“Vậy thì sao?” Vẻ mặt của Hoàng Yến Chi vẫn không thay đổi.
Triệu Viêm quan sát cô gật đầu, cô cũng là người gan dạ sáng suốt đó.
“Anh muốn đánh nhau sao?” Hoàng Yến Chi nhìn mấy người đàn ông khỏe mạnh xung quanh rồi hỏi. Nếu đánh nhau cũng không phải không được.
Triệu Viêm nghẹn họng: “Tôi không đánh nhau với phụ nữ.” Nếu chuyện này bị truyền ra thì sau này hắn còn lăn lộn thế nào được nữa.
“Như vậy đi, hai người đánh em trai tôi một trận thì không thể cứ đánh suông như thế. Ở đây là sòng bạc, chúng ta cứ đặt cược để quyết định thắng thua đi, nếu hai người thua thì phải quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, sau đó trả tám mươi triệu hắn ta đã thiếu, tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Còn nếu tôi thua thì tôi không đòi tám mươi triệu đó nữa, hai người cũng có thể lập tức rời khỏi đây.”
“Không được.” Hoàng Yến Chi còn chưa nói gì, Cố Hiên đã nhảy dựng lên. Ở đây là sòng bạc, Triệu Viêm lại là người quản lý nơi này, kỹ thuật đổ bài dĩ nhiên khỏi phải nói. Mặc dù anh ta biết chị dâu nhỏ biết tính bài, cũng đã thấy cô đánh bại Vệ Huy nhưng đây vẫn là hai chuyện khác nhau.
Nếu hôm nay thua, trả tiền là chuyện nhỏ, cùng lắm là bị mẹ anh ta đánh cho một trận. Nhưng nếu như để chị dâu nhỏ chịu ấm ức... Cố Hiên rùng mình, vô cùng hối hận vì đã kéo Hoàng Yến Chi vào chuyện này.
Triệu Viêm nhìn Cố Hiên, trong mắt lóe lên vẻ sắc lạnh. Ở đây chính là địa bàn của hắn, đâu có cửa để bọn họ lựa chọn.
Hoàng Yến Chi cũng thấy rõ tình thế lúc này, trong mắt cô hiện ý cười.
“Anh muốn cược thế nào?” Giọng nói của Hoàng Yến Chi vang lên.
“Chị dâu nhỏ!” Cố Hiên cao giọng.
Hoàng Yến Chi thản nhiên nhìn anh ta một cái. Cố Hiên lập tức ngậm miệng lại.
Triệu Viêm nở nụ cười đắc ý, vung tay lên: “Tôi cũng không làm khó dễ hai người, cứ chơi cái đơn giản nhất đi, đổ xúc xắc! Ai đổ ra số nhỏ hơn thì thắng.”
“Được.” Hoàng Yến Chi đồng ý, rồi lại giơ một ngón tay lên: “Có điều, tôi muốn thêm một điều kiện nữa.”
Triệu Viêm nghe vậy thì hơi bất mãn: “Thế nào, muốn lâm trận đổi ý?”
“Không, tôi muốn cược thêm.”
“Hả?” Triệu Viêm có vẻ như rất hứng thú, “Cược thêm cái gì, nói nghe thử xem.”
“Nếu tôi thắng, tám mươi triệu đó xí xóa, sau này anh nhìn thấy chúng tôi thì phải đi đường vòng, ngoài ra còn phải đưa cho chúng tôi tám mươi triệu nữa.”
Triệu Viêm suy nghĩ một chút rồi đồng ý, “Được.”
“Còn nữa...” Hoàng Yến Chi nói tiếp.
Triệu Viêm trừng mắt, “Này, cô đừng có quá đáng.”
Hoàng Yến Chi không quan tâm đến ánh mắt hung dữ của Triệu Viêm, tiếp tục nói: “Một ván quyết định thắng thua.”
Triệu Viêm vốn cho rằng Hoàng Yến Chi còn muốn cò kè mặc cả, không ngờ cô lại nói vậy. Hắn cũng không thích dây dưa dài dòng, tốc chiến tốc thắng như thế rất hợp ý hắn: “Được thôi, vậy đấu một ván quyết định thắng thua.”
Vẻ mặt Cố Hiên lo lắng, nhưng thấy Hoàng Yến Chi vẫn bình thản nhẹ nhàng như mây gió thì trong lòng lại yên tâm như một phép mầu.
Triệu Viêm cầm ba viên xúc xắc: “Đầu tiên cô có thể kiểm tra một chút, miễn cô nói tôi gian lận.”
Hoàng Yến Chi cầm ba viên xúc xắc trong tay, chỉ cần vừa cầm là cô biết ngay Triệu Viêm có động tay động chân trong đó không: “Bắt đầu đi.”
“Cô là khách, tôi sẽ để cô lắc trước.” Triệu Viêm lấy một cái cốc đựng xúc xắc để lên bàn, nói.
“Không cần, anh lắc trước đi.”
Triệu Viêm chỉ nghĩ Hoàng Yến Chi không biết chơi thế nào, trong lòng còn cười nhạo một tiếng, đại tiểu thư vẫn là đại tiểu thư, dù ngoài mặt giả vờ bình tĩnh thì chờ đến khi ra sân vẫn rụt rè thôi.
Hắn cũng không nói nhiều nữa, bỏ xúc xắc vào cốc, tay hắn chuyển động một chút cái, chiếc cốc trong tay lập tức xoay tròn.
Chẳng hiểu sao cái cốc xúc xắc kia cứ nghe lời như vậy. Tay Triệu Viêm xoay chuyển trên dưới trái phải, trên môi hắn nở nụ cười, động tác trong tay không ngừng. Thấy trán Cố Hiên đã rịn mồ hôi, trong mắt hắn hiện vẻ hài lòng.
Cố Hiên nhìn tư thế Triệu Viêm như sắp đổ xúc xắc ra khỏi cốc, trong lòng khẩn trương đến mức bàn tay đều đổ mồ hôi. Liếc sang cô lại thấy cô vẫn bình tĩnh như cũ, anh ta mới hơi yên tâm.
Thì ra cũng thật sự có chút bản lĩnh. Hoàng Yến Chi thản nhiên nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn khinh địch, nên không đủ để tâm.
“Bịch” một tiếng, cốc xúc xắc được đặt xuống tấm thảm phủ trên mặt bàn. Triệu Viêm cũng không thừa nước đục thả câu mà mở cốc ra luôn, ba viên xúc xắc xếp chồng lên nhau, trên cùng chính là một số “1” vững vàng. Dường như Triệu Viêm đã sớm biết được kết quả như vậy nên vẻ mặt không hề có một chút ngoài ý muốn nào.
“Ha ha ha, đến lượt cô.” Triệu Viêm cười to, cứ như không nhìn thấy nét mặt Cố Hiên nháy mắt đã trở nên khó coi.
Hoàng Yến Chi nhìn thấy lại không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn dáng vẻ như bình thường. Cô vươn tay, lúc sắp chạm vào cốc xúc xắc thì bị Cố Hiên ngăn cản.
“Chị dâu nhỏ.”
“Không tin tôi?” Hoàng Yến Chi hỏi lại.
Chuyện này vốn không phải là vấn đề có tin hay không, được chưa? Cố Hiên rất muốn hét lên như vậy, Triệu Viêm đều lắc ra một số “1”, còn có số gì nhỏ hơn số “1” chứ? Ván này cùng lắm cũng chỉ có thể hoà, muốn thắng được Triệu Viêm hoàn toàn là việc không thể nào.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Yến Chi, Cố Hiên lại bất giác buông tay. Hình như anh ta đã từng thấy cảnh này, giống như lúc trước đua xe cũng thế, rõ ràng nhìn thấy kết cục thất bại thảm hại trước mắt, nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự đoán. Lần này, cô vẫn sẽ tạo ra kỳ tích nữa ư?
Trong lòng Cố Hiên mơ hồ cảm thấy mong chờ.
Đầu ngón tay nắm lấy xúc xắc, nhẹ nhàng lắc lư, hoàn toàn khác màn ảo thuật như tung hứng của Triệu Viêm. Động tác lắc xúc xắc của Hoàng Yến Chi mang chút vẻ thờ ơ, càng đừng cần nói đến đẹp đẽ.
Như thế này lại càng giống biểu hiện của người lần đầu tiên chơi xúc xắc.
Triệu Viêm tỏ vẻ quả nhiên là như thế.
Bàn tay Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng lắc xúc xắc, có thể nghe thấy tiếng xúc xắc va đập tạo thành âm thanh giòn giã bên trong, lọt vào tai mỗi người ở đây cứ như gõ một nhịp trống vào lòng họ, mang theo một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Triệu Viêm và Cố Hiên bất giác nhìn về phía những ngón tay mảnh khảnh kia. Động tác của cô dần nhanh hơn, tiếng va đập trong càng nhiều hơn, khuôn mặt Cố Hiên hiện vẻ vui mừng. “Bịch” một tiếng, cô đặt cốc xúc xắc xuống mặt bàn.
Cố Hiên trợn mắt há hốc mồm, chỉ... chỉ như vậy là xong rồi?
“Sao không lắc thêm nữa?” Triệu Viêm nhíu mày, cô thật sự có lòng tin sẽ thắng, hay biết hoàn toàn không có cơ hội thắng nên mới điếc không sợ súng?
Triệu Viêm nghĩ vế thứ hai có khả năng hơn một chút, Hoàng Yến Chi cũng chỉ là một cô tiểu thư nhà giàu. Hắn rất tin tưởng tài chơi xúc xắc của mình, không tin là kỹ thuật của cô lại tốt hơn hắn.
“Mở ra đi.” Triệu Viêm nói.
Ngón tay Hoàng Yến Chi đặt trên cốc xúc xắc, đang định mở ra thì đã bị Cố Dương đè lại: “Chuyện đó, chị dâu nhỏ...”
Hoàng Yến Chi cho cậu ta một ánh mắt yên tâm, Cố Hiên đành thả tay ra. Thôi được rồi! Chết thì chết! Đại trượng phu co được dãn được. Cho dù hôm nay anh ta có thua thì cùng lắm là liều chết đánh nhau. Với năng lực của anh ta và chị dâu nhỏ mà còn sợ không đánh lại được mấy người này?
Cố Hiên nhìn lướt qua mấy tên lực lưỡng xung quanh, mặc dù ở đây là địa bàn của bang Bạch Long, nhưng xem ra Triệu Viêm cũng chỉ nằm trong lớp cao của bang mà thôi. Vả lại Hoàng Yến Chi còn quen biết lão đại bang Bạch Long nữa mà! Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Cố Hiên lại tỏ ra bình thường: “Chị dâu nhỏ, để em mở cho?”
Hoàng Yến Chi dễ tính nhún nhún vai, thu tay lại, ai mở thì kết quả cũng như thế thôi.
Cố Hiên nhắm mắt lại rồi dứt khoát mở cốc xúc xắc ra.
“Không thể nào!” Vừa mở ra, giọng nói đầy kinh ngạc của Triệu Viêm đã vang lên.
Cố Hiên tò mò, vì lúc nãy không dám xem kết quả nên bây giờ cậu ta vẫn còn chưa nhìn. Liếc về phía mặt bàn, Cố Hiên liền hít một hơi lạnh, sau đó nhìn cô với ánh mắt đầy thán phục và sùng bái, chị dâu nhỏ thật quá lợi hại.
Trên mặt bàn, xúc xắc vốn phải có mấy viên, nhưng bây giờ lại chỉ còn một đống bột phấn màu trắng, cả ba viên xúc xắc đều biến thành bột phấn, không một viên nào may mắn thoát được.
Cố Dương mỉm cười, đây hoàn toàn là về 0 rồi, còn nhỏ hơn số “1” nữa! Cậu ta nhìn Triệu Viêm với vẻ đắc ý, có giỏi thì mày lắc ra số âm đi. Nếu mày có thể lắc được, đừng nói là quỳ xuống dập đầu, muốn bản thiếu gia làm ngựa cho mày cưỡi cũng được.
Sắc mặt Triệu Viêm tái mét, nhìn Hoàng Yến Chi với ánh mắt hằn học: “Cô chơi xấu.”
Hoàng Yến Chi ngước mắt lên nhìn thẳng vào Triệu Viêm; “Có chơi có chịu.”
“Tôi không thừa nhận, cô gian lận! Sao có thể chỉ lắc chung xúc xắc đã khiến mấy viên xúc xắc này thành bụi phấn được.” Cũng đâu phải phim truyền hình, người trong phim còn có nội lực. Đừng nói với tôi rằng Hoàng đại tiểu thư cô còn chơi cái quái gì mà nội lực nữa nhé!
Hoàng Yến Chi quả thật không có nội lực, nhưng mà cô có cơ thịt và cả kỹ xảo. Lúc trước cô, Wenny và Hely bị sòng bạc Ars Vegas cho vào sổ đen, cũng bởi vì khắp thiên hạ không có ai đấu lại được bọn họ. Ầm ĩ đến nỗi sau này, mỗi lần bọn họ vừa mới đến cửa là người phụ trách sòng bạc đã xuất hiện, cung kính mời bọn họ đi vào uống chén trà, sau đó lại cung kính mời bọn họ đi ra, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội động vào bàn đánh bạc.
Mà lúc đó, Hoàng Yến Chi cũng chỉ mới hơn mười lăm.