Lúc Tô Uyển Thanh rời đi, Hoa Vân Phong có gọi điện thoại cho Phùng Kiến Quân bảo cậu ta xuống chỗ đậu xe chờ anh.
Tô Uyển Thanh rời khỏi văn phòng, nhìn thấy Hoa Vân Phong thì khóe miệng khoe ra nụ cười mà từ khi bước vào môi trường làm việc này chưa bao giờ từng xuất hiện qua.
Cô đến bên cạnh Hoa Vân Phong, nãy giờ anh vẫn giữ lời hứa đứng ở đây chờ làm lòng cô rung động, giống như khi bản thân làm việc mệt mỏi có một người đứng đợi bạn thế này thì bao nhiêu muộn phiền đều tan biến hết, mà đặc biệt người đó là người mình mong ước đã lâu…
Tô Uyển Thanh nói: “Tiểu ca ca chúng ta đi thôi…” rồi tự nhiên dắt lấy cánh tay anh đặt lên đầu vai của mình, thuần thục dìu anh rời đi.
Hoa Vân Phong vừa đi vừa nói: “Bác sĩ, xem ra em có kinh nghiệm dẫn đường rồi nhé. Trước kia toàn kéo tay anh mà chạy…”
Tô Uyển Thanh đỏ mặt, cô thích tiểu ca ca nói chuyện với mình, giọng nói của anh thật ngọt ngào nha! Cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh biết em là bác sĩ?”
Hoa Vân Phong cười cười: “Chẳng phải em vừa mới đem hồ sơ gì đó vào phòng phó viện trưởng sao?”
“Anh quen anh ta?” Tô Uyển Thanh hỏi lại.
“Bọn anh là huynh đệ, quen nhau lâu rồi!” Hoa Vân Phong trả lời ngắn gọn nhưng đầy đủ thông tin.
Lúc này họ cùng bước ra từ thang máy, Tô Uyển Thanh dẫn Hoa Vân Phong đi thẳng xuống căng-tin, lựa chọn một chỗ ngồi thật thoải mái, đỡ anh ngồi xuống ổn định, cô cũng ngồi vào vị trí đối diện.
Tô Uyển Thanh nhìn anh một cái rồi nói một câu dường như trách móc chứ không phải câu hỏi: “Sao anh lại làm huynh đệ với loại người đó!”
“Con người anh ấy không xấu, chỉ là có đôi khi không ngiêm túc, anh thấy tính tình như thế cũng vui mà. Đúng không?” Hoa Vân Phong cho ý kiến.
“Vậy sao?...” Tô Uyển Thanh lơ đễnh hỏi lại chứ cô chẳng quan tâm người đó có ra trăng ra sao gì hết, cô chỉ lưu luyến ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu ca ca của cô mà thôi.
“Tiểu ca ca, đừng quan tâm chuyện của người khác. Em không muốn nhắc đến phó viện trưởng…” cô vẫn gọi Bạch Thiệu Đông bằng chức vụ, chưa bao giờ có tiếng nói nào thân mật.
Hoa Vân Phong khẳng định lần nữa: “Được rồi... Uyển Uyển à, em cứ luôn miệng gọi anh là tiểu ca ca vậy em có còn nhớ anh tên gọi là gì không?”
Tô Uyển Thanh vẫn chưa rời mắt khỏi gương mặt anh, lúc này khóe môi cô mang theo nụ cười tươi thắm. Băng sơn mĩ nhân mà cũng có nụ cười ấm áp và mê hồn như vậy, nếu để người khác nhìn thấy nhất định không cầm được máu mũi rồi…
Cô nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên nhớ, nhớ rõ là khác. Tiểu ca ca họ Hoa, tên Vân Phong. Nhưng hồi nhỏ quen miệng rồi, nếu lúc nãy em không gọi anh là tiểu ca ca có lẽ anh đã không nhận ra em rồi.”
Dù sao xa cách 18 năm, ai còn dám nói bản thân không thay đổi, thay đổi quá nhiều là đằng khác…
Hoa Vân Phong gật đầu: “Không sai, Uyển Uyển đã lớn lắm rồi, không còn là một cô bé lười học và hay khóc nhè nữa…”
Tô Uyển Thanh đỏ mặt, nhưng miệng vẫn mang theo nụ cười: “Anh nói ai khóc nhè à? Người ta bây giờ không thích nhất là khóc đó nha. Còn nữa, ai lười học chứ, người ta đã là bác sĩ rồi đó.”
Dù cô được mệnh danh là lạnh lùng nhưng trước mặt tiểu ca ca của mình cô vẫn là một cô bé như ngày nào luôn thích đeo theo đằng sau khóc nhè đòi tiểu ca ca bế trên tay mới chịu nín.
“Rồi, được rồi, đúng rồi!” Hoa Vân Phong giơ tay đầu hàng với cô bé này, “Xin hỏi bác sĩ giờ đây thuộc chuyên khoa nào để anh còn nhờ vả khi cần?”
Tô Uyển Thanh đang vui vẻ bỗng gương mặt tối lại, cô nghe Hoa Vân Phong hỏi mình chuyên khoa nào trong lòng cô lại có điều khó chịu. Cô nhỏ giọng nói: “Tiểu ca ca, anh còn nhớ không… trước kia em lười học, anh đã nói với em: “Uyển Uyển, em có điều kiện thì nên học thật tốt, em nhìn xem tiểu ca ca rất muốn đi học nhưng không được học nha.”, khi đó còn nhỏ em không hiểu chuyện, em hỏi vì sao anh không đi học được, anh nói “Uyển Uyển muốn tiểu ca ca có thể đi học vậy thì em phải học thật giỏi, sau này trị mắt cho anh, anh có thể nhìn thấy thì mới được đi học nha!”. Cũng chính vì như vậy trong lòng em lúc nào cũng không quên lời hứa lúc đó “Tiểu ca ca, em nhất định sẽ làm một bác sĩ giỏi để chữa mắt cho anh!”… Đó chính là nguyên nhân em trở thành bác sĩ Thần kinh nhãn khoa….”
Nói đến đây mà hốc mắt của Tô Uyển Thanh ửng đỏ, cố nén nước mắt, vì cô thật sự mạnh mẽ, từ khi xem mình đã lớn thì chưa bao giờ khóc nhè. Nhưng ngồi trước mặt mình hiện giờ là tiểu ca ca nên cô cho mình một lần phóng túng, nước mắt rốt cuộc đã vỡ đê mà tràn ra…
Hoa Vân Phong cũng không biết phải nói gì tiếp theo, anh không ngờ khi anh và Uyển Uyển ở cạnh nhau chỉ có vẻn vẹn 3 tháng, hơn nữa lúc đó cô ấy chỉ mới 6 tuổi, thế mà cô ấy lại vì một lời nói của anh mà quyết tâm làm được những điều to lớn này. Nói không cảm động là dối lòng!
Để phá vỡ phút giây im lặng đáng sợ này, và để cô bé này khôn thút thít, anh định lên tiếng nói chuyện thì Tô Uyển Thanh lại là người dẫn đầu trước.
Cô nói: “Tiểu ca ca, tuy rằng không thể trị khỏi. Nhưng mà vẫn có thể nhờ vào thiết bị công nghệ cao để thay thế… Hiện nay có loại ‘Mắt điện tử’ đang được nghiên cứu nhằm khôi phục thị lực trung tâm cải thiện thị lưc ngoại biên, trong tương lai nhất định sẽ được sử dụng rộng rãi…”
Hoa Vân Phong cúi đầu cười nhợt nhạt: “Uyển Uyển à, anh đã quen với hoàn cảnh hiện tại rồi. Nếu thay đổi… rất có thể anh sẽ không dễ dàng thích ứng được. Vả lại, đó là thiết bị hỗ trợ vẫn không phải là thật… Có thể như hiện tại đã tốt lắm rồi!”
Hoa Vân Phong là một người khá cố chấp, bình thường anh sống lạc quan, nhưng trong lòng vẫn mang mối tự ti về bản thân rất nặng nề. Nếu sử dụng các thiết bị đó lại càng làm cho lòng anh tăng thêm cảm giác không thoải mái.
Tô Uyển Thanh đau lòng lắm, ước muốn duy nhất của cô là chữa mắt cho anh, vẫn luôn ấp ủ từ khi còn nhỏ xíu. Nhưng càng lớn lên tiếp thu kiến thức càng nhiều thì cô mới dần hiểu được rằng mắt anh không thể chữa khỏi. Hôm nay đối mặt với anh sau bao năm xa cách, đương nhiên cô muốn cho anh tin tức tốt, nhưng đó là sự thật, quá phũ phàng!… Tô Uyển Thanh nói thầm trong lòng mình: Tiểu ca ca, dù anh có bất kì khiếm khuyết nào, thì trong tim em sớm đã in sâu hình bóng tốt đẹp của một mình anh thôi! Cô lại đỏ mặt vì tiếng lòng của chính bản thân mình…
Đột nhiên Tô Uyển Thanh như suy nghĩ ra chuyện gì, ngẩng đầu nhìn Hoa Vân Phong và nói: “Tiểu ca ca, em có chuyện này muốn nói với anh… Um, em muốn gọi thẳng tên của anh, chứ không gọi là tiểu ca ca nữa có được không?”
Dừng một chút như quan sát biến hóa trên mặt của anh, nhưng không thu được kết quả khác thường, xem ra anh không có ý chối từ, cô lại vui vẻ nói tiếp: “Bởi vì… em cảm thấy anh đã lớn rồi, gọi như vậy hơi trẻ con quá…”
Hoa Vân Phong không nhịn được bật cười, lắc đầu một lát, lại gật đầu và nói: “Ờ! Được mà, em muốn gọi gì cũng được. Thực ra nghe đến yêu cầu này của em anh mới có cảm giác em vẫn còn là một cô bé đó chứ… ”
Tô Uyển Thanh nghe thế vội cãi: “Tiểu ca ca, anh ghẹo em...”
Hoa Vân Phong phản bác ngay: “Ây, đã nói không gọi tiểu ca ca nữa mà… gọi lại đi, anh không nghe rõ nha…”
Tô Uyển Thanh ngoài mặt dường như vẫn còn chút dỗi hờn vu vơ, nhưng tâm tình thì lại rất tốt, vô cùng vui vẻ. Cô khẽ đặt tay lên ngực mình, ngăn không cho tim đập loạn, rồi khe khẽ bật lên tiếng gọi cái tên mà hàng đêm nằm mộng cô vẫn gọi…. “Vân Phong…”
Hoa Vân Phong gật đầu cười, cô em gái này của anh đã là bác sĩ rồi đấy, đã lớn rồi nhưng trong lòng anh cô vẫn còn ngây thơ như ngày nào. “Vậy có qua phải có lại. Anh cũng không thể gọi nhủ danh của em nữa đúng không, Uyển Thanh?”
Tổ Uyển Thanh cũng không phản đối: “Được chứ!”
Thực ra cô cũng muốn nói với anh đừng gọi cô là Uyển Uyển nữa. Vì anh gọi thẳng tên của cô, cô cảm thấy dường như khoảng cách giữa cô và anh gần hơn chút, có vẻ là đồng bối phận chứ không còn như trước kia giống như anh trai xưng hô em gái vậy… Còn Hoa Vân Phong thì nghĩ khác, anh muốn cô gọi tên anh để bớt đi sự thân mật một tí, nói sao đây, anh cảm thấy hình như cô gái này mang nặng tình cảm với anh quá. Anh không muốn lại có một cô gái nữa vì mình mà bận tâm…
Mỗi người có một phần tư tâm, làm sao ngăn cản được suy nghĩ của đối phương, mỗi con người đều có quyền lợi được suy nghĩ những chuyện liên quan đến cuộc đời mình. Tô Uyển Thanh là một cô gái chung tình hiếm thấy không phải bàn cãi gì thêm, nhưng tiếc thay, cô đã gặp lại anh hơi chậm trễ, nên hiện giờ trong tim Hoa Vân Phong đã cất chứa một cái tên khác rồi…
“Phải rồi, Uyển Thanh! Bác trai bác gái vẫn khỏe cả chứ? Lúc anh quay về nhà cũ của em thì người hàng xóm nói gia đình em dọn đi rồi.” Hoa Vân Phong hỏi thăm tình hình của cha mẹ Tô Uyển Thanh.
Cô trả lời: “Họ vẫn khỏe. Lúc em 15 tuổi gia đình đã di cư sang Úc sống chung với dì của em. Em cũng học bác sĩ tại bên đó, mới về nước tháng trước… Ba em vẫn thường nhắc đến anh, ông nói ông có lỗi với anh. Vân Phong, anh không hận mẹ em chứ?”
Hoa Vân Phong vừa cười vừa lắc đầu: “Làm sao anh hờn giận gì được. Nếu không có chú thím thì lúc đó anh nhất đói chết ở dọc đường rồi.”
“Nhưng mà mẹ em…” Tô Uyển Thanh nước mắt ngân ngấn, cô không khóc nhưng cô đau lòng, tiểu ca ca của cô khi đó thật đáng thương…
Hoa Vân Phong giơ tay ngăn cản lời nói của cô: “Uyển Thanh à, anh nói thật đó. Anh rất biết ơn chú thím lắm. Anh biết lòng dạ thím không phải xấu, chỉ vì hoàn cảnh khi đó còn khó khăn, cưu mang thêm anh quả thật làm khó một người phụ nữ luôn đặt gia đình là quan trọng nhất như thím. Anh hiểu được nỗi vất vả của người phụ nữ phải quán xuyến chuyện trong ngoài, chi tiêu hàng ngày và rất nhiều thứ khác. Uyển Thanh, trong tương lai em cũng sẽ trở thành người phụ nữ của gia đình, đến lúc đó em sẽ lí giải và thông cảm cho những hành động của mẹ em thôi.”