Ngôn Của Anh

Chương 36: Quên gà vàng đi



Khê Ngôn ngắt điện thoại vào phòng thì thấy anh đang dựa lưng vào đầu giường lật sách, Khê Ngôn đến gần hỏi: “Anh bị làm sao thế hả?”

Cố Văn Lan nghiêng đầu liếc Khê Ngôn, tỏ vẻ còn mờ mịt khó hiểu hơn cả cô: “Làm sao là làm sao?”

Khê Ngôn nhìn anh chằm chằm, “Anh không vui à?”

Cố Văn Lan nhìn lại cô, “Anh không vui á? Vì sao cơ?”

Khê Ngôn: “…”

Cô ngơ ngác nói: “Bởi vì em gọi điện thoại cho Chu Vũ??”

Cố Văn Lan tỉnh ngộ, “A, hóa ra là vì cái này hả.”

Khê Ngôn: “…”

Cô khẽ đẩy anh ra, “Anh đúng là…”

Cố Văn Lan túm chặt tay cô xoa xoa nắn nắn, “Em ngồi xuống đây với anh một lát đi.”

Khê Ngôn bỏ dép bò lên giường, cô đang định ngồi ở phía đối diện với anh thì lại bị anh kéo vào ngực để cô dựa vào lòng anh, Khê Ngôn cảm thấy Cố Văn Lan có lẽ là một người bị khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Đôi khi sẽ hơi dính người một chút.

Tối hôm qua cô không ngủ được mấy, đang định dựa vào lòng anh ngủ một lát thì bỗng nhiên nhớ tới một việc, cô ngồi dậy nói: “Hình như anh còn chuyện gì quên chưa nói với em thì phải.”

Cố Văn Lan thờ ơ hỏi: “Chuyện gì nhỉ?”

“Mấy chuyện trong quá khứ của anh,” Khê Ngôn nói: “Đêm hôm 29 ở quán bar của Khâu Nam, anh đã đồng ý với em rồi.”

“…” Cố Văn Lan không bình tĩnh chút nào, “Em muốn nghe mấy chuyện đấy thật à?”

“Ừm.”

Cố Văn Lan gấp sách lại ngồi nghiêm chỉnh, anh nói: “Nói trước nhé, em nghe xong đừng có giận đấy.”

Khê Ngôn chỉ hơi nghi ngờ một lát rồi gật đầu, “Được rồi.”

Cố Văn Lan lại trầm ngâm một lát, quyết định thò lại gần hôn cô.

Khê Ngôn: “Ủa? Anh làm gì thế?”

Cố Văn Lan: “Nghi lễ khai đàn.”

Để?

Đương nhiên là giờ còn có cơ hội hôn thì phải hôn chứ, chờ lát nữa có khi còn không sờ mó gì được.

Cô bạn gái đầu tiên của Cố Văn Lan trông như thế nào, tính tình thế nào, học khoa nào anh đều không nhớ rõ, anh chỉ nhớ rõ một điểm duy nhất, người đó rất xinh.

Khê Ngôn nghe xong thì tỉnh rụi, vẫn giữ im lặng.

À đúng rồi, còn một điểm nữa, anh nói: “Nụ hôn đầu của anh cho cô ta.”

Khê Ngôn: “…”

Cố Văn Lan nói xong liếc cô một lần, hai lần, ba lần, anh nói thầm: “Là chính em muốn nghe đấy nhé.”

Khê Ngôn hỏi: “Những người tiếp theo thì sao?”

Cố Văn Lan nói: “Người thứ hai cũng xinh, thứ ba cũng xinh, người thứ tư xinh nhất, hình như học khoa biểu diễn.”

Khê Ngôn nói: “Anh chỉ xuống tay với những người xinh đẹp đúng không?”

“Chứ sao?” Cố Văn Lan cười, thấy vẻ mặt của cô thì không khoe mẽ nữa mà nghiêm túc nói: “Là người ta xuống tay với anh mà.”

“…”

“Em là người đầu tiên anh chủ động xuống tay đấy.”

Mặt Khê Ngôn không chút biểu tình, “Thế hả? Có vẻ làm anh ấm ức rồi nhỉ.”

Cố Văn Lan nói: “Em đã hứa không giận rồi mà.”

Khê Ngôn: “… Anh nói tiếp đi.”

Cuối cùng cô cũng hiểu được tâm lý mâu thuẫn của phụ nữ, rõ ràng là biết nghe sẽ bực mình nhưng vẫn muốn nghe.

“Người thứ sáu…”

“Người thứ năm đâu?”

“Người thứ năm là em.”

“Cứ nói đi, em muốn nghe.”

Cố Văn Lan hít sâu một hơi, “Người thứ năm nhìn có vẻ ngây thơ nhưng thật ra toàn ý nghĩ xấu xa, ham muốn sắc đẹp của người ta nên dứt khoát cướp sắc, mục đích rõ ràng, quyết đoán nhanh gọn, nói đến là đến đi là đi.”

Sau khi chia tay với cô anh có ngẩn ngơ mấy ngày, nhưng cũng chỉ mấy ngày mà thôi.

“Người thứ sáu thì sao?”

“Được rồi, dừng ở đây thôi,” Cố Văn Lan kéo tay cô, “Chuyện hoang đường ngày xưa của anh hết hạn ở chỗ em thôi, sau này anh cũng chỉ dành tình cảm cho em mà.” 

Khê Ngôn không muốn truy hỏi chuyện quá khứ lúc đó, vả lại vốn là cô cũng vẫn biết anh từng có lịch sử phong lưu như vậy, nhưng nghe xong thì vẫn cảm thấy rất chua, chua tới tận răng.

Cô nói: “Anh thật sự không biết vì sao em lại chia tay anh à?”

Cố Văn Lan xoa cằm cô, “Anh biết, cho nên mới phải càng yêu em hơn, nếu không em chạy thì anh biết làm sao đây?”

Khê Ngôn giả vờ tức giận, trừng anh, “Đừng tưởng là anh nói thế thì em sẽ không giận nhé.”

Cố Văn Lan tỏ ra thoải mái, anh mở sách ra đọc tiếp, “Vốn là em không được tức giận mà, em đã hứa với anh rồi còn gì, ai lật lọng là con chó nhỏ.”

“Căn bản đây không phải là cái mà em muốn nghe.” Cô lạnh nhạt nhìn anh.

“Cái gì mà đây không phải cái em muốn nghe cơ?” Anh mở mắt ra.

“Ai muốn biết mấy chuyện phong lưu của anh làm gì? Em không bảo anh nói mấy cái đó.”

Cố Văn Lan ngây người ra một lát, đầu óc điên cuồng hoạt động, anh nhớ lại lời cô nói tối hôm đó, trong đó có một câu là: Em muốn hiểu về con người anh trong quá khứ, em muốn hoàn toàn hiểu anh.

Con người anh trong quá khứ…

Lúc ấy anh tự tiện nghĩ rằng cô đang nhắc tới quãng thời gian năm ba đại học kia.

Thật ra quá khứ chân chính của anh có lẽ là ở trước cả năm ba, là chuyện cũ mà cô hoàn toàn chưa hay biết.

“Cho nên lời đồng ý không tức giận của em không có hiệu lực với những lời vừa rồi anh nói.” Cô nói xong thì định xuống giường

“Em đi đâu đấy?” Cố Văn Lan chặn cô lại

“Nấu cơm.” Cô đẩy anh ra.

“…”

Cố Văn Lan vẫn còn nằm trên giường, chỉ cần cô không ra khỏi cửa nhà là được, ngay lúc anh đang nghĩ xem chờ lát nữa không biết phải dỗ cô giáo Lý kiểu gì thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đóng mở cửa.

Anh hoảng sợ, trong lúc hốt hoảng thì ném sách lại xông ra ngoài, thấy cô đang đứng trước cửa thang máy.

Cố Văn Lan bắt lấy cổ tay cô, “Em bảo đi nấu cơm cơ mà?”

Khê Ngôn bị khí thế hung hăng của anh dọa sợ, “Em đi mua nguyên liệu.”

“…”

Cửa thang máy mở ra.

Cố Văn Lan nắm chặt lấy tay cô, lạnh giọng: “Nếu em dám mặc kệ anh mà bỏ đi ——”

Khê Ngôn: “?”

Cố Văn Lan: “Anh sẽ không sống nữa đâu.”

Nói xong bèn quay đầu về phòng.

Khê Ngôn thấy anh đi chân đất bèn cao giọng nhắc nhở: “Trước khi vào phòng ngủ anh nhớ rửa chân đấy.”

Cố Văn Lan cũng không quay đầu lại, “Biết rồi! Anh yêu sạch sẽ vậy cơ mà!”

Khê Ngôn nhịn không được bèn bật cười.

Một người đàn ông đứng trong thang máy giục cô: “Ôi, cái cô này cô có định vào không vậy?”

Khê Ngôn nhanh nhẹn chạy vào, “Xin lỗi ạ.”

Một bà cụ ở bên trong cười cười: “Hai vợ chồng cãi nhau hả?”

Khê Ngôn nói dạ rồi xấu hổ gãi đầu, “Anh ấy chỉ hơi… thích phát cáu một chút thôi ạ.”

Bà cụ cười, “Thằng bé chắc đang làm nũng với cháu đấy,” bà thọc vào người đàn ông đứng bên cạnh mình, “Đúng không? Tiểu Hỏa Nhi nhà bà cũng hay làm nũng với vợ đúng không?”

Người đàn ông kia hơi ngại, anh ta liếc Khê Ngôn rồi ấp úng nói: “Dạ… Thỉnh thoảng thôi, cháu không dích giận dỗi lắm, đàn ông mà… phải biết khoan dung chứ.”

Lúc Khê Ngôn về nhà thì Cố Văn Lan đang nằm ngủ trên sô pha.

Hôm qua anh cơ hồ thức trắng đêm, đã vậy lúc về còn phải xem tài liệu.

Ngày mai Cố Văn Lan lại phải về bệnh viện trực ban, hơn nữa tối hôm trước anh cũng không nghỉ ngơi hẳn hoi nên tối nay đi ngủ từ sớm.

Ngoài phòng rất yên tĩnh, bầu không khí ăn Tết không còn náo nhiệt nữa, nhưng trông ra từ ngoài cửa thì thấy trên cửa sổ ban công từng nhà đều được trang trí rất vui mắt và rực rỡ, quang cảnh ấy càng tô điểm cho không khí của năm mới.

Đầu mùng hai, Khê Ngôn xách theo một đống đồ về nhà mẹ đẻ.

Trong nhà vẫn náo nhiệt hơn bên kia một chút, tốp năm tốp ba trẻ con tụ dưới lầu đốt pháo chơi, ban ngày ban mặt còn đốt pháo, chúng đùa nhau, vui vẻ cười khanh khách.

“Tối nay Văn Lan đến à?” Chu Mộc Lan vừa chọn nguyên liệu nấu ăn vừa hỏi cô.

“Anh ấy nói muốn đến ạ.” Khê Ngôn đứng cạnh giúp bà một tay.

Vốn là hôm nay cô định sẽ về sớm nhưng anh cứ khăng khăng muốn lại đây, nói quanh năm suốt tháng cũng không tới được mấy lần, sang năm mới còn không tới nữa thì thật là bất kính.

Anh đã nói vậy rồi thì Khê Ngôn cũng tùy anh.

Gần 10 giờ tối Cố Văn Lan mới đến, ngày mai anh cũng phải đi trực nên thật ra cũng không có quá nhiều thời gian để nghỉ ngơi, anh vừa vào phòng là Khê Ngôn đã giục anh đi tắm rồi hâm nóng đồ ăn lại cho anh

Chu Mộc Lan ngồi ngoài phòng khách cảm khái, “Khê Ngôn nhà mình càng ngày càng có phong độ của tôi hồi xưa.”

Khê Ngôn có mang theo áo ngủ của anh từ nhà đến đây, nhưng anh không lấy.

Cố Văn Lan vào phòng Lý Khê Vũ, nói: “Cho anh mượn áo ngủ ngỗng trắng với.”

Lý Khê Vũ đang ngồi  trên giường gấp quần cộc, cậu thất thần hỏi: “Sao anh biết em có áo ngỗng trắng?”

Cố Văn Lan nói: “Lần trước chị gái em cho anh mặc bộ gà con màu vàng, cô ấy có vẻ rất thích, còn bảo anh cầm về nhà nữa.”

Lý Khê Vũ nghe thế thì tỏ ra vô cùng khiếp sợ và tức giận, “Hóa ra anh trộm mất gà con màu vàng của em!!”

Cố Văn Lan tỏ ra rất ung dung, “Anh không trộm, anh chỉ là… cầm đi thôi.”

Lý Khê Vũ tức giận ném quần cộc lên giường, “Không xin mà cầm mất thì là trộm!”

“Anh trả em bộ mới.”

“Không cần! Em thích cái cũ, em có bệnh yêu đồ cũ!”

Chu Mộc Lan nghe thấy tiếng ầm ĩ thì xông vào, cầm chổi lông gà gõ vào đầu cậu, “Ai bảo mày nói chuyện thế với anh rể hả? Chỉ là một chiếc áo ngủ thôi mà? Cái áo ngủ kia là chị gái mày mua cho còn gì nữa?”

Lý Khê Vũ ôm đầu chạy, “Nhưng đó là gà con màu vàng của con! Con thích gà vàng!”

Cố Văn Lan nhân lúc loạn lạc bèn chạy tới tủ quần áo cầm lấy bộ ngỗng trắng chuồn êm.

Khê Ngôn ngồi trong phòng thấy anh cầm bộ đồ ngỗng trắng bèn nói: “Chẳng phải em đã mang áo ngủ cho anh rồi à? Anh lấy đồ của Khê Vũ làm gì?”

“Anh tưởng em thích cho anh mặc mấy bộ như này?”

“Đâu có? Em nói thế bao giờ?”

“Vậy lần trước em bảo anh cầm bộ gà vàng về làm gì?”

“Bởi vì anh mặc nó rồi làm chuyện… xằng bậy chứ sao! Em có mặt dày đến mức để Khê Vũ mặc tiếp đâu?”

Cố Văn Lan sờ sờ mũi không nói gì.

Khê Ngôn giật lấy ngỗng trắng, ra ngoài trả lại cho Lý Khê Vũ, sau đó nói: “Bộ gà vàng kia của em là chị cầm, không liên quan đến anh rể em, nếu em thích thì chị lại mua thêm một bộ là được.”

Lý Khê Vũ cầm áo ngủ, tỏ ra vô cùng oan ức: “Hai vợ chồng chị cấu kết với nhau bắt nạt em, em muốn hai bộ!”

Cố Văn Lan tắm rửa xong rồi đi ăn cơm, lão Lý ôm bình rượu cười khà khà định ngồi xuống nhưng lại bị đại tướng Chu Mộc Lan đá ra chỗ khác, “Muốn uống thì uống một mình đi, mai thằng bé còn phải đi làm!”

Còn Lý Khê Vũ thì ngồi xổm trên ban công giận dỗi.

Cố Văn Lan đi ra, ngồi xổm song song với cậu, sau đó rút thuốc ra cắn, hỏi: “Sao em lại thích gà vàng?”

Lý Khê Vũ nói: “Bởi vì crush hồi cấp hai của em thích.”

Cố Văn Lan cười nhạo, “Vậy giờ crush em đâu rồi?”

Lý Khê Vũ: “Không biết, nhưng em cảm thấy cô ấy giống thiên nga trắng nên lại mua một bộ áo ngủ ngỗng trắng nữa.”

Cố Văn Lan cầm điều thuốc, anh nhìn vào bóng đêm xa xăm, nói: “Quên gà vàng đi.”

Lý Khê Vũ quay mặt lại, phức tạp nhìn anh.

Vẻ mặt Cố Văn Lan rất nhạt nhẽo, anh cẩn thận lặp lại một lần nữa: “Quên gà vàng đi.”

Lúc này Lý Khê Vũ mới quay đầu lại, nhìn vào bóng đêm xa xăm với anh.

“Tập trung thích thiên nga trắng thôi.”

“Ừm…” Lý Khê Vũ nghiêm túc nói: “Thật ra em cũng không lưu luyến gà vàng nữa, em đã không thích cô ấy nữa rồi, em chỉ cảm thấy cảm xúc của mình khi đó đều là những ký ức quý giá trong con đường trưởng thành của em thôi.”

Cố Văn Lan nhìn sang phía cậu, anh híp mắt, đột nhiên nở nụ cười, “Nói không sai.”

Lý Khê Vũ nhìn lại anh, “Nhưng anh vẫn phải trả hai bộ gà vàng cho em, không liên quan gì đến ký ức hết.”

Cố Văn Lan đứng lên, nói: “Anh trả 20 bộ cũng được.”

Lý Khê Vũ nhìn anh vào nhà, sau đó gào lên sau lưng anh “Ôi! Anh rể, đừng có mua mỗi gà vàng đấy, nhớ mua các loại gia cầm khác hoặc là chim cá bay nhảy gì cũng được nhé.”

Cố Văn Lan không quay đầu lại mà chỉ giơ tay lên vẫy vẫy với cậu.

Cứ thế lăn lộn đến tận 11 giờ, đúng lúc Khê Ngôn đang chuẩn bị ra ngoài giục anh đi ngủ thì anh vào phòng.

Khê Ngôn vừa trải chăn vừa nói: “Anh đừng nói chuyện với Khê Vũ nữa, mai anh còn phải đi làm đúng không?”

Cố Văn Lan ngồi ở mép giường nhìn cô.

Cô trải chăn xong bèn ngồi dậy, “Anh nhìn gì thế?”

“Chuyện trước kia của anh lúc nào rảnh anh sẽ nói cho em biết.”

“Nói cho rõ vào, là chuyện nào trước kia?” Cô cố ý hỏi.

Anh cúi mặt cười cười, “Những chuyện mà em muốn biết.”

Khê Ngôn đẩy anh, “Anh mau ngủ đi.”

Cố Văn Lan lại ôm cô vào lòng, nói: “Thật ra anh cũng…”

“Khê Ngôn à.”

Bên ngoài vang lên hai tiếng đập cửa, lúc Khê Ngôn nhìn sang thì thấy cửa đang mở, cô hoảng hốt nhảy khỏi đùi Cố Văn Lan, đúng lúc đó Chu Mộc Lan mở cửa bước vào.

Chu Mộc Lan thấy vẻ mặt cô hoảng hốt, mặt còn hơi đỏ bèn nhanh chóng lùi ra ngoài đóng cửa lại.

Khê Ngôn đuổi theo bà, “Mẹ, mẹ tìm con ạ?”

Chu Mộc Lan hơi ngại, đây là thói quen hồi trước của bà, gõ cửa hai lần rồi mở cửa ra, bây giờ cũng chưa sửa luôn được, bà yên lặng cảm khái một lát rồi đưa cho cô hai bao lì xì, “Đây là phần của hai đứa.”

Khê Ngôn không nhận lấy, “Mẹ, không cần đâu ạ.”

“Không cần cái gì mà không cần? Con cứ cầm lấy đi,” Chu Mộc Lan cứng rắn nhét cho cô, “Cầm, có lẽ không nhiều như bên kia được.”

“Nhiều như vậy làm gì ạ, cái này chỉ mang tính tượng trưng thôi.” Khê Ngôn sờ sờ, cảm thấy nó khá dày.

“Lần đầu tiên đưa hai đứa, nhiều một chút cũng không sao.” Chu Mộc Lan cười nói: “Con cũng không cần phải đau lòng thay mẹ làm gì, đây là tiền lương hồi trước con nộp lên cho mẹ đấy, tiền của con chứ của ai.”

“…Con cho tiền để mẹ tiêu, sao phải tiết kiệm làm gì?”

“Sao mà mẹ tiêu hết được?”

“Tiền lương con đưa cũng chẳng có mấy.”

“Được rồi được rồi, vào đi thôi.”

Lúc Khê Ngôn vào nhà thì Cố Văn Lan đã nằm lên giường, cô đưa cả hai bao lì xì cho anh, “Tiền mừng tuổi của ba mẹ em.”

Cố Văn Lan cầm lấy, “Của anh hết hả?”

Cô ừ một tiếng, hôm trước ở biệt thự nhà họ Cố, lì xì của bà nội và viện trưởng Cố cho anh đều đưa cho cô.

Anh bóc ra xem, “Ái chà.”

Khê Ngôn: “… Có thể dọa anh ngất xỉu không?”

Anh cười, “Cũng gần thế.”

“Vừa nãy anh muốn nói cái gì ấy nhỉ?” Cô kéo kéo chăn bông, nằm vào trong.

“Không có gì,” anh duỗi tay ôm chầm lấy cô, “Sau này nói cũng được.”

Sáng sớm hôm sau lúc Cố Văn Lan ra cửa, Khê Ngôn đứng thắt cà vạt cho anh.

Cố Văn Lan mặc áo khoác vào, thấy cô vẫn còn túm lấy cà vạt của anh không bỏ bèn dịu giọng nói: “Cô giáo Lý, anh phải đi rồi.”

Lòng bàn tay Khê Ngôn từ nút thắt cà vạt trượt xuống cuối mới buông ra, cô giương mắt nhìn anh.

Mí mắt Cố Văn Lan cụp xuống, anh cười nhạt, “Vẻ mặt này của em phạm quy quá.”

Cô nói: “Đi đi, em còn phải ngủ tiếp đã.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv