Quan hệ mẹ con cũng vì thế mà có chút căng thẳng. Bùi Ninh Hân đương nhiên biết nhà họ Quân là nhà chồng của Hoàng Yến Chi, lúc đến nhà họ Quân thăm hỏi thì thế nào cũng có thể gặp Hoàng Yến Chi, nhưng cô ấy cũng không muốn nói quan hệ giữa mình và Hoàng Yến Chi cho mẹ biết, ai bảo bà ấy muốn ép cô ấy và Lý Tu Kiệt ở bên nhau làm gì.
“Chào dì ạ.” Hoàng Yến Chi cất lời chào, nhìn về phía người đàn ông ngồi trên ghế sô-pha, đoán chắc người này là ba của Bùi Ninh Hân nên bèn chào một tiếng “Chú.”
Hà Phương Hoa và Bùi Vĩ Sơn cười ha ha đáp lại.
Bùi Vĩ Sơn nhìn Quân lão gia: “Thủ trưởng, vị này là?”
Quân lão gia mỉm cười: “Đây là cháu dâu tôi, Hoàng Yến Chi, cháu gái của thủ trưởng Hoàng.”
Bùi Vĩ Sơn kinh ngạc: “Hạo Kiện kết hôn rồi?”
“Chỉ vừa đăng ký thôi, hôn lễ phải chờ tới khi con bé Yến Chi tốt nghiệp rồi mới tổ chức.”
Thì ra là thế, chẳng trách ông không hề nghe chút tin tức nào.
Đều là người quen nên Hoàng Yến Chi cũng không đi nữa mà ngồi xuống bên cạnh Bùi Ninh Hân. Quân Giai Uyển chỉ tới chào hỏi một chút rồi đi.
Lúc còn trẻ, Bùi Vĩ Sơn từng làm lính, là cấp dưới của Quân lão gia, sau này vì bị thương nên mới xuất ngũ rồi làm việc trong cơ quan nhà nước, mấy năm nay vẫn luôn ở nơi khác nên không đến nhà họ Quân. Bây giờ ông đã về, dĩ nhiên phải đến thăm hỏi thủ trưởng cũ. Nhưng ông không ngờ con gái ông lại quen cháu dâu nhà họ Quân, hơn nữa trông thấy đối phương như thế, xem ra quan hệ còn rất thân thiết.
Nếu Bùi Vĩ Sơn biết Bùi Ninh Hân không chỉ quen biết Hoàng Yến Chi, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết, cô ấy còn đã đến nhà họ Hoàng chơi, lại rất được Hoàng lão gia yêu thích thì có lẽ sẽ càng ngạc nhiên hơn nữa.
Vì biết quan hệ giữa Bùi Ninh Hân và Hoàng Yến Chi nên Quân lão gia bèn giữ cả nhà bọn họ lại dùng cơm trưa. Bùi Vĩ Sơn cũng thuận nước đẩy thuyền đồng ý.
Dù sao bây giờ ông cũng đã được điều về Hoa Hạ, đến thăm hỏi nhà họ Quân chẳng phải cũng vì muốn rút ngắn quan hệ giữa hai nhà sao? Đã vậy thì làm sao có thể từ chối cơ hội ăn chung một bữa cơm được.
Ăn cơm xong, người nhà họ Bùi liền tạm biệt đi về. Bùi Ninh Hân muốn ở lại trò chuyện với Hoàng Yến Chi, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, chỉ đành để lần sau.
Lúc Hoàng Yến Chi ra ngoài tiễn khách thì bất ngờ nhìn thấy Hoàng Hi Lan đi xuống từ một chiếc xe, trông vẻ mặt hình như cũng không vui sướng gì. Cô nhìn thoáng qua chiếc xe kia, chỉ có thể thấy hình như là một người đàn ông ngồi trên ghế lái, đeo một cặp kính râm nên không nhìn rõ mặt.
Hoàng Yến Chi xoay người về nhà, lại bị người phía sau gọi.
“Hoàng Yến Chi, đứng lại.”
Cô dừng chân, nhìn Hoàng Hi Lan: “Có việc gì?”
Thấy vẻ mặt cô lạnh lùng vô cảm, Hoàng Hi Lan liền thấy không thoải mái: “Hoàng Yến Chi, có phải bây giờ cô rất đắc ý không?”
Hoàng Yến Chi vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn cô ta: “Có bệnh thì uống thuốc đi.”
“Hoàng Yến Chi, cô mới có bệnh đấy. Nếu không phải do cô nẫng tay trên thì sao tôi lại bị bắt đi xem mắt cả ngày được chứ.” Hoàng Hi Lan lao nhanh tới trước mặt Hoàng Yến Chi, hét vào mặt cô.
Lại là chủ đề này, cô còn không nhớ mà Hoàng Hi Lan đã nhắc đến vấn đề này với cô không biết bao nhiêu lần rồi.
“Hoàng Yến Chi, bởi vì mẹ thiên vị tôi nên cô mới ghét tôi, trả thù tôi như vậy phải không? Nhưng tôi có lỗi gì chứ? Cũng không phải là tôi tự nguyện bước vào nhà họ Hoàng, là bọn họ muốn nhận nuôi tôi, không phải tôi muốn cướp đồ của cô.”
“Vì thế bây giờ cô mới chịu thừa nhận là đã hưởng thụ tất cả những gì thuộc về tôi?” Hoàng Yến Chi nhìn cô ta, lạnh nhạt hỏi lại.
Hoàng Hi Lan cứng đờ, dĩ nhiên ý cô ta không phải như vậy. Tất cả mọi thứ bây giờ đều là thứ cô ta nên có được, chứ không phải là của Hoàng Yến Chi. Cô ta không cướp cái gì hết, ngược lại, là Hoàng Yến Chi đã cướp đi những thứ thuộc về cô ta mới đúng.
“Hoàng Yến Chi, nếu không phải cô nẫng tay trên thì bây giờ tôi mới là Quân phu nhân, vợ Quân Hạo Kiện. Chẳng lẽ cô không hề áy náy nào với tôi sao?” Hoàng Hi Lan nhìn Hoàng Yến Chi hệt như đang nhìn một người phụ nữ xấu xa vô sỉ, không biết xấu hổ.
Cô xoay người muốn bỏ đi, Hoàng Hi Lan lại giơ tay ra cản đường cô: “Hoàng Yến Chi, có phải bây giờ cô cực kỳ đắc ý không?”
“Tôi đắc ý cái gì?” Hoàng Yến Chi hỏi lại.
Viền mắt Hoàng Hi Lan đỏ hoe: “Cô cướp Quân Hạo Kiện của tôi. Tôi đã yêu anh ấy mười bảy năm, lúc tôi gặp anh ấy lần đầu tiên vào năm 9 tuổi thì tôi đã yêu anh ấy, vậy mà cô lại cướp anh ấy đi. Anh ấy vốn thuộc về tôi, anh ấy không phải là của cô.”
Hình như Hoàng Hi Lan hôm nay hơi kỳ lạ, theo Hoàng Yến Chi biết, cô ta là một người rất biết khống chế tâm trạng của mình, nhất là ở bên ngoài, hình tượng của cô ta luôn tốt đẹp. Dáng vẻ dữ dằn như ả đàn bà đanh đá này không phù hợp với phong cách của cô ta.
Thật ra hôm nay Hoàng Hi Lan cũng bị kích thích đến hung ác. Lúc Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện đăng ký, Hoàng lão gia đã bảo Vũ Ân Nguyệt sắp xếp rất nhiều buổi xem mắt, dáng vẻ cứ như muốn gả cô ta đi ngay lập tức. Nhưng bởi vì sau đó cô ta gia nhập dàn nhạc của Vũ Ân Nguyệt, có nhiều chuyện cần làm hơn nên Hoàng lão gia mới gác chuyện này lại.
Ngay lúc Hoàng Hi Lan tưởng chuyện này đã qua thì người trong nhà lại sắp xếp cho cô ta xem mắt. Mà lần này, người đưa ra đề nghị lại chính là Vũ Ân Nguyệt, quả thật là cú sốc lớn đối với cô ta.
Lần tai nạn ngoài ý muốn lúc trước, chuyện Vũ Ân Nguyệt kéo Hoàng Yến Chi ra trước đã khiến cô ta cảm thấy khó chịu trong lòng. Còn lần này, bà biết rõ cô ta không đồng ý đi xem mắt mà vẫn bắt cô ta đi, mà đối phương lại là một tên giáo sư nghèo nữa chứ. Hoàng Hi Lan không thấy oán hận trong lòng là điều không thể.
Đúng lúc nhìn thấy Hoàng Yến Chi, Hoàng Hi Lan lập tức hoàn toàn mất lý trí.
“Hoàng Hi Lan, Quân Hạo Kiện từ trước tới nay chưa từng là của cô, cũng chưa bao giờ để ý cô. Nếu anh ấy để ý cô một chút thôi thì đã chẳng lựa chọn kết hôn với tôi.”
Mặt Hoàng Hi Lan trở nên cực kỳ khó coi: “Cô nói bậy, chắc chắn là cô đã dùng thủ đoạn ép anh ấy kết hôn với cô. Anh ấy quan tâm tôi, nhất định là do cô, nhất định là cô đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì đó.”
Hoàng Yến Chi lười nhiều lời với cô ta, quay người bỏ đi, lại thấy Hoàng Hi Lan ngăn cản trước mặt cô lần nữa. Lần này, sắc mặt cô hoàn toàn lạnh lẽo.
Cô lạnh nhạt nhìn Hoàng Hi Lan trong mắt không có chút nhiệt độ nào: “Tránh ra.”
Hoàng Yến Chi định đi, Hoàng Hi Lan lại đưa tay muốn kéo cô lại, nhưng lại bị cô nắm chặt cổ tay. Cơn đau truyền đến từ cổ tay khiến Hoàng Hi Lan lập tức mặt cắt không còn giọt máu: “Đau, đau chết mất, cô thả tôi ra.”
Hoàng Yến Chi không buông ra mà còn nắm chặt hơn. Thấy mặt mũi Hoàng Hi Lan nhăn nhó vì đau đớn, cô gằn rõ từng chữ một: “Hoàng Hi Lan, đừng chọc tôi, cũng đừng ngấp nghé những thứ không thuộc về cô, nếu không thì cô không thể gánh chịu nổi hậu quả đâu.”
Hoàng Yến Chi hất tay cô ta ra, ngang tàng bỏ đi. Hoàng Hi Lan ôm cổ tay đau đớn, thấy nó đã hằn đỏ thì viền mắt cũng đỏ hoe.
Hoàng Yến Chi, lại là cái dáng vẻ ăn trên ngồi trước này. Cái gì là đồ của cô? Thứ tôi muốn có, cho dù không chiếm được thì tôi cũng sẽ phá hủy.
Lúc Hoàng Yến Chi về nhà, Quân lão gia đã lên tầng ngủ trưa. Lớn tuổi rồi, cho dù là vào đông thì ông cũng đã quen phải ngủ trưa một chút.
Ban đêm, Hoàng Yến Chi tắm rửa xong rồi nằm trên giường. Vừa nghĩ đến ngày mai Quân Hạo Kiện sẽ về, trong mắt cô liền sáng long lanh, không hề thấy buồn ngủ, lăn qua lăn lại trên giường lớn mà trong đầu chỉ toàn hình ảnh của anh.
Vất vả lắm mới mơ màng ngủ thiếp đi, cô chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân. Mắt Hoàng Yến Chi lập tức mở to, ánh vẻ nghiêm túc. Cô chợt ý thức được đây là nhà họ Quân, cơ thể căng cứng dần dần thả lỏng.
Cửa phòng bị mở ra, một dáng người cao lớn xuất hiện ở cửa ra vào. Hoàng Yến Chi lập tức ngồi dậy: “Hạo Kiện!”
Trong phòng ngủ vẫn tối đen như mực, nhưng Hoàng Yến Chi vừa liếc mắt là đã nhận ra bóng người trong bóng tối.
Quân Hạo Kiện không bật đèn, sợ mắt cô không thích ứng được với ánh sáng. Anh đành sờ soạng đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường, thân thiết nói: “Là anh, có phải đánh thức em rồi không?”
Hoàng Yến Chi nói: “Không ạ, em vẫn chưa ngủ.”
Quân Hạo Kiện cũng không vạch trần, Hoàng Yến Chi ngủ rất thính, dù chỉ một tiếng vang nhỏ cũng có thể khiến cô lập tức tỉnh dậy. Lúc trở về, anh đã cố gắng bước nhẹ chân, nhưng cuối cùng vẫn khiến cô tỉnh giấc.
Hoàng Yến Chi bật đèn đầu giường, mượn ánh sáng để nhìn rõ khuôn mặt Quân Hạo Kiện, cằm anh lún phún râu, dưới mắt thâm nhàn nhạt, trên người mặc quân trang.
Cô kinh ngạc nhìn gương mặt trước mắt này, chỉ vẻn vẹn nửa tháng không gặp mà lại như đã xa nhau rất lâu, thì ra Quân Hạo Kiện đã chiếm vị trí quan trọng đến vậy trong lòng cô sao?
“Ngốc luôn rồi?” Quân Hạo Kiện đưa tay sờ mặt cô, mỉm cười nói.