Ngoài vườn ánh nắng đã nồng đậm xuyên qua từng kẽ lá, loang lỗ chiếu rọi lên mặt đất, trên con đường lát đá nhỏ. Cái nắng làm cô giáo Mạc hơi e ngại đứng dưới ánh mặt trời chói chan này. Nhưng vì mục đính riêng cần thực hiện, không thể không để bản thân chịu khổ chút. Mạc Liên quay lại nhìn người đang đi phía sau mình. Cô không khỏi tán thưởng, cô gái này đẹp trong mọi hoàn cảnh và càng thêm rạng ngời dưới trưa gay gắt nắng. Ánh nắng không làm làn da cô sậm màu lại, mà càng nổi bậc màu trắng tinh khôi, mịn màng dưới tác dụng mặt trời chỉ làm nó càng thêm hồng nhuận quyến rũ. Cùng váy hồng Diệp Tri Thu đang mặc quả thật làm người ta phải cảm thán.
Mạc Liên thu hồi tầm mắt giả vờ như nhìn lơ đãng trên bãi cỏ xanh mơn mởn. Cất tiếng nói thăm dò: “Cô nói thật đi. Cô đến chỉ vì nghe tiếng đàn sao? Hay là cố tình tìm người đánh đàn?”
Diệp Tri Thu mỉm cười lúm đồng tiền, đây là vũ khí của cô có thể giết chết trái tim người khác cũng có tác dụng cho người nào đó thấy khó mà lui: “Cô xác định sao? Vậy thì có liên quan gì đến cô sao, cô giáo Mạc?”
Mạc Liên là cô gái sinh ra chốn đô thị phồn hoa, cũng không phải hạng người dễ bị dọa là sợ hãi, bình tĩnh đối đáp: “Cô thừa nhận rồi. Xem ra chỉ nhìn bề ngoài rất dễ bị nhầm lẫn.” cố ý mắng Diệp Tri Thu.
- “Vậy thì đã sao? Tôi đoán cô có lý do để mắng tôi…để xem, chắc là chúng ta cùng chung mục đích.” Diệp Tri Thu không hề nao núng, cô không phải người khéo léo trong ăn nói, nhưng vẫn thừa sức chống đỡ cục diện này, trái tim vững chãi là được, cô ta dám làm gì cô: “Theo tôi nhìn ra được, cô nhất định là đơn phương thôi. Vậy thì tại sao tôi không được. Quyền lợi bình đẳng nhau mà!”
Mạc Liên nghe vậy bị động đến cơn tức rồi, cô yêu đơn phương từ trước đến nay vẫn là nỗi đau chôn kín trong lòng, bị khơi ra cũng giống như vết thương vốn chưa lành sẹo lại bị lấy dao mà chọc vào, đau và khó chịu lắm: “Cô muốn cạnh tranh sao?”
Diệp Tri Thu lắc đầu, người này có phải giận quá hóa điên hay không, cô xem thường: “Anh ấy không phải đồ vật, tôi và cô đều không có quyền đi tranh giành gì hết. Tôi dã hiểu vì sao cô không được anh ấy yêu.” . Lập tức sắc mặt Mạc Liên rất khó xem, trắng một mảnh, xanh một mảnh. Cô phản bác: “Rồi xem! Cô gái miệng còn hôi sữa như cô có lợi hại gì! Hừ…”
Nở nụ cười tươi, Diệp Tri Thu quay mặt bước đi như chưa từng có cuộc đối thoại kia. Mạc Liên thu hết hành động đó vào đáy mắt, nụ cười của Diệp Tri Thu như đâm thẳng vào mắt là cô đau nhứt dữ dội. Chỉ là một con nhóc, làm gì có tư cách tranh với cô. Để xem, không dễ vậy đâu.
--------------------
Diệp Tri Thu quay lại lớp học thì Hoa Vân Phong đã rời đi từ khi nào rồi. Chỉ còn căn phòng hoang vắng, không một bóng người. Tự nhiên cô rất muốn trách anh, sao không đợi cô trở về chứ, bỏ đi không từ biệt, thật tình làm người ta không thoải mái. Nhưng trách làm sao được, người ta và cô đã là gì của nhau?
Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ trưa rồi. Xem ra về trễ sẽ bị dì Trần cằn nhằn mãi thôi. Phải về vậy, ngày mai lại gặp là được rồi.
---------------
Buổi chiều 16 giờ 30 phút tại căn nhà trọ trong hẻm nhỏ yên lặng, tiếng chuông điện thoại vang lên. Hoa Vân Phong đứng bên cửa sổ, anh cầm quyển sách chữ nổi vốn định đọc giết thời gian, nhưng Phùng Kiến Quân xem tivi quá ồn ào, anh không tập trung được, dù cách sau lớp ván cửa, âm thanh vẫn truyền trọn vẹn vào tai Hoa Vân Phong. Anh không khỏi nhíu mày vì đau đầu. Buông sách xuống, anh lại chìm vào suy tư. Anh nhớ đến mùi hương của Diệp Tri Thu trong gió, ngày hôm nay lại dường như khắc sâu hơn một phần vào trí nhớ của anh. Người con gái tên Diệp Tri Thu đó thật tốt đẹp. Cô ấy theo anh đánh giá từ lần gặp đầu tiên đó là: một cô gái trong gia đình có điều kiện tốt, thân hình mềm mại, mùi hương dịu nhẹ, tổng hợp tất cả nói lên một điều chắc hẳn cô là cô gái đẹp. Nét đẹp bên ngoài anh không tự mình đánh giá chính xác được, chỉ nghe lời bàn tán của những người cùng trú mưa ngày hôm qua về cô, tuy rất nhỏ thôi, nhưng anh nghe được họ nói: cô rất đẹp. Thời đại ngày nay muốn tìm một cô gái vừa đẹp người vừa có tâm hồn cao thượng quả không dễ. Cô là một trong số ít đó. Hành động thân mật sáng nay đối với bọn nhỏ, anh nghe ra được giọng cô nói hoàn toàn thoải mái, không câu nệ, không giả vờ. Vì khi một người dối lòng, tim của họ có những nhịp đập không theo quy luật. Càng hiểu biết về con người Diệp Tri Thu, Hoa Vân Phong càng không dám đối mặt tình cảm đang nở rộ trong tim.
Mạch suy tư của anh bị cắt đứt bởi tiếng chuông di động vang. Nghe tiếng chuông, Hoa Vân Phong đưa tay lên bàn lần tìm điện thoại, đưa lên tai nghe bên kia là giọng nữ trìu mến: “Anh Phong ơi, có chuyện này cần nhờ anh giúp, anh đến ngay có được không?”
Hoa Vân Phong đáp ứng, anh ra phòng khách gọi Phùng Kiến Quân đang vừa nằm vừa ngồi trên ghế xem bóng đá, chân gác lên mặt bàn, trên tay còn cầm hộp bánh khoai tây chiên, nhai ngon lành ngấu ghiến.
Phùng Kiến Quân biết Phong ca có việc thì không được châm trễ, dù trong tư thế không tình nguyện hay không sẵn sàng đến mức nào thì anh cũng không dám lôi thôi nha, nếu không chắc chắn anh bị Phong ca bỏ ở nhà một mình. Phùng Kiến Quân trèo ngay xuống ghế, cầm lấy giầy chạy vội ra ngoài đợi trước. Sau đó hai anh em cùng đến ngôi trường buổi sáng vừa mới chia tay không lâu.
Đến nơi, các cô giáo đang bận rộn chạy tới chạy lui chăm sóc các em nhỏ. Mạc Liên vội rảnh tay một lát chạy đến gần giải thích với Hoa Vân Phong: “Không hiểu vì sao chuẩn bị ăn cơm chiều là mấy đứa nhỏ cứ nôn mửa không ngừng, đau bụng dữ dội nữa.”
Hoa Vân Phong nghe nói vậy đoán chừng biết nguyên nhân, vội nói với Phùng Kiến Quân và cô giáo Mạc phải dùng tăm pon đưa vào gốc lưỡi các em để ngoáy họng cho nôn, chú ý đầu cúi thấp hơn ngực để tránh sặc vào phổi.
Mọi người bận rộn còn anh chỉ đứng một bên nghe động tĩnh, anh biết mình không giúp được gì, chỉ thêm vướng tay vướng chân mà thôi.
Sau khi công việc được làm xong, Hoa Vân Phong bảo cho các em nhỏ uống dung dịch oresol để chống mất nước. Đợi một khoảng thời gian, các em không có dấu hiệu ngộ độc nặng không cần đến bệnh viện. Mọi người thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn anh rối rít.
Mạc Liên là người cuối cùng đến cảm ơn Hoa Vân Phong: “Thật tình cảm ơn anh nhiều lắm. Người trực y tế hôm nay bận việc đột xuất xin nghỉ rồi. Mà đột nhiên có chuyện này xảy ra, chúng tôi nhất thời trở tay không kịp, rối rắm cũng không biết xử lý thế nào. Có anh thật tốt.”
Hoa Vân Phong lắc đầu, ý nói không cần cảm ơn, anh cũng có giúp được gì đâu.
Chợt nghe Mạc Liên nói tiếp: “Bình thường chúng tôi vẫn cho các em ăn uống đều qua kiểm tra nghiêm ngặt, không thể có chuyện ngộ độc. Mà nếu có cũng không phải hôm nay mới xảy ra, chẳng hiểu lý do gì? Anh Phong, anh có đoán ra chuyện gì không?”
Cố ý nhấn mạnh chỉ hôm nay mới có trường hợp ngoại lệ. Khác thường ở đây là có một nhân vật lạ mặt xuất hiện. Không ai không nghi ngờ. Hoa Vân Phong biết cô đang ám chỉ điều gì. Nhưng anh không thể trả lời cô, một mặt nếu nói theo tín nhiệm, anh lựa chọn tin tưởng Diệp Tri Thu. Nếu bàn về ẩn tình, không phải không thể!
Hoa Vân Phong lên tiếng: “Cô Mạc nói có người cố ý sao?” cố ý thăm dò.
Mạc Liên thấy mình đã thành công một nữa tiếp tục đổ dầu vào lửa: “Ơ…Tôi không chắc, nhưng nhất định có động cơ. Tôi…tôi không phải muốn nghi ngờ ai, nhưng hôm nay cô Diệp đến đây lần đầu, cho bọn nhỏ ăn đồ ăn lạ. Anh nói xem có trùng hợp chăng?”
Giọng nói hơi hấp tấp, nhấn mạnh những chi tiết cô cho là nên nhấn mạnh. Vừa không cố tình chỉ trích ai, nhưng nghe ra như đã định tội rồi.
Hoa Vân Phong lắc đầu: “Cô Mạc, tôi biết cô nóng lòng vì bọn nhỏ, nhưng không có chứng cứ, chúng ta không thể kết luận được gì…” ngừng một lát, dường như lắng nghe động tĩnh của cô Mạc để phán đoán, hơi thở Mạc Liên hơi dồn dập, Hoa Vân Phong nói tiếp: “Tôi nghĩ chuyện này cho qua đi. Không có vấn đề nghiêm trọng, sau này cẩn thận hơn là tốt rồi.”
Cô giáo Mạc đang hào hứng muốn “vạch trần” tội danh của Diệp Tri Thu, không ngờ Hoa Vân Phong nói kết thúc ở đây. Dù không cam tâm nhưng cô nghĩ: có lẽ anh ấy cũng đã hoài nghi cô ta rồi, mình làm chuyện gì cũng nên thận trọng, không thể quá kích động ép sát đổ tội cho Diệp Tri Thu quá gây gắt sẽ làm anh ấy nghi ngờ ngược lại. Nhưng Mạc Liên không biết, cô đã tính sai một bước, nghĩa là Mạc Liên Vốn cho rằng Hoa Vân Phong đối với Diệp Tri Thu vẫn lãnh đạm như đối với những người khác thôi. Thái độ không thích không ghét, nên chỉ cần cô đả kích đúng chỗ, sẽ làm thiện cảm của anh đối với Diệp Tri Thu không còn nữa. Cái đáng nói là Hoa Vân Phong không chỉ có thiện cảm với Diệp Tri Thu mà tình cảm còn hơn tình cảm bình thường, chỉ là anh cố che giấu và mãi không thừa nhận mà thôi.
Nghĩ vậy cô giáo Mạc cười nhẹ nói: “Thật ngại quá. Là tôi nóng lòng nên suy diễn lung tung, nghĩ không đúng cho cô Diệp. Tôi thật cảm thấy có lỗi với cô ấy. Anh cũng đừng trách tôi nhé!”
Hoa Vân Phong vẫn khí độ như cũ: “Không đâu cô Mạc. Cô chăm sóc bọn nhỏ vất vả, có tình huống gì gọi cho bệnh viện trước rồi hãy cho tôi hay sau nhé! Trễ rồi, tôi về đây!” cúi chào Mạc Liên, Hoa Vân Phong điểm gậy trên mặt đường lát đá, xác định phương vị rồi đi thẳng. Hoa Vân Phong cố tình không vạch trần Mạc Liên ngay lúc này vì anh muốn để lại đường lui cho cô, không muốn con tim cô mù quáng rồi lí trí cũng lạc hướng theo. Hiện tại nghe Mạc Liên nói vậy, anh lựa chọn tin tưởng cô sẽ không cố tình làm khó Diệp Tri Thu. Anh muốn cô và anh vẫn là bạn. Đương nhiên Hoa Vân Phong thừa biết chuyện này nguyên nhân do đâu.
Mạc Liên đứng đó trông theo. Cô tự nhủ, chuyện này cô chưa để yên đâu.
-----------------------
Đêm đó về nhà, Diệp Tri Thu nằm trên giường lăn qua lăn lại, cô muốn ôn lại tất cả những “kỷ niệm” của cô và Hoa Vân Phong. Gọi là kỷ niệm thì hơi quá lố chăng, chỉ có cô xem là kỷ niệm, người ta có lẽ sớm quên mất rồi. Nghĩ lại hụt hẫng ghê đó, cô và anh mỗi lần nói chuyện đều không được kéo dài lâu. Nhớ lại chỉ có bấy nhiên thôi. Nhưng ngồi gặm nhấm những lời nói của anh tuy ngữ khí quá mức dửng dưng nhưng tiếng nói như còn vang vọng mãi làm tim cô xao xuyến.
Diệp Tri Thu nhớ đến bản nhạc anh đàn lúc sáng. Cô chạy nhanh ra giữa phòng, nơi có bày đặt một chiếc đàn dương cầm đen nhánh bóng loáng. Đã lâu rồi cô không thèm quan tâm đến nó. Hồi trước có học đàn, sau này bận rộn với việc học chính khóa nên ba ba thương cô cho thầy dạy đàn nghỉ rồi. Giờ ngồi vào đàn thấy hơi bỡ ngỡ. Cô nhẹ nhàng nhấn phím đàn, đàn lại bài mà Hoa Vân Phong đã trình bày. Nhưng không hiểu do đã lâu không đàn mà cô đàn xuống tay, hay vì Hoa Vân Phong đàn quá tuyệt vời cô không cách nào sánh bằng anh được. Liên tục thử mười lần, mười một lần…rồi mười lăm lần, ngón tay mỏi nhừ mà giai điệu không thánh thót và thanh tao như lúc sáng.
Chán nản, kéo dài thân thể đến bên giường, Diệp Tri Thu thả người nằm xuống. Dùng miệng thay đàn, hừ ca theo nhịp điệu, trong đầu miên man nhớ đến tiếng đàn ấy. Mệt mỏi, mắt nặng trĩu, Diệp Tri Thu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.