Ngô Gia Kiều Thê

Chương 185: Ta thích ăn.




Sau khi hồi phủ, Khương Lệnh Uyển mới biết tiểu cô tử cùng Tĩnh Ninh Hầu người ta vậy mà đã lén lút gặp mặt.



Hôm nay ở Tĩnh Ninh Hầu phủ, Khương Lệnh Uyển cũng là lần đầu tiên tận mắt thấy vị Tĩnh Ninh Hầu này.



Không thể không nói, Tĩnh Ninh Hầu xác thực dung mạo tuấn tú hiếm có, khí chất lại bất phàm. Mà Dung lão gia tử, cũng là một lão nhân hiền lành hiểu lí lẽ, ngày sau Bảo Thiền gả đi, cũng sẽ không chịu ủy khuất.



Khương Lệnh Uyển bận tâm tiểu cô tử việc hôn nhân, tâm tư lần này, cùng với lo lắng cho việc hôn nhân của khuê nữ có lẽ không có gì khác biệt.



Lại nói, mỗi lần nhìn ba tên tiểu gia hỏa trắng mập, giống nhau như đúc kia, Khương Lệnh Uyển liền ngóng trông lần tới có thể sinh cho Lục Tông một cái tiểu áo bông khuê nữ.



Có điều sinh con quá thống khổ, không chỉ là nàng có chút sợ, Lục Tông cũng có phần tâm thần không yên, gần đây khi cùng phòng đều cẩn thận tránh, muốn đợi thêm mấy năm mới lại để nàng sinh lần thứ hai.



Mà Lục Bảo Thiền tâm tình xưa nay đều viết ở trêи mặt. Hôm nay Khương Lệnh Uyển thấy nàng một bộ sắc mặt không tốt lắm, lo lắng liệu có phải là Tĩnh Ninh Hầu Dung Lâm bắt nạt nàng, liền mới cố ý hỏi một chút.



Nam nhân a, nhìn qua ngoan ngoãn biết điều, đến lúc gặp được tiểu cô nương mình thích, từng người từng người đều lộ ra bản tính.



Thí dụ như Lục Tông!



Lục Bảo Thiền hai tay đặt trêи đùi ngoan ngoãn ngồi ở tú đôn, trêи người vẫn mặc y phục hôm nay đi Tĩnh Ninh Hầu phủ làm khách.



Nàng nhấc mắt nhìn Khương Lệnh Uyển, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo vô cùng đẹp đẽ, lắc lắc đầu nói: “Chuyện cũng không có gì, muội mới vừa gặp phải Tĩnh Ninh Hầu, ca ca liền xuất hiện.”



Lục Bảo Thiền mím môi dừng một chút, nghĩ nam nhân có vẻ quy củ lễ độ hôm nay, kỳ thực nhìn qua còn rất trẻ, chỉ là ——



Lục Bảo Thiền tiếp tục nói: “Muội cảm thấy Tĩnh Ninh Hầu này, có chút tùy tiện.”



Nàng đối với tẩu tẩu có gì nói nấy, tất nhiên là đem lời trong lòng của mình đều cùng nàng nói rồi.



Tùy tiện.



Khương Lệnh Uyển cũng là sững sờ.



Không nên a, Tĩnh Ninh Hầu hiền lành lịch sự, cử chỉ khéo léo, tại sao lại biến thành tùy tiện?



Có điều cẩn thận nghĩ lại, đại để là hai người thời gian chung đụng không nhiều, Bảo Thiền đối với người ta còn vô ý.



Tiểu cô nương gia mà, đụng người mình thích, cũng sẽ không đi để ý có tùy tiện hay không tùy tiện, nhưng nếu là chưa động tâm, chủ cần có nhất cử nhất động hơi khác người một chút, đã làm nàng cảm thấy không ổn.



Nghĩ đến Dung Lâm này, sau này còn phải chịu nhiều oan ức đây.



Lục Bảo Thiền thấy tẩu tẩu vẻ mặt đăm chiêu, liền cười dài nói: “Tẩu tẩu không cần lo lắng, kỳ thực Tĩnh Ninh Hầu so với muội tưởng tượng thực sự tốt hơn nhiều. Gả ai mà không gả a, ngược lại có ca ca ở đây, muội gả qua, người ta khẳng định cũng không dám bắt muội.”



Nàng việc hôn nhân vốn là biến đổi bất ngờ, bây giờ thật vất vả định ra ôn thỏa, sao có thể nói không gả liền không gả?



Khương Lệnh Uyển thấy tiểu cô tử tâm thái tốt như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm.







Chu Lâm Lang ở Tĩnh Ninh Hầu phủ nghẹn một bụng tức giận, chờ trở về Lương vương phủ, gương mặt bình tĩnh lại hàm băng sương, nhìn đến đám hạ nhân đều nơm nớp lo sợ, cũng không dám thở lớn tiếng.



Đi tới hoa viên, Chu Lâm Lang nhìn thấy Cố Lan một bộ phi sắc nhu quần, đang cùng Lục Xu thưởng hoa. Hai người vừa nói vừa cười, đúng là cực kỳ giống một đôi cô tẩu ở chung hòa hợp.



*cô tẩu: chị dâu em chồng.



Chu Lâm Lang hai tay trong tay áo nắm chặt lại, nghĩ tới hôm nay ở Tĩnh Ninh Hầu phủ, Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền cũng giống như vậy, hoàn toàn không đem nàng đặt vào trong mắt.



Nàng ta mím môi đi tới, thời điểm ngang qua chậu hoa, ống tay áo rộng lớn phất qua, “oành” một tiếng, kéo theo cả chậu hoa lớn một đường ngã xuống đất. Nhất thời đã kinh động Cố Lan cùng Lục Xu một bên.



Hai người sợ đến hoa dung thất sắc.



Lục Xu mở miệng trước, nhìn Chu Lâm Lang nói: “Tẩu tẩu, đây chính là lục mẫu đơn biểu tỷ dốc lòng chăm sóc hồi lâu, đến tháng sau liền muốn nở hoa!”



Lục mẫu đơn là giống cúc cực quý giá.



Lục Xu là khuê nữ bảo bối trêи đầu quả tim của Lương vương phi, mà Lục Lễ người ca ca này đối với nàng cũng rất thương yêu.



Vị tiểu Quận chúa này ở Lương vương phủ, ai đều không đắc tội được.



Ngoại trừ Chu Lâm Lang.



Chu Lâm Lang tính tình kiêu ngạo, không làm được mấy chuyện như đi lấy lòng Lục Xu, mỗi lần nhìn Cố Lan đi theo sau ʍôиɠ Lục Xu một hai nịnh nọt, còn có chút xem thường Cố Lan.



Cố Lan cả người mảnh mai, âm thanh cũng là trước sau như một yếu ớt mềm mại, nói: “Chỉ là một chậu hoa mà thôi, không quan trọng.”



Lục Xu đã sớm không ưa vị tẩu tẩu Chu Lâm Lang này, nàng biết rõ, Cố Lan quý giá nhất chính là bồn lục mẫu đơn kia, đó là quà cố ý chăm sóc để tặng ca ca nàng.



Lục Xu vào lúc này không tha thứ nói: “Không được, tẩu tẩu phải xin lỗi người ta.”



Chu Lâm Lang nghe xong, chợt cảm thấy buồn cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía Cố Lan, loan môi nói: “Ngươi muốn ta xin lỗi?”



Cố Lan hấp hấp môi, sau mới biết vâng lời nói: “Thϊế͙p͙ thân không dám.”



Đã sớm định đến đầu tháng ba, Lục Lễ sẽ chính thức nạp Cố Lan làm thϊế͙p͙, cũng coi như là hợp tâm ý Lương vương phi.



Cố Lan này cùng Lục Lễ mờ ám qua lại cũng không phải mới ngày một ngày hai, nhân lúc có thời cơ, Lương vương phi chủ động nhắc tới chuyện nạp thϊế͙p͙, Chu Lâm Lang thân làm chính thê, tự nhiên không thể không đáp ứng.



Dù sao nàng bây giờ trong bụng không có hi vọng gì, Lương vương phủ còn đang chờ Lục Lễ khai chi tán diệp đây.



Mà Lục Lễ, từ lúc xảy ra chuyện Chu Mãn Nguyệt, đối với thê tử Chu Lâm Lang này, xem như là triệt để thất vọng.



Lương Thế tử ngày xưa giữ mình trong sạch, bây giờ cũng trở thành một công tử bột ăn chơi phong lưu phóng đãng. Tất cả những thứ này, Lục Xu làm muội muội đều nhìn ở trong mắt.



Trước đây nàng vẫn nghe nói đến danh tiếng Chu Lâm Lang, hai người cũng là từ nhỏ có quen biết, cảm thấy Chu Lâm Lang có thể gả cho ca ca, thật sự là trời đất tạo thành một đôi.



Nhưng đến hôm nay, Chu Lâm Lang lại biến thành cái dáng vẻ như vậy, làm hại ca ca của nàng đều thay đổi tính tình, còn thường thường bị cha mắng.



Lục Xu nâng khuôn mặt nhỏ, đàng hoàng trịnh trọng, nói: “Hôm nay tẩu tẩu nhất định phải xin lỗi, nếu không ta liền đi nói cho nương cùng ca ca, để cho bọn họ tới đây phân xử.”



Nhìn dáng vẻ này của Lục Xu xem, bênh vực Cố Lan chặt chẽ đến như vậy.



Cố Lan này lại là cái thứ gì, chẳng qua chỉ là thϊế͙p͙ thất của Lục Lễ mà thôi, còn thật sự cho rằng là tẩu tẩu của người ta?



Chu Lâm Lang sắc mặt hờ hững, tay áo vung một cái, đơn giản đem một chậu hoa khác bên cạnh cũng đập rớt xuống đất, mới giẫm lên cành hoa ung dung trở về sân của mình.



Lục Xu nhìn tình cảnh này, sắp bị tức khóc.



Cố Lan nhìn Chu Lâm Lang, thoáng cúi đầu cong môi, sau mới bày vẻ mặt thân thiết an ủi Lục Xu.



Chu Lâm Lang mới vừa trở về phòng không bao lâu, Lục Lễ liền đi vào.



Lục Lễ lông mày nhíu chặt, chính là một bộ dáng chuẩn bị hưng binh vấn tội, hắn nhìn Chu Lâm Lang ngồi ở trước gương tháo trang sức, tiến lên liền bắt lấy cổ tay nàng, nói: “Chu Lâm Lang, ngươi có thể hay không an phận một chút, nhằm vào Lan nhi cũng coi như thôi, hiện tại còn bắt nạt đến trêи đầu Xu nhi rồi?”



Nam nhân khí lực lớn, Chu Lâm Lang bị Lục Lễ nắm đến cổ tay phát đau. Nàng cau lông mày, dùng sức giãy dụa, nhưng tránh thoát không được, con mắt mới nhìn Lục Lễ, nói: “Thả ra!”



Lục Lễ đến cùng là nam nhân, lúc trước thời điểm đối với Chu Lâm Lang ngàn kiều bách sủng, tất nhiên là mặt mũi cái gì cũng không quan tâm, chỉ hy vọng nàng hài lòng liền được, bây giờ đối với Chu Lâm Lang tâm đã chết, đương nhiên không cách nào khoan dung nàng ở trước mặt mình, vẫn là thái độ lạnh lùng cao cao tại thượng như vậy.



Hắn nghiêng người tiến lên, đối mặt với Chu Lâm Lang nói: “Ta thấy ngươi là muốn ăn đòn!”



“Lục Lễ, ngươi dám!”



Lục Lễ cười lạnh một tiếng, bàn tay lớn một phát xé rách xiêm y của Chu Lâm Lang, sau đó động tác thô lỗ đem nàng ta xách lên ném tới trêи giường nhỏ, một bên tháo đai lưng của chính mình, một bên tức giận nói: “Ta có cái gì không dám! Hôm nay liền để ngươi xem một chút, ta đến cùng có dám hay không!”



Trong phòng còn có bốn nha hoàn, nhìn hai vị chủ nhân cãi vã, không dám nói lời nào, bây giờ thấy Lục Lễ hành động như vậy, tất nhiên là theo bản năng chuẩn bị lui ra.



Phu thê mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, có thể nháo ra đại sự gì a.



Lục Lễ nhìn mấy cái nha hoàn một cái, ngữ khí lạnh như băng nói: “Không cho đi, đều mở to hai mắt nhìn cho ta!”



Nói xong lời này, liền bắt được hai chân Chu Lâm Lang, dễ dàng kéo người lại, đem xiêm y lột đến sạch sành sanh.



Chu Lâm Lang trước giờ đã khi nào chịu qua sỉ nhục tới mức này? Nhất thời một bạt tai liền quăng đi tới, lại chỉ miễn cưỡng đánh vào rìa mặt Lục Lễ. Nhưng nàng móng tay dài, lập tức liền đem mặt Lục Lễ cào ra vết máu.



Lục Lễ trêи trán gân xanh bất ngờ nổi lên, đem cổ tay nàng ta bẻ gập lại, đồng thời kéo luôn hai tay của nàng đặt trêи đỉnh đầu, dùng thắt lưng lưu loát buộc chặt lên, quấn vào đầu giường.



“Lục Lễ!”



Lục Lễ nhìn Chu Lâm Lang liều mạng giãy dụa, lúc này mới cúi người, nắm cằm của nàng ta nói: “Cảm thấy oan ức? Vậy ngươi ngày đó, cũng không nghĩ tới cảm nhận của muội muội ngươi?”



Chuyện của Chu Mãn Nguyệt, trước sau đều là một cây gai trong lòng Lục Lễ. Lúc trước Chu Lâm Lang là tiên nữ hắn tâm tâm niệm niệm, mà bây giờ hắn thế nhưng lại đối với Chu Mãn Nguyệt mong mà không được, một lòng nhớ mãi không quên.



Chu Lâm Lang tránh miệng hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lục Lễ , ngươi đồ hỗn đản này!”



Lục Lễ cười cợt, mở chân nàng ra, ở trêи mặt của nàng tầng tầng cắn một hồi, nói: “Đều như nhau thôi.”



Bốn cái nha hoàn trong phòng, trước mắt thật sự là tiến thoái lưỡng nan, mỗi người đều cúi đầu, nghe âm thanh như khóc rống lại như vui thích của phu nhân, chỉ mong thời gian có thể trôi qua mau mau.



Nha hoàn da mặt mỏng một ít, còn hận không thể đem lỗ tai của chính mình bịt lại, nhưng Thế tử đã cố ý lên tiếng, các nàng làm người hầu, đến động cũng không dám động.



Chu Lâm Lang thấy Lục Lễ một mặt làm hành vi súc sinh với nàng ta, một mặt lại gọi tên Chu Mãn Nguyệt, tức giận đến thân thể đều phát run, bỗng nhiên nảy ra ý muốn trả thù, thẳng thắn ôm chặt lấy hắn, ánh mắt mê ly gọi: “Tông biểu ca…”



Lục Lễ động tác dừng một trận, nhìn Chu Lâm Lang gò má ửng hồng, một cái tát quăng tới, mắng: “Tiện nhân!”



lúc này mới đứng lên rời khỏi.



Chu Lâm Lang khóe miệng rướm máu, bỗng nhiên cười ra tiếng.



Lục Lễ ăn mặc chỉnh tề xong, liền xoải bước đi tới gian phòng của Cố Lan.



Vào lúc này Cố Lan chính là đang nghĩ xem Lục Lễ sẽ thu thập Chu Lâm Lang ra sao, chợt nghe cửa phòng bị đá văng ra, sợ đến khuôn mặt nhỏ đều trắng mấy phần.



Nhìn Lục Lễ sắc mặt tái nhợt nổi giận đùng đùng tiến vào. Cố Lan trong lòng “lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lục Lễ coi trọng Chu Lâm Lang kia đến như vậy, cho dù muội muội bảo bối bị bắt nạt cũng không nỡ lòng giáo huấn Chu Lâm Lang, ngược lại đến tìm nàng tính sổ rồi?



Cố Lan trong lòng thất lạc, lại thấy Lục Lễ phất tay để trong phòng nha hoàn lui xuống.



Nàng vội vàng tiến lên chuẩn bị hành lễ, đã thấy Lục Lễ cánh tay dài bao quát, một phát đem nàng ta ôm lấy, mang thẳng đến bên giường.



Cố Lan sững sờ, chờ lúc phản ứng lại, mới cả lòng vui vẻ, dịu dàng ôm lấy cổ Lục Lễ. Nhất thời gò má nhiễm cười, quyến rũ không thôi.







Vinh Vương phủ.



Qua gõ mõ canh ba, Khương Lệnh Uyển mồ hôi chảy ròng ròng tỉnh lại từ trong mộng.



Lục Tông hoàn hồn, giơ tay xoa xoa mồ hôi trêи trán thê tử, đem người ôm càng chặt hơn một chút: “Xán Xán, lại gặp ác mộng sao?”



Nghe âm thanh Lục Tông, Khương Lệnh Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.



Nàng giơ tay sờ sờ mặt của mình, trong đầu thấp thỏm lo âu, lúc này mới ôm eo Lục Tông, âm thanh mềm mại gọi: “Tông biểu ca…”



Lục Tông nghe thê tử giọng nói cũng run run, biết tâm tình của nàng giờ khắc này còn chưa hồi phục,chỉ cúi đầu hướng môi nàng trấn an mổ một cái.



Khương Lệnh Uyển có chút không dám ngủ. Biết rõ đó là mộng thôi, nhưng trong lòng vẫn rất sợ hãi.



Nàng mân mê ngón tay Lục Tông, có chút xin lỗi nói: “Tông biểu ca, chàng ngủ đi, ta không có chuyện gì.”



Lục Tông bất đắc dĩ cười nhẹ. Nàng bộ dáng này, hắn làm sao mà ngủ?



Lục Tông chăm chú ngắm gương mặt yêu kiều của thê tử, sau đó mới nghiêng người sang, nhìn ánh trăng lành lạnh bên ngoài, ôm nàng ngồi dậy nói: “Nàng nếu như ngủ không được, ta mang nàng đi ra ngoài dạo một chút, có được hay không?”



Hơn nửa đêm… Khương Lệnh Uyển nháy mắt một cái, nhìn Lục Tông.



Lục Tông chỉ nhìn nàng mỉm cười.



“… Được.”



Lục Tông đứng dậy, giúp thê tử đem xiêm y mặc chỉnh tề, lúc này mới cùng nàng ra cửa.



Khương Lệnh Uyển cảm thấy chuyện này thực sự là hoang đường, liền không muốn ra bằng cửa phòng, mà quyết định bò cửa sổ.



Chuyện bò cửa sổ này, Lục Tông thật đúng là lành nghề.



Hắn lưu loát đem thê tử ôm đi ra, sau đó tay dắt tay một đạo ở trong sân dạo.



Bây giờ đang là giữa mùa thu. Khắp viện tử lý hoa quế nở vô cùng nhiều, trong không khí tràn ngập một luồng hương quế thơm ngào ngạt.



Khương Lệnh Uyển nhìn cây hoa quế to lớn nhất trong viện, lại nhớ tới lần kia Lục Tông cõng nàng leo lên nóc nhà.



Hai vợ chồng tâm ý tương thông, Lục Tông nặn nặn tay thê tử, sau đó cúi xuống, nói: “Lên đây đi.”



Khương Lệnh Uyển nở nụ cười, đáy mắt lóng lánh, vui mừng leo lên lưng Lục Tông.



Lục Tông leo cây cũng rất lưu loát, dễ dàng mang theo cả thê tử trèo lên gần đỉnh, tìm một cành cây rắn chắc ngồi xuống, đem người vững vàng ôm vào trong lòng.



Cây hoa quế này rất cao, cành lá xum xuê, hai người giấu mình trong đó, bên ngoài đúng là không thấy được.



Trêи cao không khí giống như cũng mát lạnh hơn một chút. Khương Lệnh Uyển được Lục Tông ôm, nhàn nhã lắc hai cái chân, gấu quần hơi nghịch ngợm cuộn lên, nhất thời ở đâu còn có dáng vẻ gặp ác mộng mà sợ hãi?



Phía sau là lồng ngực nam nhân nóng bỏng rắn chắc, mạnh mẽ phập phồng. Khương Lệnh Uyển hơi híp mắt lại hưởng thụ, trong đầu ngọt xì xì.



Cũng làm khó Lục Tông hơn nửa đêm không ngủ cùng nàng hồ đồ.



Khương Lệnh Uyển nghĩ đến ba nhi tử mập của mình, nhìn mặt trăng, lại nghiêng đầu nói: “Tông biểu ca, xem chàng đối tốt với ta như vậy, đời này, ta nhất định sẽ sinh khuê nữ cho chàng!”



Nàng sợ đau, nhưng nàng đồng ý vì hắn đau.



Lục Tông thấy nàng khóe miệng cười rạng rỡ, biết nàng tâm tình đã tốt hơn, lúc này mới đem môi che ở sau gáy nàng, ôn nhu lại trêu chọc ʍút̼ hôn.



Khương Lệnh Uyển cảm thấy ngứa, rụt cổ lại khanh khách cười không ngừng, lại nhận ra được bàn tay Lục Tông hạnh kiểm xấu, đã theo làn váy dưới thân nàng vươn vào.



Khương Lệnh Uyển lúc này mới bận bịu ngăn cản, ngượng ngùng kéo lỗ tai hắn: “Lục Tông!”



Vào lúc này còn không an phận, cũng không sợ từ trêи cây ngã xuống sao?



Nàng quay đầu, đối mặt với đôi mắt sâu của hắn, thấy hắn hai mắt tràn đầy ý cười ôn nhu, nhất thời gương mặt tuấn tú đẹp đến câu người.



Khương Lệnh Uyển bị nhan sắc của Lục Tông mê hoặc, chỉ trong chớp mắt, môi hắn liền ập tới.



Không có ai không thích lãng mạn cùng kϊƈɦ thích, huống hồ là cùng người mình thích cùng nhau, làm cái gì đều thấy hài lòng…







Ngày kế, Kim Kết hầu hạ phu nhân nhà mình trang điểm, thấy trêи cổ Khương Lệnh Uyển có mấy nốt muỗi đốt, bởi vì nàng da dẻ trắng nõn mềm mại, lại càng rõ ràng, mới thay nàng bôi thuốc mỡ, nhíu mày lẩm bẩm nói: “Trong phòng ngủ làm sao lại nhiều muỗi như vậy, nhìn xem cắn phu nhân bao nhiêu vết.”



Khương Lệnh Uyển giờ khắc này eo mỏi lưng đau, đều không muốn mở miệng nói chuyện.



Mấy vết muỗi đốt này trêи cổ có, những vị trí khác cũng có, ngứa chết nàng.



Đúng lúc này Sơn Trà mới từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt nhỏ tròn tròn phình lên, quay về Khương Lệnh Uyển oán giận nói: “Nô tỳ vốn còn định hôm nay để nhà bếp làm hoa quế cao phu nhân thích nhất, nhưng cây hoa quế to nhất trong viện của chúng ta kia, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mới qua một buổi tối, bao nhiêu hoa quế nở tốt đều rơi xuống dày đặc một tầng dưới đất. Ai… Hay là đợi chút nữa nô tỳ đi tiền viện hái chút hoa quế mới đi.”



Lục Tông chăm sóc xong tam con trai trở về phòng, đang muốn nhìn một chút xem thê tử đã dậy hay chưa, chân trước vừa bước vào cửa, liền nghe được Sơn Trà oán giận, nhất thời một đôi con ngươi đen nhiễm ý cười, nhìn về phía thê tử.



Lục Tông bình thường vui buồn không lộ ra mặt, nhưng hiện tại vẻ mặt sung sướиɠ lộ liễu kia, không chút nào lấy lòng Khương Lệnh Uyển, ngược lại làm nàng lỗ tai đỏ lên, xấu hổ túm lược ngà, quay về Sơn Trà nói: “Ta hôm nay không ăn hoa quế cao, ngươi không cần hái.”



Nghe vậy, Lục Tông sải bước tiến lên.



Hắn từ trong tráp cầm lên cây trâm vàng mẫu đơn kia, ôn nhu giúp thê tử xuyên vào trong búi tóc, sau đó môi mỏng cong lên, nói với Sơn Trà: “Ngươi đi hái đi… Phu nhân không ăn, nhưng ta thích ăn.”



Sơn Trà ngẩn người, cùng Kim Kết hai mặt nhìn nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv