Tô Du sốt suốt bốn năm ngày, Lê Sân và Tô Lãm vẫn luôn canh giữ ở bên người anh.
Lúc đầu ba người cũng chưa tính ở trong doanh trại bao lâu, hiện tại bởi vì Tô Du chưa tỉnh, chỉ có thể tạm thời chậm kế hoạch.
Tới ngày thứ sáu, nhan sắc quỷ dị trên mặt Tô Du mới chậm rãi lui xuống.
Lê Sân phát hiện đầu tiên, cô vốn không cần ngủ, mấy ngày cô gác đêm ở trong không gian này đều nghiên cứu cốt truyện, chủ yếu là nhiệm vụ quá mức mơ hồ, cô cân nhắc thời gian có hạn.
Tô Du mở mắt, Lê Sân liền nhìn qua:
"Cảm giác thế nào?"
Nhìn Tô Du khôi phục khuôn mặt như trước, Lê Sân âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Tô Du cố hết sức chỉ cổ họng mình, ý bảo mình không nói được.
Lê Sân chạy rót một cốc nước, đỡ đầu của anh lên, đưa cốc đến miệng của anh.
Dòng nước ngọt thanh làm dịu đi yết hầu khát khô khó nhịn, làm Tô Du cảm thấy thoải mái hơn nhiều, chẳng qua khi anh mở miệng, khó tránh khỏi hơi bị mất tiếng:
"Tôi đã hôn mê bao lâu rồi?"
Anh hỏi.
Lê Sân đặt cốc nước xuống:
"Bây giờ là rạng sáng thứ sáu, mấy ngày nay anh khiến Tiểu Lãm mệt muốn chết rồi, cho nên hiện tại em ấy còn đang ngủ."
Cô nói, tiếng nói ấm áp nhẹ nhàng.
Cũng đúng, đầu tiên là Lê Sân một thân đầy máu từ bên ngoài trở về, đau đớn phát tác. Chờ cô tốt hơn, Tô Du lại không thể hiểu được ngã xuống, Tô Lãm hai ngày này thừa nhận áp lực cũng không phải là nhỏ.
Tô Du xoa xoa trán đau đớn:
"Lâu như vậy... Sao?"
Anh không thể kềm chế đắm chìm ở trong thế giới ảo diệu, thần thức cũng bỗng nhiên thanh tỉnh, bỗng nhiên mơ hồ.
Thứ nhớ rõ duy nhất là xúc cảm lạnh lẽo của nước mà Lê Sân và Tô Lãm giúp mình lau thân thể.
Lại nói tiếp ——
Tô Du đột nhiên ngồi dậy,vọt vào WC.
Lê Sân không biết đột nhiên anh bị sao, chỉ đành đi theo ra bên ngoài. Anh sáu ngày đã không ăn uống, nhỡ đâu lại té xỉu ở trong WC.
Tô Du lại không muốn đi WC, anh chạy vào trong WC, vén ống tay áo lên để lộ ra cánh tay phải lõa lồ.
Cơ bắp cánh tay căng lên, nhưng làn da có chút tái nhợt, điều này khiến cho có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu màu xanh lá.
Tô Du ngơ ngẩn xoa cánh tay, sau đó nhắm hai mắt.
Cảm giác kia, anh vẫn còn chưa quên.
Làn da anh cũng không xuất hiện miệng vết thương gì, nhưng mà giọt máu thật nhỏ lại từ mỗi một lỗ chân lông tràn ra, như là mất đi trọng lực, từ mắt thường khó có thể thấy, đến hội tụ thành một giọt.
Giọt máu cuối cùng hội tụ lại thành hình cầu đường kính một centimet, lẳng lặng đọng ở trong tay anh.
Lê Sân: Σ(?д?lll) Thoạt nhìn thật trâu bò.
Mà trên tay anh lại bóng loáng
như lúc ban đầu, như là chưa từng phát sinh chuyện gì.
Giọt máu nhỏ kia như có sinh mệnh, theo anh khống chế khi thì bén nhọn, khi thì trơn nhẵn. Có khi biến thành gai nhọn thon dài, có khi lại như là lưỡi dao chủy thủ.
"Đây là... Cái gì?"
Lê Sân hoang mang nói.
Tô Du xoay người, đôi mắt mèo sáng lấp lánh.
"Dị năng của tôi."
Anh nói, búng tay một cái, viên máu hình cầu liền ngoan ngoãn phân tán thành nhiều giọt máu nhỏ, dung nhập vào cánh tay anh.
"Tuy rằng chưa thử qua, nhưng tựa hồ trừ máu của mình, còn có thể đủ để khống chế máu người khác."
Tô Du giống như một đứa bé tìm được món đồ chơi mới, lăn qua lộn lại thực nghiệm.
"Fuck."
Lê Sân nhịn không được chửi bậy.
Trách không được trong sách Tô Du nhanh như vậy đã bị người khác giết chết, thứ này nếu mà cường đại lên, chẳng phải là một giây là có thể làm cho người khác nổ tan xác mà chết.
Bị chính máu của mình giết chết, ngẫm lại không phải khiến cho người khác cảm thấy nghẹn khuất mà chết sao?!
"Trừ cái này, còn có dị năng khác."
Tô Du nhẹ nhàng bâng quơ nói.