Ngô Gia Kiều Thê

Chương 186: Quận chúa quả thật đã quên tại hạ



Kim Kết cùng Sơn Trà thức thời cùng nhau lui ra.



Trong phòng chỉ còn lại đôi tiểu phu thê.



Lục Tông giơ tay nặn nặn má thê tử, lại cưng chiều đem người ôm lấy, nhìn nốt muỗi đốt hồng hồng trêи cổ nàng, hỏi: “Còn ngứa sao? Có muốn hay không ta giúp nàng gãi gãi?”



Nhớ lại tối hôm qua hai người từ trêи cây xuống tới, quay về phòng tắm rửa xong, nàng mệt mỏi ỷ ôi ở trong ngực của hắn, nhíu lại lông mày, miệng nhỏ lẩm bẩm nỉ non: “Ngứa, Lục Tông, chàng thay ta gãi gãi.”



Lúc đó âm thanh của nàng vừa mềm nhũn lại làm nũng kéo dài, dáng vẻ yếu ớt đó, đừng nói là giúp nàng gãi ngứa, coi như muốn đem trái tim đào ra đưa cho nàng, hắn đều sẽ không do dự.



Quả thật là không hổ câu nói kia: Ôn nhu hương, mộ anh hùng.



Khương Lệnh Uyển bĩu môi, nói: “Không thể gãi. Kim Kết vừa giúp ta bôi thuốc mỡ đó, hơn nữa… nếu để lại sẹo thì làm sao bây giờ?”



Nàng từ nhỏ được nuông chiều yếu ớt, thường ngày thích chưng diện nhất, có lẽ là do hương thơm trêи người nàng, đúng là rất hay dụ muỗi.



Nhưng vì không muốn có sẹo, nàng mỗi lần bị muỗi cắn, đều nhịn xuống không đi gãi. Mùi vị đó a, nàng cũng không muốn lại cảm thụ.



Lục Tông nghe xong sủng nịnh cười cười. Chỉ là một nốt muỗi, nơi nào sẽ lưu sẹo?



Lục Tông đem người ôm chặt chút, sượt sượt, cắn vành tai trắng như ngọc của nàng, mờ ám nói: “Kỳ thực, chuyện như tối hôm qua, chúng ta sau này có thể thử nghiệm thêm.”



Thử cái gì mà thử a!



Khương Lệnh Uyển lỗ tai đỏ muốn nhỏ máu.



Tối hôm qua Lục Tông quá quá đáng, lúc đó nàng sợ ngã xuống, lại sợ bị người phát hiện, chỉ có thể gắt gao cắn môi không dám phát ra tiếng, vậy mà nàng càng nhịn Lục Tông lại càng thêm càn rỡ.



Chỉ là, không thể không thừa nhận, xác thực… cũng có một phen tư vị đặc biệt.



Khương Lệnh Uyển đưa hai tay che mặt, xấu hổ giận dỗi nói: “Mới không muốn.”



Lục Tông hôn một cái trêи mu bàn tay nhỏ trắng nõn, lại thân mật xoa xoa đầu của nàng.



Hắn nói: “Hôm nay Tĩnh Ninh Hầu đến đây, ta ra ngoài trước xem một chút.”



Lục Tông không yên lòng, lại dặn thêm một câu, “… Dùng hết đồ ăn sáng lại đi xem nhi tử.”



“… Ân.” Khương Lệnh Uyển bé ngoan đáp lại.



Đợi nghe tiếng bước chân Lục Tông đi xa rồi, mới đưa tay xuống, nhìn chính mình trong gương.



Thấy nàng hai gò má ửng đỏ, giữa hai lông mày có một luồng quyến rũ tư thái, nhìn liền thấy chính là một bộ dáng dấp tối hôm qua mới vừa làm xong chuyện xấu.



Cũng may Kim Kết cùng Sơn Trà không có suy nghĩ nhiều, nếu như bị hai người các nàng nhìn ra, nàng nơi nào còn có thân là chủ nhân uy nghiêm?



Khương Lệnh Uyển nghĩ tới hai người, liền lại lần nữa cân nhắc việc hôn nhân của các nàng.



Chờ Kim Kết cùng Sơn Trà tiến vào, nàng liền hỏi ý tứ hai người.



Kim Kết da mặt mỏng, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên, vùi thấp đầu nói: “Nô tỳ không muốn gả ra ngoài, nô tỳ muốn cả đời hầu hạ phu nhân.”



Sơn Trà thì thật sự không biết thu liễm, chớp chớp mắt to nói: “Nô tỳ cũng vậy. Nếu thật phải gả, phu nhân liền ở trong phủ tìm một người cho nô tỳ là được…”



Nói tới đây lại đúng là có chút thẹn thùng, âm thanh nhỏ hơn một chút, đạo, “Khí lực lớn, có thể làm việc, nếu như dung mạo có thể đoan chính một chút, vậy liền tốt rồi.”



Đi theo một chủ nhân xem người chỉ xem mặt, Sơn Trà tự nhiên cũng gần đèn thì rạng gần mực thì đen, muốn tìm một người dung mạo phải tuấn tú chút.



Còn có, làm phu quân, có thể làm việc mới là đỉnh đỉnh trọng yếu.



Khương Lệnh Uyển gật đầu, nói: “Hai người các ngươi, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi. Này muốn tuyển ai, trong lòng các ngươi nếu như đã có dự định, vậy nhất định không được thẹn thùng, chỉ cần cùng ta nói, ta sẽ thay các ngươi quyết định.



Đồ cưới của hai người, từ trước khi gả tới Vinh vương phủ ta đã chuẩn bị kỹ càng, đến lúc đó chắc chắn để cho các ngươi mặt mày rạng rỡ xuất giá.”



Khương Lệnh Uyển hiểu Sơn Trà là người không giấu được tâm tư, chuyện gì đều sẽ cùng nàng nói, chỉ là Kim Kết có chút hướng nội.



Nàng trong ngày thường cũng có lưu ý, cũng biết Đỗ Ngôn có lẽ đối với Kim Kết có cảm tình, nhưng nàng còn phải xác nhận lại một chút, mới có thể đi hỏi ý tứ cô nương người ta a.



Nếu như là thật tuyển Đỗ Ngôn, Khương Lệnh Uyển cũng là rất hài lòng.







Tối hôm qua Dung Lâm một đêm chưa ngủ, hôm nay mới quyết định đến bái phỏng.



Vinh Vương bệnh nặng mới khỏi, hôm qua không thể đi Tĩnh Ninh Hầu phủ chúc thọ cho Dung lão gia tử, Dung Lâm cái này sắp thành con rể, tới thăm nhạc phụ tương lai, cũng là hợp tình hợp lí.



Lục Bảo Thiền vốn là không muốn gặp Dung Lâm. Nhưng ai biết lại quá không đúng lúc, nàng mới vừa đến muốn tìm cha, liền thấy Dung Lâm ngồi ở trong sân, đang bồi Vinh Vương nói chuyện.



Hai người vừa nói vừa cười, phảng phất như đã quen biết từ rất lâu.



Lục Bảo Thiền bước chân dừng lại, nhìn gò má tuấn mỹ của người kia, có chút không muốn bước tới.



Có điều còn chưa kịp lùi lại, Vinh Vương ngẩng đầu nhìn thấy Lục Bảo Thiền, liền vẫy vẫy tay gọi nàng.



Lục Bảo Thiền không có cách nào, nhìn chính mình cha một mặt tiều tụy, chỉ có thể bé ngoan bước đến.



Dung Lâm thấy tiểu cô nương đối với mình hờ hững, liền biết hôm qua thật sự là bất cẩn rồi.



Hắn một lòng muốn ở trước mặt của nàng lưu lại một cái ấn tượng tốt, nhưng đến cùng vẫn là quá nóng ruột, mất đi trầm ổn của thường ngày.



Bây giờ, sợ là đã bị ghét bỏ.



Vinh Vương là người rõ ràng, biết Dung Lâm là thật tâm muốn kết hôn với nữ nhi. Bây giờ nhi tử một lòng oán giận ông, có thể nhìn nữ nhi suôn sẻ lập gia đình, với ông mà nói, coi như là một việc đáng mừng, ông cũng có thể yên tâm.



Lại nói thêm mấy câu, Vinh Vương liền nói muốn đi vào phòng nghỉ ngơi. Lục Bảo Thiền vội tự mình đỡ Vinh Vương, từ từ đi vào trong.



Vinh Vương vỗ vỗ tay nàng, đạo: “Thiền nhi, Dung Lâm đứa nhỏ này, đúng là cái hữu tâm. Hôm nay cha muốn giữ hắn lại dùng cơm, con trước tiên dẫn hắn đi dạo một vòng viện tử lý đi.”



Dung Lâm đứng đợi ở bên ngoài phòng, vừa nghe lời Vinh Vương nói, nhất thời mặt mày mỉm cười, sống lưng cũng ưỡn đến thẳng tắp.



Anh vợ mặt lạnh chuyên phá chuyện tốt cũng không sao, chỉ cần nhạc phụ là người hiểu lí lẽ liền tốt rồi.



Lục Bảo Thiền có chút không tình nguyện, nhỏ giọng thầm thì nói: “Này e là… có hơi không hợp lễ nghi?”



Vinh Vương lại nói: “Thiền nhi, còn hai tháng con liền muốn xuất giá. Dung Lâm này cả ta cùng ca ca con đều thấy được, nhưng trọng yếu nhất, vẫn là con phải vừa ý. Con biết không?”



Lục Bảo Thiền là người chỉ cần chỉ điểm một chút liền thông suốt, biết ý tứ của cha, liền gật đầu.



Nàng đỡ Vinh Vương ngồi xuống, chậm rãi đi ra gian ngoài, nhìn nam tử mặc một bộ cẩm bào xanh ngọc sắc, áo mũ chỉnh tề.



Nàng không lên tiếng, chỉ trực tiếp đi thẳng tới sân.



Dung Lâm tâm trạng bất đắc dĩ, mỉm cười theo đuôi.



Đi tới tiền viện, Dung Lâm thấy Lục Bảo Thiền không nói một lời, giống như chỉ vì hoàn thành chuyện Vinh Vương bàn giao, qua loa cùng hắn đi dạo một chút.



Lại đi thêm một đoạn đường, Lục Bảo Thiền cảm thấy chính mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ cha giao phó, mới hướng về phía Dung Lâm mở miệng nói: “Ta còn có chút việc, Hầu gia nếu thấy thích viện tử này, liền ở chung quanh tiếp tục dạo đi. Vương phủ quy củ không nhiều như vậy, Hầu gia tùy tiện là được.”



Dung Lâm thấy nàng muốn chạy, khẽ mỉm cười, thật là ủy khuất nói: “Thì ra Quận chúa, quả thực đã quên tại hạ.”



Lục Bảo Thiền nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao to tuấn tú trước mặt, lẩm bẩm nói: “Hầu gia lời này… Là có ý gì?”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv