Đào Tử sinh ra vào một mùa đông khắc nghiệt, mẹ Đào Tử trên giường bệnh thèm ăn đào vì vậy đặt tên con gái là Đào Tử. Đào Tử tên thật gọi là Tô Đào, sau khi lớn lên cô không chỉ một lần cảm thấy may mắn, may mắn mẹ mình không có gả cho người họ Hoàng hoặc là họ Dương, bằng không cô sẽ kêu là Hoàng Đào (quả mơ) hoặc là Dương Đào (trái khế), đương nhiên cô lại càng cảm thấy may mắn là lúc ấy mẹ của mình không có nói muốn ăn sầu riêng, bằng không phỏng chừng tên hiện tại của cô sẽ là Tô Lưu Liên (Tô Sầu Riêng).
Quả thật bộ dáng của Đào Tử cũng giống như tên của cô, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, đôi môi nhỏ bé hồng hồng, làm cho ai ai cũng yêu mến, khi mẹ Đào Tử ôm cô xuất viện về nhà, gặp được hàng xóm láng giềng, không có ai không khen ngợi bộ dáng xinh xắn của cô, mọi người còn nói đùa về sau kêu con trai của mình đến lấy cô làm vợ. Mẹ Đào Tử biết bọn họ là đang nói giỡn, cho nên cũng theo đó cười cười, vui tươi hớn hở nói: "Được, vậy ở lễ mừng năm mới tới nhà chúng tôi đưa sính lễ đi." Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Đến đêm ba mươi, thế nhưng lại có người mang theo quà tết lôi kéo con, đến nhà Đào Tử đưa sính lễ.
Trầm Mặc Trần là tiểu tử mới tròn 2 tuổi, bị mẹ lôi lôi kéo kéo đến gặp một tiểu oa nhi theo hắn là xấu hoắc. Mà tiểu oa nhi này, không biết vì lí do gì, nhìn thấy hắn sẽ cười, không nhìn thấy liền gào cái miệng lên mà khóc. Cái này là duyên phận người lớn nói? Hắn mới không cần được không?Thật ầm ĩ!
Bình luận truyện