Ngôn Của Anh

Chương 37: Gọi chú đi



Cố Văn Lan cũng chỉ được nghỉ ngơi một hai ngày, mới đầu năm đã lại bắt đầu bận đến mức chân không chạm đất.

Phân phối chương trình học cho học kỳ sau Khê Ngôn đã nhận được, mấy ngày nay cô chỉ ở nhà soạn giáo án mới.

Mà bên Chu Vũ còn chưa nhắn tin cho cô, cô không muốn tạo áp lực cho thằng bé nhưng một khi chuyện này chưa kết thúc thì cô vẫn còn phải lo nghĩ, Cố Văn Lan thường nói cô cứ thích bận tâm lung tung, chính cô cũng thừa nhận điều này, hình như cô không nhàn nổi bao giờ cả.

Hay là làm giáo viên mãi nên thành di chứng luôn rồi?

Khê Ngôn ngồi trong thư phòng ngơ ngẩn cầm giáo án, bỗng nhiên cô lại nghĩ đến chuyện của Hứa Du.

Hồi ăn Tết Hứa Du về quê, mùng ba Khê Ngôn có gọi điện thoại cho cô ấy, hai người trò chuyện một lát, cô cảm thấy tâm trạng của Hứa Du có hơi tiêu cực, nhưng Hứa Du lại cảm thấy cô ấy đã khám phá được hồng trần rồi, hiểu ra đời chỉ là hư ảo, chỉ muốn về ẩn cư nơi núi rừng.

Mùng sáu, Hứa Du về đây tiếp tục đi làm, Khê Ngôn đi đón cô, hai người dẫn nhau vào một quán lẩu để ăn gì đó

Hứa Du vừa càn quét thịt dê vừa nói: “Đúng là tớ có ý định xin nghỉ việc rồi về quê mở một cửa hàng bán hoa, thỉnh thoảng làm cho phía hôn lễ, cũng coi như là không bỏ qua nghề cũ.”

Khê Ngôn nói: “Cậu đang trốn tránh đấy à?”

“Khê Ngôn, tớ thật không có sức giày vò với họ nữa, hai người kia tớ đều không cần.”

“Làm vậy thì cậu sẽ vui chắc? Cậu sẵn sàng buông tay sao?”

Hứa Du vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, “Nếu không thì tớ phải làm gì được đây? Cái tên nhóc chết tiệt kia phiền kinh khủng, mỗi ngày đều gọi điện cho tớ, mẹ tớ còn tưởng là tớ bị người đòi nợ đấy!”

Khê Ngôn cười cười, “Thế cũng tốt mà? Cậu ta khăng khăng một lòng với cậu quá còn gì.”

Hứa Du nghe thế cũng hơi mỉm cười.

Khê Ngôn nhịn không được bèn hỏi: “Thế còn Lộ Minh thì sao?”

Nụ cười của Hứa Du nhạt dần, “Khê Ngôn, tớ không có khả năng tái hợp với anh ấy đâu, tớ không hận anh ấy, nhưng lòng tớ vẫn rỉ máu, cậu cũng biết chuyện đó khiến tớ tổn thương thế nào mà.”

Lúc ấy Khê Ngôn vô cùng bội phục dũng khí của Hứa Du, tuy ngoài miệng Hứa Du nói muốn cắt đứt tất cả với Lộ Minh nhưng căn bản là chính cô ấy không làm được, cho nên mỗi ngày cô ấy đều tìm cách trộm đi gặp Lộ Minh, quãng thời gian đó Hứa Du không khác gì kẻ điên, cứ mãi nhìn anh ta nói nói cười cười, ân ân ái ái với bạn gái mới.

Khê Ngôn cảm thấy lúc đó Hứa Du có lẽ là đang tìm cách chặt đứt đường lui của chính mình, cũng chặt đứt khả năng hợp lại của cô ấy với Lộ Minh của hiện tại.

Mà cô nhìn có vẻ quyết đoán, nói chia tay với Cố Văn Lan là chia tay, nhưng cô lại không có gan chạm mặt Cố Văn Lan, thậm chí còn tìm cách tránh anh, đương nhiên là anh cũng không nhớ cô là ai.

Cô sợ đau lòng nên thà rằng chịu nỗi phiền muộn.

Khê Ngôn nói: “Nhưng cậu vẫn chưa buông được.”

Hứa Du nói: “Tình quá sâu nên quên không được, nếu không có cậu bạn nhỏ thì có lẽ tớ sẽ mang theo trái tim rỉ máu thử hợp lại với anh ấy, có lẽ là sẽ lại tổn thương nhau một lần nữa chăng, ai mà biết được? Nhưng tớ gặp cậu bạn nhỏ, nếu tớ hợp lại với Lộ Minh thì sẽ cảm thấy có lỗi với cậu ấy, nhưng nếu ở bên cậu bạn nhỏ, tớ lại cảm thấy mình không xứng với cậu ấy.”

Cho nên cô không cần một ai cả.

Nên Khê Ngôn mới cảm thấy căn bản là cô ấy không phải đã hiểu thấu hồng trần, cô ấy chỉ đơn giản là đang không tìm thấy đường ra mà thôi.

Tâm trạng của Hứa Du không tốt lắm, cô ăn lẩu xong bèn vừa kéo vali vừa kéo Khê Ngôn vào một quán bar.

Trong ghế lô, Hứa Du gọi một khay bia.

Lúc cậu bé bê bia vào phòng, Khê Ngôn và cậu bé chạm phải mắt nhau, cả hai đều sửng sốt.

Chu Vũ hoảng hốt để đồ xuống rồi chạy mất.

Khê Ngôn đuổi theo, gọi cậu: “Chu Vũ! Đứng lại!”

Chu Vũ không dám chạy nữa, cậu dừng lại, dựa lưng vào tường và cúi đầu xuống.

Khê Ngôn đi tới trước mặt cậu: “Em ở đây làm gì?”

“Làm thêm.” Chu Vũ cúi đầu nhìn chân cô, quần jean, giày trắng, ống quần hơi xắn lên trên lộ ra mắt cá chân nho nhỏ.

“Vậy em chạy làm gì?” Giọng Khê Ngôn dịu lại.

“…”

“Em ăn cơm chưa?” Khê Ngôn hỏi.

“Giờ là 5 giờ chiều.” Chu Vũ nói xong bèn liếc cô, “Cô định hỏi cơm trưa hay cơm chiều vậy?”

Khê Ngôn hơi hơi sửng sốt, cảm thấy hơi ngại.

Đại khái là Chu Vũ luôn khiến cô cảm thấy bận tâm, nên cô cứ lo lắng chuyện ăn mặc cho cậu theo bản năng.

Khê Ngôn lảng sang chuyện khác, “Bao giờ em tan làm?”

Chu Vũ nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, cậu nắm chặt tay mím môi, đôi mắt đen tuyền thâm trầm như biển cả, cậu nhỏ giọng hỏi: “Vậy cô muốn em tan làm lúc nào?”

Khê Ngôn hơi giật mình, bỗng dưng cảm thấy quái dị một cách khó hiểu, cô cười gượng nói: “Gì cơ?”

Chu Vũ nói: “Cô muốn mời em đến nhà cô ăn cơm còn gì? Cô nói thời gian cho em biết đi, lúc nào em tan làm cũng được.”

Hóa ra là vậy à…

Khê Ngôn thầm thở phào nhẹ nhàng, hỏi: “Vậy hôm nay được không?”

Cô nói xong thì cảm thấy hơi hối hận, lẽ ra cô nên bàn với Cố Văn Lan trước, không biết mấy giờ anh mới về.

Đồng thời cô cũng nhận ra cô không thể tiếp tục coi Chu Vũ như trẻ con được nữa, cậu đã 18 tuổi rồi… Nhưng lúc cô nhìn sang thì Chu Vũ trông vẫn như một cậu nhóc cấp ba vô hại.

“Được ạ,” Chu Vũ có vẻ vui, “Bây giờ em tan làm luôn cũng được.”

“Thế nhé,” Khê Ngôn chỉ chỉ về phía trước, “Em chuẩn bị xong thì tới tìm cô, đúng rồi em có đói không? Để cô gọi chút đồ ăn nhé?”

“Không cần đâu, cô chờ em, nhanh thôi.” Chu Vũ nói.

“Không cần phải sốt ruột làm gì.” Khê Ngôn mỉm cười

Khê Ngôn không về chỗ ghế lô ngay mà mà đứng ngoài hành lang gọi điện thoại cho Cố Văn Lan, cô hơi căng thẳng, sợ anh đang bận, không thể nghe máy.

May mà di động mới vang lên hai tiếng là đầu dây bên kia đã bắt máy, “Khê Ngôn?”

Khê Ngôn sợ anh đang bận nên nói thẳng: “Mấy giờ anh về vậy?”

Cố Văn Lan im lặng một lát, hỏi: “Sao vậy?”

“Tối nay Chu Vũ định tới nhà mình ăn cơm…” Khê Ngôn nói xong bèn chờ anh đáp lại.

“Đã biết.” Cố Văn Lan cũng không có lời nào thừa thãi, “Anh sẽ về sớm.”

“Tầm mấy giờ?”

“…”

Cuối cùng Khê Ngôn cũng sâu sắc hiểu được lời của Cố Văn Lan, cô giáo ở riêng với nam sinh đã thành niên không ổn chút nào, không biết có phải do ánh mắt vừa nãy của Chu Vũ quá… cụ thể hay không, cụ thể đến mức cô không biết phải miêu tả ra sao.

Cũng không phải là cô cho rằng Chu Vũ sẽ làm gì, cô chỉ cảm thấy có Cố Văn Lan ở nhà thì khá tốt thôi

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Cố Văn Lan cũng nói: “Trước 8 giờ.”

Khê Ngôn: “Được.”

Chu Vũ thu dọn đồ rất nhanh, Hứa Du mới uống đến chai thứ hai đã bị hai người xách ra ngoài.

Hứa Du hơi ủ rũ bèn gọi xe về chung cư của mình.

Khê Ngôn dẫn Chu Vũ ra siêu thị mua đồ ăn, phải nói siêu thị chính xác là sân nhà của cô, cô phấn khởi dẫn cậu đi chọn thịt và nguyên liệu nấu ăn, có thể nói là vô cùng thông thạo.

Cô còn suy xét tới việc Chu Vũ đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên mua thêm ít thịt.

Lúc cô về đến nhà đã là 6 rưỡi tối.

Khê Ngôn đưa cho Chu Vũ một ly nước bạc hà rồi vào phòng bếp rửa nguyên liệu.

Chu Vũ cầm ly bước vào, “Để em giúp cô.”

“Không cần, em đi xem TV đi.” Khê Ngôn nói xong thì không nghe thấy tiếng phát ra từ đằng sau nữa bèn quay đầu lại, thấy cậu vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫn đang cầm cái ly thủy tinh từ từ uống nước.

“Em không thích xem TV.” Chu Vũ giải thích.

Nghe cậu nói thế, Khê Ngôn bèn lấy khăn ra lau khô tay, cô chống hai tay về phía sau, dựa lưng vào chiếc bàn thạch, nói: “Chu Vũ, cô hỏi em một chuyện nhé.”

Chu Vũ thầm hoảng hốt, cậu siết chặt cái ly, “Chuyện gì ạ?”

“Nếu…” Khê Ngôn tỏ ra suy tư, “Nếu em có cơ hội không cần phải suy nghĩ tới bất kì nhân tố gây trở ngại nào tới mình, em sẽ chăm chỉ học hành chứ?”

“Ý cô là sao?” Chu Vũ nhìn cô.

“Ý là em không cần phải lo lắng về vấn đề sinh hoạt hằng ngày nữa, ví dụ như 8 vạn kia…”

“Sao cô lại hỏi vậy?”

Khê Ngôn nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Em trả lời cô, nếu có thể thì em có bằng lòng nỗ lực học tập không?”

Đôi mắt Chu Vũ đen láy, lúc cậu chăm chú nhìn vào thứ gì thì dường như có nguồn năng lượng nào đó tích tụ ở điểm ấy, cậu nói: “Em bằng lòng.”

Thật ra chính cậu cũng không biết mình có thể nỗ lực học hành hay không, vì tình huống cá nhân đặc thù cho nên cậu chưa từng, và cũng sẽ không muốn suy nghĩ về ý nghĩa của việc đi học, cho nên cậu không có bất kỳ ý kiến nào về việc học cả.

Nhưng cậu lại biết cô hy vọng nhận được đáp án khẳng định, cho nên cậu bằng lòng trả lời như thế để cô vui.

Khê Ngôn cười rộ lên, “Vậy em có tin cô không? Đồng ý nhận sự giúp đỡ từ cô không?”

Chu Vũ vẫn còn nhìn cô chăm chú, cậu gật đầu, “Có.”

Khê Ngôn hơi hưng phấn, cô không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi như vậy, cũng không nghĩ tới hôm nay Chu Vũ sẽ ngoan đến thế.

Nếu cậu vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy thì cô đã khỏi phải lo lắng nhiều rồi.

“… Đi học, tốt đến vậy sao?” Chu Vũ thấy cô rất vui, cho rằng cái đề tài này đến đây là hết nên hỏi thẳng sang chuyện khác

“Có, đương nhiên là có!” Sau khi Khê Ngôn kích động xong, cô bình tĩnh nói: “Chu Vũ, các em ở tuổi này có khái niệm tương đối mơ hồ với tất cả mọi vật, không biết ý nghĩa của cái này là gì, không biết ý nghĩa của cái kia là gì.”

Thật ra cô vốn đã định nói về đề tài này với Chu Vũ từ lâu nên còn đặc biệt ngồi viết một bàn thảo trong thư phòng để chuẩn bị nói với cậu.

Cô không giỏi khuyên bảo người khác lắm, trước kia cô đã từng tham gia một khóa huấn luyện tâm lí do trường sắp xếp để chuẩn bị làm giáo viên chủ nhiệm, lý thuyết thì cô hiểu, nhưng hành động thực tế thì lại là một vấn đề khác.

Ngày đó cô viết hết một tờ, sau khi tẩy tẩy xóa xóa xong bèn đưa cho Cố Văn Lan xem.

Cô cảm thấy Cố Văn Lan khá giỏi ngụy biện, có lẽ có thể giúp được cô phần nào.

Lúc ấy Cố Văn Lan cầm bản thảo của cô lên đọc quét qua một lần bèn đánh thẳng vào điểm chính: “Quan điểm trùng lặp, quá nhiều điều vô nghĩa.” Sau đó cầm bút gạch đi một nửa rồi trả cho cô.

Khê Ngôn đọc lại, thì thào nói: “Mấy cái này em đã suy nghĩ lâu rồi, thấy rất cảm động mà.”

Cố Văn Lan nói: “Nếu cậu ta có tâm thì em không cần phải nói nhảm nhiều làm gì, từ ngữ đơn giản đanh thép mới có thể đi vào lòng người.”

“Nhưng nếu người ta nói ít quá thì em không biết được trọng điểm ở chỗ nào hết.”

“Sao em lại ngốc thế hả?”

“…”

Chu Vũ thấy cô hơi ngơ ngác, lại còn cười khẽ bèn nói: “Sau đó thì sao?”

Khê Ngôn hoàn hồn, cô chậm rãi nói: “Nếu em vẫn đang thấy thật mơ hồ thì nhất định phải bắt lấy thứ duy nhất có thể khiến em tiến về phía trước, không cần phải tự hỏi ý nghĩa của chuyện đó là gì, không cần phải rối rắm tại sao lại phải học, cái em cần phải quan tâm chính là tìm cách hoàn mỹ hóa bản thân, chỉ khi em trở lên xuất sắc mới có thể vượt qua lớp sương mù trước mắt, lúc đó em mới có quyền được lựa chọn, đời người một khi đã có lựa chọn là sẽ có mục tiêu.”

Đời người đương nhiên không phải chỉ có con đường học hành mới là lối đi duy nhất.

Nhưng cô là giáo viên, cô chỉ có thể cố gắng khuyên học sinh của chính mình trèo lên đỉnh núi tri thức.

Năm Khê Ngôn học lớp 11, giáo viên ngữ văn từng hỏi: Các em cảm thấy chuyện gì có thể khiến giáo viên chúng tôi hạnh phúc nhất?

Lúc ấy học trò bọn cô đưa ra vô số đáp án, nhưng không một đáp án nào là đáp án đúng.

Cuối cùng cô giáo nói: “Đào lý khắp thiên hạ.” (*)

(*) Đào lý: Chỉ cây đào và cây mận, thường dùng để so sánh với học trò, trong câu này các bạn có thể hiểu là “học trò khắp thiên hạ” nhưng “đào lý” có liên quan đến phần sau nên mình giữ nguyên văn.

Cô không biết Chu Vũ có nghe lọt tai không nhưng ánh mắt cậu nhìn Khê Ngôn lại rất kiên định, cuối cùng cậu nói: “Em hiểu rồi.”

Dường như Khê Ngôn đã ngửi được mùi đào lý thơm ngát.

Lúc Cố Văn Lan về là 7 giờ rưỡi, đúng lúc đồ ăn được bưng lên bàn.

Anh vào nhà cởi giày ra thì thấy cô giáo Lý đang thu quần áo ngoài ban công, có một cậu bạn nhỏ đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, anh nhướng mày hỏi: “Chu Vũ à?”

Chu Vũ đứng lên, nhưng lại không biết phải xưng hô thế nào nên tiếp tục giữ im lặng.

Khê Ngôn nghe ra tiếng ồn bèn ôm quần áo vào, thấy hai người đang nhìn nhau chằm chằm bèn nói: “Chu Vũ, gọi chú đi.”

Cố Văn Lan nghe thế thì ấn đường giật lên liên hồi, anh tỏ ra không thể tin nổi: “Chú á?”

Lúc Khê Ngôn đi lướt qua anh bèn nói: “Tự anh xem xem mình lớn hơn thằng bé bao nhiêu tuổi đi.” Nói xong thì về phòng ngủ.

Cố Văn Lan thấy cậu bạn nhỏ đang định mở miệng thì nói nhanh: “Không cần phải khách sáo làm gì.”

Anh không muốn nghe.

Cố Văn Lan bám theo cô, anh thuận tay đóng cửa lại rồi đứng sau lưng cô, “Anh lớn hơn nó bao nhiêu tuổi? Mười hai?”

Khê Ngôn đứng ở cuối giường gấp quần áo, “Mười ba.”

“Kém mười ba tuổi mà em bảo nó gọi anh là chú á?”

“Nếu không thì sao? Em là cô giáo thằng bé đấy.”

“Vậy em thử để nó gọi em là dì xem.”

“…”

Khê Ngôn quay đầu đi, hình như hơi đuối lý nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Anh đừng có ấu trĩ thế chứ!”

Cố Văn Lan cười nhạo, “Nhìn đi, chính em cũng có muốn đâu.”

Khê Ngôn không còn lời nào để nói nên không thèm so đo với anh nữa, cô gấp đồ xong định ra ngoài thì bị anh túm lại ôm một lát mới buông cô ra.

Lúc Khê Ngôn ra ngoài thì thấy Chu Vũ đang cúi đầu bẻ ngón tay trên sô pha, cô gọi cậu tới, “Chu Vũ, lại đây ăn cơm.”

Tới lúc này Chu Vũ mới ra ngoài bàn ăn, cậu kéo ghế ra rồi ngồi xuống, sau đó nhận chén đũa mà Khê Ngôn đưa qua.

Cố Văn Lan đi tắm rửa, chỉ mười lăm phút sau anh đã bước ra ngoài.

Trong lúc này Chu Vũ đã sắp ăn xong bát thứ hai, đây chính xác là sức ăn kinh người của con trai tuổi này.

Khê Ngôn vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu, “Em ăn từ từ thôi, ăn nhanh vậy không tốt cho dạ dày đâu.”

Chu Vũ ăn chậm lại, một lát sau cậu mới nói: “Đã lâu lắm rồi em chưa ăn cơm nhà.”

Trên bàn cơm bỗng dưng trở lên im lặng, Khê Ngôn nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Chu Vũ, em đang ở đâu vậy?”

Chu Vũ chọc bát cơm, “Ở quán bar hôm nay cô đến, bọn họ bao ăn bao ở.”

“Người… thân của em đâu?”

“Em mồ côi, hồi nhỏ em theo ba, nhưng em không biết giờ ông ta trốn đi đâu mất rồi.”

Khê Ngôn không hỏi thêm nữa, cô yên lặng một lát rồi mới nói: “Mấy ngày nữa cô dẫn em đi gặp một người.”

Chu Vũ vâng một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Khê Ngôn mỉm cười, nói: “Em cứ thế đồng ý luôn hả? Không sợ cô bán em à?”

Chu Vũ nói nhỏ: “Em đã nói sẽ tin cô rồi.”

Cố Văn Lan đứng ở cửa phòng tắm lau tóc.

Anh đứng trong chốc lát rồi lại quay về phòng sấy tóc rồi mới ra.

Chu Vũ cơm nước xong bèn ngồi trên sô pha xem TV.

Mà vị trí của Cố Văn Lan ở bàn ăn lại đối diện với chỗ ngồi của Chu Vũ trên sô pha, anh nhìn cậu ta chằm chằm một lúc lâu, đến tận khi Chu Vũ nhận ra nhìn về phía anh.

Cố Văn Lan từ từ hỏi: “Xem TV có vui không?”

Chu Vũ nói: “Còn tạm.”

Cố Văn Lan lại hỏi: “Đồ ăn cô giáo Lý nấu ngon không?”

Chu Vũ quay đầu lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV, nói: “Ngon.”

Cố Văn Lan bĩu môi không nhìn cậu nữa, bỗng dưng phát hiện không biết cô giáo Lý đã đứng cạnh anh từ lúc nào bèn quay đầu lại nhìn, “Em nhìn anh làm gì?”

Khê Ngôn nói: “Anh đang làm gì thế?”

Cô ngồi xuống, nói nhỏ với anh: “Anh nhìn thằng bé chằm chằm làm gì? Đừng khiến thắng bé sợ chứ.”

Cố Văn Lan liếc cô, “Em cho anh hỏi, cậu ta có họ hàng gì với cây mắc cỡ không vậy?”

Khê Ngôn: “…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv