Dù chỉ thuận miệng hỏi thế, nhưng phóng viên này lại thật sự có con gái: “Có, năm nay mười lăm tuổi.” Năm nay con gái hắn lên cấp ba.
“Nếu có một ngày, có một kẻ tung tin đồn con gái của anh tuổi còn nhỏ nhưng đã có quan hệ bất chính với người ta, lại còn quen cùng lúc mấy người. Thậm chí kẻ đó còn ngụy tạo một số ảnh đăng lên mạng, tạo nên áp lực khủng hoảng cho cô bé, khiến cô bé bị người người chỉ trỏ, thậm chí có kẻ còn dùng ngôn từ bẩn thỉu chỉ trích trước mặt cô bé. Đợi đến khi chuyện được tra xong, kẻ tung tin lại đứng ra nói hắn chỉ đùa một chút, không phải cố ý, anh có tha thứ cho kẻ đó không?”
Mặt phóng viên tái xanh, nếu con gái gặp phải chuyện như vậy, hắn không đánh chết kẻ tung tin kia thì không thôi, đó là muốn hủy hoại con gái hắn mà.
Phản ứng của phóng viên bị mọi người nhìn thấy hết, rất nhiều fans cười thành tiếng.
Sắc mặt của phóng viên rất xấu, lúc này mới nhận ra mình bị Hoàng Yến Chi cho vào bẫy.
“Tôi nghĩ chắc anh đã hiểu cảm nhận lúc đó của tôi rồi, thân thể tôi đúng là không bị thương gì, thế nhưng không có nghĩa là tôi không bị tổn thương. Đều là người lớn cả, cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, đã có khả năng tự chủ hành vi thì cũng nên chịu trách nhiệm về hành động của mình. Nếu làm tổn thương đến người khác mà xin lỗi là xong, vậy cần đến pháp luật để làm gì?”
“Đúng đó, nếu xin lỗi được thì cần gì pháp luật?”
“Tên này đơn giản là đến đây chịu ngược mà.”
“Tôi cũng biết chuyện lúc đó, tôi cũng học Đại học B nè, lúc đó Thanh Lan bị gã kia hại, ngay cả trường cũng không thể đến, chẳng lẽ đây không phải là tổn thương?”
Ngày càng có nhiều người phụ họa, mặt phóng viên cũng trở nên khó coi. Anh ta vốn là phóng viên nhỏ viết tin giải trí, đáng lẽ cũng không đến đây, nhưng lại có người đến tìm, cho hắn một số tiền, yêu cầu hắn phải nhắc lại chuyện Hoàng Yến Chi khiến người khác ngồi tù trong buổi ký sách, cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ thuận lợi, ai ngờ lại thất bại thảm hại.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng lại có rất nhiều fan bao vây, hắn không thể đi được. Đám người đó không ra tay, nhưng lại không cho hắn đi. Phóng viên sợ đến đổ mồ hôi, sớm biết thế hắn đã không nhận số tiền đó rồi.
Hoàng Yến Chi vẫn rất bình tĩnh, cô có thể chắc chắn có người đứng sau phóng viên này, chỉ là cô chưa thể khẳng định là kẻ nào. Dù sao cũng chỉ có vài người thôi, cô cũng không đắc tội với quá nhiều người.
Hoàng Yến Chi nhìn phóng viên, giọng bình bình: “Anh phóng viên này, trước khi lên tiếng chỉ trích người khác, xin anh hãy nghĩ cho kỹ lời của anh có đúng hay không. Nếu chỉ là ăn nói lung tung, vậy anh cũng nên chịu trách nhiệm với lời nói của mình.”
“Đúng đó, mọi người đều cần phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.” Một giọng nữ thanh thanh vang lên, mọi người nhìn lại mới biết là Trương Linh.
Tuy bây giờ Trương Linh không phải ngôi sao hạng A, nhưng dù gì cô ấy cũng là ngôi sao mới đang nổi. Cứ nhìn tài nguyên gần đây của cô ấy là biết, chị Linda đã sắp xếp cho cô ấy vài lịch hẹn chụp quảng cáo, cộng thêm bộ phim truyền hình do đạo diễn Vương đích thân làm đạo diễn, do vậy gần đây cô ấy phải làm việc liên tục.
Là người mới, vừa vào công ty đã lấy được nhiều tài nguyên tốt như vậy, đương nhiên sẽ nhận lấy vài lời không hay về mình.
Vốn Hoàng Yến Chi còn lo lắng, nhưng thấy cô ấy có thể đối phó được nên không quản nữa. Biết gần đây cô ấy bận việc nên Hoàng Yến Chi không báo cho cô ấy biết về buổi họp mặt hôm nay.
Thấy Trương Linh xuất hiện, dù Hoàng Yến Chi hơi bất ngờ, nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao hoạt động lần này cũng được Daniel tích cực tuyên truyền, do vậy có khá nhiều người biết.
Vì tài nguyên gần đây của Trương Linh nên có khá nhiều người biết đến cô ấy, trong buổi họp cũng có người thích cô ấy, thấy Trương Linh xuất hiện thì tới xin chụp hình chung.
“Hôm nay tôi tới để cổ vũ bạn thân của mình là Yến Chi, chuyện ký tên chụp ảnh hãy tạm gác sang một bên, được không?” Cô cười thân thiện, lời nói nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác với cô gái tùy tiện cẩu thả trước kia.
Fans ở đây cũng rất hợp tác, vui vẻ tản ra. Chỉ là họ không ngờ Hoàng Yến Chi và Trương Linh lại là bạn thân của nhau. Trừ những người ở Đại học B thì những người khác không hề biết chuyện này, mà Hoàng Yến Chi và Trương Linh cũng không ngờ tới, vì chuyện này, nhân khí của Trương Linh thoáng chốc lại tăng lên.
Trương Linh đến bên cạnh Hoàng Yến Chi, nháy mắt cười duyên, Hoàng Yến Chi cũng thầm cười.
Vì Trương Linh đến nên sự chú ý của fans từ chỗ phóng viên kia đã dời hết sang cô ấy, phóng viên kia nhân lúc đó đã thoát khỏi buổi họp mặt. Chỉ là hắn ta không nhận ra có một người đang theo mình rời khỏi đây.
Hoàng Yến Chi thoáng nhìn về phía phóng viên rời đi, sau đó thu ánh nhìn, tập trung vào buổi ký sách. Dù sao cô cũng chỉ ở đây một tiếng, đã tốn hơn nửa tiếng vì sự cố rồi. Lúc Hoàng Yến Chi và Trương Linh rời khỏi buổi ký sách đã là hơn một tiếng sau.
“Ái chà, sao Yến Chi cậu bây giờ còn hot hơn cả nghệ sĩ như tớ thế kia, cậu có muốn tới Thánh Huyên thử phát triển không?” Trương Linh ngồi phịch ở ghế sau, cảm thán.
Hoàng Yến Chi đang lái xe, nhìn Trương Linh qua kính chiếu hậu: “Muốn đi đâu? Về công ty à?”
Trương Linh vội xua tay, giả vờ đau khổ: “Không về công ty đâu, hôm nay tớ đã xin chị Linda nghỉ rồi. Gần đây bận đến nỗi chẳng có thời gian ăn ngủ, cậu nhìn tớ gầy đi thế này, nỡ lòng nào đưa tớ đến công ty chịu bóc lột nữa à?”
Hoàng Yến Chi quan sát cô ấy, đúng là gầy đi rất nhiều. Gương mặt mũm mĩm trẻ con kia đã biến mất hoàn toàn, cằm nhọn, đôi mắt rất to, mang lại cảm giác hơi đáng thương.
“Nếu không về công ty thì đến nhà tớ đi, lát nữa Ninh Hân cũng tới.”
Vừa nói vậy, rốt cuộc Trương Linh cũng nhớ tới chuyện của cô: “Đúng rồi, sao hôm nay không thấyNinh Hân vậy. Sáng sớm nay tớ đã tới, sợ bỏ lỡ buổi ký sách của cậu, sao cậu ấy lại chả thấy đâu vậy?”
“Do tớ không cho cậu ấy tới, dù sao cũng chỉ có nửa tiếng, không chừng cậu ấy chưa tới thì tớ cũng xong việc rồi.”
Trương Linh bĩu môi không nói gì, ghé sát sau ghế Hoàng Yến Chi: “Yến Chi này, khi nào vị kia nhà cậu về vậy. Năm ngoái còn bảo mời tụi tớ ăn, giờ năm sắp hết, Tết lại sắp đến rồi mà chả có động tĩnh gì.”
“Cuối tháng này anh ấy về, lúc đó sẽ mời các cậu một bữa.”
“Tớ muốn ăn đồ do anh ấy nấu.” Đến giờ Trương Linh vẫn nhớ rõ bữa cơm Ninh Hân ăn ké ngài Quân. Cô nàng còn gửi ảnh qua cho mình, hại cô ấy nhớ thương mãi tay nghề hương sắc hoàn mỹ của ngài ấy.
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Được.”
Khi đến Giang Tâm Nhã Uyển, Trương Linh không kiềm được phải đánh giá, đây là lần đầu tiên cô ấy tới nhà Hoàng Yến Chi: “Yến Chi này, vị kia nhà cậu cũng không thiếu tiền, sao không tìm nhà nào rộng chút.” Cô ấy đã từng tới nhà họ Hoàng rồi, nhà này thật sự nhỏ hơn nhà họ Hoàng rất nhiều.
“Chỉ có hai chúng tớ thôi, cần nhà lớn làm gì.” Hoàng Yến Chi bê một đĩa hoa quả đã được gọt sẵn trong bếp ra.
Trương Linh thấy cũng đúng, bình thường chỉ có Yến Chi ở nhà một mình, phòng lớn quá thì một người ở sẽ cảm thấy cô đơn. Nếu là cô ấy thì cô ấy cũng đồng ý ở phòng nhỏ, mà quan trọng là phòng nhỏ còn tiện dọn dẹp vệ sinh nữa. Nếu đổi thành phòng lớn, mỗi việc quét dọn thôi cũng mệt muốn chết rồi.
Thấy Hoàng Yến Chi bưng hoa quả ra, Trương Linh không hề khách sáo cầm lấy, cô ấy bắt chéo chân trên sô-pha, ăn được kha khá thì bỗng kêu lên: “Yến Chi, trái cây nhà cậu dùng máy cắt à?”
Hoàng Yến Chi khó hiểu nhìn cô ấy.
Trương Linh cắm một miếng táo lên: “Cắt đều nhau như vậy, không phải máy cắt thì chẳng lẽ là cậu cắt à?”
Hoàng Yến Chi cười, tuy cô nấu cơm không tốt, nhưng kỹ thuật cắt rau quả thì ít ai sánh bằng cô.
Trương Linh định nói tiếp, nhưng chuông cửa lại vang lên, khi Hoàng Yến Chi đi ra mở cửa, cô nàng vội vàng thả chân xuống, ngồi ngay ngắn. Đến khi thấy người vào là Bùi Ninh Hân, cô nàng lại bắt chéo chân lên, tiếp tục bưng đĩa hoa quả ăn.
“Tớ còn chưa tới mà đã ăn hết rồi, Trương Linh, cậu là heo à?” Nhìn Trương Linh ăn uống ngon lành thế kia, Bùi Ninh Hân không nhịn được trách.
Trương Linh không quan tâm hình tượng, liếc nhìn: “Tớ cứ ăn đó, cậu làm gì được nào.”
“Cậu dù sao bây giờ cũng là minh tinh, sao không chú ý hình tượng của mình hả. Cái bộ dạng này của cậu mà bị chị Linda thấy thì đi tong luôn rồi.” Bùi Ninh Hân liếc cô ấy, ngồi xuống sô-pha, cướp đĩa trái cây của cô nàng, cầm lấy một miếng dâu tây
“Chị Linda không có ở đây, sợ gì chứ?” Trương Linh không thèm quan tâm.
****************
Lại nói đến vị phóng viên kia, sau khi rời khỏi hiện trường, hắn bắt xe đi mất. Hely cũng bắt xe đuổi theo, cô ấy tin gã này có kẻ giật dây, muốn theo dõi hắn xem kẻ nào giở trò sau lưng.
Cô ấy đi theo phóng viên kia tới một khu trung tâm thương mại.
Hely đi theo, thấy người này không vào trong mà đứng quanh quẩn trước cửa, cầm điện thoại nhìn mãi như đang chờ người. Hely đi vào cửa hàng đồ ngọt gần đó, tìm vị trí tốt để thấy rõ phóng viên kia. Hơn nữa chỗ cô ấy ngồi khá gần cửa, chỉ cần người kia có hành động gì, cô ấy cũng sẽ không lo bị mất dấu.
Đúng là phóng viên kia đang chờ người, nhưng người đó không tới mà chỉ gọi một cuộc điện thoại.
“Tôi đã làm theo lời anh rồi, tiền đâu?” Phóng viên nhỏ giọng nói, ngữ khí rất bất mãn. Hắn vừa kiểm tra tài khoản của mình, chẳng thêm được đồng nào cả. Tên kia đã đồng ý chỉ cần bêu xấu Hoàng Yến Chi thì sẽ cho hắn một số tiền, bằng với nửa năm tiền lương.
Đầu bên kia là một người đàn ông, giọng rất trầm: “Nhưng tôi không thấy Hoàng Yến Chi bị bêu xấu, mà anh lại đau khổ trốn mất. Cái bộ dạng này của anh mà muốn đòi tiền à, tôi không đòi anh là còn may đấy.”
Phóng viên cắn răng: “Anh muốn quỵt phải không? Nói cho anh biết, tôi có đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của hai chúng ta, nếu anh dám quỵt, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm đó cho Hoàng Yến Chi. Đến lúc đó cá chết lưới rách thôi.”
Người đàn ông bên kia hơi sợ, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, cười khinh thành tiếng: “Anh cứ gửi đi, tôi chờ.”
Nói xong, kẻ đó cúp điện thoại, phóng viên trợn mắt nhìn, phẫn nộ nhưng lại không thể làm được gì.
Hắn nhìn quanh rồi bỏ đi. Hely cười lạnh theo sau.