Bây giờ Từ thị vừa đi, chi thứ hai liền không còn nữ chủ nhân.
Hai người Khương Lệnh Dung Khương Lệnh Đề tuy có nha hoàn ma ma chămsóc, nhưng dù sao cũng là hạ nhân, làm sao cẩn thận bằng mẫu thân mình?Trong lòng Chu thị đúng là cực kỳ oán Từ thị, nhưng chuyện này cũng đãqua rồi, nàng lại đi so đo với mấy hài tử, không phải là tự hạ thấp bảnthân sao?
Chu thị suy nghĩ một chút, liền nói: “Ta tới xem thử.”
Khương Lệnh Uyển thuận thế nắm lấy ống tay áo Chu thị, ngửa đầu nói: “Nương, xán Xán cũng muốn đi thăm Nhị tỷ tỷ.”
Chu thị cúi đầu, nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của nữ nhi, con ngươi trong suốt, bên trong đều một mảnh thiên chân vô tà. Từ chuyện lầntrước của Từ thị, nàng có chút phòng bị với chi thứ hai, nhưng nói thếnào, hài tử chi thứ hai cũng là đường ca đường tỷ của nữ nhi. Cùng sốngdưới một mái hiên, tóm lại trốn tránh cũng không phải một biện pháp.
Chu thị mỉm cười, mặt mày ôn hòa, tay nàng nắm lấy tay nhỏ mập mạp củanữ nhi, ôn nhu nói: “Xán Xán cùng đi với nương, nhưng phải thật ngoanngoãn.”
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu: “Xán Xán biết.”
Hai mẹ con đi đến gian phòng Khương Lệnh Dung ở tây viện, ma ma nha hoàn hầu hạ nhìn thấy Chu thị lập tức hành lễ, sau đó vén màn đưa người đivào. Chu thị nắm tay nữ nhi, đi theo nha hoàn vòng qua tấm bình phong gỗ lê bảo đồ, liền thấy rèm che màu trắng thêu hoa đã được vén lên, khuônmặt nhỏ của Khương Lệnh Dung trắng bệch như tờ giấy, đang nằm trêngiường nhỏ, miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, lẩm bẩm nói mớ.
Trên trán đầy mồ hôi hột, tóc mái bằng ướt nhẹp dính vào trán.
Vây quanh giường là ba tiểu oa nhi.
Mặt một thân áo lụa xanh ngọc sắc, tiểu nam oa mày rộng mắt to chính làNhị công tử Vệ Quốc Công phủ Khương Lộc, ở giữa là một tiểu nữ oa quầnáo mềm mại màu hồng nhạt thêu hoa sen Khương Lệnh Huệ, còn bên cạnhKhương Lệnh Huệ chính là Tô Lương Thần.
Vây quanh giường còn có ít ma ma nha hoàn, đều im lặng, không dám lớn tiếng.
Mà giờ khắc này, một người ngồi bên mép giường vắt khăn đặt lên tránKhương Lệnh Dung, nàng mặc một thân áo lụa màu xanh đậm in mai lan trúc, đầu chải búi tóc mây đơn giản, chính là nữ tiên sinh của Khương LệnhDung, tên Thẩm Như Ý.
Thầm Như Ý yểu điệu tinh tế, mặt mày thanh lệ, dung mạo không phải quáxuất chúng nhưng nổi bật nhờ khí chất thanh hà, thanh tân thoát tục làmngười ta vừa nhìn liền không nhịn được cảm thán: thật giống như “Phúc có thi thư khí tự hoa.”
Thẩm Như Ý là tài nữ có tiếng ở Tấn thành, nam tử quỳ gối dưới váy nàngkhông thiếu những vương tôn quý tộc, nhưng vị Thẩm tài nữ này lại tuyênbố chung thân không gả. Bây giờ đã khoảng hai mươi mà vẫn một thân mộtmình.
Đối với Thẩm Như Ý, Chu thị rất kính trọng.
Mà có thể mời được Thẩm Như Ý đến dạy học cho Khương Lệnh Dung, Từ thị coi như thật có bản lĩnh.
Nhưng Chu thị hiểu được, mỗi mẫu thân đều hi vọng con mình có thể đi học theo tiên sinh tốt, vì mời Thẩm Như Ý, Từ thị cũng đã bỏ ra rất nhiềutâm tư.
Thẩm Như Ý thấy Chu thị đến, liền đưa khăn lau cho ma ma đứng một bên,không nhanh không chậm cúi chào Chu thị: “Như Ý tham kiến Quốc công phunhân.”
Thẩm Như Ý nhìn vị Quốc công phu nhân trước mặt, con ngươi lộ vẻ kinhdiễm, trong lòng cảm thán, Quốc công phu nhân thật đúng như lời đồn đạixinh đẹp thoát trần làm người ta không thể dời mắt.
Chu thị khách khí hỏi: “Dung nhi làm sao?”
Khương Lệnh Dung ngoan ngoãn, không giống như các hài tử khác không chịu ngồi yên một chỗ, mỗi ngày lên lớp đều rất nghiêm túc nghe giảng, khiến lòng người bớt lo không ít, rất được lòng Thẩm Như Ý. Thẩm Như Ý rấthài lòng với Khương Lệnh Dung, tất nhiên sẽ quan tâm đến nàng nhiều hơn.
Thẩm Như Ý nói: “Đại phu vừa mới xem qua, nói nàng bị phong hàn, khôngquá nghiêm trọng, uống thuốc liền khỏe, chỉ là…” Thẩm Như Ý dừng lại một chút, không biết nên nói hay không, nàng nhìn sắc mặt Chu thị một látmới nói: “Chỉ là Nhị tiểu thư hay gọi tên mẫu thân nàng.”
Từ ra đã rời khỏi Vệ Quốc Công phủ, chỉ cần còn Chu thị ở đây, kiếp nàyđừng nàng đừng hòng bước vào phủ một lần nữa. Chu thị nghe xong, khuônmặt trầm xuống, thanh âm không đổi nói: “Dung nhi vẫn còn nhỏ, bây giờmẫu thân vừa đi, vẫn cần thời gian thích ứng, qua một khoảng thời giansẽ không sao.” Nói xong liền xoay người dặn dò Nghiêm ma ma đứng bêncạnh.
Nghiêm ma ma là ma ma chuyên hầu hạ Khương Lệnh Dung, ngoại trừ Từ thị, Khương Lệnh Dung hay ỷ lại nàng ta nhất.
Chu thị nói: “Sau này phải quan tâm Nhị tiểu thư nhiều hơn.”
Bây giờ Nghiêm ma ma run như cầy sấy. Nhị tiểu thư tuy còn nhỏ, nhưngxưa nay rất ngoan, sở dĩ những người hậu hạ như bọn họ sẽ có lúc lườibiếng, nhưng hôm nay quá sơ suất mới tạo ra sự cố như vậy. Lúc nàyNghiêm ma ma tự trách không ngớt, gương mặt già nua tràn đầy xấu hổ,thanh âm rõ ràng nói: “Nô tỳ biết sai, sau này sẽ chăm sóc Nhị tiểu thưthật tốt.”
Chu thị nghe xong liền gật đầu, cũng không truy xét đến cùng.
Tuy nàng là nữ chủ nhân của Vệ Quốc Công phủ, nhưng chuyện của chi thứhai, vẫn tự do bọn họ giải quyết thì tốt hơn. Nếu như là thường ngày, Từ thị còn ở đây, chuyện xảy ra như vậy, sợ rằng Nghiêm ma ma không còncách nào ở lại trong phủ.
Khương Lệnh Huệ nhìn tỷ tỷ nàng đang mơ màng nằm trên giường nhỏ, viềnmắt nóng lên, đi đến bên cạnh Chu thị, ngửa đầu mấp máy môi: “Đại bámẫu, người cho nương trở về có được không? Huệ nhi nhớ nương.”
Giờ khắc này Khương Lệnh Huệ hai mắt hồng hồng, âm thanh oan ức, đángthương như con thỏ nhỏ làm người ta yêu mến không thôi. Nàng thấy Chuthị không nói lời nào, thì lại nắm lấy tay áo Chu thị khóc lên: “Huệ nhi nhớ nương…”
“Huệ biểu muội, đừng khóc.” Tô Lương Thần tiến lên, tỏ vẻ săn sóc, lấyra khăn tay trong ống tay áo muốn lau nước mắt cho Khương Lệnh Huệ.
Nhưng Khương Lệnh Huệ lại quá thương tâm, không muốn người khác chạm vào, nhíu mày đẩy Tô Lương Thần ra.
Tô Lương Thần gầy hơn Khương Lệnh Huệ một chút, một cái đẩy này làm nàng trực tiếp ngã xuống đất. Nghiêm ma ma đứng một bên ngẩn người, lập tứcnâng người ngồi dậy. Nghiêm ma ma rất hiểu tính tình Khương Lệnh Huệ,nhưng dù sao nàng cũng là chủ nhân, bà cũng không dám cãi lại, chỉ nhìnvề phía Tô Lương Thần ân cần hỏi: “Tô tiểu thư, té có chỗ nào bị thươngkhông?”
Tô Lương Thần chỉ là một nữ oa năm tuổi, bây giờ có lòng tốt lại bịKhương Lệnh Huệ đẩy ngã, nếu là nữ oa bình thường, sớm đã oan ức khócnấc lên. Nhưng Tô Lương Thần không khóc không nháo, ngược lại còn rất im lặng, trên khuôn mặt trắng nõn cũng không tỏ ra oan ức, chỉ quay đầu về phía Nghiêm ma ma nói: “Cảm ơn, ta không sao.”
Thẩm Như Ý nhìn, cũng không khỏi nhíu mày.
Thầm Như Ý là tài nữ học qua đủ loại thi thư, tất nhiên không thích xích mích đánh nhau. Lúc trước Tô Lương Thần thuyết phục lão thái thái chonàng theo học Thẩm Như Ý, coi như cùng làm bạn với Khương Lệnh Dung. Mấy ngày nay, lão thái thái thấy Tô Lương Thần rất ngoan ngoãn, thấy nàngcòn nhỏ đã thiên tư thông minh, hơn nữa lại rất chăm chỉ hiếu học, liềnnói với Từ thị, để cho Tô Lương Thần theo học Thẩm tiên sinh. Trước kiaThẩm Như Ý cho rằng, Khương Lệnh Dung là một tiểu nữ oa ngoan ngoãnthông tuệ, là nhân tài đáng để bồi dưỡng, nhưng bây giờ nàng mới cảmthấy Tô Lương Thần mới là một tiểu thần đồng, tuy nàng hơi gầy gò mảnhmai, nhưng trong từ trong xương cốt lại toát ra loại ngạo khí không chịu thua kém, Thẩm Như Ý nhìn thấy liền sáng mắt lên, càng ngày càng códụng tâm muốn giáo dưỡng hai tiểu nữ oa này.
Mà Tô Lương Thần thực sự rất thông minh, tuổi còn nhỏ đã biết cách giấutài, rõ ràng giỏi hơn Khương Lệnh Dung một cái đầu, nhưng mỗi lần tớithời điểm kiểm tra luôn nhường Khương Lệnh Dung làm cho nàng nổi bật hơn mình. Cứ như vậy, lại vừa làm nổi bật Khương Lệnh Dung đồng thời dù cho Từ thị có bất mãn gì chăng nữa cũng không thể gây khó dễ nàng.
Bây giờ thấy cử chỉ của Tô Lương Thần, trong lòng Thẩm Như Ý lại có thêm mấy phần hảo cảm với nàng, mà đối với Tam tiểu thư luôn được nuôngchiều kia Thẩm Như Ý thất vọng không thôi… Nhưng mà sang năm, vị Tamtiểu thư này cũng đến tuổi đi học.
Vào lúc này, Khương Lệnh Dung đang nằm trên giường nhỏ liền chậm rãi mở mắt ra, miệng nhỏ lẩm bẩm gọi: “Nương, nương…”
Thẩm Như Ý nghe thấy không khỏi đau lòng, vội vàng nắm tay nhỏ của Khương Lệnh Dung nói: “Nhị tiểu thư.”
Khương Lệnh Dung thấy Thẩm Như Ý, mới thất vọng kêu một tiếng: “Thẩm tiên sinh.”
Khương Lệnh Dung giương mắt, thấy Chu thị và Khương Lệnh Uyển cũng ởđây, đôi mắt dịu dàng của tiểu nữ oa bỗng nhiên lành lạnh, nàng hơi rũmắt, gắt gao cắn môi. Một lúc sau mới ngoan ngoãn nhìn về phía Chu thị,mở miệng gọi: “Đại bá mẫu.”
Chu thị là người thông tuệ, dù Khương Lệnh Dung giỏi che dấu cỡ nào,nhưng tuổi nàng còn nhỏ, cũng không thể giấu được mắt Chu thị. Vừa rồitrong mắt Khương Lệnh Dung ngoan ngoãn hiểu chuyện này, rõ ràng tồn tạioán hận với nàng. Đã như vậy... Chu thị thầm nghĩ: Khương Lệnh Dungchắc chắn biết lí do vì sao Từ thị rời đi.
Chu thị nắm tay nhỏ nữ nhi, sau đó quay về phía Thẩm Như Ý nói: “Thẩmtiên sinh cực khổ rồi. Sắc trời cũng không còn sớm, ta sẽ phái người đưa tiên sinh trở về. Còn Dung nhi, ta sẽ gọi người chăm sóc, nếu có gì sơsuất, một người đều đừng mong có thể ở lại Vệ Quốc Công phủ.”.
Quốc công phu nhân xưa nay ôn hòa bỗng trở nên nghiêm khắc, hạ nhân trong lòng nơm nớp lo sợ, nghiêm túc cẩn thận lắng nghe.
Bàn giao xong mọi chuyện, Chu thị liếc nhìn Tô Lương Thần đứng bên cạnh nói: “Lương Thần cũng nên sớm trở về.”
Tô Lương Thần tuổi còn nhỏ, nàng nhìn Chu thị, khóe miệng cong lên, mỉmcười nói: “Lương Thần muốn ở lại bồi Dung biểu tỷ một chút, không thểtiễn cô cùng Uyển biểu muội.”
Cử chỉ hào phóng tự nhiên, Khương Lệnh Huệ còn kém xa.
Chu thị ý thức được —— mai sau trong phủ người làm nàng bất an nhất,không phải là Khương Lệnh Huệ xưa nay đối nghịch với nữ nhi, mà là haingười Khương Lệnh Dung dịu dàng cùng Tô Lương Thần ngoan ngoãn.
Nghĩ như vậy, Chu thị không khỏi hoảng hốt.
Nàng muốn giáo dưỡng nữ nhi trở nên đơn thuần thiện lương một chút, chỉcần thoải mái sống an ổn qua ngày là được. Nhưng dù nàng cùng Quốc cônggia ngày ngày bảo vệ nữ nhi, sợ rằng cũng không bảo vệ tốt mãi được. Nói đến cùng, là nữ nhi nên học cách bảo vệ chính mình.
Ra sân, Chu thị ôm Khương Lệnh Uyển lên.
Khương Lệnh Uyển từ đầu tới đuôi đều rất ngoan ngoãn, không nói một câu, nhưng mẫu thân nàng lo lắng, nàng vẫn cảm giác được. Tay nhỏ nàng ômlấy cổ mẫu thân, mãi đến khi ra khỏi tây viện nàng mới mở miệng nói:“Nương, sau này Xán Xán sẽ ngoan, không để nương lo lắng.”
Nữ nhi ngoan như thế, Chu thị thật hài lòng.
Chu thị cong môi mỉm cười, sau đó liền nói: “Nhưng Xán Xán phải nhớ,phải biết cảnh giác người khác, không được dễ dàng tin tưởng bất kì ai.”
Khương Lệnh Uyển giả vờ hiểu như không hiểu, một khuôn mặt ngây thơ nói: “Xán Xán tin tưởng cha mẹ nhất, ca ca cùng Tứ tỷ tỷ, còn có Tông biểuca.”
Chu thị cười cười, thầm nghĩ: Nữ nhi còn nhỏ, e rằng sau này còn phải dạy thêm nhiều lắm.
·
Buổi tối, âm thanh “kẹt kẹt kẹt kẹt” trên giường gỗ hoa lê dần dần nhỏđi, phía trong màn giường, Chu thị thở hồng hộc nằm trong lồng ngực phuquân nhà mình, mặt cười ửng đỏ, nói với Khương Bách Nghiêu chuyện củachi thứ hai.
Khương Bách Nghiêu nghiêm túc cẩn thận lắng nghe, nắm tay thê tử đưa lên mép hôn một cái, nói: “Nàng đúng là một lần rắn cắn mười năm sợ dâythừng, những hài tử kia mới bao nhiêu lớn?”
Chu thị bất mãn nhéo một cái, làm Khương Bách Nghiêu rên lên một tiếng,nàng nói: “Chàng phải tin tưởng trực giác của thiếp thân…” Nói xong Chuthị thở dài: “Bất luận thế nào thiếp cũng sẽ không để người nào làm tổnthương Xán Xán, nữ nhi quá mức đơn thuần lương thiện, sau này sẽ khôngchịu được khổ cực, vì thế Quốc Công gia không nên sủng Xán Xán quá mức.Bây giờ Xán Xán mới bốn tuổi, chúng ta dạy vẫn còn kịp.”
Khương Bách Nghiêu cười cười, ánh mắt nhu tình nhìn kiều thê nói: “Không sủng Xán Xán? Nàng làm được?”
Lời nói vừa dứt, Chu thị yếu ớt nhíu mày, trong lòng phát sầu —— nữ nhi bảo bối này của nàng, làm sao nàng có thể không sủng?
Chu thị không muốn nhắc lại, liền nói: “Lần sau Quốc Công gia cố gắngtìm Nhị đệ nói chuyện. Hắn cũng là một người cha, phải tự biết quản giáo hài tử của mình. Hôm nay Dung nhi sinh bệnh, người làm cha như hắnngược lại thật tốt, chỉ lo phong lưu khoái hoạt bên ngoài, về không kịplại để người ngoài như Thẩm tiên sinh quan tâm giúp.”
Tuy nàng không thích Từ thị, nhưng chuyện nào ra chuyện đó.
Khương Bách Nghiêu rất biết nghe lời, hôn mặt thê tử một cái, nói:“Được, ngày mai ta tìm hắn nói một chút…” Sau đó đôi mắt hắn sâu thẳm,một lần nữa đem thân thể Chu thị che kín bên dưới.
Tất nhiên lại một phen mây mưa gió thổi, phù dung trướng ấm.
·
Bên này Thái tử sau khi hồi cung, khuôn mặt nhỏ tuấn lãng vẫn chưa hết nhăn lại.
Mãi khi đi đến lối đường mòn của Khôn Hòa cung, bước chân không nhịnđược dừng lại, khuôn mặt xoắn xuýt quay về phía tiểu thái giám nói: “Lớn lên xinh đẹp như vậy, tại sao lại là nam hài tử?”
Tiểu thái giám đi theo sau Thái tử tên là Nguyên Mậu, con mắt rất to,rất cơ linh, thêm nữa cái miệng rất ngọt, tất nhiên liền chiếm được niềm vui của Thái tử, vì thế trở thành người hầu hạ thân cận của hắn. Nguyên Mậu nhớ tới tiểu nam oa còn xinh hơn cả nữ oa kia, cảm thấy có chútthổn thức, thầm nghĩ: Nhỏ tuổi đã xinh đẹp đáng yêu như thế, lớn lên tất nhiên cũng rất hồng nhan họa thủy a, hơn nữa họa thủy này còn là mộtnam tử.
Cho nên mới nói, sinh ra quá tốt đi.
Nhớ tới hành động hôm nay của Thái tử, Nguyên Mậu không nhịn được mà reo ca trong lòng, một lúc sau mới nói: “Thái tử nói đúng.”
Hắn nói cái gì cũng đúng, thật là không thú vị!
Thái tử lười tranh luận cùng Nguyên Mậu, chỉ thở phì phò tiến vào KhônHòa cung. Vừa bước vào cửa điện, hắn liền nhìn thấy người ngồi trên ghếchủ vị mặc một bộ cung trang lộng lẫy quý giá, trên đầu nữ tử đội phượng quan xinh đẹp, khuôn mặt hắn mới lộ ra vài phần trẻ con.
Hắn tiến lên định hành lễ, bỗng nhìn thấy một tiểu nữ oa mặc một thân váy ao xanh nhạt ngồi bên cạnh mẫu hậu của mình.
Nhìn thân hình chắc khoảng tầm năm, sáu tuổi.
Nhưng nhìn cách ăn mặc này, Thái tử biết đây không phải là vị hoàng muội nào trong cung, sợ rằng đây chính là tiểu cô nương của Hầu phủ nào đó.Thái tử đi lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của tiểu nữ oa, mặt sợ đến mứctrắng bệch cả đi, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, dùng tay chỉ vàonàng, nói: “Ngươi ngươi ngươi… tại sao ngươi lại ở trong cung?”
Vị tiểu nữ oa váy áo xanh lam này, rõ ràng là người ở mã trường kia…
Hoàng hậu nhìn hành động của nhi tử, rất là kinh ngạc, nhìn về phía Thái tử hỏi: “Vân nhi gặp qua Tranh nhi rồi sao?”
Giờ phút này, tiểu nữ oa ngồi bên cạnh hoàng hậu không phải ai khác mà chính là trưởng nữ Trung Dũng Hầu phủ —— Tiết Tranh.
Đôi mắt to Tiết Tranh nhìn Thái tử kỳ quái trước mặt, sau đó nhìn vềphía Hoàng hậu nở nụ cười, nói thẳng: “Hoàng hậu nương nương, Tranh nhichưa từng gặp Thái tử.”
Nhưng mà…
Tiết Tranh kỳ quái nhíu mày.
Hình như Thái tử lại nhận thức nàng? Hơn nữa hành động kia… Dung mạo của nàng rất đáng sợ sao?
Hôm nay Tiết Tranh đi theo mẫu thân vào cung bồi Thái hậu, tình cờ gặpHoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương thấy nàng thì có chút yêuthích, cho nên mang nàng đến Khôn Hòa cung chơi đùa. Hôm nay tiến cung,một người không yêu thích trang phục như Tiết Tranh hiếm khi mặc mộtthân quần áo tinh xảo mềm mại thế này, ngay cả hai búi tóc cũng óng ánhchâu hoa, giữa trán có đeo một dây minh châu, quả nhiên chính là trangphục của các tiểu quý nữ thế gia. Hơn nữa khuôn mặt nhỏ của nàng lại rất tinh xảo, đôi mắt long lanh nước, linh khí bức người, khó trách làmHoàng hậu nương nương dưới gối chỉ có một đứa con trai lại yêu thíchnàng như vậy.
Nhưng mà Tiết Tranh rất không thích bộ trang phục này.
Bởi vì nó không tiện lợi.
Tay nhỏ Tiết Tranh theo thói quen sờ về phía hông của nàng, không sờđược cây cung nhỏ chưa từng rời người kia, không khỏi nhíu mày.
—— Tiến cung không chỉ cần mặc những bộ váy phiền phức, búi tóc cũng phiền phức, ngay cả cung nhỏ cũng không thể mang theo.
Tiết Tranh bĩu môi, thầm nghĩ: Nương nói trong cung có mấy con chim nhỏrất đẹp, nhưng lúc nãy nàng trèo lên mấy cái cây, ngay cả một tổ chimcũng không tìm được.
Thái tử bị dọa sợ rồi, con mắt trừng to, nuốt nước miếng một cái, sững sờ không lên tiếng.
Lúc này Hoàng hậu mới nói: “Đúng rồi, Tranh nhi còn có một đệ đệ sinh đôi, tên...tên là gì nhỉ?”
“Tiết Vanh.” Tiết Tranh nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Hoàng hậu nươngnương, lần tới khi người nhìn thấy đệ đệ thần nữ, nhất định Hoàng hậunương nương sẽ rất yêu thích. Trong nhà thần nữ, không ai không thíchVanh nhi.”
Tiết Tranh rất yêu thương che chở vị đệ đệ này.
Hoàng hậu cũng sớm nghe nói Trung dũng Hầu phủ sinh một đôi long phượngthai rất xinh đẹp, bây giờ nàng thấy Tiết Tranh, không nhịn được thanthở: Tướng mạo thật đẹp. Hơn nữa Tiết Tranh còn nhỏ, cử chỉ tự nhiên hào phóng, không giống như những tiểu nữ oa khác, vừa nhìn thấy Hoàng hậunàng liền căng thẳng nói không ra lời, chứ đừng nói giống như Tiết Tranh thoải mái nói chuyện với nàng.
Đúng là diệu kì, diệu kì a.
Sắc mặt thái tử hòa hoãn lại, vị vừa gặp ở mã tràng kia, rõ ràng là Tiết Vanh đệ đệ Tiết Tranh, cũng không phải cùng chung một người. Hắn thởphào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn Tiết Tranh, lúc này mới phát hiện hìnhnhư nàng cao hơn Tiết Vanh một chút, khuôn mặt cũng không béo ị như Tiết Vanh, đúng là vóc người bình thường của một tiểu cô nương.
Thì ra là long phượng thai, cho nên hình dáng mới giống nhau như vậy…
Nhưng mà bây giờ trong lòng Thái tử đã tồn tại bóng đen, mặc dù biếtTiết Vanh cùng Tiết Tranh là hai người khác nhau, nhưng nhìn khuôn mặtnày, hắn cũng cảm thấy không thoải mái, liền kéo kéo ống tay áo Hoànghậu, bất mãn nói: “Mẫu hậu, nhi thần không thích nàng… Nhi thần cóchuyện muốn nói với người, người để nàng đi ra trước.”
Tiểu nữ oa đáng yêu như thế, làm sao có thể không thích?
Hoàng hậu tỏ vẻ kinh ngạc. Con trai nàng đơn thuần thiện lương, tuy rằng thường ngày có chút bá đạo nhưng đối xử với các hoàng tỷ muội trongcung rất tốt. Tuổi còn nhỏ, liền biết rằng nam hài tử không thể bắt nạtnữ hài tử, tại sao lần đầu nhìn thấy Tiết Tranh liền căm ghét như vậy?
Mà lời này lại rất hợp ý Tiết Tranh.
Tiết Tranh giả vờ ngoan ngoãn, khuôn mặt trắng nõn bưng ý cười thảnnhiên, quay về phía Hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nương nương, nếu Thái tựđiện hạ có chuyện, vậy thần nữ không nên quấy rầy Hoàng hậu nương nươngcùng Thái tử điện hạ rồi, thần nữ đi tìm mẫu thân.”
Ngoan ngoãn như vậy, Hoàng hậu càng nhìn càng thích. Nhưng thấy lông mày nhi tử nhíu lại, nàng cũng không thể hảo hảo lưu lại người, chỉ nắm tay nhỏ Tiết Tranh, nhiệt tình nói: “Lần tới tiến cung, Bổn cung sẽ tiếpđón ngươi thật tốt…” Nói xong liền sờ khuôn mặt nhỏ tinh xảo của TiếtTranh, sau đó nhìn về cung tỳ đứng một bên nói: “Ngươi mang Tiết cônương đến chỗ Thái hậu.”
Cung tỳ tuân lệnh dẫn Tiết Tranh đi ra cửa điện.
Lúc này Thái tử mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông tròn ngồi bên cạnh hoàng hậu.
Hoàng hậu tự mình rót cho nhi tử một chén nước, lại lấy khăn tay lau mồhôi trên trán nhi tử, nói: “Nhìn con này, đầu đầy mồ hôi, nghe nói Vânnhi đi mã tràng tìm Vinh thế tử?”
Thái tử gật đầu, con mắt sáng lấp lánh: “Nhi thần tỷ thí đua ngựa cùng đường ca.”
Hoàng hậu cười cười: “Vẫn là Vân nhi thắng?”
Nghe lời Hoàng hậu, Thái tử rũ mắt, ủ rũ lắc đầu nói lầm bầm: “Nhi thầnthua. Đường ca cưỡi ngựa rất lợi hại, nhi thần cần phải luyện tập nhiềuhơn, có điều lần tới nhất định nhi thần sẽ thắng.”
Vừa nghe thấy chữ “thua”, tay lau mồ hôi cho Thái tửu dừng lại một chút, mày liễu như nhiễm thêm một tầng băng sương, nói: “Tiểu tử Lục Tông kia dám thắng con?”
Thái tử nhận ra có gì không đúng, lo lắng Hoàng hậu làm gì bất lợi vớiLục Tông, vội nói: “Mẫu hậu, lần tỷ thí đầu tiên đường ca bại dưới taynhi thần nhưng nhi thần biết là hắn cố ý thua, nên lần tỷ thí thứ hailiền bắt hắn dùng thực lực thực sự của mình. Mẫu hậu… người không đượctrách tội đường ca.”
Hoàng hậu nghe xong ngẩn người, biết nhi tử của nàng tâm tư đơn thuần,liền xoa đầu xong nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn nói: “Vân nhi nói gì vậy?Làm sao mẫu thân lại trách tội hắn.”
Thái tử có chút không yên lòng, trừng mắt nhìn: “Vậy… mẫu hậu đừng suy nghĩ những chuyện đó.”
Hoàng hậu gật đầu, cầm một chén sứ khắc hoa sen đưa cho Thái tử nói: “Mẫu hậu sẽ không quản, con uống chút nước đi.”
Lần này Thái tử yên tâm, sau khi uống nước xong, mới cười sang sảng nóivới hoàng hậu: “Hôm Thái phó giao bài tập, nhi tử còn chưa làm xong. Mẫu hậu, nhỉ tử về làm bài tập.”
Nhi tử chịu cố gắng, Hoàng hậu rất vui mừng, tay đẹp xoa xoa đầu nhỏThái tử, ôn hòa nói: “Đi đi. Trở về mẫu hậu sai người mang đồ ăn ngonđến cho con, đừng để bị đói.”
“Dạ.” Thái tử gật đầu, lúc này mới rời khỏi Khôn Hòa cung.
Tháo tử vùa rời đi, nụ cười trên mặt Hoàng hậu dần thu lại. Nàng lẳnglặng nhìn mấy chén trà trên bàn, sau đó quay sang nói với cung tỳ tâmphúc: “Có mấy chuyện bổn cung muốn ngươi đi làm…”
·
Nửa tháng sau khi cùng Lục Tông đi đến mã tràng, Khương Lệnh Uyển nhậnđược tin tức, hôm qua Lục Tông không cẩn thận ngã ngựa, từ trên lưngngựa ngã xuống, bị gãy chân, hiện nay đang nằm tĩnh dưỡng.
Theo lý thuyết tiểu thiếu niên mười tuổi cưỡi ngựa bị ngã là chuyện bình thường, nhưng Khương Lệnh Uyển từng thấy Lục Tông cưỡi ngựa, hơn nữatính tình Lục Tông trầm ổn, ngựa cưỡi là ngựa chuyên môn tự hắn chămsóc, chỉ nhận thức một chủ nhân, đang yên đang lành sao lại bị ngã?
Chuyện này có chút kì lạ.
Khương Lệnh Uyển vội vàng đi tìm Chu thị, ồn ào muốn đi Vinh Vương phủ thăm Lục Tông.
Chu thị thực có chút buồn bực.
Nhiệt tình của nữ nhi đối với Lục Tông ngày qua ngày không những khônggiảm xuống, trái lại lúc nào cũng treo bên miệng, thực sự rất thânthiết, đã qua một thời gian, ngay cả Dụ nhi là ca ca cũng có chút ganhtị. Lại nói ngọc bội kia, nàng tưởng nữ nhi chơi chán, hôm qua lúc tắmcho nữ nhi liền tiện tay muốn tháo ra, nhưng nữ nhi lại coi đó là bảobối, làm gì chịu cho nàng?
Có điều ——
Chu thị thầm nghĩ: Bây giờ Lục Tông bị ngã ngựa, không biết có nghiêmtọng lắm không, nữ nhi lại thân thiết với hắn, lúc này đi thăm cũng làđiều nên làm.
Chu thị không những đồng ý mà còn tự tay chuẩn bị dược liệu chăm sócthân thể, để Đào ma ma đi cùng nữ nhi. Tuy nói những thứ này ở Vinhvương phủ không thiếu, nhưng đây là tâm ý, cái gì cần biểu thị thì nênbiểu thị.
Thời gian này Vinh Vương phủ cùng Vệ Quốc công phủ qua lại thân thiết,hạ nhân Vinh Vương phủ cũng đều là những người có mắt, hôm nay thấyKhương Lục tiểu thư tất nhiên khách khí, vội vàng cúi đầu đưa vị tiểuthư kim tôn ngọc quý này đến sân phòng Thế tử.
Lục Tông không thích bị người khác quấy rầy, lần này chân bị gãy, liềnnằm trên giường nhỏ dưỡng thương, trong phòng một người hầu hạ cũngkhông có.
Khương Lệnh Uyển để Đào ma ma chờ bên ngoài, chân ngắn tự mình chạy vào trong.
Nàng đi vào, nhìn thấy Lục Tông đang ngồi trên giường nhỏ đọc sách, viền mắt nóng lên, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, tinh tế đánh giá một phen.
Trên mặt Lục Tông có chút trầy da.
Khương Lệnh Uyển âm thanh mềm mại nhu nhu hỏi: “Tông biểu ca, chân huynh khá hơn chưa?”
Tiểu bánh bao quan tâm mình như vậy, mặt mày Lục Tông nhu hòa hơn chút,nói: “Không có chuyện gì, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi.” Thấy bên người tiểu bánh bao không có ai, Lục Tông nhíu mày hỏi: “Ma ma bên cạnh muộiđâu?”
Khương Lệnh Uyển nhíu mày nói: “Muội biết Tông biểu ca không thích nhiều người nên để Đào ma ma chờ bên ngoài.” Khương Lệnh Uyển càng nghĩ càngđau lòng, còn có chút tự trách. Rõ ràng nàng đã sống lại lần nữa, nhưngkiếp trước nàng không quá chú ý tới Lục Tông, tự nhiên sẽ không biết Lục Tông bị ngã… Nếu nàng quan tâm tới hắn một chút chuyện này cũng sẽkhông xảy ra.
Lục Tông thấy tiểu bánh bao trắng trẻo mập mạp cắn môi, lại nhéo nhéokhuôn mặt nhỏ của nàng, nói lại một lần nữa: “Huynh không sao.”
—— Thực sự hắn không có chuyện gì.
Khương Lệnh Uyển không tin, nàng biết Lục Tông là người giỏi chịu đau,phảng phất như thể có người lấy dao cắt thịt của hắn thì hắn cũng khôngnhíu mày dù chỉ một chút. Tay nàng xốc chăn Lục Tông lên nhìn, phát hiện chân trái của hắn được một tấm ván giữ cố định, chắc hẳn là chân này bị gãy.
Tuy kiếp trước chân Lục Tông không có vấn đề gì nhưng lúc này nàng vẫncó chút lo lắng, không biết chân Lục Tông có thể chữa khỏi hoàn toànkhông…
Nếu không tốt lên…
Khương Lệnh Uyển không dám nghĩ tiếp nữa.
Nàng không nói lời nào, Lục Tông lại là một cái hũ nút, gian phòng lạicàng thêm yên tĩnh không âm thanh. Khương Lệnh Uyển nhìn về cái chân bịgãy, lại nhìn Lục Tông đang xem binh thư, liền uốn cong eo, lưu loát cởi giày nhỏ, chân nhỏ không chút do dự trèo lên giường Lục Tông.
Tay cầm binh thư của Lục Tông dừng lại một chút, mặt đầy kinh ngạc nhìn tiểu mập mạp.
Khương Lệnh Uyển cong môi cười nói: “Xán Xán cùng Tông biểu ca đọcsách,sẽ không quấy rầy Tông biểu ca…” Nàng nhìn binh thư, lại nghĩ đếnchuyện lần trước, vội vàng bổ sung: “Hôm nay Xán Xán không ăn bánhngọt.”
Không chờ Lục Tông mở miệng, Khương Lệnh Uyển tự mình nhấc chăn ngồi lên người Lục Tông, cẩn thận không đụng vào chân hắn, mà thân thể nho nhỏcủa tiểu oa nhi ngồi trong ngực hắn, mắt to long lanh, lẳng lặng cùnghắn đọc sách.
Lục Tông ôm tiểu bánh bao trong lồng ngực, ngửi thấy mùi sữa nhàn nhạtcùng mùi bánh ngọt hòa quyện vào nhau, hắn không khỏi cong môi, cũngkhông nói lời nào, yên lặng mở sách ra đọc.
Hai khắc chung sau*. (*khoảng ba mươi phút)
Nàng xác thực giữ lời, ngồi yên, không làm phiền hắn.
Chỉ là…
Lục Tông cúi đầu nhìn xuống, thấy tiểu bánh bao trong ngực đã nhắm mắt,nghiêng đầu, tay nhỏ nắm chặt vạt áo của hắn, nàng không chỉ ngủ say như chết mà khóe miệng cũng bắt đầu chảy nước miếng.
Lục Tông thật bất đắc dĩ, liền đặt quyển binh thư trong tay xuống, cầm lấy khăn tay muốn lau nước miếng cho nàng.
Đang lúc này, Vinh vương bước vào.
Vinh Vương nhìn tiểu Xán Xán nằm trong lồng ngực nhi tử, dáng nhỏ có chút ngây thơ đáng yêu, ngủ cũng tương đối đáng yêu.
Lục Tông mặt mày lành lạnh, kêu một tiếng “Cha.”
Vinh Vương vuốt cằm coi như đáp lại, hất áo ngồi sang một bên giường,nhìn tiểu bánh bao đang ngủ say sưa trong ngực nhi tử, không khỏi trêughẹo nói: “Xán Xán thật yêu thích con, vừa thấy con liền chạy theo ngayphía sau. Cha nhìn, giống như con đang nuôi vợ từ bé.”
Lục Tông nghe xong cũng không hé răng.
Vinh Vương không nói giỡn nữa, thu lại nụ cười, nhìn khuôn mặt tuấn túcủa nhi tử, thở dài một cái, nói: “Chuyện lần này, oan ức con…”
Lục Tông chậm rãi rũ mắt, tay đang cầm khăn. Hắn nhẹ nhàng lau đi nướcmiếng trên mặt tiểu bánh bao, thanh âm lạnh nhạt nói: “ Không có gì đáng ngại…”