Tô Du nói, vươn ngón trỏ, hơi hơi cúi người sát vào cô.
Đầu ngón tay trắng nõn chạm vào trán của cô, cảm giác mát lạnh từ da thịt truyền đến, thẩm thấu vào mỗi dây thần kinh.
Cô đột nhiên cảm thấy trước nay chưa từng thanh tỉnh, bình thản như vậy.
Chờ đến khi Tô Du lấy ngón tay ra, cô liền bừng tỉnh như vừa ở trong mộng.
"Cảm giác thế nào?"
Tô Du có chút thấp thỏm hỏi, đôi con ngươi xinh đẹp tập trung vào biểu tình trên mặt cô, sợ mình bỏ lỡ một chút.
"Cảm giác..."
Lê Sân chần chờ, như còn ở trong dư vị vừa rồi,
"Có chút kỳ quái."
Cô hơi nhăn mi lại, thần sắc không rõ.
Tô Du thấy thế, nhịn không được chà xát ngón tay, theo động tác của anh, một ánh sáng xanh biếc xuất hiện quanh đầu ngón tay anh, nhìn qua như một dải lụa trong suốt.
Lê Sân có thể từ trong vầng sáng nhàn nhạt kia cảm nhận được hơi thở điềm tĩnh, cái này không phải kỹ năng đặc biệt xuất sắc gì nhưng đối với cô mà nói nó đã là một sự hỗ trợ rất lớn.
"Không tồi."
Cô nghiêng môi cười,
"Nhưng hình như còn thiếu cái gì."
Tuy rằng đã bình tĩnh trở lại,, nhưng vẫn chưa thoải mái. Hiện tại nhìn người nào đó có bộ dáng không hề tự giác, cô cảm thấy đói bụng.
Vì thế cô kéo cổ áo Tô Du, cưỡng bách anh đối diện với mình.
"Có phải là anh đã quên cái gì hay không?"
Mắt diễm lệ như lửa hơi hơi nheo lại,hơi thở của cô cực nóng, có thể làm cho người khác bốc cháy theo cô.
Tô Du ngơ ngác, rốt cuộc cũng hợp với tình hình đỏ mặt:
"...Cái gì?"
Lê Sân ý vị thâm trường cười cười:
"Cùng tôi làm."
——————
Cửa sổ hơi mở một cánh cửa, có gió nhẹ thổi qua, lay động rèm cửa màu vàng nhạt.
Tô Lãm ở trên giường ngủ ngon lành, phát ra tiếng ngáy tinh tế , mấy ngày nay cô gái nhỏ này mệt muốn chết rồi, lông mi cong vút hạ xuống không dấu được quầng thâm nhạt.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, ngăn cách tiếng vang bên ngoài.
Mà ngoài phòng, hai thân thể chặt chẽ giao triền.
Ánh sáng vàng nhạt chiếu vào lưng Lê Sân, áo thun rộng lộ ra hơn phân nửa bả vai, làm da thịt màu mật như phủ lên một tầng ánh sáng mông lung.
Cô hơi hơi cắn môi, đôi mắt khép hờ, lộ phong tình, khiến người khác hoa mắt say mê.
Thân thể cô phập phồng trên dưới, áo thun vừa đúng lúc chặn chỗ hai người kết hợp, chỉ có bóng dáng đường cong quyến rũ của cô, phản chiếu như ẩn như hiện.
Hô hấp Tô Du có hơi dồn dập, tóc hỗn độn trên trán. Mắt hơi khép giờ phút này thoáng giơ lên, mặt hiện lên sắc thái của tình dục.
Môi cánh hoa rõ ràng vừa bị người nào đó hung hăng chà đạp qua sưng đỏ lên.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người thở dốc.
Nếu làm lớn, sợ sẽ đánh thức Tô Lãm, cho nên phải khống chế những tiếng rên rỉ sắp buột ra khỏi miệng.
Hoan ái như vậy, cũng mang đến cảm giác kích thích hoàn toàn khác nhau.
Mị thịt mềm mại mấp máy bao vây ngọc hành trong đó, mật dịch sền sệt trơn trượt chảy ra theo động tác trừu động, khiến cho khoái cảm gia tăng mãnh liệt.
Đôi tay Lê Sân chống ở trên ngực anh, phập phập phồng phồng, nụ hoa trước ngực sớm đã không chịu nổi cô đơn nhô lên, có thể thấy được rõ ràng qua quần áo hơi mỏng.
Thịt trai chật hẹp giống như một cái gông xiềng mềm dẻo, giam cầm ngọc hành ở trong đường đi, thực hiện tra tấn ngọt ngào nhất.
Ngọc hành ở trong cơ thể cô va chạm trên dưới, chạm đến nơi mẫn cảm nhất. Chợt vừa rời đi hư không, cùng với lần thứ hai tiến vào phong phú, ở trong không gian nhỏ này, tuân theo dục vọng nguyên thủy nhất.
Lê Sân hơi ngẩng cổ lên, tự nhiên ngửa ra sau.
Tô Du đỡ eo cô, từ trên đường cong kia, có thể cảm nhận đầy đủ được thân thể cô, không có một khoảng cách.
Cuối cùng, đôi tay Lê Sân khảm sâu vào bên trong chỗ tựa lưng của sô pha.
Có lẽ là quá nhiều ngày không làm, hôm nay mới nhúc nhích vài cái, thế nhưng cô liền không đứng dậy được.