Edit: SaladRau
Lê Sân tránh nhưng không thể tránh ra, chỉ có thể theo bước chân hắn vào trong văn phòng của hắn.
Trên đường, cô còn bớt thời giờ liếc mắt nhìn Triệu Miên một cái.
Cô ấy rũ đầu đứng ở một bên, mắt kính thật dày che khuất đi biểu tình của cô, chỉ có thể từ tay đang nắm chặt văn kiện của cô, nhìn ra cảm xúc của cô.
Nhưng cô cũng không nhìn được bao lâu, La Luân liền khép cửa lại.
"Tôi thật sự cần phải đi."
La Luân buông cô ra, Lê Sân xoa tay nói.
Kỳ thật La Luân chẳng qua là nhất thời tình thế cấp bách, theo bản năng không muốn cho cô rời đi cho nên mới mang cô theo đi vào. Bây giờ hắn không biết phải làm như thế nào cho phải.
Tuy tay Lê Sân đỏ nhưng cũng không có vết thương nghiêm trọng, nếu vì chuyện này mà bôi thuốc cho cô, cũng quá mức chuyện bé xé ra to đi.
Cho nên đối mặt với ánh mắt hoang mang khó hiểu của Lê Sân, La Luân nghẹn nửa ngày, tầm mắt dừng ở trên ly cà phê hòa tan kia.
Sau đó hắn nghe thấy giọng nói của mình:
"Có thể giúp tôi pha một ly cà phê không?"
Nói xong, hai người đều sửng sốt.
Lê Sân là không thể hiểu được, còn hắn là hận không thể bịt cái mồm này lại.
"Pha cà phê?"
Lê Sân không đoán ra trong hồ lô của hắn chứa cái gì:
"Anh gọi tôi vào, chỉ muốn tôi pha cà phê cho anh?"
Đôi mắt đẹp của cô hơi trừng lớn, hơi có chút không thể tin được. Chỉ là biểu tình như vậy, so với bộ dáng mới vừa rồi tự nhiên hơn rất nhiều.
La Luân chỉ có thể cắn răng một cái, nói:
"Ý của tôi là... Tìm người pha một ly cà phê cho em, để em nghỉ ngơi trong chốc lát, cảm ơn em vì đã đưa văn kiện cho tôi."
Miễn cưỡng giải thích rõ ràng, hắn mới âm thầm thở ra một hơi.
Tầm mắt Lê Sân từ thần sắc xấu hổ của hắn dừng trên ly cà phê hắn đang cầm trong tay, nhìn cái kia, cô liền thấy kỳ lạ:
"Cà phê hòa tan?"
Không phải cô kỳ thị, chỉ là khi cô vẫn là người bình thường, cô cũng thường xuyên dùng. Chỉ là thân phận La Luân như vậy, từ nhỏ là kim tôn ngọc quý, thế nhưng cũng sẽ thích loại như vậy sao?
Trong cốt truyện hình như ghi là loại cà phê hắn yêu thích nhất chính là Mandheling(1), trong loại này hỗn hợp vị chua cùng vị đắng nồng đậm, khác hoàn toàn với ly cà phê toàn vị đường ngọt này.
La Luân ho thật mạnh một cái.
Lê Sân nhìn thấy biểu tình không sai biệt lắm của hắn, trong lòng cũng loáng thoáng đoán ra là ai pha cho hắn rồi. Lúc này cô đang tốt tính, ném túi lên sô pha:
"Phòng trà nước ở đâu?"
Nếu hắn muốn cô pha cà phê, cô liền pha cho hắn xem. Tóm lại điểm kỹ năng mỹ thực của cô không bị thu về, cho nên không được lãng phí.
La Luân có chút kinh ngạc:
"Tôi chỉ thuận miệng nói thôi."
Lê Sân không để bụng, đi thẳng đến trước cửa:
"Nếu anh muốn tôi ngồi xuống, ít nhất phải làm cho tôi vừa lòng mới được."
Ngụ ý của cô thực rõ ràng, đương nhiên là ghét bỏ ly cà phê đã lạnh trên bàn kia.
Dứt lời, cô liền mở cửa văn phòng ra, tùy tiện bắt một người hỏi vị trí phòng trà nước.
Nước trà gian bày đủ loại kiểu dáng dụng cụ, tài liệu, chỉ là ở bên chỗ cà phê có một gói giấy cùng sữa đặc phá lệ chói mắt.
Cô đối với đồ ăn không có ý kiến, có ý kiến chính là người đã chuẩn bị cái này -- thư ký nhỏ thẹn thùng kia.
Cô kéo ngăn kéo ra, quả nhiên ở trong ngăn tủ vẫn còn hạt cà phê được bảo quản, mà dụng cụ dùng để pha cũng đầy đủ mọi thứ.
Thư ký trước vẫn tương đối có trách nhiệm.
Lê Sân nhếch mi.
Mười phút sau, cô đẩy cửa văn phòng ra.
Một cỗ mùi nồng đậm mà quen thuộc nháy mắt tràn ngập chóp mũi La Luân, từ sau khi Triệu Miên tới , hắn đã bao lâu không ngửi được hương vị thuần khiết này rồi.
Chất lỏng nâu thẫm ở trong ly màu trắng hơi nhộn nhạo, còn chưa nếm, đầu lưỡi hắn như đã nhớ lại vị nồng đậm thuần túy kia.
Lê Sân bắt được biểu tình của hắn, liền cảm thấy mình làm đúng rồi.