Trương Sậu đậu xe bên ngoài căn nhà của Ngô Đồng, nhìn cô vào trong, hồi lâu sau cô vẫn chưa ra ngoài.
Anh hạ cửa kính xe, nhìn vết máu mờ mờ trên má mình qua gương chiếu hậu. Trương Sậu giơ tay lau, vết máu đã khô.
Tay cô có đau chăng?
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh.
Thời tiết ngột ngạt bí bách, đôi khi anh ước nơi này có thể mưa liên tục như ở thành phố Nam.
Trương Sậu châm một điếu thuốc, thấy một chiếc xe màu đen đậu sau xe mình.
Anh nâng cửa kính lên.
Một người đàn ông mặc vest bước xuống từ chiếc xe đen. Người này hoàn toàn không để ý đến xe Trương Sậu, tiến thẳng tới cửa, bấm chuông.
Trương Sậu xuống xe, đứng cách cửa chừng hai mét.
Người đàn ông mặc vest cũng không quan tâm Trương Sậu, tập trung chờ Ngô Đồng ra mở cửa.
Dì giúp việc thường đến dọn dẹp là người mở cửa, Ngô Đồng theo sau.
Dì giúp việc xách vali mà Ngô Đồng đã mang đến trước đó, người đàn ông mặc vest đón lấy.
Ngô Đồng ra ngoài, không thèm nhìn Trương Sậu dù chỉ một lần.
“Madelyn, hai tiếng nữa chúng ta sẽ có chuyến bay.” Người đàn ông mặc vest lên tiếng.
Ngô Đồng nhìn cậu ta, lạnh nhạt hỏi: “Anh là ai?”
Người đàn ông mặc vest ngẩn người: “Tôi là Diêu An, trợ lý của Daniel. Năm ngoái tôi từng đưa cô về nhà một lần.”
Ngô Đồng nhớ ra đây là trợ lý Ngô Hằng đã tuyển vào năm ngoái. Hình như bên phía Ngô Hằng đang rất cấp bách, thiếu người đến mức phải cử một nhân viên không hiểu rõ tình hình sang.
“Anh ta không bảo anh rằng tôi...”
Cô chưa nói hết câu, đã nghe thấy Trương Sậu ở đằng sau lên tiếng:
“Cô ấy không lên máy bay được.”
Lần này Diêu An quay đầu lại.
Trương Sậu dập tắt điếu thuốc trong tay, anh không tiến lên trước, vẫn đứng cách họ một khoảng vừa đủ.
Ngô Đồng đứng trên bậc thềm cao, lạnh lùng nhìn anh.
“Cô ấy không đi máy bay, hãy lái xe đưa cô ấy về.” Trương Sậu nhớ trước khi tới đây, Ôn Nguyệt đã nói cô không thích máy bay.
Diêu An hơi bối rối, trước khi xuất phát, Daniel chỉ vội vàng bảo cậu ta lập tức đến thành phố Ngô đón Madelyn về, nên cậu ta gấp rút đặt vé máy bay khứ hồi luôn. Nhưng không một ai nói cho cậu ta biết Madelyn không thích máy bay cả.
Diêu An nhìn Ngô Đồng, nhưng Ngô Đồng vẫn chỉ nhìn Trương Sậu đứng cách đó không xa.
“Madelyn...” Diêu An gọi tên cô.
Thời tiết oi bức khiến người ta lặng lẽ đổ mồ hôi, hô hấp như mang theo cảm giác nhớp nháp của không khí ẩm ướt.
Ngô Đồng vẫn nhìn Trương Sậu, nở nụ cười lãnh đạm khinh miệt: “Ai nói tôi không lên máy bay được?”
Trương Sậu nhìn cô, không đáp.
Ngô Đồng bảo Diêu An cất vali, cô và cậu ta sẽ ngồi máy bay về.
Diêu An thở phào nhẹ nhõm, hơi khó chịu liếc Trương Sậu vì anh nói lung tung. Cậu ta để vali của Ngô Đồng vào cốp, sau đó mở cửa xe.
Ngô Đồng không nhìn Trương Sậu nữa, cô bước xuống bậc thềm, đến thẳng chỗ xe của Diêu An.
Khi cô bước ngang qua Trương Sậu, cánh tay bị anh nắm chặt.
“Cô không cần phải lên máy bay chỉ vì tức tôi, Ôn Nguyệt nói cô...”
Ngô Đồng hất tay Trương Sậu ra.
Cô nghiêng đầu, nụ cười trên mặt vừa lạnh lùng vừa xa cách: “Cảnh sát Trương, anh ảo tưởng quá rồi.”
Dứt lời, Ngô Đồng lên xe, Diêu An lập tức khởi động xe.
Trên bầu trời, tiếng sấm đùng đùng vang lên, Trương Sậu không chần chừ, vội vàng lên xe. Anh gọi cho Trần Chí Hòa, chỉ có một chuyến bay từ thành phố Ngô đến thành phố Nam vào hai tiếng sau, Trần Chí Hòa nhanh chóng đặt giúp anh vé cùng chuyến với Ngô Đồng.
Ít nhất anh phải đưa cô về thành phố Nam an toàn, như vậy nhiệm vụ lần này mới hoàn thành.
Trương Sậu lặng lẽ lái xe theo sau.
Diêu An thấy xe của Trương Sậu qua gương chiếu hậu.
“Người đó vẫn đang bám theo chúng ta.” Cậu ta lo lắng.
Ngô Đồng nhắm mắt: “Anh cứ lái xe đi.”
Diêu An ngậm miệng.
Nếu không vì những thân tín bên cạnh Daniel đang trong tình trạng sẽ bị triệu tập điều tra bất cứ lúc nào, cậu ta sẽ không phải nhận công việc phiền phức này.
Không phải cậu ta chưa từng nếm trải tính nết của Madelyn, nhưng hôm nay thoạt trông cô sắc bén hơn.
Nhiệt độ cao khiến người ta khó chịu, còn cậu ta vẫn đổ mồ hôi lạnh.
Đến sân bay, Diêu An dẫn Ngô Đồng vào phòng chờ VIP. Từ khi nói năm từ “Anh cứ lái xe đi”, Ngô Đồng không nói thêm câu nào.
Ngồi trên sofa trong phòng chờ, cô luôn nhắm nghiền mắt.
Thật ra việc này tốt cho Diêu An, vì cô phớt lờ cậu ta còn tốt hơn tỏ vẻ thân thiện với cậu ta.
Diêu An thả lỏng phần nào, cậu ta dựa vào ghế sofa, nhìn Ngô Đồng.
Cô gầy hơn lần trước cậu ta gặp. Mái tóc đen xõa xuống, chiếc váy đen không tay ôm trọn người cô.
Diêu An thấy cô dường như mất hết sức sống, giống một con búp bê Barbie tinh xảo nhưng không biết cất tiếng.
Do điều hòa ở đây lạnh quá sao? Diêu An cảm giác như thấy Ngô Đồng thoáng run lên.
Cậu ta đứng dậy rót một cốc nước nóng.
“Madelyn, ở đây có nước nóng…” Cậu ta chạm nhẹ vào cánh tay Ngô Đồng, nhưng cô giật mình, đẩy mạnh cậu ta ra.
“Tôi đã nói đừng làm phiền tôi!” Giọng cô sắc bén.
Cốc rơi xuống thảm, nước nóng nhanh chóng thấm ướt, để lại một vệt sẫm màu.
Nhân viên phục vụ lập tức chạy đến hỏi Diêu An có bị bỏng không, cậu ta vội đáp không sao.
Rõ ràng cô chưa từng nói không muốn bị làm phiền.
Diêu An ngượng ngùng ngồi về chỗ mình, không tới gần nữa. Cậu ta thấy Ngô Đồng nhắm chặt mắt. Dưới ánh đèn sáng, hàng lông mi dài của cô run run không ngừng.
Lần này cậu ta chắc chắn, cô đang run rẩy thật.
Diêu An nhớ về lời người đàn ông kia nói.
Nhưng bảo cậu ta lái xe hơn sáu tiếng đưa Madelyn về thành phố Nam ư? Không thể nào. Cậu ta không muốn phải ở riêng với Madelyn suốt sáu tiếng, nội việc ngồi với cô trong phòng chờ vào lúc này thôi, cũng khiến cậu ta sắp không chịu nổi rồi.
Huống hồ, Madelyn đã đồng ý về bằng máy bay.
Diêu An rời mắt khỏi Madelyn, còn một tiếng nữa họ sẽ lên máy bay.
Diêu An không nói thêm lời nào với Madelyn, ngoại trừ câu: “Madelyn, chúng ta chuẩn bị lên máy bay rồi.”
Ngô Đồng đứng lên, theo cậu ta ra khỏi phòng chờ.
Đồng phục tiếp viên hàng không sẫm màu, ống lồng máy bay hẹp dài, Ngô Đồng bước trên thảm, nhưng cảm tưởng như đang bước trên từng đám mây không có điểm tựa.
“Chào mừng quý khách đến với chuyến bay.” Tiếng nói vang lên bên tai, cô thấy các hàng ghế màu xanh lam nối liền nhau như một đại dương vô tận.
“Ghế của quý khách ở phía trước ạ.” Ngô Đồng lẳng lặng vào bên trong theo tiếp viên hàng không.
Cô ngồi xuống chỗ của mình.
Sau khi xác nhận cô đã yên vị, Diêu An vòng về tìm ghế của mình ở khoang phổ thông. Cậu ta thở phào, cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Máy bay cất cánh thuận lợi.
Bên ngoài, vài tia chớp âm thầm lóe lên.
Ngô Đồng nhắm mắt, dựa sát lưng vào ghế.
Sau đó cô cảm nhận được máy bay dần dần lên cao.
“Nửa tháng sau khi phẫu thuật không được ngồi máy bay.”
“Tôi không có kế hoạch đi đâu cả.”
“Ngô Hằng, muốn em lên máy bay rời khỏi đây với anh, thà anh giết em còn hơn.”
“Anh sẽ không ngu ngốc như bố mẹ, bị em liên lụy đến nỗi mất mạng. Em không về với anh, vậy cứ ở lại đây tự sinh tự diệt nhé.”
Một vài ký ức dâng lên, không còn dữ dội điên cuồng như trước kia nữa.
Tia chớp liên tục lóe sáng trước mắt cô, giống hệt cảnh ngoài cửa sổ khi máy bay vừa cất cánh.
Thứ gì đó vẫn đang “nổ tung” trong cơ thể cô, Ngô Đồng không mở mắt ra nổi, nhưng cô rất buồn nôn.
Cô đứng dậy khỏi ghế, máy bay rung lắc nhẹ. Cô nắm lấy tay của nữ tiếp viên hàng không ở lối đi, nhờ cô ấy dẫn mình tới nhà vệ sinh.
“Quý khách có sao không?”
Ngô Đồng chỉ nhấn mạnh: “Tôi cần vào nhà vệ sinh.”
Trương Sậu ngồi phía sau cô không xa, đăm chiêu nhìn vào biển “có người” trên cửa nhà vệ sinh.
Chuyến bay này không nhiều hành khách, anh đã đổi chỗ ngồi của mình.
Năm phút trôi qua, cô vẫn chưa ra.
Mười phút trôi qua, cô vẫn chưa ra.
Trương Sậu đứng lên, gọi tiếp viên hàng không.
“Cô ấy đã vào đó mười phút rồi.” Anh chỉ tay về phía nhà vệ sinh.
Tiếp viên cũng nhận ra, áy náy nói với Trương Sậu: “Xin lỗi anh, cô ấy sử dụng nhà vệ sinh hơi lâu. Nhưng trên chuyến bay hôm nay không nhiều người lắm, nhà vệ sinh đằng kia vẫn còn trống, anh có thể dùng ạ.”
Rõ ràng tiếp viên hàng không đã hiểu nhầm ý Trương Sậu.
Anh nghiêm giọng: “Có thể mở cửa từ bên ngoài không? Tôi muốn vào kiểm tra xem cô ấy có an toàn không.”
Lúc này tiếp viên mới vỡ lẽ: “Anh quen người bên trong sao?”
Trương Sậu gật đầu.
Tiếp viên hàng không và Trương Sậu đến nhà vệ sinh.
Tiếp viên gõ cửa: “Thưa quý khách, quý khách cần giúp đỡ gì không?”
Hai người nín thở chờ đợi trong giây lát, bên trong vẫn im lặng.
Tiếp viên quay đầu nhìn Trương Sậu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn. Tiếp viên giơ tay gõ cửa lần nữa:
“Thưa quý khách, quý khách cần giúp đỡ gì không ạ?”
Tiếp viên vừa dứt lời, cửa nhà vệ sinh bỗng bị đẩy mạnh ra vang “rầm rầm”.
Tiếp viên hàng không giật mình lùi về sau nửa bước, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiến lên hỏi: “Thưa cô, cô không sao chứ?”
Cánh cửa bị đẩy mạnh ra rồi bật nhẹ về, chỉ để lộ một khoảng trống đủ nhỏ để nhìn vào trong.
“Có người cần dùng nhà vệ sinh này gấp à?” Người bên trong chậm rãi hỏi.
Nhìn sang nhà vệ sinh còn trống ở phía đối diện, tiếp viên lắc đầu.
“Tôi chỉ thấy quý khách dùng hơi...”
“Vậy tôi sẽ sử dụng tiếp.” Giọng cô không lớn nhưng đầy quyết đoán.
Thấy cô nói chuyện bình thường, tiếp viên không muốn làm phiền thêm. Tiếp viên quay đầu nhìn Trương Sậu, anh khẽ nói: “Cảm ơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không sao ạ, nếu cần gì cứ gọi tôi.” Xoay người tiến vài bước, nữ tiếp viên mới nhận ra mình đã nín thở đến tận bây giờ.
Phía trước nhà vệ sinh trở nên yên ắng, Ngô Đồng kéo mạnh cửa lần nữa.
Nhưng Trương Sậu nhanh tay chặn lấy cửa, Ngô Đồng nghe thấy một tiếng va đập trầm đục.
Anh mạnh mẽ mở cửa rộng ra hết cỡ, dáng hình cao lớn của anh gần như bao phủ toàn bộ Ngô Đồng.
Lối đi trên máy bay chật hẹp, nhà vệ sinh càng nhỏ hơn. Hai người đứng đối diện nhau, tạo nên cảm giác bí bách khó thở. Nhưng Trương Sậu vẫn tiến thêm một bước, nửa người anh đứng trong khung cửa.
Tiếp viên không nhận ra, nhưng anh thấy rõ.
Chỉ cần thoáng nhìn từ ngoài cửa, anh đã phát hiện mắt cô hơi đỏ lên. Anh nhớ khi lên máy bay, Ngô Đồng không trang điểm.
Lúc này đến gần hơn, anh có thể thấy rõ cánh tay cô đang giữ cửa, và cả máu tươi nhỏ xuống.
Trương Sậu vươn tay nắm cánh tay cô, Ngô Đồng thả tay ra khỏi nắm cửa.
“Cô đang tự làm đau mình à?” Anh trầm giọng hỏi.
Ngô Đồng chỉ lạnh lùng nhìn anh chằm chặp.
“Cút ra ngoài.” Cô nói.
Tiếp viên đã rời khỏi, cơ thể cô bắt đầu run bần bật, giọng nói cũng không còn lạnh lẽo như lúc trước.
“Cô cần bác sĩ.” Trương Sậu nói.
“Trương Sậu, tôi bảo anh cút ra ngoài.”
Cô nói chầm chậm, từng từ như bị ép ra từ cổ họng đầy khó khăn.
Cô dứt lời, cứ như đã cạn sạch kiên nhẫn, dùng tay phải đẩy mạnh Trương Sậu ra ngoài.
Trương Sậu lập tức nắm chặt cổ tay cô.
Lạnh buốt ẩm ướt, làn da cô tựa hồ túa ra từng đợt mồ hôi lạnh mãi không ngừng, khi tay bị anh nắm, cô vẫn không thể ngừng cơn run.
“Cô cần gặp bác sĩ.” Trương Sậu lặp lại.
Nhưng đúng lúc này, Ngô Đồng mạnh bạo đẩy anh ra.
Cô dốc hết sức lực, dùng cánh tay, dùng vai lẫn toàn thân cố gắng đẩy Trương Sậu ra ngoài, nhưng anh vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cô nghiến chặt răng, không muốn để người bên ngoài biết cô đang làm gì, nhưng đôi mắt cô ngày càng đỏ rực.
Anh chưa bao giờ chứng kiến cô như vậy, kể cả khi con dao sắc nhọn đâm vào người, cô ngã xuống đất, máu chảy khắp nơi, cô cũng chưa từng thế này.
Anh biết mình không nên làm vậy.
Nhưng giây tiếp theo, anh đẩy Ngô Đồng vào nhà vệ sinh, rồi bước vào với cô.
Trương Sậu trở tay đóng cửa, để hai người tách biệt trong không gian nhỏ hẹp riêng tư.
Ngô Đồng hoàn toàn nổi giận.
“Trương Sậu, anh cút ra ngoài!”
“Anh nghĩ mình là cái thá gì chứ! Cút ra ngoài!”
Cô hét lên, cố đẩy anh ra, mỗi từ như hạt cát thô nghiền qua cổ họng cô, lời nói đậm mùi máu tanh.
Là máu của chính cô.
Trương Sậu giữ chặt tay trái bị thương của cô, mặc kệ hành động chống cự dữ dội của cô dần trở thành từng cú đánh vào người anh.
“Trương Sậu! Cút!”
Cô lặp đi lặp lại mấy từ vô ích, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi cố gắng của cô đều hóa bất lực. Cô chỉ đành tiếp tục tấn công anh bằng cơ thể, nhằm khỏa lấp nỗi tuyệt vọng trong cơn giận dữ.
Sợ hãi, hoảng hốt, đau đớn, ác mộng, toàn bộ cần phải tìm được nơi giải tỏa cụ thể. Cô ghét anh, cô hận anh.
Ngô Đồng dồn hết tâm trí vào “nỗi thù hận” dành cho Trương Sậu, lúc cô đánh anh, người chao đảo mạnh, ánh đèn chói lóa trên trần cứ chiếu vào mắt cô. Cô nhắm chặt mắt, trán và lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tay trái cô như bị Trương Sậu kiểm soát mãi, còn tay phải không biết nặng nhẹ, không biết mệt mỏi, cứ đánh liên tục vào người anh.
Nhà vệ sinh biến thành địa ngục tĩnh lặng, chỉ còn tiếng va chạm nặng nề giữa nắm đấm và làn da. Cô không còn gào thét bắt anh cút xéo nữa, anh cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cô trút hết toàn bộ sức lực xuống người Trương Sậu, nhưng anh vẫn bất động.
Ngay cả khi cô bất ngờ chạm vào chiếc nĩa gãy cô vừa dùng để làm hại bản thân, sau đó cắm mạnh vào ngực trái Trương Sậu.
Vạn vật như ngưng đọng tại khoảnh khắc ấy.
Nhà vệ sinh sáng trưng, gương mặt cô tái nhợt, mái tóc đen ẩm ướt rối bời dính bết vào má.
Song, cô chỉ lặng lẽ cười nhếch mép đầy thách thức.
Cô gần như không bật ra thành tiếng, nhưng Trương Sậu biết cô đang nói gì.
“Tôi đã bảo rồi mà, cút ra ngoài.”
Có lẽ dòng máu nóng hổi đang rỉ ra từ lồng ngực, nhưng Trương Sậu chẳng cảm nhận được gì.
Chỉ cần cô còn cười, mọi thứ sẽ không đến mức tồi tệ.
Ngay giây sau, anh nắm chặt tay phải Ngô Đồng, rút nĩa gãy ra.
Ngô Đồng muốn đâm tiếp, nhưng không thể thắng được anh.
Trương Sậu siết nhẹ tay cô, giữ cổ tay, cả cánh tay cô mất hết sức lực.
Anh nói: “Thả lỏng cổ tay.”
Sau đó, Trương Sậu điều chỉnh hướng ngón cái của cô.
“Khi cầm dao, không được để ngón cái hướng về phía trước.”
Ngô Đồng nhìn anh đăm đăm, nhưng Trương Sậu vẫn nắm tay cô, nhắm vào vị trí trái tim một lần nữa.
“Khi đâm, phải nhanh, chuẩn, mạnh.”
Nói xong, Trương Sậu nắm chặt tay Ngô Đồng, đâm mạnh chiếc nĩa gãy vào người mình một lần nữa.
Sâu hơn, chính xác hơn, nhiều máu tuôn ra hơn.
Ngô Đồng như nghe thấy tiếng hét câm lặng nhưng điên loạn bên tai, giờ khắc này trái tim cô sắp không thể gắng gượng nữa rồi.
Mồ hôi lạnh chảy xuống không ngừng, Trương Sậu hoàn toàn ôm cô vào lòng.
“Cô muốn thử thêm lần nữa không?” Anh hỏi: “Lần này nhớ siết chặt tay đấy.”
...
Máy bay hạ cánh khẩn cấp tại thành phố Tân Kiều, Ngô Đồng bất tỉnh.
Sau khi xuống máy bay, cô được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng băng bó vết thương trên cánh tay trái của cô.
Daniel gọi điện mắng Diêu An một trận, khăng khăng mình đã dặn dò Diêu An không được để Madelyn ngồi máy bay.
Ngô Đồng không ở bệnh viện lâu, bác sĩ nói cô căng thẳng quá độ nên mới gây ra hành động tự tổn thương như vậy.
Chiều tối, Diêu An đưa Ngô Đồng rời khỏi bệnh viện.
Trương Sậu đứng cạnh xe họ, thấy cánh tay Ngô Đồng được quấn băng trắng gọn gàng.
Ngô Đồng không nhìn anh, xoay người lên xe.
Trước cổng bệnh viện, con đường vẫn tấp nập xe cộ như mọi khi. Chiếc xe màu đen chạy ra khỏi cổng lớn, tựa như giọt nước trong suốt hòa vào dòng nước trong suốt.
Một ngày nắng hiếm hoi, giữa ánh chiều tà nơi xa, xuất hiện một dải cầu vồng lớn.
Mặt đất mịt mùng, bầu trời rực rỡ bảy màu, vầng trăng thoắt ẩn thoắt hiện bên trên.
Hộp thuốc lá của Trương Sậu đã hết.
Anh đứng đấy hồi lâu.
Tim vẫn đập rộn, thật ra nhịp thở cũng chưa từng ngừng lại.
Trương Sậu mạnh tay lau mặt rồi xoay người rời khỏi.
...
Mấy ngày sau khi trở về từ thành phố Ngô, anh nhận được tin mới từ phía Lý Thành.
Ban đầu, Lý Thành chỉ tìm thấy mối liên hệ giữa Daniel và Trần Đại Hà trong một việc: Căn nhà tại Bắc Sơn được giao cho vợ chồng Trần Đại Hà trông coi. Nhưng sau khi điều tra ra Tống Khai Vận thuê sát thủ giết Madelyn, Lý Thành đã tình cờ phát hiện, người thân của Trần Đại Hà làm việc ở tuyến vận tải đường biển mà Daniel đã cướp từ Tống Khai Vận.
Dường như manh mối chia ra trăm nghìn nhánh, chỉ cần thoáng liên tưởng với nhau, họ có thể xâu chuỗi hợp lý rõ ràng.
Daniel lợi dụng Trần Đại Hà kinh doanh sản xuất ma túy ở Bắc Sơn, sau khi chiếm lấy tuyến vận tải đường biển của Tống Khai Vận, Daniel tiếp tục cài người của mình vào, nhằm khai thác đường dây vận chuyển ma túy bằng hàng hải. Có lẽ trước đây Tống Khai Vận cũng từng dính vào việc buôn bán tương tự, nếu không, sao lão có thể cử những tên liều mạng đến giết em gái Daniel được?
Cả hai là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai chịu tiết lộ con át chủ bài của mình.
Dù Lý Thành có thể hình dung một câu chuyện hoàn chỉnh, nhưng các manh mối trong tay họ vẫn còn quá ít. Không tìm thấy bằng chứng trực tiếp nào có thể buộc tội ai cả.
Khoảng thời gian trước, Daniel và đám thân tín của anh ta bị buộc phải ở yên trong thành phố Nam, chuyện này đã khiến Daniel nổi giận. Cấp trên ra lệnh, yêu cầu Lý Thành không được hành động thiếu suy nghĩ.
Mọi thứ như chưa từng xảy ra.
Daniel vẫn là doanh nhân hợp pháp với cuộc sống giàu sang. Sau vụ việc này, Tống Khai Vận cũng không dám tấn công Madelyn lần hai ngay.
Lý Thành hỏi Trương Sậu liệu có thể tiếp cận Madelyn nữa không.
Trương Sậu từ chối, anh sẽ không lợi dụng cô nữa.
Mưa rào vẫn trút xuống thành phố Nam không ngừng, hằng ngày Trương Sậu chỉ đi làm rồi về nhà. Thi thoảng, anh sẽ nhớ đến quãng thời gian ở Bắc Sơn, đêm ấy họ về nhà, cả hai vô tình bật đài radio, chú chim sơn ca đã chết, tòa tháp trắng sụp đổ đúng giờ, chiếc váy trắng chắc chắn sẽ thấm đẫm máu và... giấc mộng đấy.
Anh vẫn mắc kẹt trong cơn chiêm bao ấy.
Thậm chí ngày càng nghiêm trọng.
Cuối tháng Chín, Phương Đồng Đồng tổ chức sinh nhật.
Trình Tuyết hỏi Trương Sậu anh rảnh chiều Chủ Nhật không, Phương Đồng Đồng muốn đến hồ Tuyền Thủy chơi, Trương Sậu đồng ý. Trưa Chủ Nhật, anh lái xe sang nhà Trình Tuyết đón Trình Tuyết và Phương Đồng Đồng.
Khi họ vừa lên đường, bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, Trương Sậu lái xe được hai tiếng thì trời bắt đầu trong xanh. Phương Đồng Đồng vươn tay ra ngoài cửa kính xe, thích thú chỉ vào các áng mây trắng trên trời, ríu rít nói chuyện với Trình Tuyết.
Cuối tháng Chín thường là thời điểm đẹp nhất để tham quan hồ Tuyền Thủy. Năm nay mưa lớn kéo dài, mực nước trong hồ dâng cao hơn nhiều, thu hút không ít du khách từ xa đến chơi.
Tới hồ Tuyền Thủy, dọc theo tuyến đường được quy hoạch trong khu thắng cảnh, ba người tản bộ ngắm nhìn các hang động, ao hồ nhỏ xung quanh hồ Tuyền Thủy, cuối cùng họ đến bên bờ hồ.
Diện tích hồ Tuyền Thủy rộng lớn, chỉ mỗi hai hướng Đông và Bắc được khai thác, thương mại hóa đầy đủ, do đó lượng khách tập trung ở khu vực này chủ yếu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phương Đồng Đồng nhảy nhót suốt quãng đường, một tay nắm Trương Sậu, một tay nắm Trình Tuyết.
Cô bé đeo chiếc máy ảnh trẻ em trên cổ, đây là quà sinh nhật năm ngoái Trương Sậu mua tặng Phương Đồng Đồng.
“Bố ơi, con muốn chụp ảnh cho bố.”
Phương Đồng Đồng buông tay Trình Tuyết ra, định lấy máy ảnh trên cổ.
Trình Tuyết ngồi xuống bảo ban cô bé: “Là chú Trương.”
Phương Đồng Đồng hít sâu một hơi, không nói gì.
Trương Sậu hỏi: “Được, con muốn chụp thế nào?”
Lúc này Phương Đồng Đồng mới cười rộ: “Chú Trương, chú đứng ở chỗ đó nhé.”
Du khách tránh khu vực xung quanh họ ra, Phương Đồng Đồng nhỏ xíu, cô bé gần như phải chụp từ dưới lên.
Máy ảnh trẻ em màu hồng phát ra tiếng chụp hình: “Tách tách.”
Giống hệt thời điểm ấy, cô cầm máy ảnh chụp anh:
“Lưu lại chứng cứ, tối nay tôi đã ngủ với anh.”
Khi cô cười, đôi mắt đen láy của cô luôn ánh lên vẻ tinh nghịch, tỏa ra tia sáng rực rỡ, khiến người ta nhìn vào sẽ chẳng thể rời mắt.
“Chú Trương ơi, sao chú không cười ạ?” Phương Đồng Đồng hỏi.
Trình Tuyết bèn giải vây: “Đồng Đồng, con chụp cho mẹ một tấm nhé.”
“Vâng!”
Họ tiếp tục sải bước dọc theo bờ hồ, Phương Đồng Đồng bị thu hút trước cảnh mọi người cho bồ câu ăn.
Trình Tuyết và Trương Sậu đứng một bên.
“Gần đây... anh thế nào? Em nghe nói anh đi làm lại rồi.”
“Ừ, mọi thứ vẫn ổn.” Anh đáp.
Trình Tuyết nghiêng đầu nhìn anh, nắng vàng xuyên qua từng tán cây, chiếu xuống người anh. Anh dõi theo Phương Đồng Đồng, khắp người vẫn toát lên khí chất lạnh lùng như trước.
“Đã tìm ra nguyên nhân ngất xỉu chưa?”
“Chưa.”
“Vậy phải làm sao?”
“Chắc không xảy ra nữa.” Anh bảo: “Mọi chuyện kết thúc rồi.”
Anh nói có lẽ sẽ không còn ngất xỉu vô cớ nữa, nhưng qua giọng anh, Trình Tuyết cảm nhận được đôi phần chán nản mất tinh thần.
Cô ấy âm thầm nhìn Trương Sậu, thật ra anh chưa bao giờ nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện với cô ấy. Tại sao anh đột ngột nghỉ phép? Sao lại bất tỉnh? Rồi vết thương trên ngực anh từ đâu mà có?
Trình Tuyết biết anh không cần phải giải thích các vấn đề này với cô ấy, cô ấy chỉ rầu rĩ trong lòng.
Trình Tuyết quan sát đàn bồ câu, khi ngẩng đầu nhìn Trương Sậu lần nữa, cô ấy phát hiện anh đã dời mắt sang hướng khác.
Trình Tuyết cũng nhìn theo.
Đấy là một người phụ nữ cầm máy ảnh.
Cô mặc váy dài màu trắng, mái tóc đen búi cao, đeo đôi khuyên tai tròn màu vàng.
Dẫu chỉ nhìn góc nghiêng từ xa, cũng có thể nhận ra cô là một người phụ nữ xinh đẹp nổi bật.
Ngay cả Trình Tuyết cũng không cầm lòng nổi mà ngắm một hồi lâu.
Dường như so với khung cảnh hồ nước, cô còn phù hợp xuất hiện trước ống kính của chính cô hơn. Trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh vàng lấp lánh, hắt lên người cô, người đàn ông bên cạnh vòng tay qua vai cô, cúi đầu nói gì đó với cô.
Cô cầm máy ảnh, nhoẻn miệng cười.
Người đàn ông giơ tay che nắng cho cô, cô nghiêng đầu nhìn về phía này.
Trình Tuyết dời mắt qua chỗ khác, cảm thấy hơi ngại vì đã nhìn người khác đăm đăm quá lâu.
Cô ấy định nói chuyện với Trương Sậu, nhưng phát hiện anh cứ ngắm người phụ nữ ấy mãi, chẳng hề nhúc nhích.
Trình Tuyết bèn nhìn sang lần nữa.
Bồ câu trắng bay lên rồi sà xuống, dòng người đến rồi đi.
Họ đứng cách nhau một đoạn bờ đê không xa, mải nhìn nhau như thể xung quanh không một bóng người.
Từng tia sáng vàng rực vẫn dao động trên mặt Trương Sậu không ngừng. Trình Tuyết chưa bao giờ thấy anh nhìn một người phụ nữ nào công khai thẳng thừng như thế.
Âm thanh xung quanh trở nên xa xôi. Trình Tuyết cảm giác như mình biến thành cát, có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, cả thế gian chỉ còn mỗi anh và cô gái kia. Nhưng cô gái ấy là ai? Rõ ràng Trương Sậu chưa từng nhắc đến cô gái ấy.
Giây tiếp theo, Trình Tuyết nghe thấy một tiếng bịch nặng nề, có người hét to.
Cô ấy bừng tỉnh, thấy Trương Sậu bên cạnh mình đã ngất xỉu mà không hề báo trước một lần nữa.
Du khách vây quanh giúp đỡ, có người hỏi cần báo cảnh sát hay gọi cấp cứu không. Trình Tuyết biết tình trạng của Trương Sậu, cô ấy nói bệnh cũ của anh thôi, chỉ cần tìm chỗ nghỉ ngơi một lát là được.
Nhưng bên bờ hồ trống trải, không một nơi nào thích hợp để nghỉ ngơi.
“Lên xe của bọn tôi nghỉ một lát nhé.”
Trình Tuyết ngẩng đầu, tìm nơi phát ra giọng nói.
Ngô Đồng đứng sau lưng cô ấy, vẫn nở nụ cười trên mặt.
Người đàn ông bên cạnh cô cũng gật đầu: “Để tôi giúp một tay.”
Trình Tuyết không thích nụ cười của Ngô Đồng, cảm thấy nụ cười ấy làm người ta không thoải mái.
“Khu vực này cấm xe chạy vào, hai người lấy xe đâu ra thế? Chúng tôi chỉ cần ra băng ghế dài bên kia là đủ.”
Ngô Đồng vẫn cười tươi, cô ngồi xổm xuống cạnh Trình Tuyết, dịu giọng nói: “Cấm xe chỉ là quy định dành cho các cô thôi, không phải với tôi. Huống hồ, băng ghế không dài lắm, anh ấy nằm sẽ khó chịu đấy.”
Khi cô ngồi xuống, Trình Tuyết ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng. Bấy giờ cô ấy nghiêng đầu nhìn qua, chỉ cảm giác như nhịp thở của mình trở nên rối loạn.
Du khách xung quanh cũng nói tốt nhất nên vào xe. Người bạn của Ngô Đồng đã lái con SUV tới, hạ ghế sau xuống, tạo ra nhiều không gian hơn.
Vài người chung tay đỡ Trương Sậu lên xe, người đàn ông kia lái xe đến một nơi yên tĩnh hơn.
Trình Tuyết và Phương Đồng Đồng theo suốt chặng đường, sau khi dừng xe, Ngô Đồng bảo người đàn ông mở cửa kính và cửa xe ra để thông gió.
Ngô Đồng châm một điếu thuốc, Trình Tuyết kéo Phương Đồng Đồng ra một góc.
Ngô Đồng ngẩn người rồi dập tắt điếu thuốc.
“Cô là vợ anh ấy à?” Cô hỏi.
Trình Tuyết lắc đầu.
“Bạn gái của anh ấy?”
“Không phải.”
“Nhóc này là con anh ấy?”
Lần này đến lượt Phương Đồng Đồng lắc đầu.
Ngô Đồng bật cười.
Trình Tuyết khó chịu, cô ấy cảm thấy hình như người phụ nữ này biết Trương Sậu.
“Cô quen anh ấy?” Cô ấy hỏi.
Ngô Đồng nhìn Trương Sậu đang hôn mê trong xe, chậm rãi trả lời: “Có thể xem như vậy.”
“Ý cô là?”
“Anh ấy từng bảo vệ tôi một thời gian.”
Trình Tuyết nhíu mày định hỏi thêm, nhưng Ngô Đồng đã mở lời trước:
“Còn chuyện anh ấy ngất xỉu thì sao? Cô nói là bệnh cũ?”
Trình Tuyết mím môi: “Ừ, trước đây tới bệnh viện, anh ấy luôn tự tỉnh dậy.”
“Đã kiểm tra tổng quát chưa?”
“Sao lại chưa?”
“Không gặp vấn đề gì à?”
“Ừ.”
Ngô Đồng hơi nghiêng đầu, tiếp tục nhìn Trương Sậu đăm đăm.
Phương Đồng Đồng bỗng la to muốn đi vệ sinh. Trình Tuyết nhìn Ngô Đồng.
Ngô Đồng vẫn không rời mắt: “Paul, dẫn họ đi.”
Ba người dần rời khỏi, Ngô Đồng lấy một điếu thuốc khác ra.
Cô đóng một cánh cửa xe rồi dựa vào.
Nhưng chưa kịp châm lửa, Ngô Đồng đã cảm thấy có thứ gì đó dưới chân mình.
Cô kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, cúi xuống nhặt lên.
Đấy là một quyển sổ nhỏ màu đen, mỏng dính, tiện mang theo bên người.
Paul quay về.
“Cô bé bị đau bụng.”
Ngô Đồng gật đầu, chuẩn bị ném sổ xuống đất.
Nhưng Paul hỏi cô: “Gì vậy?”
Ngô Đồng đưa quyển sổ cho gã: “Rác nhặt trên đất.”
Paul cười, mở trang bìa ra đọc: “Trương... Sậu...”
Ngô Đồng khựng lại ngay.
Paul không quan tâm mấy: “Lát nữa đem đến trung tâm du lịch.”
Ngô Đồng nhìn thẳng vào gã: “Trong đó còn gì nữa?”
Paul nhìn Ngô Đồng, không từ chối. Gã lật bừa vài trang: “Viết nhiều thật đấy, Bắc Sơn... Nốt ruồi trên ngực trái... Người Canada...”
Paul ngẩng đầu: “Linh tinh gì thế này.”
Nhưng ngón tay Ngô Đồng siết chặt điếu thuốc chưa châm lửa, cô chậm rãi nói: “Đọc tiếp.”
Paul lật nhanh vài tờ, lẩm bẩm than phiền: “Viết gì mà lộn xộn quá.” Nhưng chẳng mấy chốc gã đã tìm thấy một trang, cúi xuống đọc:
“Trang viên Winston...”
Paul ngước mắt nhìn cô: “Trang viên Winston? Hồi cô còn ở Canada, có phải cô có một căn nhà tên trang viên Winston không?”
Ngô Đồng không đáp, làn gió thổi đến từ nơi xa, khiến tóc trên trán cô tung bay.
Paul tiếp tục đọc: “Đá quý ngọc lục bảo... Mật khẩu là 29337247.”
Paul vẫn lật đọc nội dung phía sau quyển sổ, nhưng Ngô Đồng không nghe thấy gì nữa.
Cô nhìn chăm chú vào người đàn ông đang hôn mê, cô từng chắc chắn anh đến bên cô chỉ để tìm ra nhược điểm của Ngô Hằng.
Anh không phải định mệnh của cô, anh không phải tấm thảm ma thuật sẽ đưa cô đến cái chết.
Nhưng giờ đây, trong cuốn sổ ghi tên anh lại chứa từng bí mật sâu thẳm nhất của cô.
Trang viên nghỉ mát cô thích nhất vào thuở nhỏ, di vật của mẹ cô chuỗi ngọc lục bảo, cả mật khẩu két sắt cô chưa bao giờ nói với ai.
Paul nói: “Cô làm rơi điếu thuốc kìa Mandy.”
Nhưng Ngô Đồng chỉ đứng lặng người như không thể làm gì được, lúc này cô như bị rút cạn linh hồn, còn thân xác rơi vào vòng xoáy hỗn loạn không hồi kết.
Cô hồi tưởng lần đầu tiên anh gặp cô, anh bảo anh muốn giết một người, người ấy tên Ngô Đồng.
Anh nói cách tìm thấy Ngô Đồng không phải qua căn cước công dân, hình ảnh hay bất kỳ biện pháp đơn giản nào khác.
Phải, quả thực anh không cần mấy cách đó.
Vì anh đã sớm biết toàn bộ góc khuất của Ngô Đồng.
Bấy giờ anh nói muốn tìm Ngô Đồng, muốn lên Bắc Sơn, muốn đến thôn làng.
Tựa như anh đang dẫn dắt mục tiêu, chứ không phải bị mục tiêu dẫn dắt.
Thế giới quay cuồng trong phút chốc.
Cô nghĩ, ngay từ đầu anh đã biết...
Cô chính là Ngô Đồng.