Edit: SaladRau
Triệu Miên tuy rằng nhát gan, có chút sợ hãi La Luân nhưng cô lại tôn kính hắn không hơn không kém, thậm chí ngưỡng mộ.
Ngăn Lê Sân lại, trừ cô tự cho là bảo vệ, còn có thêm một ít tâm tư.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy La Luân, cô liền nhất kiến chung tình* với hắn. Cô đã nghe nói tiêu chuẩn của La Luân nhưng cô cũng không để ý, cô chỉ muốn ở bên người hắn, nhìn hắn là đủ rồi.
*Vừa gặp đã yêu, yêu từ cái nhìn đầu tiên
Cô sợ biểu tình nghiêm túc của La Luân nhưng cô đối với bộ dáng nghiêm túc của hắn lại mê muội không thôi.
Như vậy cô…
“Anh ấy để quên văn kiện, tôi giúp anh ấy đưa tới đây.”
Đối mặt bộ dáng cố chấp của Triệu Miên trước mắt, Lê Sân không khỏi nghĩ nhiều, chỉ có thể nhẫn nại giải thích với cô.
Trong lòng Triệu Miên cuộn lại một nắm, rất muốn hỏi Lê Sân, văn kiện La Luân để quên chỗ nào. Nhưng bây giờ cô không có tư cách này, chỉ có thể cắn cắn môi, khuôn mặt tái nhợt nói:
“Vậy cô đưa cho tôi đi, tôi sẽ giúp cô giao cho tổng tài.”
Lê Sân cảm thấy thư ký này giằng co với cô, nói như thế nào cũng không cho đi vào. Trong lòng cô cũng hơi bốc lửa, rõ ràng là La Luân muốn gặp cô, cuối cùng lại gọi thư ký ra không cho vào, hắn đang trêu đùa cô sao?
Sắc mặt cô cũng lạnh xuống, cô vốn khí chất cao quý, khi ôn hòa làm người khác cảm thấy thân thiết nhưng một khi lạnh nhạt xuống, liền tăng thêm vài phần sắc bén.
“Tôi đã biết.”
Cô nhàn nhạt nói, từ trong túi lấy văn kiện ra, đưa cho Triệu Miên trước cửa.
Giao xong, cô liền quay người lại, sợi tóc ở không trung tạo lên một độ cong duyên dáng. Bóng dáng cô đứng thẳng cao vút , tựa một gốc cây trúc.
Triệu Miên nhìn thấy cô đi rồi, mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, cửa sau lưng Triệu Miên bỗng nhiên mở ra. Thân ảnh La Luân *vĩ ngạn tuấn đĩnh từ sau lưng Triệu Miên xuất hiện:
“Sao cô lại ở đây, Lê tiểu thư ——”
*Cao to như núi cao
Hắn nói liền ngẩng đầu, vừa lúc thấy thân ảnh Lê Sân chợt lóe qua đi vào thang máy.
“…Đâu…”
Một chữ cuối cùng rơi xuống, hắn mới kinh ngạc phát hiện,chạy lên, bắt Lê Sân từ thang máy lôi ra.
Cơ hồ là chuyện phát sinh trong nháy mắt, lúc Lê Sân chưa kịp phản ứng lại đã ngã vào trong cái ôm của hắn.
Mùi nước hoa Cologne quen thuộc trong nháy mắt bao bọc lấy cô, La Luân ôm lấy vòng eo cô, giữa mũi quanh quẩn hương thơm điềm đạm của cô.
Toàn bộ tầng lầu đều truyền đến âm thanh hút không khí, La Luân ôm lấy thân người lay động trong lòng ngực mình, mắt bích quét chung quanh một vòng, ngầm có ý tàn khốc.
Người muốn nhìn náo nhiệt lập tức cúi đầu.
Lê Sân từ hắn trong lòng ngực tránh ra, rất tức giận xoa xoa chỗ bị va vào đau:
“Anh làm gì vậy?”
Cô vẫn biết đúng mực cho nên mặc dù trong lòng tức giận, cũng đè thấp giọng nói thầm giận nói.
La Luân nhìn vệt hồng chói mắt trên da tuyết của cô, chỉ cảm thấy trong lòng ngực vắng vẻ. Hắn khụ một tiếng, che dấu rung động không nên có:
“Tại sao em lại không vào?”
Hắn nhíu mày nói.
Lê Sân buồn cười, căm giận lắc lắc tay:
“Anh còn nói, tôi tốt bụng đưa văn kiện tới cho anh. Anh lại bảo thư ký ngăn tôi ở bên ngoài, đã như vậy, hà tất gì còn gọi tôi đi lên.”
Cô cũng là vô tội nha, vốn định đưa văn kiện, lại xuất hiện người đứng trước ngăn chặn.
“Ngăn ở bên ngoài?”
La Luân hơi kinh ngạc hỏi lại, nhưng sau đó, hắn quay đầu lại nhìn liếc mắt thấy Triệu Miên cúi đầu co quắp trước văn phòng, hơi hiểu ra.
“Tôi cũng không có ý đó, hẳn là cô ấy hiểu lầm ý của tôi.”
Lê Sân nghe vậy, hồ nghi ngó hắn , lại nhìn thấy Triệu Miên ở nơi xa, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia sáng.
Cô nghĩ, cô đã biết vì sao rồi.
“Mặc kệ thế nào, văn kiện tôi đã đưa đến rồi, tôi đi trước.”
Cô không kiên nhẫn nghe hắn giải thích, trong mắt lại hàm chứa một tia ảo não, vừa vặn bị La Luân nhìn thấy.
Hắn duỗi tay cầm cổ tay trắng nõn của cô, lúc này lực đạo nhẹ đi rất nhiều:
“Đi vào cùng tôi.”