bít tết này rất ngon, chẳng phải em đã muốn ăn từ lâu sao? Nếm thử xem!”
Hạ Yên Nhi há miệng cắn miếng bít tết: “Đúng là ngon thật, lần sau chúng ta lại đi ăn nữa nhé?”
“Được, nghe em.” Hoàng Minh Dạ cười đầy vẻ cưng chiều.
Trần Tố nuốt không nổi nữa, để dao nĩa xuống: “Minh Dạ, em chợt nhớ ra lát nữa em còn có việc, em đi trước đây.”
Hoàng Minh Dạ cười cười: “Ừ, đi đường cẩn thận.”
Đến lúc Trần Tố rời khỏi nhà hàng rồi, Hạ Yên Nhi liền đứng lên, đi sang ngồi đối diện với anh, vô cùng hứng thú nhìn anh: “Thật không ngờ tùy tiện đi ăn một bữa mà cũng được xem kịch hay thế này. Tổng Giám đốc Hoàng, xem ra hoa đào của anh thật sự không hề ít đâu.”
Hoàng Minh Dạ thu lại ánh mắt cưng chiều, cười hòa nhã: “Nhưng cũng không nở lâu bằng hoa đào của Tổng Giám đốc Hạ.”
Hạ Yên Nhi hừ một tiếng, nhìn anh với ánh mắt soi mói: “Cô gái vừa rồi trông cũng xinh đẹp đấy, sao anh lại từ chối người ta? Cho nhau một cơ hội thử xem, có thể cô ấy chính là “một nửa” của anh cũng chưa biết chừng.”
Hoàng Minh Dạ nhấp một miếng rượu vang: “Tôi thấy anh Đỗ kia cũng rất si tình với Tổng Giám đốc Hạ, sao cũng không thấy Tổng Giám đốc Hạ động lòng.”
“Tổng Giám đốc Hoàng, anh như vậy thật không thú vị. Tôi chỉ tò mò thôi, anh cứ chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác thế này không hay lắm thì phải? Huống hồ, vừa rồi tôi còn phối hợp diễn kịch với anh, giúp anh đuổi một đóa hoa đào nát đi nữa. Qua cầu rút ván, đây không phải là chuyện quân tử nên làm đâu.”
“Nói như vậy là lỗi của tôi rồi, mong Tổng Giám đốc Hạ lượng thứ.”
Hoàng Minh Dạ xin lỗi thẳng thừng nhanh chóng như vậy làm Hạ Yên Nhi khó mà bắt bẻ được gì nữa: “Có điều Tổng Giám đốc Hoàng cũng đã lớn tuổi, đến tuổi kết hôn rồi, sao còn chưa thấy anh có bạn gái?”
Mấy người đàn ông tầm tuổi Hoàng Minh Dạ, làm gì có người nào vừa có ngoại hình, vừa có kinh tế mà không có tin đồn dính líu đến phụ nữ. Nhưng Hoàng Minh Dạ lại cực kỳ trong sạch, đừng nói là hoa đào, ngay cả lá đào cũng không thấy xuất hiện ấy chứ.
“Chẳng phải Tổng Giám đốc Hạ cũng đang độc thân đấy sao, thời buổi này cũng có rất nhiều người không muốn kết hôn mà. Đâu phải ai cũng thích kết hôn sớm.”
Điều này cũng đúng, lý do này rất hợp tình hợp lý, nhưng Hạ Yên Nhi vẫn cực kỳ tò mò về cuộc sống cá nhân của Hoàng Minh Dạ, cô chăm chú nhìn anh.
Hạ Yên Nhi nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Hoàng Minh Dạ, nhỏ giọng hỏi: “Tổng Giám đốc Hoàng, anh giữ mình trong sạch thế này là do thích sạch sẽ, hay là do phương diện khác có vấn đề vậy?”
Hoàng Minh Dạ đen mặt, chắc rằng bất kỳ một người đàn ông nào bị hoài nghi về phương diện này cũng khó mà chấp nhận được. Anh thản nhiên liếc nhìn Hạ Yên Nhi: “Tổng Giám đốc Hạ thật sự tò mò sao?”
Hạ Yên Nhi xấu hổ: “Cũng không phải là tò mò lắm, chỉ xíu xíu chừng này thôi.” Nói rồi, cô đưa tay lên miêu tả một lượng nho nhỏ.
Hoàng Minh Dạ cười khẽ: “Nếu Tổng Giám đốc Hạ đã tò mò như vậy thì không bằng thử xem rốt cuộc tôi có được hay không đi.”
Anh vốn tưởng rằng câu này sẽ làm Hạ Yên Nhi sợ, không ngờ cô lại trả lời: “Được, chúng ta thử xem sao.”
Hoàng Minh Dạ đang nhấp một hớp rượu, nghe vậy liền ho sặc sụa. Hạ Yên Nhi cười tươi roi rói, lời cô nói buồn cười đến vậy sao?
Đợi đến khi ho xong, Hoàng Minh Dạ mới nhìn Hạ Yên Nhi: “Tổng Giám đốc Hạ, chuyện cười của cô chẳng buồn cười gì cả.”
Vẻ mặt Hạ Yên Nhi bỗng trở nên nghiêm túc, yên lặng nhìn anh: “Hoàng Minh Dạ, tôi đang nghiêm túc đấy, anh có muốn thử quen với tôi không?”
Hoàng Minh Dạ nhướng mày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, cũng thu lại vẻ mặt cợt nhả: “Cô thật sự không đùa?”
“Đúng, tôi thật sự muốn nghiêm túc qua lại với anh, lấy kết hôn làm tiền đề. Anh thấy đấy, tuổi tác của chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, gia đình tôi đã rất lo lắng cho chuyện hôn nhân của tôi rồi, gia đình anh thì càng không phải nói. Tôi tự cảm thấy ngoại hình mình không tệ, tính cách tốt, năng lực ổn, gia thế của tôi cũng tương xứng với gia đình anh. Nói tóm lại, dù là so về bất cứ phương diện nào thì chúng ta đều rất xứng đôi. Vì thế... anh có muốn cân nhắc về chuyện qua lại với tôi không?”
Hoàng Minh Dạ nở nụ cười: “Nếu nói như vậy thì chuyện chúng ta quen nhau quả là một ý hay.”
“Vậy có nghĩa là anh đồng ý?”
“Tôi có lý do gì để không đồng ý sao? Nhưng lúc này thì chưa được.”
Hạ Yên Nhi không khỏi nhíu mày, vừa nói là đồng ý, bây giờ lại bảo chưa được, vậy là có ý gì?
“Tôi cho cô ba ngày, nếu như ba ngày sau cô vẫn không đổi ý thì chúng ta sẽ chính thức hẹn hò.” Hoàng Minh Dạ nói tiếp, anh không những không có bất kỳ ác cảm nào với Hạ Yên Nhi mà còn rất có thiện cảm với cô. Cảm giác này không giống như tình cảm anh dành cho Bùi Ninh Hân hay Trương Linh, mà lại giống của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Hạ Yên Nhi trố mắt, sau đó gật đầu: “Được.”
Ba ngày sau, Hạ Yên Nhi lại hẹn Hoàng Minh Dạ đi ăn, nói cho anh biết quyết định của mình. Đêm hôm đó, Hoàng Minh Dạ liền đưa Hạ Yên Nhi về nhà ăn cơm, chính thức tuyên bố bọn họ đang hẹn hò. Vũ Ân Nguyệt mừng rỡ không thôi, còn kể đi kể lại cho Hoàng Yến Chi nghe mấy lần.
Trở về thực tại.
Chạng vạng hôm đó, Hoàng Minh Dạ muốn thay Hoàng Yến Chi nhưng lại có việc đột xuất phải đi, nên Hạ Yên Nhi ở lại với Hoàng Yến Chi.
“Chị Yên Nhi, chị về trước đi, có em ở lại với ông nội là được rồi.” Mới thức một buổi tối, với Hoàng Yến Chi mà nói vẫn chưa thấm thía vào đâu.
Hạ Yên Nhi ở đến chín giờ tối, vì chỉ có một người nhà được ở lại với bệnh nhân, cô không khuyên được Hoàng Yến Chi, nên đành phải đi về.
Hoàng Yến Chi ở lại chăm sóc Hoàng lão gia. Khoảng 9h30, Quân Hạo Kiện gọi điện thoại cho cô. Cô vẫn chưa nói chuyện Hoàng lão gia nằm viện với anh.
Tuy Hoàng lão gia vẫn trong trạng thái hôn mê, dù có nghe điện thoại cũng không ảnh hưởng tới ông, nhưng Hoàng Yến Chi vẫn không muốn làm phiền ông nghỉ ngơi, bèn ra khỏi phòng bệnh rồi báo với y tá một tiếng.
Lý Hi Lan đến thăm người bạn của mình, ngồi ở đó một lát rồi mới rời khỏi bệnh viện. Nhưng chỉ mấy tiếng sau thì cô ta lại quay lại bệnh viện, có điều cô ta đã thay một bộ đồ khác, đội tóc giả, đội mũ, đeo kính râm to.
Cô ta đi thang máy đến tầng của Hoàng lão gia nằm. Thang máy dừng lại, thấy không có y tá đứng ngoài, cô ta vui vẻ bước nhanh đến cửa phòng bệnh của Hoàng lão gia, liếc nhìn vào trong, thấy không có ai thì mở cửa bước vào.
Bên trong thế mà lại không có ai, Lý Hi Lan không khỏi cười thầm.
Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang lộc cộc, Lý Hi Lan đứng trước giường bệnh, nhìn dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của Hoàng lão gia. Cô ta gỡ kính râm ra, khóe môi nở nụ cười mỉa.
“Không ngờ ông cũng có ngày này.” Cô ta nhỏ giọng nói, rồi ngồi xuống: “Thấy ông nằm ở đây, tôi cảm thấy rất hài lòng. Ông nội, nhìn thấy cháu ông có vui không?”
Không có ai trả lời, nhưng cô ta cũng không cần được ai đáp lời, tiếp tục nói.
“Ông nội, tôi rất biết ơn vì trước đây mọi người đã nhận nuôi tôi, cho tôi một mái nhà, cho tôi cảm nhận được ấm áp, để tôi không bị người khác ức hiếp. Tôi đã từng rất vui vẻ vì tôi là một thành viên của gia đình này. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện mọi người không hề thích mình, nhất là ông và bà nội, ngay từ đầu đã không thích tôi.”
“Tuy hai người tỏ ra rất dễ gần, nhưng tôi vẫn có thể thấy được ánh mắt hai người nhìn tôi không phải là đang nhìn một đứa cháu gái, mà là đang nhìn người ngoài. Hai người luôn miệng nói coi tôi là con gái nhà họ Hoàng, là cháu gái của mấy người, nhưng ngay cả phòng của Hoàng Yến Chi tôi cũng không được phép bước vào.”
“Không biết ông còn nhớ không, lúc tôi vừa tới cái nhà này, có một hôm tôi không nhịn được mà lén vào phòng của Hoàng Yến Chi. Trước đó, tôi vẫn luôn cho rằng phòng của mình rất đẹp, nhưng đến khi nhìn thấy phòng của nó rồi, tôi mới biết thì ra đó mới chính là phòng của cháu gái nhà họ Hoàng.”
“Tôi rất thích căn phòng đó, nhất là con búp bê trên bàn. Nhưng tôi chỉ vừa mới chạm vào con búp bê đó thì ông đã xuất hiện, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi nói với tôi rằng sau này không được phép bước vào căn phòng này, đó không phải là nơi tôi có thể vào, đồ vật bên trong lại càng không phải thứ mà tôi có thể chạm vào.”
“Chắc là ông không biết lúc đó tôi khó chịu đến mức nào đâu. Tôi tất nhiên biết căn phòng đó là của ai, cũng biết chủ nhân của nó đã không còn ở đó. Nơi đó chỉ là một căn phòng vô chủ mà thôi, ấy thế mà tôi cũng không có tư cách vào xem.”
“Bề ngoài bà nội tỏ ra rất tốt với tôi, nhưng cái loại tốt đó chỉ là yêu thương người dưới, chứ không phải là yêu thương cháu gái. Mỗi lần bà nội đi vào căn phòng đó là ở hơn nửa ngày mới ra. Ông có biết là tôi vô cùng ghen tị với Hoàng Yến Chi không? Mặc dù nó không ở trong cái nhà này, nhưng người trong nhà đều nhớ tới nó, chưa từng quên nó. Sự ghen tị này từng làm tôi suýt chút nữa nổi điên.”
“Thời thiếu nữ của tôi trôi qua trong sự ghen tị như thế. Đến khi tôi trưởng thành, ngay lúc tôi cho rằng Hoàng Yến Chi sẽ không bao giờ trở lại, thì nó lại quay về. Mấy người liền coi nó như châu như báu, yêu thương nó không chút che giấu. Nhưng mấy người lại chưa từng nghĩ tới cảm giác của tôi.”
“Hoàng Yến Chi đã trở về, nó chẳng cần làm gì cũng có thể chiếm được tất cả những thứ tôi tha thiết ước ao, căn phòng đó, tình yêu thương của các người, còn có người đàn ông tôi yêu nhất.”