Tiểu Song cảm thấy đầu óc choáng váng, ngã khuỵch xuống đất.
Bạch Lãnh vội chạy về phía cô, khuôn mặt hắn chưa bao giờ lộ rõ vẻ hớt hãi như lúc này.
Hoàng Khải lúc này định dùng một nhát kiếm để xử lí con rắn nhưng đột nhiên người của yêu rắn phát ra thứ ánh sáng đen quỷ dị khiến cô ta đau đớn còn hơn cả cái chết mà rên rỉ.
Trước khi ả hoàn toàn hóa thành con rắn bình thường, giọng ả đứt khúc:
"Không ngờ... Ta lại ngu ngốc cắn phải người đã tạo ra luồng oán khí mạnh mẽ giúp ta tu luyện thành hình người..."
Sau khi con yêu rắn hóa thành một con rắn màu đen nhỏ mất hết tu vi, nó muốn trốn đi thì bị Hoàng Khải dùng kiếm giết chết, cuối cùng chỉ còn lại một cái xác nằm trên bãi cỏ.
Sương mù trong khu rừng cũng từ đỏ biến mất hoàn toàn, những dây leo đầy gai bám vào những thân cây to cũng biến đi mất dạng, để lại một khu rừng bình yên không chút gợn sóng.
Bạch Lãnh bế Tiểu Song lên, hắn nhìn cơ thể cô lúc này lạnh như băng, đột nhiên trái tim trở nên trống rỗng.
Tiểu Song giọng the thẻ, mồ hôi đã toát đầy người.
"Tôi sẽ chết sao?"
Nhìn biểu cảm của Bạch Lãnh lúc này, đột nhiên cô lại cảm thấy anh ta dường như rất lo lắng cho tính mạng của cô, dường như trông anh ta rất quen mắt, trước đây cô đã gặp anh ta ở đâu rồi thì phải...
Trong cơn đau, Tiểu Song dần rơi vào cơn mê man, trước khi hôn mê dường như Bạch Lãnh đã đáp lại câu trả lời của cô, nhưng cô đã không kịp nghe thấy...
Đột nhiên một tên lính trong đoàn đi săn xuất hiện, hắn ta vội vã chạy đến.
"Hãy đi theo tôi, tôi sẽ đưa mọi người về lại trại một cách nhanh nhất. Tam công chúa hiện giờ vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng, khi về trại tôi sẽ chỉ dẫn cách thức có thể cứu mạng cô ấy."
Bạch Lãnh và Hoàng Khải vẫn chưa hỏi lai lịch của người này, trước mắt chỉ đành nghe theo lời hắn chỉ dẫn để về trại.
Mà người này thật ra không ai khác chính là ma nữ đã nhập vào thân xác của một tên lính để chỉ dẫn bọn họ.
Cô biết sớm muộn gì Tiểu Song cũng sẽ phải trải qua kiếp số của cô ấy, điều này không thể tránh khỏi...
Trong trại, mùi thuốc nồng nặc bao phủ khắp nơi, hoàng thượng nhìn con gái đang hôn mê, cả người lúc lạnh như băng lúc lại nóng như lửa đốt không khỏi sốt ruột, nếu như con gái của ngài có mệnh hệ nào, đám thái y vô dụng kia nhất định sẽ bị xử tội.
Hoàng Khải không biết tự bao giờ, trong lòng cũng trở nên lo lắng cho tiểu nha đầu đang nằm trên giường bệnh, trải qua chuyến đi lần này, anh ta có chút cảm giác kì lạ với cô, nhất là khi nhìn thấy cô đang hôn mê, người bế cô lại không phải là hắn mà lại là Bạch Lãnh, nghĩ đến đây khiến hai tay hắn nắm chặt lại.
Bạch Khiêm nhìn Tiểu Song, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn tự hỏi sau đó quay sang phía Bạch Lãnh trút giận.
"Ngươi đi tìm cô ấy kiểu gì mà lại không thể bảo vệ được sự an toàn của coi ấy vậy?"
Hàn Vũ Sinh khi nhập vào thân xác Bạch Khiêm, từng biết đến Bạch Lãnh, tên này là em trai của Bạch Khiêm, từ nhỏ không được yêu thương, ba năm trước đã bị đưa sang Diệp Quốc làm con tin, vì vậy hắn luôn nhìn Bạch Lãnh với ánh mắt khinh thường.
Bạch Lãnh không trả lời, lạnh lùng lướt qua người hắn sau đó phóng lên ngựa, đi về hướng hang động bên dưới bệ đá ngày hôm qua.
Ma nữ đã nhập vào người tên lính hôm qua và nói với Bạch Lãnh rằng, muốn cứu Tiểu Song thì phải tìm đến hang động ngày hôm qua, xuống bên dưới và hái liên tâm hoa mọc ở nơi tâm tối nhất của hang động mang về mới có thể cứu được Tiểu Song, nếu sau ba ngày không tìm được thì Tiểu Song sẽ mất mạng.
Bạch Lãnh không điều tra xem lời nói kia là thật hay giả, anh ta chỉ cần biết nếu có thể anh ta nhất định không để cô phải chết.
Tiểu Song trong cơn mê man, dường như đã đi đến một nơi nào đó của nhiều năm về trước.
Một cô gái xinh đẹp đang luyện kiếm trước mắt Tiểu Song, kì lạ thay, khuôn mặt của người này lại giống y như đúc cô.
Tiểu Song nhìn phong cảnh xung quanh cảm thấy thật quen thuộc, chẳng lẻ đây là kiếp trước của cô mà ma nữ đã từng nhắc đến?
Nàng tên là Nguyệt Lan, công chúa của Minh Quốc, nghe nói ở phía bắc nước Lưu có một môn phái tu tiên, môn đồ ngày ngày tu luyện không màng thế sự, pháp lực cao thâm vì vậy nàng cũng muốn đến để thử một lần.
Nguyệt Lan cầu xin phụ vương rất lâu, cuối cùng cha nàng cũng đồng ý, thế là nàng vội giả làm một cô nương thường dân, vượt đèo lội suối, trảu qua bao nhiêu gian nan cuối cùng cũng đến được tông môn.
Sư phụ nhìn nàng, lắc đầu:
"Tiểu cô nương không có căn cơ, tương lai cho dù có tập luyện ra sao cũng không thể trở thành đại cao nhân pháp lực cao cường được."
Thế nhưng Nguyệt Lan bướng bỉnh, một mực muốn gia nhập tiên môn.
Sư phụ cũng đành bất lực cuối cùng đành nói rằng chỉ cần nàng đồng ý ở lại làm việc vặt cho bọn họ, thời gian dần trôi sẽ dạy cho nàng pháp thuật.
Nguyệt Lan vội vàng đồng ý mà không biết rằng đám tiên môn miệng nói một đằng nhưng lòng lại một nẻo, chỉ muốn lợi dụng nàng để có thêm một tay sai vặt.