Edit: Lựu Đạn
“Khó trách được.” Thẩm Mặc Trần như bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó gật gật đầu, sau đó nhìn hắn với ánh mắt vô cùng thương hại: “Cho nên anh hẳn là chưa từng cùng cô gái khác mặc đồi đôi tình nhân đi.”
“Ô…” người phục vụ kia liền đột nhiên cảm thấy có một lưỡi dao sắc bén hưng hăng mà đâm thẳng vào ngực mình, cảm giác bi thương tột cùng.
“Cái đó….” Đào Tử có chút không đành lòng mà ngẩng đầu, một đôi mắt long lanh nước chớp chớp nhìn người phục vụ, nhỏ giọng nói: “đã chọn nhiều như vậy, em cũng không muốn gọi thêm….”
“Được.... Lập tức đến ngay.” anh phục vụ nhỏ bé cố giấu nước mắt, gật đầu với họ rồi rời đi.
một tay Thẩm Mặc Trần chống cằm, rất là nhàn nhã mà nhìn dáng vẻ hốt hoảng chạy đi của anh phục vụ kia, khóe miệng cũng nở ra một nụ cười xấu xa.
“anh làm gì mà cứ luôn bóc vảy vết thương người ta, ngày hôm qua cũng đối xử với chú tài xế như thế này.” Đào Tử cầm ly nước chanh vừa rồi phục vụ mang đến, tùy ý mà uống một ngụm nhỏ, nhìn Thẩm Mặc Trần oán trách…
Thẩm Mặc Trần nhàn nhạt hừ một cái, sau đó quay đầu nhìn Đào Tử, đôi mắt đen nhánh lấp lánh tia sáng “anh với em lớn lên có giống nhau chút nào đâu, con mắt nào của họ nhìn ra được chúng ta là anhem chứ?”
“Đại khái là nhìn em vẫn còn….. Quá nhỏ?” Đào Tử có chút xấu hổ mà nói ra hai chữ ‘quá nhỏ’, bản thân cũng nhịn không được mà run run một chút, lạnh quá…
Đôi mắt Thẩm Mặc Trần liếc mắt nhìn ngực Đào Tử một cái, sau đó gật đầu trả lời vô cùng qua loa: “Cũng đúng, nhìn qua cũng không khác gì học sinh tiểu học chưa dậy thì.”
Đào Tử ảo não mà hận không thể đem miệng mình cắn nát, ai kiêu mình không có chuyện gì lại nói nhỏlàm chi, bản thân mình giống như tượng phật bằng đất qua sông khó giữ mình còn bày đặt nhàn rỗi điđồng cảm với người khác.
Chỉ là cứng miệng không cam lòng chịu yếu thế đáp trả “Còn không phải là em học sớm một năm sao, lẽ ra bây giờ nên học lớp sáu tiểu học mới đúng, hừ, lại còn nói, anh vậy mà còn nỡ xuống tay với học sinh tiểu học, cầm thú!!!Biến thái!!!”
“Em nói cái gì??” Thẩm Mặc Trần nheo đôi mắt hẹp dài của mình, hung hăng nhìn chằm chằm Đào Tử.
“không… không có gì…” Nhận ra được bản thân nhất thời lanh mồm lanh miệng, vậy mà dám mắng Thẩm Mặc Trần, Đào Tử vội vàng dùng tay mình che lấy miệng, lại không dám tùy tiện nói thêm lời nào.
“…...” Thẩm Mặc Trần không nói gì, chỉ là đôi mắt đen âm trầm tựa biển sâu lóe lóe ánh sáng nguy hiểm nhìn chăm chăm Đào Tử, đôi môi mỏng nhạt bởi vì giận mà kéo thằng thằng đường thẳng.
Đào Tử chột dạ mà cúi đầu, ão não mà hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắt rớt xuống, quả nhiên gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cô đi theo Triệu Tuyết lâu như vậy, vậy mà lại đem lời ngoài miệng của Tiểu Tuyết thốt ra.
“Cái này… Hai phần bánh kem… Cùng… Hai ly nước… Hai vị đã chọn….”
anh phục vụ khi nãy bưng đồ ăn rất cẩn thận mà đi đến, mang bánh kem cùng đồ uống đặt trên phàn, sau đó cảm thấy bầu không khí giữa hai người vô cùng quỷ dị.