Uổng cho tên phóng viên sợ bị nghe thấy nên đã cố ý đứng trong góc, mà vị trí kia vừa hay cô ấy có thể nhìn rõ hắn ta nói gì.
Bọn cô ấy đều biết đọc khẩu ngữ, khoảng cách gần như vậy có thể dễ dàng thấy được phóng viên kia nói gì.
“Cô… cô muốn làm gì?” Phóng viên dán lưng vào tường, lo lắng nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này có gương mặt loli, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, xem chừng tuổi cũng không lớn, hắn nhìn cửa bị khóa: “Đây là nhà vệ sinh nam.”
Vốn hắn ta muốn về nhà, nhưng lại có nhu cầu gấp nên phải tìm chỗ giải quyết, ai ngờ vừa vào nhà vệ sinh thì cô gái này cũng đi theo, còn khóa cửa lại.
“Tôi có thể làm gì một ông già như chú chứ.” Hely liếc nhìn, chẳng thèm để tâm thái độ phòng sói của người trước mặt.
Tên phóng viên nghĩ cũng phải, dù sao đây cũng là con gái, một người đàn ông như mình cần gì phải sợ. Dù có xảy ra chuyện, mình cũng chả mất mát gì.
Nghĩ thế, hắn ta không tự chủ quan sát khắp người Hely, mắt sáng bừng lên. Hắn ta vô thức nuốt nước bọt, cơ mà cô gái này đẹp thật đấy.
Hely cười lạnh, ánh mắt nhìn phóng viên lộ ra sát ý. Phóng viên không nhịn được phát run, gan hùm mật gấu vừa nảy ra đã biến mất dạng.
Hely giơ bàn tay trắng nõn ra: “Đưa ra đây.”
Tên hóng viên khó hiểu: “Cái gì? Tôi không có tiền.”
Hely lại nhìn thêm cái nữa: “Ai muốn tiền của ông.” Nhìn bản cô nương thiếu tiền lắm à? Lấy tiền của tôi tới đập ông cũng thành thịt vụn đấy, người đâu mà không chỉ xấu, mắt lại còn lòa.
“Tôi có vợ rồi.” Tên phóng viên nói lắp, nhưng lại mơ hồ có chút chờ mong.
Hely cười rất đáng yêu, không ngờ hôm nay cô ấy lại gặp phải một tên tâm thần. Chỉ là cô ấy chưa kịp cười xong, nắm tay đã thụi thẳng vào bụng tên phóng viên. Hắn đau đến quặn người, hét lên thảm thiết.
“Cũng có gan giả vờ với bà đấy, bà không ra uy thì tưởng bà là mèo bệnh đúng không. Mau đưa bản ghi âm ra đây, nếu không bà đánh cho bố mẹ mày nhận không ra luôn đấy.”
Cô ấy thổi thổi nắm đấm, nói hùng hồn. Chỉ là với gương mặt đó lại không nhìn ra vẻ hung tợn, ngược lại càng thêm đáng yêu. Nhưng tên phóng viên không nghĩ rằng cô gái trông giống loli này đơn giản chỉ là một loli, cú đấm của cô ấy giáng xuống, khiến hắn đau muốn chết.
Vì quá mức đau đớn nên hắn ngã nhoài trên đất, người gập vào như con tôm: “Tôi...tôi không biết cô đang nói gì, ghi âm gì, tôi không có ghi âm.”
Mặt hắn nhăn tít lại, giọng nói như thoát qua kẽ răng.
Hely ngồi xuống, nắm tóc hắn kéo giật ngược, để mặt hắn đối diện với mình: “Chẳng phải vừa nãy gọi điện uy hiếp tên kia à, sao quên nhanh thế? Trí nhớ của chú cũng không tốt mấy nhỉ.”
Phóng viên trợn mắt, khó tin nhìn cô ấy: “Cô… là gã sai cô đến?”
Biết hắn hiểu lầm, Hely cũng không định giải thích: “Mau lên, giao đoạn ghi âm ra đây, đừng chờ tôi phải ra tay.”
Chẳng nhẽ chuyện cô mới làm không phải là ra tay đánh người à? Phóng viên rên thầm.
“Tôi không có bản ghi âm, lúc nãy chỉ hù dọa mấy người chút thôi. Tôi không cần số tiền kia nữa, đảm bảo chuyện này ngoài tôi ra, sẽ không ai biết cả. Cô thả tôi ra đi.”
Hely cười cười, vỗ vỗ mặt phóng viên: “Chú không hiểu ý của tôi rồi. Tôi nói là muốn bản ghi âm, đừng nói là chú không có, nếu tôi chắc chắn như thế thì nghĩa là có. Tuy tôi trông xinh đẹp nhưng tính nhẫn nại thì không có bao nhiêu đâu. Nếu bây giờ chú giao cho tôi thì chịu khổ ít đi chút, chờ tôi hết kiên nhẫn rồi, chú nghĩ tôi sẽ làm gì?”
Ánh mắt phóng viên toát ra vẻ e sợ, thế nhưng hắn lại không cam lòng giao đoạn ghi âm ra. Hắn đã tính hết rồi, nếu những người này không trả tiền, hắn sẽ đem nó đi đổi với Hoàng Yến Chi, nhất định cô ta sẽ hứng thú với người muốn hại mình.
Chỉ là nghĩ thì đẹp lắm, nhưng hiện thực lại rất tàn nhẫn. Chờ đến khi Hely cười tươi rói rời khỏi nhà vệ sinh nam, thì mặt tên phóng viên đã xanh tím hết cả, đúng là tới cha mẹ cũng không nhận ra.
Có người thấy Hely cười thỏa mãn ra khỏi nhà nhà vệ sinh nam thì lắc đầu, cảm thán thế sự đổi dời khó lường. Hai bên đường đều là nhà nghỉ, chỉ cần đi thuê phòng thôi mà, sao phải gấp tới mức đó chứ. Đây là chỗ công cộng đó, chú ý chút được không? Bọn trẻ bây giờ thật là.
Hely nào quan tâm tới ánh mắt của người lạ, cô ấy cầm điện thoại rồi trở về. Vừa tới nhà liền mở máy tính ra, cô ấy cắm máy ghi âm vào laptop, giọng người đàn ông nói chuyện với tên phóng viên vang lên.
Càng nghe, mày Hely càng nhíu lại, cô ấy không thể đoán ra giọng nói của người đàn ông này là ai. Nhớ tên phóng viên kia từng nói người đó từng đưa cho hắn ta một số tiền đặt cọc, mắt cô ấy sáng lên, tay gõ lia lịa trên bàn phím.
Nhìn hình ảnh xuất hiện trên màn hình, Hely huýt sáo, đây là lần đầu tiên cô biết có một ả đàn bà thích tìm đường chết như thế.
“Hi, Tris, đang làm gì đấy?” Hely gọi cho Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi nhìn lướt qua phòng khách: “Có kết quả rồi?”
“Đương nhiên, cậu cũng không xem thử tớ là ai sao, chắc cậu không ngờ tới kẻ muốn chơi mình là ai đâu.” Giọng Hely hưng phấn, mang theo vẻ đắc ý.
“Là Hoàng Hi Lan?” Hoàng Yến Chi nói nhạt.
Nụ cười của Hely cứng lại, gào to: “Tris, sao cậu biết? Tớ phải tốn công sức lắm mới điều tra ra đấy.”
“Đoán thôi.” Hoàng Yến Chi trả lời, kẻ muốn hại cô chỉ có vài người, phân tích một chút là có thể kết luận được.
Hely uể oải: “An này, mỗi lần muốn so sánh với cậu, tớ đều có cảm giác thất bại. Nước T của các cậu có câu gì mà cá cái gì Lượng ấy, tớ thấy nó đúng là để hình dung tâm trạng của mình bây giờ.”
“Là đã sinh Du sao còn sinh Lượng.”
“Đúng rồi, là câu này. Nhưng mà cô chị nuôi của cậu lần này có thông minh hơn, còn biết tìm người liên lạc với phóng viên. Nếu tớ không tra qua từng đường chuyển tiền của họ, chỉ sợ là không tìm ra cô ta. Xem ra sau khi bị cậu đả kích, IQ của cô ta cũng đã tăng lên rồi.”
Hoàng Yến Chi biết được là Hoàng Hi Lan làm cũng không kinh ngạc là bao, tìm được cha mẹ của cô ta lâu vậy rồi, nếu cô ta không hành động thì cô cũng nghi ngờ Hoàng Hi Lan có phải bị đánh tráo rồi hay không.
“Tris, có muốn tớ giúp cậu xử lý cô ả không, đảm bảo không có sai sót gì, để cô ả khỏi phải lắc qua lắc lại, trông mà chướng mắt.” Hely ngồi trên sô-pha gặm táo, đây là loại táo đỏ mà Quân Hạo Kiện đặt riêng từ nước ngoài cho cô, vừa được đưa tới đây bằng đường hàng không vào hôm qua. Mùi vị của nó rất ngon, hôm qua Hely tới nhà Hoàng Yến Chi, tiện tay đem nửa thùng về.
“Hely, cậu quên tớ đã nói gì rồi à?” Giọng Hoàng Yến Chi trầm xuống.
“Biết rồi biết rồi, tớ chỉ nói vậy thôi, cậu đừng nghiêm túc quá thế.” Hely nhún vai, cười hì hì.
Hoàng Yến Chi không thể không nghiêm túc, với tính cách của Hely, chỉ sợ nếu cô đồng ý thì Hoàng Hi Lan sẽ không được nhìn thấy mặt trời ngày mai.
Đối phó với người như Hoàng Hi Lan, cô càng có phương thức tốt hơn, tuyệt đối khiến cô ta đau đớn gấp ngàn lần cách của Hely.
Đừng trách cô ác, muốn trách thì trách Hoàng Hi Lan không biết thân biết phận, động tay vào chỗ không nên động.
“Gửi hết thông tin cậu tra được vào mail của tớ đi.” Hoàng Yến Chi báo với Hely câu đó rồi ngắt máy.
“Yến Chi, chúng tớ đang bàn trưa nay ăn lẩu ở nhà cậu, thấy sao hả?” Hoàng Yến Chi vừa ra khỏi phòng ngủ đã nghe Trương Linh ôm phấn khích nói.
“Chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu lẩu rồi ở nhà tự nấu, có phải là rất hay không?” Càng nói, Trương Linh càng thấy ý này rất hay, cô ấy muốn ăn thịt bò, tôm, mực, bò viên...
“Mau lau nước miếng của cậu đi.” Bùi Ninh Hân ghét bỏ ném khăn giấy qua cho Trương Linh.
Trương Linh theo bản năng nhận lấy rồi lau miệng, sau đó mới nhận ra mình bị Ninh Hân đùa, hừ lạnh: “Ninh Hân, cậu chờ đó cho tớ.”
Bùi Ninh Hân không quan tâm, nhún vai gặm táo, táo nhà Yến Chi ngon thật.
“Yến Chi, cậu thấy đề nghị vừa rồi của tớ thế nào?” Trương Linh chờ mong nhìn Hoàng Yến Chi.
Hoàng Yến Chi hơi khó xử: “Nhà tớ không có đồ nấu lẩu.”
Trương Linh ai oán than, thất vọng nói: “Thịt bò của tớ, tôm của tớ, mực của tớ, bò viên của tớ...”
“Ăn nhiều thịt như vậy, sao không mập chết cậu luôn đi.” Bùi Ninh Hân liếc cô.
Trương Linh nhịn không được, phản bác: “Cậu thì biết gì, đã một tháng nay tớ chưa được ăn thịt rồi, có biết không hả? Tròn một tháng đó. Mỗi ngày ba bữa tớ đều phải ăn cỏ, cũng sắp biến thành cỏ luôn rồi.”
Hoàng Yến Chi do dự nói: “Hay để tớ đặt một bàn lẩu đem đến đây nhé?”
Mắt Trương Linh sáng lên: “Được được, tớ muốn ăn ở Đắc Thắng, thịt bò quán họ rất ngon, còn cả tôm nữa, đúng là mỹ thực.”
Bùi Ninh Hân cũng không ý kiến gì, Hoàng Yến Chi đưa điện thoại cho Trương Linh, để cô ấy gọi món.
Trương Linh biết khẩu vị của từng người, vô cùng hào hứng nhận việc gọi món. Để đỡ quên, cô ấy còn hỏi mượn bút của Hoàng Yến Chi ghi lại hết những món muốn ăn rồi mới gọi.
Bùi Ninh Hân nhìn vẻ mặt hài lòng thỏa mãn của Trương Linh thì không nhịn được cười, thật ra chỉ cần những thứ đơn giản như vậy cũng có thể khiến người ta vui vẻ.
“Hôm nay cậu sao vậy?” Hoàng Yến Chi ngồi cạnh Bùi Ninh Hân, hỏi khẽ.
Bùi Ninh Hân ngạc nhiên: “Tớ không sao mà?”
“Nhìn cậu có vẻ không được yên lòng, có phải là có tâm sự không?” Tuy biểu hiện của Bùi Ninh Hân không rõ ràng, hoặc do đã che giấu rất tốt, còn quậy với Trương Linh một buổi mà cô nàng cũng không phát hiện ra, nhưng Hoàng Yến Chi lại nhìn thấy rõ đáy mắt của cô ấy mơ hồ có vẻ sầu lo.
Bùi Ninh Hân đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Tớ thực sự không sao hết, chỉ là gần đây làm việc hơi mệt, cậu cũng biết tớ là người mới mà, công việc khá nhiều.” Lời này nửa thật nửa giả.
Gần đây Bùi Ninh Hân đã về tập đoàn Minh Chi làm việc, còn do Hoàng Minh Dạ mời vào, là nhân vật được quan tâm nhất trong ban thư ký. Mọi người đều đoán già đoán non quan hệ của cô ấy và Hoàng Minh Dạ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh ấy tự tiến cử một thực tập sinh, lại còn là thực tập sinh lần trước đã từ chức ở tập đoàn Minh Chi.
“Nếu tớ giúp được gì, cậu phải nói đấy.” Hoàng Yến Chi cũng không hỏi thêm mà chỉ nói như vậy.
Bùi Ninh Hân rất cảm động, gật đầu: “Yên tâm, sẽ không khách sáo với cậu đâu.”
Giao hàng tới rất nhanh, chờ đến khi Hoàng Yến Chi thấy đống đồ ăn, không kìm được mà nhìn qua Trương Linh. Số lượng này, dù có kêu thêm ba người nữa tới thì vẫn đủ.
“Trương Linh, cậu là heo à, gọi nhiều vậy muốn no tới chết hả?” Bùi Ninh Hân giận.
Trương Linh cười lúng túng: “Không ngờ lại nhiều thế, chúng ta cố ăn đi, không hết thì... đợi đến lúc không ăn được nữa hãy nói.”
Hoàng Yến Chi bất đắc dĩ cười cười, Bùi Ninh Hân lại càng không muốn nói với Trương Linh.
Trưa nay, ba người được ăn căng bụng như ý.
Bùi Ninh Hân và Trương Linh ngã người trên sô-pha, Trương Linh xoa xoa bụng, no quá, căng bụng chết rồi, nếu biết vậy thì không ăn nhiều thế, hu hu hu...
Hoàng Yến Chi vào bếp rót ba ly trà giúp tiêu hóa, Trương Linh xua tay: “Không được, không thể uống thêm ngụm nào nữa. Yến Chi này, tớ cảm thấy tức muốn bể bụng rồi.”
Bùi Ninh Hân thì uống một hớp, thật ra cô ấy cũng rất no, nhưng vẫn khá hơn Trương Linh. Cô nàng này thấy thịt là giống như sói đói một tháng, ăn như táp nước.