“Làm gì? Nên đi kiểm vé rồi….” Quả Đào nghi hoặc nhìn cậu, tuy trong lòng vẫn còn giận dỗi với mấy lời cậu vừa nói, nhưng lại không nhịn được mở miệng nói trước.
“Chờ họ xong rồi mình hẵn đi qua, anh không thích nơi đông người.” bàn tay ấm áp của Thẩm Mặc Trần nắm lấy bàn tay mềm mại của cô nhóc. Trong lòng tay mình là một cảm giác nomn mềm, sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua cửa kính sát đất sân ga, phản chiếu vào đôi mắt đen nhánh của cậu, long lanh như ánh sao trời.
“…….”Quả Đào thật sự cạn lời nhìn cậu, ngoan ngoãn ngồi xuống, gia hỏa này thật lắm chuyện cổ quái đi…..
Chờ đến khi người xếp hàng kiểm vé không còn nhiều, Thẩm Mặc Trần mới ung dung đứng dậy, kéo theo vali, từ trong ví lấy ra vé xe, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Quả Đào không chút hoang mang mà đi thẳng đến cửa soát vé.
“Tích, tích.” Hai tiêng vang lên, đã kiển vé xong.
Bọn họ chính là hai người cuối cùng lên xe.
Lúc lên xe, những người khác đã cất hành lý và ngồi yên ổn, bất quuas khi mua vé, Thẩm Mặc Trần đãmua vé đầu cho nên chỗ ngỗi của bọn họ vẫn là ở gần phía trước hơn.
Xe khởi động, lao trên đường chừng mười phút thì Thẩm Mặc Trần đã thẳng ngã đầu dựa vào vai Quả Đào ngủ ngon lành. Những sợi tóc mảnh của cậu nhẹ nhàng vấn vít lấy cổ cô, mang theo mùi vị trong trẻo lạnh lùng vốn có của hắn, hơi thở đều đều nhẹ nhàng phả vào cánh tay cô nhóc, để lại một cảm giác như có như không, đôi mi dài đậm của cậu trong lúc ngủ nhẹ run, giờ đây cậu giống như đứa bé yên tĩnh, ỷ lại người thân mình tin cậy nhất.
Quả Đào không nói nên lời mà nhìn Thẩm Mặc Trần bên cạnh mình, trong lòng nước mắt chảy như lũ, âm thầm than thở, đây mới là mục đích chính mà anh ấy muốn mình đi tỉnh chung có phải không?
Cái gia hỏa này vừa lên xe đã ngủ, nếu mình không đi cùng, anh ấy nhất định là sẽ không dựa vào người khác để ngủ đâu.