Hoàng Yến Chi điềm tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn cô ta mà không nói thêm nữa. Cô gái này không chỉ hiểu rõ phong cách hội họa của cô như lòng bàn tay, mà còn biết quá tận tường mọi chuyện của cô, cảm giác bị khống chế này... trong mắt của Hoàng Yến Chi như hiện vẻ không vui.
“Y Trân Hoàng” mỉm cười, ánh mắt nhìn Hoàng Yến Chi ngoài sự tò mò ra còn có sự khinh thường. Đây chỉ là một cô gái bình thường, cô ả không hiểu sao tại sao người kia lại sai cô ả tiếp cận cô, thậm chí còn phải lấy danh nghĩa của họa sĩ Y Trân Hoàng.
Mặc dù cô ả không biết người kia bảo cô ả làm điều này vì mục đích gì, nhưng là thuộc hạ trung thành nhất của người kia, tất nhiên cô ả sẽ làm hết khả năng theo yêu cầu của anh ta. Nếu không phải để bắt chước phong cách của Y Trân Hoàng, không làm lộ thân phận trước mặt người khác thì cô ả đã xuất hiện công khai từ lâu.
****************
Hoàng Yến Chi đưa Quân lão gia về nhà họ Quân rồi đi ngay. Vừa lái xe ra khỏi Đại viện, cô liền gọi cho Hely, nhưng lại không liên lạc được. Hoàng Yến Chi đến Thượng Nhã Uyển cũng không thấy cô ấy đâu, nhưng đồ dùng của cô ấy vẫn còn ở trong phòng.
Không tìm được Hely, Hoàng Yến Chi cũng không thấy lo lắng. Với bản lĩnh của Hely, cho dù có gặp chuyện không may, thì người xảy ra chuyện cũng không phải là cô ấy.
Cô vốn định nhờ Hely điều tra xem cô ả giả mạo Y Trân Hoàng là ai. Trước đây Hely định điều tra, thế nhưng Hoàng Yến Chi cảm thấy không cần thiết. Bây giờ, cô cảm thấy vẫn nên điều tra một chút.
Lúc này cô khẳng định chắc chắn rằng mình chính là mục tiêu của cô ả kia. Lẽ nào cô ả biết cô là Y Trân Hoàng? Ý nghĩ này vừa lóe lên đã bị Hoàng Yến Chi phủ định. Nếu như cô ả kia thật sự biết cô chính là Y Trân Hoàng thì tuyệt đối sẽ không thể bình tĩnh khi đối mặt với cô như vậy được.
Ánh mắt cô ả đó nhìn cô hình như rất tò mò, tò mò điều gì chứ? Hoàng Yến Chi nghĩ đến một khả năng, mặt biến sắc.
Không, không thể nào, những người biết cô của lúc trước đều đã chết hết rồi, những ai còn sống đều là người có thể tin tưởng, hoàn toàn không thể có ai biết thân phận trước kia của cô được.
Hơn nữa, Hely cũng đã nói dù có người có kỹ thuật cao hơn cô ấy thì cũng không thể tìm được phần tư liệu đã bị xóa sạch kia được.
Hely không có ở đây, Hoàng Yến Chi bèn gọi điện thoại cho Daniel, biết anh ta bây giờ vẫn chưa từ Anh về: “Daniel, anh có tiết lộ thời gian tổ chức triển lãm tranh của chúng ta với những ai khác không?”
Vẻ mặt Hoàng Yến Chi hơi thả lỏng: “Không có việc gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi. Bao giờ anh về nước?”
“Còn khoảng vài ngày nữa. Ngày mai có kết quả cuộc thi rồi, chờ qua lễ trao giải rồi sẽ về ngay. Yến Chi, cô thật sự không đến tham gia buổi lễ trao giải sao? Dù sao cô cũng là người đoạt giải mà, tôi giúp cô nhận giải có ổn không?” Giọng Daniel hình như có chút khó xử, vẫn muốn khuyên cô đích thân đến tham gia lễ trao giải.
“Không được, anh toàn quyền đại diện đi.” Mấy ngày nữa Quân Hạo Kiện trở lại rồi, cô không muốn vắng nhà vào lúc này.
Daniel hơi tiếc nuối: “Yến Chi, cô đừng có mà hối hận đấy nhé. Tôi nói cho cô biết, tác phẩm này của cô chắc chắn có thể đoạt giải.”
Hoàng Yến Chi khẽ nở nụ cười, cô có chuyện quan trọng hơn rồi.
Nếu Daniel biết cái gọi là chuyện quan trọng của Hoàng Yến Chi chính là chờ ngài Quân về nhà thì có lẽ anh ta sẽ hộc ba lít máu mất thôi.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Daniel, Hoàng Yến Chi lái xe thẳng về Giang Tâm Nhã Uyển. Biết mấy ngày nữa Quân Hạo Kiện sẽ trở về nên tâm trạng của cô rất tốt. Đang quét dọn vệ sinh thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô nhìn thoáng qua, là Cố Hiên.
“ Alo”
“Chị dâu nhỏ, cứu mạng với!” Giọng Cố Hiên từ trong điện thoại truyền ra, y như tiếng lợn bị cắt tiết vậy.
Hoàng Yến Chi đảo mắt, “Anh đang ở đâu?”
Cố Hiên nhìn mấy người to khỏe xung quanh mình, đáng thương nói, “Cực Nhạc.”
Ánh mắt Hoàng Yến Chi tối sầm lại, Cực Nhạc là sòng bạc ngầm lớn nhất Hoa Hạ, sao Cố Hiên lại vào trong đó? Nghe tiếng ầm ĩ bên kia, hình như Cố Hiên đang bị người ta giữ lại.
“Nửa tiếng, tôi lập tức đến ngay.” Hoàng Yến Chi nói xong liền cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Cố Hiên cúp điện thoại, khuôn mặt đâu còn vẻ đáng thương như vừa rồi, mà lại vô cùng kiêu ngạo nói: “Chị dâu tao sẽ tới ngay đây ngay thôi, đến lúc đó mấy người tuyệt đối đừng có khóc.”
Mấy người đàn ông khỏe mạnh vây quanh anh ta vẫn không tránh ra. Dù bị vây bên trong nhưng Cố Hiên cũng không sợ, nếu thật sự phải ra tay, tuy anh ta không đánh lại nhiều người như vậy, nhưng chạy trốn vẫn không thành vấn đề. Còn vì sao anh ta đã như vậy mà vẫn chưa chạy ư?
Đại thiếu gia Cố Hiên trừng mắt, anh ta là ai chứ? Anh ta đường đường chính là nhị thiếu gia của tập đoàn Cố thị, sao có thể làm cái chuyện như chạy trốn được?
Cố Hiên nhìn qua mấy người đàn ông khỏe mạnh kia, nhìn về phía người đàn ông đang đặt tiền cược trên bàn bài với ánh mắt dữ tợn: “Triệu Viêm, mày dám tính kế tao thế này ư? Chờ chị dâu tao tới, tao sẽ khiến mày thua đến cái quần cũng chẳng còn.”
Người được gọi là Triệu Viêm không thèm để ý. Hắn là anh của Triệu Tam, con trai trưởng nhà họ Triệu, Triệu Tam là đàn em của Tiêu Lăng, nhưng lại không có bất cứ quan hệ gì với tập đoàn Triệu thị. Hắn từ nhỏ đã nổi loạn, bỏ nhà tự lập địa vị riêng, trùng hợp lại được gia nhập bang Bạch Long, hơn nữa còn làm ăn không tồi. Sòng bạc Cực Nhạc này chính là sản nghiệp của bang Bạch Long, hiện giờ do hắn quản lý.
Hắn vốn không giao du với Cố Hiên, nhưng mấy tháng trước, Cố Hiên liên hợp với Hoàng Yến Chi làm mất mặt em trai Triệu Tam của hắn. Trùng hợp là mấy tháng đó hắn không ở Hoa Hạ, vừa mới quay về thì vô tình biết được chuyện này, dĩ nhiên là vô cùng tức giận.
Tuy hắn rời nhà từ nhỏ nhưng lại rất thương đứa em trai duy nhất này. Biết được em trai bị ức hiếp, hắn sao có thể bỏ qua được? Mặc dù hắn biết thân phận của Cố Hiên và Hoàng Yến Chi, nhưng bang Bạch Long cũng có tiếng trong gian hồ, vì thế hắn chẳng sợ gì. Vả lại,hắn cũng không ý định lấy mạng Cố Hiên.
Hắn gài Cố Hiên một vố, Cố Hiên liền sập bẫy, chỉ trong một đêm đã thua mấy chục triệu. Đừng nhìn anh ta hào phóng trong cuộc đua lần trước, vừa chơi một ván đã là năm chục triệu, thật ra đó đã là toàn bộ tài sản cá nhân của anh ta.
Nếu để người nhà biết anh ta đánh bạc, chắc chắn mẹ anh ta sẽ là người đầu tiên lập tức từ nước ngoài trở về đánh gãy chân anh ta.
Cố Hiên không phải là kẻ ngu, dĩ nhiên là biết mình bị gài, nhưng anh ta không thể làm gì bang Bạch Long được. Bần cùng bất đắc dĩ, anh ta đành phải gọi điện thoại cầu cứu Hoàng Yến Chi. Đây là lựa chọn tốt nhất anh ta nghĩ ra lúc này, vì biết với khả năng của Hoàng Yến Chi, muốn thoát khỏi đây hoàn toàn không khó. Hơn nữa, hình như cô còn quen biết người của bang Bạch Long.
Lúc Hoàng Yến Chi đến đã thấy Cố Hiên đang ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo rung rung, trông không hề đáng thương như giọng trong điện thoại.
Cô nhìn những người ở trong phòng một lúc, nhất là cậu thanh niên ở trung tâm kia. Mấy người đàn ông khỏe mạnh hùng hổ xung quanh hoàn toàn bị cô bỏ qua.
Cố Hiên thấy Hoàng Yến Chi thì lập tức bỏ xuống chân, mặt mày sáng bừng lên, chạy đến trước mặt Hoàng Yến Chi đứng quy củ ngay ngắn: “Chị dâu nhỏ, cuối cùng chị cũng đến rồi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hoàng Yến Chi khẽ cau mày hỏi.
Lúc cô bước vào, Triệu Viêm liền nhìn thẳng về phía cô. Tuy đã biết trước cô tiểu thư nhà họ Hoàng này rất xinh đẹp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người thật, thấy cô lại còn xinh đẹp tuyệt sắc hơn cả trong ảnh.
Hắn quan sát Hoàng Yến Chi một vòng rồi thu mắt lại, kiểu con gái lạnh lùng thế này tuy có đẹp thật, nhưng lại không phải là gu của hắn.
“Cô chính là Hoàng Yến Chi?” Triệu Viêm biết rõ còn cố tình hỏi.
“Chính là tôi.”
"Hắn ta" chỉ sang Cố Hiên: “Thiếu tôi tám mươi triệu, cô định làm thế nào đây?”
Vẻ mặt của Hoàng Yến Chi vẫn lạnh nhạt, nghe thấy tám chục triệu nhưng vẫn không hề có bất kỳ phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Viêm: “Anh muốn gì?”
Nếu người này thật sự vì tiền thì sẽ không bắt người mà phải đã thả Cố Hiên về. Với thân phận của Cố Hiên thì thiếu tiền ắt sẽ trả. Nhưng hắn ta lại giữ người lại, rõ ràng mục đích không phải là tiền, mà đã không phải tiền thì chính là người rồi.
Cô nhìn về phía Cố Hiên, hình như đang hỏi lại: “Cậu đắc tội gì với người ta sao?”
Vẻ mặt Cố Hiên sụp đổ, trả lời bằng khẩu hình miệng, “Triệu Tam.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Yến Chi hiện vẻ nghi hoặc, Triệu Tam, là ai?
“Tiêu Lăng, đua xe.” Cố Hiên lại nhắc thêm.
Hoàng Yến Chi hiểu ra. Hóa ra là vì chuyện này, vậy thì cậu thanh niên này và Triệu Tam có quan hệ gì với nhau?
Triệu Viêm cũng không giấu giếm: “Triệu Khánh là em trai tôi. Hai người đã bắt nạt nó, tôi thân làm anh cũng không thể trơ mắt nhìn em mình bị bắt nạt như vậy được.”
Triệu Khánh chính là Triệu Tam, bởi vì đứng thứ ba trong nhà họ Triệu nên mới có biệt danh là Triệu Tam.