Bạch Lãnh đứng phía trên, khuôn mặt lạnh như băng có hơi dãn ra, cau mày:
"Hai người vì sao lại ở bên dưới đó vậy?"
Tiểu Song như nhìn thấy được chút ánh sáng, có thể lần này cô sẽ được cứu, nét mặt mừng rỡ:
"Sao anh biết chúng tôi ở đây mà tìm tới đây vậy? Tôi và Hoàng Khải tiểu vương gia suýt chút nữa thì mất mạng rồi... Chuyện dài lắm, đưa chúng tôi lên trước rồi tính."
Bạch Lãnh không hỏi nhiều nữa, cũng may trên người anh ta có mang theo sợi dây thừng, anh ta đưa sợi dây thừng thòng xuống bệ đá nơi Tiểu Song và Hoàng Khải đang đứng.
"Cẩn thận bám vào dây thừng mà leo lên, nếu không bám chặt có khả năng sẽ bị rơi xuống hang động bên dưới."
Bạch Lãnh trầm giọng nói.
Mà Tiểu Song nghe những lời này thì càng thêm lạnh gáy... Mạng thì chỉ có một, nếu sơ sẩy thì xem như thành oan hồn vất vưởng, vì vậy nhất định phải cẩn trọng hết sức có thể.
Hoàng Khải nhìn Bạch Lãnh, hỏi:
"Những người khác đâu?"
Bạch Lãnh hai tay đang giữ chặt sợi dây để kéo Tiểu Song lên, liếc nhìn sang Hoàng Khải:
"Đều chia nhau ra tìm hai người các người."
Tiểu Song trong thế bám lấy sợi dây thừng, không nhịn được tò mò hỏi:
"Trên đường đi anh không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác sao? Yêu quái chẳng hạn?"
Bạch Lãnh bình thản đáp:
"Không nhìn thấy."
Tiểu Song nuốt một ngụm nước bọt, một dòng suy nghĩ thoáng qua đầu, chẳng lẽ đúng như lời ma nữ nói, bởi vì yêu rắn kia đã hút lấy oán hận của cô ở kiếp trước, nên lần này gặp cô ta là do duyên số hay sao?
Khi tất cả mọi người đều trở lại mặt đất, Tiểu Song vẫn còn có chút thẫn thờ, cô không ngừng suy nghĩ về những lời ma nữ nói.
Bạch Lãnh nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tiểu Song, trên mặt cô còn bị bám một chút đất cát, anh ta lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau trên má cô, biểu cảm thì vẫn không có chút biến động, nói:
"Lần sau nếu muốn đi săn thì nên chọn ngựa mà lên."
Mà câu nói này chính là chạm vào lòng tự ái của Hoàng Khải, anh ta phủi bộ y phục đã bị bám đầy đất cát, nói:
"Là ai đó không đủ sức hấp dẫn nên cô ta mới khộng chọn đi cùng, vả lại bổn quân cũng không có ý muốn đi cùng cô ta."
Lần này Tiểu Song cũng bị chạm vào lòng tự ái, cầm lấy chiếc khăn của Bạch Lãnh, đôi mắt hình viên đạn nhìn Hoàng Khải:
"Ai nói tôi muốn đi cùng anh chứ!?"
"Vậy thì đừng có suốt ngày bám lấy ta nữa!"
Tiểu Song trừng mắt:
"Anh!!"
Trong lúc cuộc chiến đang diễn ra nảy lửa, trong bóng tối một thân người đầy vẩy xuất hiện, ả ta ngắm nhìn cả ba người, phì cười:
"Tìm các người suốt cả một đêm, bây giờ lại còn xuất hiện thêm một tên nữa sao?"
Bạch Lãnh cau mày:
"Đây là con yêu quái xấu xí mà các người đã gặp sao?"
Yêu rắn nghe xong càng thêm tức giận:
"Cái gì? Ngươi dám nói ta xấu xí?"
Tiểu Song chỉ biết thở dài, Bạch Lãnh này bình thường không nói chuyện, nhưng khi hắn mở miệng thì đều chạm đến lòng tự ái của người khác a.
Yêu rắn lúc này đã hoàn toàn hóa thành một con rắn hổ mang khổng lồ, ả tấn công về phía của Bạch Lãnh đầu tiên.
Bạch Lãnh lúc này vẫn bình tĩnh đối đầu với nó.
Thanh kiếm của anh ta chạm vào lớp vảy bên ngoài của nó, nhưng dường như không quá có tác dụng bởi lớp vảy của yêu nữ này quá cứng cáp, khi chạm vào chỉ nghe tiếng 'keng' như âm thanh của hai thanh kim loại chạm vài nhau.
Hoàng Khải cũng không đứng nhìn, anh ta cũng cố gắng giao chiến với con rắn khổng lồ trước mặt, nhưng dường như cũng không hề khả quan cho lắm.
Tiểu Song không biết phải làm thế nào, cô cũng có võ, nhưng so với hai người bọn họ chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, nếu như xen vào trận chiến chỉ khiến Bạch Lãnh và Hoàng Khải gặp rắc rối.
Thế nhưng Tiểu Song chợt nhận ra điều gì đó... Bạch Lãnh võ công của anh ta lại cao cường như vậy sao? So với Hoàng Khải đã từng chinh chiến nơi sa trường thì không hề kém một chút nào...
Bạch Lãnh vốn dĩ không muốn tiết lộ bí mật của hắn cho bất kì ai biết, nhưng trong tình thế này nếu như cứ tiếp tục chiến đấu với con yêu quái này, e rằng mọi chuyện sẽ kéo dài và phát sinh ra những điều tồi tệ hơn.
Anh ta đột nhiên đứng lại, một chân lui ra phía sau, đôi mắt cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ như máu, thanh kiếm trên tay anh cũng bị bao quanh bởi một luồng khí đỏ kì lạ này.
Sau đó một nhát kiếm được phóng về phía con rắn đó khiến nó hoảng sợ, né sang một bên nhưng không may thanh kiếm đó vẫn không hề có ý định tha cho nó mà chém đứt mất phần đuôi nó ra.
Mà một màn này khiến Tiểu Song và Hoàng Khải không khỏi bất ngờ.
Nhưng đối với Hoàng Khải, hắn cảm thấy sức mạnh của tên Bạch Lãnh ban nãy, không hề mừng rỡ vì con yêu rắn kia đã bị tiêu diệt, mà chỉ cảm thấy tương lai của Diệp Quốc sẽ bị đe dọa.
Bạch Lãnh đã che dấu sức mạnh của hắn bao lâu nay, mà điều này khiến Hoàng khải bắt đầu đề phòng hơn.
Con rắn dãy dụa dưới mặt đất vô cùng đau đớn, nhìn Bạch Lãnh vô cùng oán hận nhưng không thể làm được gì.
Trong lúc quằn quại, ả ta liền nghĩ đến một màn báo thù khác vì Bạch Lãnh đã cắt đi 500 năm tu vi của ả, thay vì nhắm vào Bạch Lãnh mạnh mẽ kia, cô ta sẽ nhắm vào Tiểu Song người không có sức phòng thủ.
Tiểu Song nhìn chuyển động của yêu rắn có chút kì lạ, đột nhiên cô ta vùng dậy xông về phía cô.
Trong lúc quay đầu định chạy thì con yêu rắn đã nhanh chóng bắt lấy Tiểu Song và cắn vào cổ cô một vết cắn đỏ tươi.