Ngô Đồng Dưới Mưa Rào

Chương 18: Trong lòng bàn tay



Sau khi Trương Sậu rời khỏi, Ngô Đồng gọi bác sĩ vào tiêm thêm một mũi thuốc tê. Cố gắng ăn một ít bữa trưa xong, cô tiếp tục ngủ say nhờ vào tác dụng của thuốc tê.

Giấc mơ vẫn đưa cô về chuyến bay kia, Ngô Hằng cực kỳ khó chịu với phản ứng dữ dội của cô.

Anh ta nói: “Shut your mouth up Mandy! You wanna get us die here too?” (Câm miệng mau Mandy, em cũng muốn chúng ta chết ở đây hả?)

Cô nào muốn, cô thật sự không muốn.

Nhưng anh ta luôn biết cách kích thích cô, khiến cô phải nín thinh hoàn toàn.

Ánh sáng của vụ nổ liên tục hiển hiện trước mặt cô, cô co quắp người, không còn phát ra âm thanh nào nữa.

Điều cô mong đợi chưa từng xảy ra, còn chuyện cô sợ hãi cứ lần lượt kéo tới trước mắt cô.

Mọi việc sẽ không bao giờ như ý muốn, không phải sao?

Cô đã quen với việc hy vọng bị dập tắt, quen với việc tình trạng ngày càng tồi tệ. Cô luôn bị đùa giỡn, luôn được tung lên cao rồi rơi mạnh xuống.

Về sau, cô không đặt chân lên máy bay nữa.

Khi thức dậy, Ngô Đồng ngửi thấy một mùi hương thân thuộc.

Cô từ từ mở mắt, nghe được giọng nói mừng rỡ của Ôn Nguyệt: “Mandy, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi!”

Xem kìa, ngay cả Ôn Nguyệt cũng không làm theo lời cô.

Ngô Đồng tựa lưng vào giường.

Ôn Nguyệt cầm nước đến, giữ ống hút thẳng đứng.

“Cảnh sát Trương dặn chị để cốc nước ở tủ đầu giường.”

Ngô Đồng cúi đầu uống nước, lạnh nhạt hỏi: “Ồ? Chị gặp anh ấy rồi?”

Ôn Nguyệt dịu dàng đáp: “Ừm, chị đã liên lạc với anh ta khi đến đây.”

“Anh ấy đâu rồi?” Ngô Đồng nhả ống hút ra.

Ôn Nguyệt đặt cốc về tủ đầu giường: “Không biết, anh ta đưa chị tới bệnh viện rồi rời đi ngay.”

Ôn Nguyệt đã nhờ người của quán ăn gần đây nấu vài món Ngô Đồng thích, chị chuyển bàn ăn đến cạnh giường, xếp đồ ăn lên.

“Sau khi biết tin, anh trai em đã tăng tốc xử lý công việc ở Vân Nam. Anh ấy thật sự rất bận, em đừng trách anh ấy.”

Ngô Đồng cầm thìa, giọng điệu vẫn sắc bén.

“Anh ta không tới, có lẽ vết thương của em sẽ lành nhanh hơn đấy.”

“Anh ấy lo cho em lắm.” Ôn Nguyệt nói nhỏ.

Ngô Đồng không đáp, sau gần hai ngày ngủ li bì và chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng, quả thực cô hơi đói.

Thấy cô ăn uống, Ôn Nguyệt nhẹ lòng hơn hẳn. Bác sĩ nói vết thương của cô không ảnh hưởng đến nội tạng, chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi hồi phục là được.

Chị vốn dĩ biết tin Ngô Đồng gặp chuyện qua Ngô Hằng. Trong điện thoại, anh ta hết sức bực bội, vừa mắng chửi cảnh sát vô dụng, vừa bảo Ôn Nguyệt dành ít thời gian tới thăm cô.

Ôn Nguyệt không cần phải dành thời gian, miễn sao Ngô Đồng cần, chị luôn sẵn sàng ở bên cô.

Ôn Nguyệt an ủi Ngô Hằng, nói cảnh sát đã bắt được hung thủ rồi, đối thủ của anh ta sẽ nhanh chóng gặp xui xẻo thôi. Ngô Hằng lại bảo tình hình không đơn giản như vậy.

Ôn Nguyệt không hiểu, chị không bao giờ can thiệp vào công việc kinh doanh của Ngô Hằng. Theo anh ta bao nhiêu năm, chị chỉ biết anh ta làm ăn lớn, đương nhiên mọi chuyện sẽ phức tạp.

“Em sẽ chăm sóc Mandy, anh đừng lo.”

Chị chỉ có thể san sẻ với anh ta nỗi canh cánh xoay quanh Ngô Đồng.

Trước khi vào phòng bệnh, Ôn Nguyệt đã gặp Trương Sậu và cảnh sát Trần của thành phố Ngô. Ban đầu, cảnh sát Trần hơi sốt ruột, nhưng Ôn Nguyệt vẫn nói chuyện dịu dàng, không hề có ý trách móc cảnh sát Trần và Trương Sậu.

Họ vô tình bắt được kẻ hại Ngô Đồng trong quá trình truy lùng tội phạm buôn ma túy, Ôn Nguyệt nghĩ dù sao cũng phải cảm ơn họ trước.

Ngô Đồng lẳng lặng ăn cơm.

Ôn Nguyệt vô thức nhớ đến Trương Sậu, lúc anh nói về Ngô Đồng, Ôn Nguyệt thấy trong mắt anh như ánh lên cảm xúc khác.

“Cảnh sát Trương quan tâm em lắm đấy.” Ôn Nguyệt cất lời.

Thìa trên tay Ngô Đồng vẫn không dừng lại.

“Anh ấy không bảo vệ được em, quan tâm cũng là điều bình thường.”

“Trước đó anh ta dẫn chị tới cửa phòng bệnh, chị hỏi anh ta có muốn vào chung không, anh ta bảo không.” Ôn Nguyệt từ từ kể: “Nhưng khi rời khỏi, anh ta đã nhìn cửa phòng bệnh của em hồi lâu.”

Ngô Đồng khẽ cười: “Thì sao?”

Trông cô không để tâm.

Ôn Nguyệt đành nói: “Cảnh sát Trương thật sự là người tốt.”

Ngô Đồng cười tít cả mắt.

“Ôn Nguyệt này, nếu chị lén cắm sừng Ngô Hằng, em sẽ giấu giúp chị.”

Ôn Nguyệt mở to mắt, khẽ gọi tên cô: “Mandy!”

Ngô Đồng biếng nhác dựa vào đầu giường.

Cô đã no bụng, lúc này, vết thương tiếp tục âm ỉ đau.

Ngô Đồng nhắm mắt, Ôn Nguyệt không quấy rầy cô nữa, chị nhẹ tay thu dọn đồ ăn rồi yên lặng ngồi cạnh.

Trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn tiếng mưa bên ngoài, liên miên không ngớt, cứ như không bao giờ ngừng.

Ngô Đồng nhớ về từng vết sẹo mà cô đã chạm vào trước đó.

Theo tiếng mưa rơi rả rích, giọng anh trầm lắng.

Cô muốn chạm vào một lần nữa biết bao. Có thể không chỉ một lần.

Cô đã làm hỏng manh mối thứ ba.

Cuối tuần trôi qua, cô không nghe thấy tin gì về việc anh tìm kiếm Ngô Đồng.

Tâm trạng cô sa sút, anh còn manh mối cuối cùng, là gì đây?

Nếu cuối cùng anh không tìm thấy, cô nghĩ, cô sẽ tiết lộ cho anh biết.

Đây là món quà bù đắp cô dành cho anh.

Ngô Đồng mở mắt, trong phòng sáng trưng.

“Ôn Nguyệt, chuyện lần trước em nói, chị đồng ý với em rồi đấy.”

Ôn Nguyệt nhìn cô: “Chuyện gì cơ?”

“Em nói.” Ngô Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu em chết, nhờ chị mang tro cốt em về Canada giúp em.”

...

Ở thành phố Ngô đến ngày thứ ba, Ôn Nguyệt bất ngờ rời khỏi, không phải vì Ngô Đồng đuổi chị mà do Ngô Hằng gọi cho chị.

Anh ta kết thúc chuyến công tác Vân Nam sớm, đã quay lại thành phố Nam. Lúc trở về thành phố Nam, Ôn Nguyệt mới biết Ngô Hằng bị cảnh sát triệu tập.

Trương Sậu đoán không sai, cạnh tranh thương mại thông thường không thể cử mấy kẻ liều mạng như thế.

Trải qua quá trình thẩm vấn, hai nghi phạm cố giết Ngô Đồng đã thừa nhận chúng được một người đàn ông tên Vương Đông thuê.

Vương Đông chỉ là một thương nhân kinh doanh thuốc lá bình thường ở thành phố Nam, Trần Chí Hòa và Trương Sậu biết rõ ông ta là kẻ chịu tội thay thôi. Kế đó, bên phía Lý Thành hợp tác điều tra sâu hơn về các mối quan hệ của ông ta, phát hiện em Vương Đông là tài xế của Tống Khai Vận - Tổng giám đốc tập đoàn Khai Thành. Gần đây, tài khoản ngân hàng ở nước ngoài của tài xế này đã nhận được một số tiền đô la lớn.

Trước đó, Ngô Hằng đã yêu cầu Lý Thành phái người bảo vệ em gái mình, lúc này Lý Thành mới hiểu Ngô Hằng không phải chuyện bé xé to.

Tống Khai Vận là người gốc thành phố Nam, trước khi Ngô Hằng đến, lão luôn nằm trong số những doanh nhân hàng đầu của thành phố. Năm năm trước, lão còn được bầu làm Ủy viên Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân. Các lãnh đạo của thành phố Nam đều nể trọng lão đôi phần.

Song, ba năm trước Ngô Hằng chuyển về thành phố Nam, với tốc độ gần như sét đánh không kịp che tai, anh ta đoạt lấy đa số mối làm ăn của Tống Khai Vận.

Tài chính hùng hậu anh ta mang từ Canada về, chính là vốn liếng cho hành động táo bạo không dè chừng của anh ta.

Tống Khai Vận là một doanh nhân lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, trước kia Lý Thành từng nghe kể, từ thời trẻ lão đã sử dụng nhiều chiêu trò không sạch sẽ. Dù chưa tìm thấy bằng chứng, nhưng lần này hai nghi phạm bị bắt, Lý Thành không tin Tống Khai Vận vô tội.

Ngô Hằng bị cảnh sát thành phố Nam triệu tập.

Anh ta thẳng thắn khai, vài tháng trước mình đã nhận được thư đe dọa nặc danh. Bấy giờ, Ngô Hằng vừa mới giành được một mối làm ăn cũ của Tống Khai Vận, anh ta không cần nghĩ cũng biết kẻ nào đã đe dọa mình.

Ngô Hằng hoàn toàn phớt lờ, nhưng không lâu sau, cái tên Madelyn xuất hiện trong thư đe dọa.

Chúng bắt đầu lấy tính mạng của Madelyn ra uy hiếp, đòi hỏi Ngô Hằng hoàn trả những gì anh ta đã đoạt mất.

Lý Thành hỏi mối làm ăn đó là gì.

Ngô Hằng trả lời, đó là một tuyến vận tải đường biển mà Tống Khai Vận từng điều hành, anh ta đã thu về tay với mức giá rẻ hơn, thay thế vị trí thống trị của Tống Khai Vận trong lĩnh vực vận tải đường biển tại thành phố Nam từ trước đến nay.

Ngô Hằng tỏ ra như một doanh nhân vô tội, bị bức hại.

Sau ba ngày bị triệu tập, Ngô Hằng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Cấp trên của thành phố Nam gây áp lực cho Lý Thành, bảo anh ấy đừng làm khó dễ Ngô Hằng nữa. Lý Thành hết cách, đành phải tạm dừng việc thẩm vấn Ngô Hằng.

Song, mười ngày sau, Lý Thành đã xuất hiện dưới tòa công ty Ngô Hằng.

Ngô Hằng bước ra từ cổng chính, không thèm nhìn anh ấy.

Lý Thành lập tức lên tiếng: “Anh có quen Trần Đại Hà không?”

Ngô Hằng dừng bước, ngước mắt nhìn Lý Thành.

Số lượng ma túy thu giữ ở Bắc Sơn lần trước đã khiến cảnh sát thành phố Nam choáng váng. Lý Thành không ngờ, ngay tại thành phố Nam lại có kẻ dám sản xuất ma túy trắng trợn như vậy.

Nếu không nhờ Trương Sậu phát hiện, dặn họ chuẩn bị sẵn trực thăng vào núi, có lẽ họ sẽ không thể bắt nổi một tên tội phạm ma túy nào.

Nhưng sau khi bắt đám tội phạm, Lý Thành vẫn không thể hỏi được manh mối hữu ích gì.

Chúng kiên quyết không nhận có ai đứng sau rót vốn, không chịu khai bất kỳ cái tên nào. Nhưng Lý Thành khẳng định, phải có người đầu tư cho tất cả nguyên liệu và máy móc bị cấm trong kho, ma túy được sản xuất cũng phải có đầu ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng chúng ngậm chặt miệng, không hề hó hé gì.

Sau khi kho ở Bắc Sơn được dọn sạch, cấp trên yêu cầu phá dỡ nơi đó. Trương Sậu đề nghị Lý Thành chờ thêm một thời gian nữa. Lý Thành cố gồng gánh áp lực, trì hoãn việc phá dỡ.

Nhưng chờ mãi, lại chẳng thấy chuyện gì xảy ra.

Tiếp đó, Ngô Hằng bị triệu tập, nhưng quá trình điều tra vẫn bế tắc, không có tiến triển gì mới.

Nào ngờ, chỉ vài ngày sau khi họ thả Ngô Hằng, điện thoại của Lý Thành nhận được tin nhắn từ cấp dưới canh giữ ở Bắc Sơn: Có người đã lẻn vào kho hàng lúc nửa đêm.

Kẻ bị bắt, chính là Trần Đại Hà trong thôn.

...

Ngô Đồng dưỡng thương ở bệnh viện tại thành phố Ngô trong nửa tháng.

Ôn Nguyệt đã trở về thành phố Nam.

Trương Sậu dành phần lớn thời gian ở bệnh viện, anh thường ngồi trên băng ghế dài ngoài phòng bệnh. Vì Ngô Đồng đang nằm viện, nên Trương Sậu cũng chuyển chỗ ở từ căn nhà của Ngô Đồng sang nhà khách của đội cảnh sát. Anh nói nhà khách gần hơn, cũng tiện hơn.

Thỉnh thoảng anh được gọi qua Cục Công an để phối hợp điều tra, lúc đó cảnh sát trẻ từng cầm dù tới sẽ trông chừng Ngô Đồng giúp anh một lát.

Trương Sậu nói, một tháng nữa manh mối thứ tư sẽ diễn ra.

Ngô Đồng hỏi: “Lần này lại có thời gian sao?”

Trương Sậu gật đầu.

“Còn địa điểm?” Cô hỏi tiếp.

Trương Sậu thoáng trầm mặc: “Lần này không phải địa điểm mà là một chiếc xe tải đông lạnh.”

Vết thương của cô đang từ từ bình phục, còn nhanh hơn dự kiến.

Hôm ấy, Ngô Đồng nhận được một cuộc điện thoại.

Đã một thời gian rồi cô không nghe thấy giọng Ngô Hằng, đây là lần đầu tiên anh ta gọi cho cô kể từ lúc cô bị thương.

“Vết thương lành chưa?” Ngô Hằng hỏi ngay.

Ngô Đồng lười biếng đáp: “Hiếm khi anh quan tâm vậy đấy.”

“Nếu lành rồi thì về mau, anh cần em ký tên.”

Anh ta thẳng thắn, không phải thật lòng quan tâm vết thương của cô đã khỏi chưa, mà chỉ muốn biết liệu cô có thể trở về ngay không.

“Anh cần em ký gì?”

“Khoản tiền gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ của em, em rút ra rồi chuyển sang tên anh, anh đang cần gấp.”

“Công ty anh phá sản rồi? Vỡ nợ rồi? Đến cả tiền bố mẹ để lại cho em, anh cũng phải lấy?” Ngô Đồng mỉa mai.

“Ngô Đồng, đừng giở giọng châm chọc anh. Bao năm qua anh vẫn luôn chăm sóc em, bây giờ em không dùng tới số tiền đó, còn anh thì cần!” Ngô Hằng mất kiên nhẫn: “Anh đã sắp xếp người đến đón em về rồi.”

“Em không về.” Ngô Đồng lạnh lùng đáp.

“Mẹ kiếp, đừng trái tính trái nết giận dỗi anh vào lúc này!” Ngô Hằng sắp nổi cơn thịnh nộ: “Anh gọi em về, em phải về lập tức!”

Từ trước đến nay Ngô Hằng luôn ăn nói thiếu kiên nhẫn, nhưng ít khi anh ta mất kiểm soát như hiện giờ.

Ngô Đồng lặng người một chốc: “Anh gấp gáp vậy sao không tự đến đây?”

Một lát sau, cô tiếp tục: “Ngô Hằng, anh bị cảnh sát bắt rồi chứ gì?”

Ngô Hằng tức giận chửi ầm lên, cuối cùng quăng lại một câu cô phải về mau.

Mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ vô cùng.

Nếu Ngô Hằng muốn số tiền cô gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ thì cứ lấy, Ngô Đồng mặc kệ.

Nhưng vì lý do an toàn, khi yêu cầu rút hoặc chuyển khoản số tiền đó, buộc phải có chữ ký của Ngô Đồng, đồng thời người đại diện của ngân hàng và Ngô Hằng phải có mặt làm chứng.

Ban đầu, điều này nhằm đảm bảo khoản tiền không dễ dàng bị chuyển đi. Nhưng bây giờ nó lại trở thành rắc rối cho Ngô Hằng.

Ngô Đồng không hiểu, chuyện gì đang xảy ra với công ty Ngô Hằng mà anh ta cần đến tiền của cô?

Quan trọng hơn, nếu Ngô Hằng thật sự cần gấp, anh ta có thể bay đến thành phố Ngô, yêu cầu cô ký tên ngay tại phòng bệnh.

Nhưng rõ ràng, Ngô Hằng không thể làm việc đó.

Anh ta bị cảnh sát bắt rồi sao? Bị tạm giam hay chỉ thẩm vấn? Bị cấm rời khỏi nơi cư trú hay bị giám sát?

Ôn Nguyệt sẽ không nói cho cô biết sự thật. Ngô Đồng xuống giường, mở cửa phòng bệnh nhưng không thấy Trương Sậu.

“Cô tìm cảnh sát Trương à?” Một cảnh sát trẻ đứng dậy.

Ngô Đồng gật đầu: “Anh ấy đâu rồi?”

“Anh ấy... đang phối hợp điều tra ở Cục.”

“Đã nửa tháng rồi mà bên cậu vẫn chưa điều tra ra hai kẻ đó sao?”

Cảnh sát trẻ ngập ngừng: “Điều tra vụ án là thế mà, chậm lắm, chỉ trong phim mới nhanh thôi.”

Ngô Đồng cười nhạt, vô cảm nói: “Thôi, tôi đợi anh ấy về. Cậu có thể gọi điều dưỡng giúp tôi không?”

“Sao vậy, cô thấy không khỏe à?”

“Tôi cũng không biết, vết thương đau quá.”

Cảnh sát trẻ nghiêm túc hẳn lên: “Cô cứ nằm nghỉ, tôi đi gọi ngay đây.”

Ngô Đồng cảm ơn, quay về phòng bệnh đóng cửa.

Trong thoáng chốc, cô nhanh chóng mở cửa, tiến về phía thang máy.

...

Kể từ khi Ngô Đồng có thể đứng dậy, sau bữa trưa lẫn bữa tối, Trương Sậu và cô thường dạo bộ dưới tầng.

Ngô Đồng biết nơi đón xe, cô bảo tài xế đưa cô đến Cục Công an thành phố Ngô.

Cô liên tục gọi cho Trương Sậu, nhưng không ai bắt máy. Khi tới Cục Công an, Ngô Đồng nói với nhân viên cô đang tìm Trương Sậu, đúng lúc có người biết anh, hỏi lý do cô tìm cảnh sát Trương.

Ngô Đồng trả lời cô là bạn gái anh, hôm nay không liên lạc được với anh.

Giọng điệu đang lạnh nhạt của người kia bỗng trở nên nhiệt tình hơn: “Chị là bạn gái cảnh sát Trương à? Hôm nay cảnh sát Trương và Đội trưởng Trần ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, chị muốn vào phòng nghỉ ngơi một lát không?”

Ngô Đồng đáp: “Được, phiền cậu.”

Người đó nói Trương Sậu và Đội trưởng Trần đã ra ngoài làm nhiệm vụ.

Nhưng rõ ràng, Trương Sậu bảo cô anh luôn phối hợp điều tra ở đây. Vào ngày xảy ra sự việc, anh cũng xem như người có liên quan, là nhân chứng, vì vậy anh liên tục được gọi qua Cục để cung cấp thông tin.

Nhưng người này lại nói, Trương Sậu và Đội trưởng Trần đã ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.

Ngô Đồng lặng lẽ ngồi trên sofa trong phòng nghỉ.

Người kia đóng cửa, mang cho cô một cốc nước: “Tôi chưa từng nghe nói cảnh sát Trương có bạn gái.”

Ngô Đồng mỉm cười: “Anh ấy không phải kiểu người như thế, thói quen này có từ lúc ở miền Bắc Myanmar rồi, không thích kể chuyện gì cả.”

Cô khéo léo ẩn ý mình đã biết quá khứ của Trương Sậu, người kia chớp mắt.

“Chị sang bệnh viện tìm cảnh sát Trương chưa?”

Ngô Đồng dứt khoát đáp: “Rồi, bên ngoài có một cảnh sát khác thay ca cho anh ấy.”

Người đó hoàn toàn yên tâm, cô cũng biết Trương Sậu đang bảo vệ em gái của một thương nhân giàu sụ ở thành phố Nam.

“Thực hiện nhiệm vụ thường phải tắt điện thoại, chị dâu đừng lo quá, cứ ở đây đợi một lát, chắc cảnh sát Trương sẽ quay về sớm thôi.” Người đó ngừng một nhịp: “Tôi tên Hạ Châu. Hạ trong mùa hè, Châu trong cuối tuần.”

Ngô Đồng mỉm cười: “Mandy.”

“Mandy, nghe giống tên người nước ngoài nhỉ.” Hạ Châu cười, nói thêm: “Cảnh sát Trương có phúc quá, chị Man đẹp thế này.”

Lời nói của cậu ta không giấu được hàm ý tâng bốc.

Ngô Đồng hiểu ra đây là kiểu người gì, cô tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Hình như Đội trưởng Trần có nhắc đến cậu với tôi.”

“Thật ư?” Giọng Hạ Châu cao lên, rõ ràng cậu ta rất hào hứng: “Không ngờ Đội trưởng Trần lại nhắc đến tôi với chị, nhưng cũng đúng, Đội trưởng Trần và cảnh sát Trương là bạn bè lâu năm, mọi người đề cập về đội cảnh sát cũng không lạ gì. Vậy chị Man... Đội trưởng Trần đã nói gì về tôi thế?”

Ngô Đồng nhìn cậu ta: “Xin lỗi, tôi không nhớ rõ chi tiết.”

Hạ Châu không khỏi thất vọng, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Không sao, nói chuyện phiếm thì khó nhớ kỹ lắm, tôi cũng đâu phải người quan trọng gì.” Nói rồi, cậu ta dịch đến gần Ngô Đồng hơn một chút.

“Lần này cảnh sát Trương đã giúp đỡ nhiều lắm.” Hạ Châu vội vàng khen ngợi Trương Sậu.

Ngô Đồng gật đầu: “Tôi cũng nghe nói.”

“Đúng vậy, nếu không nhờ anh ấy liên lạc với Đội trưởng Trần trước, chúng tôi cũng không dễ dàng bắt hai kẻ đó như thế.”

Ngô Đồng vẫn giữ nụ cười trên môi, dịu dàng hỏi: “Không phải nói để bắt Bàng Nhiên nên mới sắp xếp trước sao?”

Thấy cô không rõ tình hình nội bộ, Hạ Châu nghĩ đây là cơ hội của mình.

Chia sẻ bí mật luôn là cách tuyệt vời để kéo gần khoảng cách.

“Chị dâu à, chị không biết rồi.” Hạ Châu đắc ý: “Thật ra ấy, ban đầu cảnh sát Trương chỉ định tóm mấy kẻ muốn giết em gái thương nhân giàu sụ thôi, bắt được Bàng Nhiên là thu hoạch ngoài dự tính.”

Cậu ta nhìn Ngô Đồng, hạ giọng: “Nhưng chị dâu đừng nói là tôi kể nhé. Đây là bí mật nội bộ, không thể để người ở bệnh viện kia biết, nếu không sẽ gặp rắc rối to.”

Ngô Đồng cầm chặt cốc giấy, uống một ngụm nước.

“Ra là vậy.” Cô ôn hòa đáp, khẽ chớp mắt vài lần, mỉm cười: “Dùng người kia làm mồi nhử, quả thực không được đạo đức cho lắm. Nhưng yên tâm, tôi sẽ không nói ai đâu.”

Hạ Châu mấp máy môi, cầm cốc giấy Ngô Đồng vừa bỏ xuống rồi rót thêm nước cho cô.

“Chị dâu, chị muốn ăn gì không? Để tôi lấy giúp chị.”

“Được, cảm ơn.” Ngô Đồng đáp.

“Chị dâu chờ tôi nhé.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hạ Châu đứng dậy, đỏ bừng hai má vì phấn khích hồi hộp.

Ngoài phòng nghỉ, có người gọi cậu ta.

“Ai ở bên trong vậy?”

Hạ Châu cảnh giác: “Liên quan gì đến anh?”

Người đứng ngoài phòng nghỉ nhíu mày. Bình thường Hạ Châu này không nổi bật trong đội mấy, không phải vì cậu ta thiếu kinh nghiệm, mà do tính cách hay ba hoa nịnh nọt, năng lực lại không tương xứng, khiến người trong đội không thích dẫn cậu ta theo khi có nhiệm vụ.

Cậu ta thường cố gắng lấy lòng người khác, cúi đầu khom lưng, sao hôm nay tự dưng dám nói năng với mình như vậy?

Người đó cũng tức giận: “Đội trưởng Trần về rồi, hỏi cậu ban nãy có ai đến tìm cảnh sát Trương đúng không?”

...

Trong phòng nghỉ phảng phất mùi khói thuốc, Ngô Đồng nghĩ, có lẽ họ thường hút thuốc trong căn phòng này.

Hôm nay Trương Sậu và Đội trưởng Trần đã đi đâu? Hiếm khi anh không nghe điện thoại.

Có lẽ Ngô Hằng bị bắt rồi nhỉ? Ít nhất cũng bị triệu tập, bị liên lụy.

Trương Sậu nói thẩm vấn hai kẻ kia vẫn chưa có kết quả.

Anh đang lừa cô.

Nửa tháng qua, chỉ một mình cô chẳng hay biết gì.

Cửa phòng được ai đó mở ra.

Ngô Đồng không đứng dậy, cô dựa vào ghế sofa nhìn về phía cửa.

“Tiểu Trần đã tìm cô khắp nơi.” Trương Sậu mở lời.

Ngô Đồng khẽ cười, nhưng giọng nói lạnh thấu xương: “Tôi cũng tìm anh khắp nơi đấy, cảnh sát Trương.”

Hạ Châu vừa niềm nở dẫn Trương Sậu vào chợt sởn cả gai ốc. Đây đâu giống cách các cặp đôi nói chuyện khi gặp nhau.

“Khi rời khỏi bệnh viện, chí ít cô cũng nên nói với cậu ấy một tiếng.” Trương Sậu tiếp tục.

Ngô Đồng nhướn mày, tỏ vẻ cực kỳ vô tội: “Nhưng vốn dĩ anh đã hứa sẽ bảo vệ tôi cơ mà.”

Hạ Châu như bị sét đánh, khó tin nhìn Trương Sậu, rồi lại dời mắt sang Ngô Đồng.

“Chị... Không phải chị là...”

Ngô Đồng vắt chéo chân, nhìn Hạ Châu: “Cảm ơn cậu nhé, Hạ Châu. Cậu đã tiết lộ cho tôi biết nhiều chuyện phết.”

“Cảnh sát Trương, tôi không cố ý!” Hạ Châu suy sụp tại chỗ, sợ hãi rơi nước mắt.

Trương Sậu liếc cậu ta, rồi nhìn Ngô Đồng có ánh mắt ngập tràn lạnh lẽo vào lúc này. Anh đẩy Hạ Châu ra khỏi cửa, rồi trở tay khóa lại.

Cửa sổ trong phòng nghỉ khá nhỏ, ban ngày không bật đèn, khiến căn phòng trở nên tù mù.

Cô nhìn anh chằm chặp, trên cần cổ trắng ngần vẫn hằn vết sẹo mờ.

Trương Sậu chậm rãi bước tới, ngồi xuống đối diện Ngô Đồng.

“Cảnh sát Trương, có thuốc lá không?” Cô hỏi.

Trương Sậu không từ chối.

Cô tự lấy thuốc, anh châm lửa giúp cô.

Ngọn lửa bùng lên, cô ngả người vào lưng ghế sofa, không hề do dự.

Tất cả trò đùa mập mờ đã biến mất hoàn toàn.

Cõi lòng Trương Sậu chùng xuống.

“Có nghe tin tức gì về anh trai tôi không?” Ngô Đồng hỏi.

Trương Sậu và Trần Chí Hòa vừa bay từ thành phố Nam về. Trên cơ bản, bên đó đã xác định được mối quan hệ trực tiếp giữa Trần Đại Hà và vụ sản xuất ma túy ở Bắc Sơn. Chiều nay, Lý Thành tiếp tục thẩm vấn Ngô Hằng, còn Trương Sậu và Trần Chí Hòa theo dõi từ phòng giám sát.

“Anh trai cô không thể rời khỏi thành phố Nam.” Trương Sậu đáp.

Ngô Đồng cười nhẹ: “Tại sao?”

Trương Sậu nhìn Ngô Đồng chăm chú, nhưng cô rất đỗi bình tĩnh, bình tĩnh như lần đầu tiên họ gặp gỡ, như thể giữa họ chưa từng có bất kỳ mối quan hệ nào, cô chẳng hề oán giận anh.

“Anh ta dính líu đến một vụ án, hiện đang bị điều tra.” Trương Sậu chậm rãi nói.

Khói thuốc lặng lẽ bay lên từ quanh người Ngô Đồng rồi tan biến. Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vân vê điếu thuốc mềm, sau một thoáng im lặng, cô lên tiếng hỏi: “Giờ hai kẻ hại tôi thế nào rồi?”

Trương Sậu không biết Hạ Châu và cô đã nói những gì, nhưng hiện tại anh chắc chắn không thể lừa dối cô nữa.

“Phán đoán sơ bộ cho thấy, chủ mưu là doanh nhân Tống Khai Vận ở thành phố Nam, nhưng chúng tôi vẫn đang tìm bằng chứng buộc tội.”

“Thì ra các anh đã điều tra xong từ lâu rồi.” Ngô Đồng ngậm điếu thuốc trong miệng, cười nhìn Trương Sậu.

Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, cửa phòng bị khóa trái, cứ như ngay cả không khí bên ngoài cũng bị ngăn cấm.

“Còn Ngô Đồng?” Cô gặng hỏi: “Manh mối thứ tư, thật sự phải đến một tháng sau mới diễn ra sao?”

Cách làn khói trắng, đôi mắt cô mông lung, dần xa xăm.

Trương Sậu nhìn Ngô Đồng.

Bác sĩ nói cô hồi phục rất tốt, anh đã thấy vết thương ấy. Dù chưa lành hoàn toàn, nhưng bề mặt không còn nhăn nheo nữa. Sẹo sẽ biến mất thôi, tựa như anh chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô, anh cũng nên biến mất.

“Là giả.” Anh trầm giọng nói: “Một tháng chỉ để cô yên tâm dưỡng thương ở bệnh viện.”

Anh không hề biện minh.

Ngô Đồng cười rộ, run run vai.

Cô luôn thích như vậy.

Anh nhớ cô rất thích cười, nhưng phần lớn thời gian nụ cười của cô luôn lạnh lẽo chua chát, hiển hiện vẻ khinh thường xa cách, như đang đứng ngoài nhìn ngọn lửa, hoặc như đang nhảy múa giữa biển lửa.

Cô chưa bao giờ thật sự vui vẻ, chính anh đã đổ thêm dầu vào ngọn lửa ấy.

Ngô Đồng khép hàng mi.

Thật ra câu chuyện đơn giản lắm, đáng lẽ cô nên biết ngay từ đầu.

Tiếp cận cô, lợi dụng cô để lên Bắc Sơn. Phát hiện bí mật của Bắc Sơn, liên lạc trước với cảnh sát để tóm gọn tất cả bọn chúng.

Bấy giờ, cô vẫn chìm đắm trong “phép màu vé số” của anh, tin chắc anh là người mà số mệnh đã an bài đến kết liễu cuộc đời cô.

Thế nên cô dễ dàng bỏ qua, cô nóng lòng muốn biết manh mối thứ ba về Ngô Đồng. Cô muốn biết anh sẽ tìm cô thế nào, muốn biết anh sẽ thể hiện cảm xúc thế nào khi giết cô.

Cô đã bị thủ thuật che mắt vụng về của anh đánh lừa, cô đã mù quáng trước mong muốn tìm đến cái chết của mình.

Vé số thì sao? Dẫu hiếm đến đâu, vẫn sẽ có người trúng giải.

Lần thứ nhất, anh lợi dụng cô để lên Bắc Sơn, bắt hết đám sản xuất ma túy. Cô vốn không muốn báo cảnh sát, vì Ngô Hằng và Bắc Sơn có mối liên hệ phức tạp. Dù cô tin Ngô Hằng không dính dáng đến vụ này, cô cũng không muốn bất chấp nguy hiểm kéo cảnh sát vào.

Lần thứ hai, anh không hề lưỡng lự lấy cô làm mồi nhử. Anh trúng kế giương Đông kích Tây thật sao? Ngẫm lại, cô chỉ thấy nực cười. Có lẽ bấy giờ anh đang trốn ở đâu đó và quan sát cô, nhìn cô bị gã kia bắt. Anh biến cô thành mồi nhử.

Lần thứ ba, anh thản nhiên nói dối, bảo cần một tháng. Nếu lần này cô không phát hiện, một tháng sau anh sẽ lợi dụng cô vào việc gì nữa đây?

Bác sĩ dặn, khi trời mưa, vết thương sẽ hơi ngứa, cô tuyệt đối không được gãi, nếu không sẽ để lại sẹo.

Nhưng hiện giờ, Ngô Đồng chỉ muốn mạnh tay gãi vết thương ấy, để sẹo mãi mãi in sâu trên người cô, nhắc nhở cô đã bị Trương Sậu đùa bỡn trong lòng bàn tay thế nào.

Một ít tàn thuốc rơi xuống mu bàn chân Ngô Đồng, cô từ từ mở mắt.

Mọi chuyện đơn giản thế đấy.

Ngô Đồng dụi tắt điếu thuốc vào bàn trà gỗ đỏ, đứng dậy bước về phía Trương Sậu.

“Cảnh sát Trương, chiều nay tôi sẽ về thành phố Nam.”

Cô cười rạng rỡ, cất lời tạm biệt.

Trương Sậu đứng lên: “Tôi sẽ đưa cô về.”

“Anh khách sáo quá.” Cô đáp.

Bên ngoài đã tạnh mưa, hình như mặt trời ló dạng rồi, nhưng ánh sáng chiếu vào vẫn lạnh lẽo ảm đạm.

Mặt cô mất gần hết sắc máu, chỉ vương mỗi nét cười thản nhiên như đang chống đỡ.

Trương Sậu muốn gọi tên cô, nhưng rồi không thể.

“Tôi đưa cô về.” Anh nói thêm lần nữa.

Ngô Đồng lùi về sau một chút, giữ khoảng cách với anh.

“Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Tôi có một món quà muốn tặng anh.”

Trương Sậu nín thở.

“Là gì?”

Vừa dứt lời, Ngô Đồng giơ tay, giáng mạnh vào mặt anh ba bạt tai.

Trong căn phòng tĩnh mịch, âm thanh của ba cú tát vang lên rõ rệt.

Trương Sậu không cử động.

Anh đợi một lát rồi mới nói: “Tôi sẽ lái xe chở cô về thu dọn đồ đạc.”

Ngô Đồng bật cười lạnh lùng.

“Sao, anh tưởng tôi không thể sống thiếu anh? Trương Sậu, đừng tự đề cao mình quá. Trong mắt tôi, anh chỉ đáng giá ba cú tát thôi.”

Khi cô rời khỏi phòng, vai cô va vào cạnh cửa nhưng cô vẫn không dừng bước.

Trương Sậu cứ theo sau cô ra ngoài. Trần Chí Hòa tới cạnh anh.

“Cô ấy xuống tay mạnh thật.” Trần Chí Hòa nhìn vết máu trên mặt Trương Sậu.

Trương Sậu không lên tiếng, về tình về lý, anh đáng bị nhận nhiều hơn ba lần bạt tai này.

Anh thấy Ngô Đồng đứng bên đường vẫy một chiếc taxi.

“Đội trưởng Trần, xe của anh…”

“Chìa khóa đây.” Trần Chí Hòa không ngần ngại.

“Cảm ơn.” Trương Sậu cầm chìa khóa, mở khóa chiếc xe đỗ bên đường.

Ngô Đồng đã lên taxi, Trương Sậu âm thầm bám theo.

Một tháng, đấy là thời gian anh muốn Ngô Đồng yên tâm nghỉ ngơi ở bệnh viện. Nhưng chuyện về chiếc xe đông lạnh, anh không nói dối.

Anh thấy cô mất hết dấu hiệu sinh tồn, gương mặt trắng bệch phủ một làn sương mỏng. Tiếng còi cảnh sát, tiếng xe cấp cứu không ngừng văng vẳng bên tai anh, nhưng nhiệt độ trên người anh không thể làm cô ấm lên.

Anh đã phạm sai lầm một lần rồi.

Trương Sậu quyết định dừng tay.

Anh quyết định dừng tất cả mọi chuyện.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv