Hôm nay con gái trở về, Quân lão gia cũng lười so đo với anh ta: “Được rồi, được rồi, đứng ở ngoài này hết làm gì, vào nhà đi.” Nói rồi liền dẫn đầu đi vào.
Cố Hiên le lưỡi, tạm thời an toàn rồi. Quân Giai Uyển lườm lườm con trai, Cố Hiên đổi lại lại nở nụ cười xán lạn.
Phòng của Quân Giai Uyển đã quét dọn sạch sẽ, Hoàng Yến Chi cất hành lý rồi xuống tầng.
“Chị dâu nhỏ.” Cố Hiên nhìn thấy Hoàng Yến Chi liền ngoan ngoãn chào một tiếng.
Quân lão gia nghe xong, lại không vui, trừng mắt: “Chị dâu là chị dâu, còn thêm chữ nhỏ phía sau làm gì, không biết lớn bé.”
Cố Hiên rụt cổ lại, chào lại lần nữa: “Chào chị dâu.”
Chào xong, cậu ta còn lẩm bẩm: “Chị ấy vốn nhỏ tuổi hơn cháu, gọi chị dâu nhỏ là đúng rồi“.
“Cháu lẩm bẩm gì đó?” Quân lão gia nhìn chằm chằm Cố Hiên, nhất là cái đầu màu vàng kia, mắt ông lại đau rồi.
Cố Hiên vô thức đứng thẳng người, suýt chào theo nghi thức quân đội: “Cháu nói là ông ngoại nói chí phải.”
Biết cậu ta lắm mồm, Quân lão gia cũng lười so đo: “Ngày mai mau chóng nhuộm lại tóc cho ông, lần sau nếu lại để ông nhìn thấy mấy cái thứ này, ông liền lấy kéo cắt tóc cháu.”
Vẻ mặt Cố Hiên suy sụp, cứ tưởng ông đã quên chuyện này rồi, sao bây giờ còn nhớ rõ vậy chứ? Anh ta đành ỉu xìu đáp: “Cháu biết rồi, ông ngoại.”
Anh ta vừa đi làm tóc xong, thật phí tiền.
Dì Triệu đã nấu cơm từ lâu, Hoàng Yến Chi và mọi người ngồi đợi một lát trong phòng khách, bà liền dọn cơm cho bọn họ ăn.
Cơm nước xong xuôi, Cố Hiên theo Quân Giai Uyển chen chúc trên ghế sô pha, cứ như người không xương, dựa vào Quân Giai Uyển. Quân lão gia ăn xong phải đi tản bộ nên Hoàng Yến Chi đã đi cùng ông.
“Mẹ, lần này mẹ trở về, chắc sẽ không rời đi nhanh đâu nhỉ?”
“Ừ, mẹ nghỉ phép nửa tháng, lần này có thể ở nhà ăn tết thật ngon.”
“Mẹ, năm nay về Cố gia ăn tết với con nhé.” Cố Hiên thử dò xét.
Quân Giai Uyển lập tức trầm mặc. Cố Hiên im lặng thở dài, ba, thật sự không phải là con trai không giúp ba đâu, nhưng con cũng bất lực.
“Chuyện đó… mẹ, mẹ vẫn độc thân như vậy, có định tìm cho con một ông bố dượng không ạ?” Cố Hiên đổi chủ đề, nhưng vừa nói xong thì trán bị gõ một cái.
“Nói vớ vẩn gì đó?”
Cố Hiên la oai oái, ôm trán, vẻ mặt tủi thân nhìn Quân Giai Uyển: “Mẹ, con có phải là con trai ruột của mẹ không? Mẹ ra tay nặng như vậy, nếu đánh con đến đần độn thì mẹ sẽ không có đứa con trai thông minh anh tuấn như vậy nữa đâu.”
“Vốn đã không thông minh rồi, đần độn càng tốt, miễn cho tỉnh táo mà suốt ngày chỉ biết nói năng vớ vẩn.” Quân Giai Uyển tức giận.
“Con nói vớ vẩn chỗ nào chứ, con nói chuyện rất nghiêm túc mà! Mẹ xem, con đã hai mươi ba tuổi rồi. Mẹ và ba đã ly hôn bao nhiêu năm như vậy, nếu không thích ba con thì sao mẹ không tìm một người khác?”
Quân Giai Uyển lạnh mặt, đẩy con trai ra: “Cố Hiên, mẹ thấy con đang ngứa da, muốn ăn đòn phải không?”
Cố Hiên hừ hừ: “Lại là chiêu này, lần nào nói không lại con là mẹ liền chơi xấu.”
“Mẹ thấy con đúng là thiếu đòn.” Quân Giai Uyển làm bộ định đưa tay đánh. Cố Hiên nhảy đựng lên, tránh xa Quân Giai Uyển, nhìn bà với vẻ mặt đề phòng: “Mẹ, quân tử động khẩu không động thủ.”
“Mẹ con trước giờ vốn không phải quân tử.”
Cố Hiên: “...” Quả nhiên phụ nữ đều không nói lý, ngay cả mẹ anh ta cũng không ngoại lệ.
“Hai đứa đang làm gì đó?” Quân lão gia đi vào, thấy tư thế của hai mẹ con, bèn hỏi một câu.
“Ông ngoại, đã lâu không gặp mẹ nên cháu đang chọc mẹ thôi.” Cố Hiên cười hì hì.
“Cố Hiên, cháu cũng đã lớn, một năm qua cháu cũng chơi chán rồi, dù sao cũng nên tính cho tương lai đi.” Quân lão gia không để ý tới Cố Hiên đang cười đùa tí tửng mà hỏi vấn đề khác. Nụ cười của Cố Hiên cứng đờ, anh ta biết lần nào về Đại Viện cũng không thể thoát khỏi chuyện này mà, quả nhiên là vậy.
Đây cũng là nguyên nhan anh ta không thích đến Đại Viện. Quân lão gia là quân nhân nên vẫn luôn hy vọng Cố Hiên vào bộ đội, nếu không lúc trước cũng đã chẳng bắt anh ta học trường quân đội.
Mặc dù Cố Hiên tốt nghiệp trường quân đội đã được một năm, nhưng vẫn không đến bộ đội rèn luyện, Quân lão gia cũng đành tạm thời tùy theo anh, thế nhưng không thể tiếp tục để mặc anh như thế.
“Ông ngoại, cháu còn nhỏ, việc này không vội.” Cố Hiên ý đồ cò kè mặc cả.
Quân lão gia trợn mắt, khuôn mặt ông rất hòa ái, nhưng dù sao cũng từng bôn ba trong bộ đội bao nhiêu năm, nên một khi nghiêm túc vẫn rất có sức uy hiếp: “Hai mươi ba mà còn nhỏ? Cháu định quậy tới khi nào? Anh cả Hạo Kiện của cháu lúc bằng tuổi cháu đã vào bộ đội đặc công rồi.”
Cố Hiên nhìn Quân Giai Uyển muốn cầu cứu bà, nhưng bà lại quay sang chỗ khác, làm như không nhìn thấy. Bà và Quân lão gia trước đó đã nhất trí ý kiến với nhau về chuyện này, đương nhiên bây giờ sẽ không phá bĩnh.
Hoàng Yến Chi lại càng không cần phải nói, tính cô luôn không thích bao đồng, chuyện này cô càng không thể nhúng tay, chỉ ngồi trên ghế sô-pha khoan thai uống trà dì Triệu pha, làm như không thấy vẻ cầu cứu của Cố Hiên
Đều là mấy người thấy chết không cứu, Cố Hiên nước mắt lưng tròng.
“Sang năm, cháu hãy vào quân đội rèn luyện đi, ông sẽ đánh tiếng trước giúp cháu, để ai cũng không được phép quan tâm đặc biệt đến cháu. Nếu cháu dám nửa đường đào ngũ, ông liền đánh gãy chân cháu, để xem ba cháu có dám giúp cháu không.” Quân lão gia dứt khoát giải quyết.
Đừng thấy dáng vẻ của ông bình thường vui vẻ dễ nói chuyện, một khi đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Biết chuyện này đã được quyết định, Cố Hiên cũng chỉ có thể ngồi xổm ôm đầu khóc trong góc tường.
Cố Hiên vẫn đợi đến sau khi ăn cơm tối xong mới về, Hoàng Yến Chi thì ở lại nhà họ Quân.
- ---------------
Thời gian thấm thoắt trôi qua, rất nhanh đã đến ngày hai mươi bảy, ngày mai Quân Hạo Kiện sẽ trở về. Hôm nay, Hoàng Yến Chi thức dậy sớm hơn thường ngày, lúc mở mắt ra chỉ mới hơn năm giờ một chút. Cô không được nữa, đành dứt khoát thức dậy, ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Dù sao cũng là Đại Viện quân đội nên có không ít người tập thể dục vào buổi sáng. Trên đường đi, Hoàng Yến Chi gặp rất nhiều người quen, sau khi cô tập thể dục về thì Quân Giai Uyển cũng đã dậy.
“Yến Chi, sao cháu dậy sớm vậy?” Mới sáng sớm đã nhìn thấy Hoàng Yến Chi, Quân Giai Uyển rất ngạc nhiên, người trẻ tuổi bây giờ đều ngủ nướng được thêm phút nào hay phút đó, nói gì đến chuyện tập thể dục buổi sáng.
Thấy Quân Giai Uyển mặc đồ thể thao, Hoàng Yến Chi hỏi: “Cô muốn ra ngoài chạy bộ ạ?”
Bà gật đầu, bà đã thành thói quen nên lúc không có chuyện gì làm mà không ra ngoài chạy hai vòng thì cả người đều cảm thấy khó chịu. Hai ngày trước là vì điều chỉnh chênh lệch múi giờ nên không dậy được, hôm nay bà dậy sớm, bèn ra ngoài chạy bộ.
“Vậy cháu lại chạy thêm hai vòng với cô.” Hoàng Yến Chi dừng bước rồi đi theo bà ra ngoài.
“Chẳng phải cháu vừa mới về sao, một mình cô đi là được rồi.” Quân Giai Uyển nói.
“Vừa rồi cháu không chạy xa, vừa khéo chạy thêm một đoạn với cô.” Hoàng Yến Chi giải thích.
Măc dù cô vừa chạy bộ về nhưng người vẫn sạch sẽ nhẹ nhàng, hơi thở ổn định, Quân Giai Uyển đương nhiên tin cô, hai người lại chạy ra ngoài một vòng nữa.
Lúc Hoàng Yến Chi và Quân Giai Uyển chạy bộ về, ăn sáng xong thì nghe thấy chuông cửa vang lên. Không đợi Hoàng Yến Chi đứng dậy, dì Triệu đã đi ra ngoài mở cửa.
Dì Triệu đón khách vào phòng khách rồi lên lầu báo với Quân lão gia, sau đó mới trở lại phòng bếp.
“Dì Triệu, ai tới vậy?” Lúc dì Triệu đi qua phòng ăn, Quân Giai Uyển hỏi.
“Người đó nói là cấp dưới trước kia của lão gia, nhân dịp trước năm mới tới thăm lão gia.”
Quân Giai Uyển cũng không để ý, mỗi lần trước và sau tết, trong nhà thường có cấp dưới trước kia của lão gia tới đây thăm. Quân lão gia tuy đã về hưu nhiều năm, nhưng tốt xấu gì lúc trước cũng là người đứng đầu trong quân khu, dù đã về hưu nhưng vẫn còn quan hệ, huống chi Quân Hạo Kiện bây giờ vẫn còn ở trong quân đội.
Tiếng trò chuyện loáng thoáng truyền đến từ phòng khách, Hoàng Yến Chi ăn sáng xong, đang định lên lầu quét dọn phòng của cô và Quân Hạo Kiện một chút. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô thoáng nhìn qua thì thấy một dáng người quen thuộc, bèn dừng bước lại.
“Ninh Hân?”
Bùi Ninh Hân đang buồn chán ngồi trên ghế sô-pha, bất chợt nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Hoàng Yến Chi vẻ mặt liền vui mừng: “Yến Chi.”
Hoàng Yến Chi đi qua chào Quân lão gia rồi nhìn Bùi Ninh Hân: “Sao cậu lại ở đây?”
Bùi Ninh Hân nhìn ba mình, sau đó mới nói: “Tớ và ba mẹ đến đây thăm hỏi cấp trên lúc trước của ba tớ.”
“Yến Chi, đây là?” Quân lão gia nghi ngờ nhìn cô.
Hoàng Yến Chi giải thích: “Đây là Bùi Ninh Hân, bạn của cháu, cũng là bạn cùng phòng đại học với cháu.”
“Thì ra cháu chính là Yến Chi mà Hân Hân hay nhắc đến.” Hà Phương Hoa mỉm cười nhìn Hoàng Yến Chi, khóe mắt vẫn không quên liếc Bùi Ninh Hân, đã quen biết người nhà họ Quân thì sao không nói sớm.
Bùi Ninh Hân làm như không thấy, từ sau lần gặp Lý Tu Kiệt, mẹ cô ấy thỉnh thoảng lại gọi anh ta đến nhà ăn cơm, lấy cớ là anh ta vừa về Hoa Hạ còn chưa quen lắm, nên quan tâm một chút, thực tế thì bà có ý đồ gì, ai cũng biết hết.