Rèm hoa màu xanh biếc trên xe ngựa yên tĩnh.
Đầu nhỏ của Khương Lệnh Uyển nghiêng nghiêng, kết hai búi tóc nụ hoa,thấy tiết Vanh đi từ trong mã tràng ra, gương mặt rũ xuống như tiểu tứcphụ, môi hồng mím chặt, không nói lời nào, cũng không còn dáng vẻ hoạtbát khả ái như ngày thường.
Nàng biết tuy Tiết Vanh còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn để ý những thứ này.
Có điều lúc nãy Thái tử xem hắn như tiểu nữ oa, kỳ thực cũng không trách được người ta… Ai kêu Vanh biểu ca này của nàng sinh ra lại trông nhưmột nữ oa tinh xảo, nếu không thì người lúc nãy bị bắt nạt chính lànàng.
Nghĩ tới đây, Khương Lệnh Uyển liền theo bản năng sờ gương mặt mập mạp của mình.
Tuy nàng còn nhỏ tuổi, Thái tử cũng chỉ là một tiểu thiếu niên, khôngcần lưu ý những thứ này, nhưng nàng cũng không muốn tùy tiện bị người ta hôn a.
Khương Lệnh Uyển quay lại nhìn Lục Tông, trong lòng lầm bầm: Tiểu phuquân của nàng còn không hôn qua nàng đây. Chỉ là lúc nãy lời nói củaThái tử đối với Lục Tông quả thực tràn đầy khiêu khích, cũng không biếtngày sau có thể hay không lại hồ đồ như vậy. Vậy sau này gặp Thái tử,nàng chỉ cần để ý tránh xa là được. Nàng không trêu nổi, lại không trốnthoát được sao?
“Vanh biểu ca, ăn bánh.” Khương Lệnh Uyển nặn nặn cánh tay mập mạp củaTiết Vanh, lại lấy một khối bánh đậu xanh từ trong túi giấy đưa đến bênmiệng Tiết Vanh.
Nếu là thường ngày, tiểu biểu muội tự tay đút bánh ngọt cho hắn ăn, nhất định Tiết Vanh vui mừng không ngớt.
Nhưng lúc này lông mày nhỏ của hắn nhíu lại, rũ mắt, mi mắt như hai cáiquạt tinh xảo che khuất đôi mắt, không thấy thèm ăn chút nào, Tiết Vanhkhẽ lắc đầu.
Aiz….
Khương Lệnh Uyển hết cách, tiểu lông mày cũng nhăn lại, đôi mắt đen láychuyển động, trong lòng nghĩ cách làm cho Tiết Vanh vui vẻ hơn.
Hai tay Tiết Vanh quấn quýt đặt trước ngực, vẻ mặt có chút bất an, sauđó hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn Khương Lệnh Uyển, đôi mắt to trong suốt nhìn khuôn mặt nhỏ mập mạp đáng yêu của tiểu biểu muội, thấp thỏm bấtan nhỏ giọng hỏi: “Xán Xán, muội...muội còn yêu thích huynh sao?”
Khương Lệnh Uyển lẳng lặng nhìn Tiết Vanh.
Thấy đôi mắt to của hắn long lanh nước, vẻ mặt oan ức, như thể chỉ cầnnàng nói một câu không thích, một khắc sau hắn liền khóc lên vậy. Khương lệnh Uyển lập tức cong môi cười cười, theo thói quen nặn nặn gương mặtmập mạp của Tiết Vanh, âm thanh vừa giòn vừa ngọt: “Xán Xán tất nhiênyêu thích Vanh biểu ca, Vanh biểu ca đáng yêu nhất.”
Nàng biết trong lòng Tiết Vanh khó chịu, cần có người an ủi hắn. Thái tử sau khi bắt nạt người xong, biết được Tiết Vanh là một nam oa, sợ đếnmức khuôn mặt trắng bệch, sau đó ảo não trở về cung. Mà Tiết Vanh cũnglà vẻ mặt ngây ngốc, đáng thương vô cùng. Có điều làm nàng cảm thấy giật mình chính là —— tiểu mít ướt Tiết Vanh lúc này lại không khóc.
Khương Lệnh Uyển nghĩ: Nếu như người kia không phải Thái tử, Tranh biểutỷ của nàng biết đệ đệ mình bị bắt nạt, chắc chắn sẽ đem người quật ngãxuống đất mà đánh một trận, sau đó xách tới trước mặt Tiết Vanh nhậnlỗi.
Nhưng người kia lại là Thái tử a… Ai dám động?
Nghe được thanh âm mềm mại của tiểu biểu muội, tâm tình Tiết Vanh liềnthấy dễ chịu hơn một chút, hắn biết tiểu biểu muội thích hắn nhất.
Có điều…
Tiết Vanh nhíu mày lại, giờ kẻ đáng ghét nhất trong lòng hắn, đã từ Chu Quý Hành biến thành Thái tử.
Tiết Vanh nghĩ đến liền không nhịn được tức giận quyệt miệng, mắt tonhìn tiểu biểu muội cười khanh khách, mặt mày nhất thời giãn ra. Trênđời này chỉ có đáng yêu như tiểu biểu muội mới khiến người ta yêu thíchnhất. Tiết Vanh nhìn một chút, lại lộ ra sắc mặt phiền muộn, đưa tay chỉ chỉ khuôn mặt mình, vừa do dự vừa chờ mong nói: “Vậy...Xán Xán hôn tamột cái.”
Di?
Khương Lệnh Uyển ngẩn người.
Khuôn mặt nhỏ của Tiết Vanh nộn nộn, trắng nõn, mềm mại như thể chỉ cầnbấm nhẹ một cái là có thể chảy nước, thực khiến người ta không nhịn được muốn hôn một cái. Mỗi lần đến ngày lễ tết, một đại gia đình thân thích, nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt của Tiết Vanh, mỗi người đều thích đi tớihôn hôn nắn nắn. Khương Lệnh Uyển cũng có khuôn mặt bánh bao mật mạp,tất nhiên cũng có người muốn hôn muốn nắn mặt nàng, nhưng nàng còn nhỏđã không cho người khác chạm loạn, nếu không sẽ khóc nháo, Chu thị cũnghiểu được tính tình nữ nhi mình, tất nhiên rất che chở cho nàng.
Kiếp trước nàng không sinh được hài tử, ban đầu cũng không thèm để ý,nhưng sau đó mỗi lần nhìn những đứa bé bụ bẫm đáng yêu cực kỳ kia, trong lòng liền cảm thấy mất mát, ví dụ như nàng chán ghét Khương Lệnh Huệ,nhưng mấy hài tử của Khương Lệnh Huệ lại hoạt bát đáng yêu, được chămsóc rất tốt. Trọng sinh lại một lần nữa, đối với tiểu nam oa đáng yêunhư Tiết Vanh, chính là hoàn toàn không chống đỡ được. Không nói đếnviệc sau này lớn lên, nàng coi Tiết Vanh như tỷ muội tốt, hiện nay TiếtVanh chỉ là một tiểu nam oa năm tuổi a, hôn nhẹ một cái đương nhiênkhông có vấn đề gì…
Khương Lệnh Uyển muốn đi tới hôn một cái, nhưng nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên thoáng giương mắt nhìn Lục Tông một chút.
Lúc này ánh mắt Lục Tông quạnh quẽ, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
Khương Lệnh Uyển rũ mi mắt, nghĩ thầm: Nàng hôn mặt Tiết Vanh, Lục Tông sẽ không vui sao?
Tuy kiếp trước Lục Tông là phu quân nàng, nhưng lúc này cũng chỉ là tiểu oa nhi, mà nàng ở trước mặt phu quân mình hôn tiểu nam oa khác, nàng có chút chột dạ.... Có điều Khương Lệnh Uyển chỉ là hơi chột dạ một chút,sau một khắc liền sảng khoái hôn một cái lên mặt Tiết Vanh, hôn xong vui sướng xoa xoa Tiết Vanh, nói: “Vanh biểu ca đáp ứng Xán Xán, không chophép không vui, có được hay không?”
Được tiểu biểu muội hôn.
Tay nhỏ của Tiết Vanh vuốt gò má, cong môi cười khúc khích, lộ ra hàmrăng trắng như tuyết, sau đó ngốc nghếch gật gật đầu: “Ân.”
Hắn xoa xoa mặt mình, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lục Tông, nhướng mày, vẻ mặt cực kì đắc ý.
Nhìn Tiết Vanh cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, Khương Lệnh Uyển thở phào nhẹ nhõm. Nàng hơi dịch thân thể mập mạp của mình nhìn bên ngoài xengựa một chút, vừa vặn nhìn thấy ở ven đường có một sạp hàng bán đườngnhân*, nhất thời hai mắt sáng lấp lánh. Trở thành tiểu nãi oa bốn tuổi,dường như tâm tính đều dần dần bị ảnh hưởng, lúc này nhìn những đườngnhân hình dáng khác nhau sống động đẹp đẽ, Khương lệnh Uyển không kiềmchế nổi, vội quay về phía Chu thị hét lên: “Nương, Xán Xán muốn đườngnhân.”
*đường nhân: kẹo đường được thổi thành nhiều hình dáng khác nhau, thường là các con vật hoặc những đồ vật đơn giản.
Chu thị cong môi, nữ nhi thật là người tinh mắt, từ xa đã thấy sạp hàngđường nhân. Xưa nay nàng rất yêu thương nữ nhi, tất nhiên liền gật đầunói: “Để nương gọi Đào ma ma xuống mua cho con.”
Nhưng Khương Lệnh uyển lắc lắc đầu nhỏ, bi bô nói: “Không muốn, Xán Xán muốn tự chọn.”
Chu thị cau mày, có chút do dự.
Lúc này, Lục Tông vốn im hơi lặng tiếng ngồi một bên không nói giờ lại mở miệng: “Dì, để Tông nhi bồi biểu muội đi xuống mua.”
Chu thị nhìn Lục Tông mặt mày sáng sủa trước mặt, trong lòng sớm đã coiLục Tông như người nhà, đối với hắn ngàn vạn lần yên tâm, không có baonhiêu do dự liền mỉm cười nói: “Vậy cũng được.”
Đôi mắt Khương lệnh Uyển trợn trừng lên,kinh ngạc nhìn Lục Tông, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ tình nguyện tự đề cử mình.
Xe ngựa xa hoa chậm rãi dừng lại ven đường.
Lục Tông xuống xe ngựa, sau đó liền ôm tiểu bánh bao mập mạp xuống.Tiểu bánh bao xưa nay dính người, vừa xuống đất liền ôm cánh tay hắnkhông buông. Lục Tông cúi đầu nhìn nhìn, có chút bất đắc dĩ, rồi nhẹnhàng nắm chặt tay nhỏ mềm mại không xương, dẫn nàng đến sạp đường nhânđối diện.
Quán chủ sạp đường nhân là một nam tử cao gầy hơn bốn mươi tuổi, mặc một thân xiêm y cổ tròn hơi cũ kĩ màu xám, lịch sự văn nhã, vừa nhìn liềnbiết là người thành thật. Quán chủ đang cúi đầu làm đường nhân, ngheđược tiếng vang liền ngẩng đầu, nhìn thấy một tiểu thiếu niên nắm taymột tiểu nữ oa đi tới, ánh mắt không khỏi sáng lên, trong lòng than thầm một tiếng, sau đó mới hoàn hồn hướng tiểu nữ oa ngọc tuyết đáng yêunói: “Tiểu cô nương muốn đường nhân hình gì?”
Đôi mắt to của Khương Lệnh Uyển chuyển động, nghĩ tới dáng vẻ trên lưngngựa của Lục Tông, ngẩng khuôn mặt nhỏ mềm mại ngọt ngào nói: “Cháu muốn đại mã.”
Quán chủ nghe âm thanh mềm mại của nữ oa, cảm thấy tâm can đều mềm đi,gật đầu nói: “Được, vậy thúc làm đại mã cho cháu.” Nói rồi lại cầm lấyđường nhân hình con bướm vừa mới làm xong ở bên cạnh, đưa cho KhươngLệnh Uyển, nói, “Đây xem như là quà tặng cho cháu, ăn trước đi, đại mãsẽ làm xong nhanh thôi.”
Thì ra lớn lên đáng yêu liền được ăn đường nhân miễn phí sao?
Khương Lệnh Uyển vui vẻ, còn nhỏ tuổi nhưng âm thanh thật nghiêm trangnói “Cám ơn thúc thúc.” Sau đó liền tươi cười hớn hở vươn tay nhỏ mậpmạp ra nhận đường nhân trong tay quán chủ, vừa cầm lấy liền không nhịnđược ăn ngay. Nàng vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh bướm, vị đường ngọt dịuhòa tan ở đầu lưỡi, khiến tâm tình con người đều trở nên tốt hơn.
Khương Lệnh Uyển vui vẻ híp mắt, lúc này mới đem đường nhân giơ lên trước mặt Lục Tông, nói: “Tông biểu ca muốn ăn không?”
Lục Tông thấy bộ dạng thèm ăn của tiểu mập mạp, lắc đầu nói: “Muội ăn đi.”
“Ân.” Khương Lệnh Uyển cúi đầu, tiếp tục ăn đường nhân.
Đường nhân rất nhanh chỉ còn một nửa, đường nhân hình con ngựa cũng đãlàm xong. Lục Tông tiếp nhận đường nhân, trả tiền, Khương Lệnh Uyểnngước đầu đưa tay đón, lại phát hiện Lục Tông đem đường nhân nâng lêncao, dường như không có ý định đưa cho nàng.
Khương lệnh Uyển chớp chớp mắt to, lên tiếng gọi: “Tông biểu ca?”
Tại sao hắn không cho nàng?
Lục Tông lẳng lặng nhìn tiểu bánh bao mập mạp trắng nõn trước mặt, đôimắt nhu hòa, sau thoáng cúi người, nhìn đôi mắt to đen lay láy của tiểubánh bao, chỉ chỉ đường nhân trong tay mình, nhàn nhạt mở miệng: “Muốnkhông?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu “Ân” một tiếng: “Xán Xán muốn.”
Sau một khắc liền thấy Lục Tông dùng ngón trỏ thon dài trắng nõn của hắn nhẹ nhàng đâm đâm lên gò má.
Ân?
Khương Lệnh Uyển ngẩn người, đôi mắt đột nhiên trợn to, một lúc lâu sau mới hiểu ý Lục Tông.
Kỳ thật nàng biết, Lục Tông bên ngoài tính tình lạnh nhạt, thực chấttrong nội tâm lúc này chẳng khác thiếu niên mười tuổi là bao. Hơn nữacũng có lúc Lục Tông rất thích bắt nạt người, kiếp trước hai người bọnhọ sau khi thành thân, dần dần trở nên quen thuộc, Lục Tông liền khôngcòn che giấu tính tình chút nào, câu “Muốn không?” lúc này khiến nàngđột nhiên nghĩ đến một số chuyện khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Lệnh Uyển đỏ bừng bừng, lúc này rũ mắt e thẹn,cũng không nhìn ra có gì khác thường, chỉ cảm thấy mập mạp đáng yêu,khiến người ta muốn đi tới cắn một miếng lên khuôn mặt mập mạp ngây thơkia.
Nàng cong cong môi, phu quân nhà mình thì cần gì phải do dự, đôi tayliền nâng gương mặt tuấn tú của Lục Tông, “Bẹp” hôn một cái ở trên mátrái của Lục Tông. Đến lúc nàng muốn buông tay để lấy đường nhân trongtay Lục Tông, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, con ngươi hơi động, sau đóchu miệng nhỏ, vững vàng che môi Lục Tông.
Miệng nhỏ mềm mại thơm lại mềm, có lẽ là do vừa ăn đường nhân xong, lúc này còn có chút dính.
Lục Tông ngẩn người, mới thấy tiểu mập mạp đã hôn xong, lúc này dễ dàngbắt lấy đường nhân trong tay hắn, cúi đầu ăn như không có chuyện gì xảyra, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn thêm một chút.
Gương mặt tuấn tú non nớt của Lục Tông có chút không tự nhiên, ho nhẹmột tiếng, sau đó mới làm một mặt hờ hững cúi người nâng mông nhỏ củatiểu mập mạp, ôm người hướng về xe ngựa dừng ở ven đường.
Sau khi Chu thị đưa Tiết Vanh về Trung Dũng Hầu phủ, liền dẫn nữ nhi trở về phủ. Vậy mà vừa mới hồi phủ, liền có nha hoàn bẩm báo: “Phu nhân,Nhị tiểu thư vừa mới té xỉu.”
Chu thị biết từ lúc Từ thị bị hưu, Khương Nhị Gia không bị ai ràng buộc, suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng, ngay cả nữ nhi cùng nhi tử nhỏ tuổicũng không quan tâm. Chu thị nghe xong thì nhíu mày, nói: “Đang yên đang lành, như thế nào lại té xỉu?”
Nha hoàn kia đáp: “Là nữ tiên sinh dạy học phát hiện, sáng nay thân thểNhị tiểu thư không thoải mái nhưng không nói gì, lúc sau không chịu được nữa liền hôn mê bất tỉnh. Thời điểm nữ tiên sinh phát hiện Nhị tiểu thư không ổn, toàn thân Nhị tiểu thư nóng vô cùng, cả người mơ mơ màngmàng, lúc này đang nằm trên giường nhỏ, khóc lóc nói muốn mẫu thân.”
Nhị tiểu thư Khương Lệnh Dung là tiểu thư lớn tuổi nhất trong các tiểuthư, cũng là người ngoan ngoãn nhất trong phủ, còn nhỏ tuổi đã có một bộ dáng thục nữ, tính tình nhã nhặn lịch sự, không giống như mẫu thân nàng Từ thị, cũng không giống Khương Nhị Gia, là hài tử không khiến ngườikhác lo lắng.
Nàng vốn tưởng rằng Từ thị vừa đi, người khóc lóc huyên náo lợi hại nhất phải là Khương Lệnh Huệ, không ngời lại là Khương Lệnh Dung này xảy rachuyện trước.