Sáng hôm ấy Trương Lỗi một thân mệt nhọc trở về phòng trông thấy tân nương của hắn vẫn im lìm ngồi đợi trong phòng tân hôn đỏ rực.
Hắn bỗng cảm thấy tâm nặng như chì.
Bước đi chậm rãi, đem lụa đỏ vấn lên, đằng sau đó là gương mặt nhuốm đầy nước mắt, ánh mắt nàng giành cho hắn bây giờ không còn là ngưỡng mộ si mê nữa mà thay vào đó là căm hận kinh tởm..
Ánh mắt ấy của nàng giống hệt ánh mắt của những cung nhân kia, đều hiện ra rõ ràng như vậy.
Nàng không nói chỉ chỉ đứng dậy lao khỏi căn phòng.
Trương Lỗi thẫn thờ ngồi xuống giường hỉ chật vật ôm đầu thở dốc.
Hắn đã tự hứa ra sao? Đã từng tự dặn lòng muốn bảo vệ nàng không muốn nàng chịu chút khổ sở nào nhưng hiện tại thì sao? Chính hắn là kẻ làm nàng đau khổ đến phát điên..
Hỉ sự kết thúc cả hai không cùng nhau nói một lời, Vũ Diên cũng không quấn lấy hắn giống như trước kia, nàng chỉ ngày ngày ở trong phòng gảy đàn, tiếng đàn lan xa ghẹn ngào uất hận. Cũng là đêm hôm ấy cốt thành rực lửa, vô số quân mã tràn vào cán nát vô số thi thể bách tính.
Trương Lỗi bị trúng độc nằm trên giường đơn không ngừng ho ra máu.
- Không ngờ đến đúng không? Hahaha
Một tiếng cười chói tai vang lên, Vũ Diên thống hận nhìn Trương Lỗi chật vật nằm trên giường.
- Ta yêu ngươi như vậy.. Vậy mà ngươi lại làm trò đó trước mặt ta vào đêm tân hôn của chúng ta?
Nữ tử quát lên, tóc đen rối loại thả dài.
- Ngươi khiến ta kinh tởm, mỗi lần nhìn thấy ngươi lại khiến ta nhớ đến đêm hôm ấy chứng kiến tất thảy!
Vũ Diên cười lạnh giống như phát điên đối với hắn quát lớn.
- Vì sao, vì sao đối với ta như vậy?
Đồng tử Trương Lỗi co lại.
Đêm đó hắn trông thấy Vũ Diên đứng không xa nhìn chằm chằm hắn cùng Thi Nại Âm ân ái, nàng chất vấn hắn câu nói kia giống như năm đó hắn chất vấn người kia..
Trương Lỗi hai vai run lên, lại phun ra một dòng máu đỏ tươi, hắn nhìn Vũ Diên yếu ớt trả lời: - Giết ta đi, coi như trả lại nàng sự sỉ nhục kia..
- Giết ngươi? Hahaha, ngươi nghĩ hay lắm! Ta sao có thể giết ngươi, ta phải để ngươi sống, sống không bằng chết!
Vũ Diên ghiến răng.
Nàng hận, nàng hận gã nam nhân này
Nàng hận hắn không yêu nàng
Hận hắn lừa dối nàng
Nàng hận hắn!
Vũ Diên khoát tay chiếc giường vang lên âm thanh lạch cạch rất nhỏ sau đó Trương Lỗi đã bị nhốt trong một cái hòm gỗ nhỏ không chút ánh sáng.
Bang
Cánh cửa bật mở ba tên mặt mũi dữ tợn đi vào trong.
- Châu Đốc? Lũ thấp hèn các ngươi vào đây làm gì?
- Mau, cút, đừng đụng vào ta!
- Đừng, cầu xin các ngươi
- Mĩ nhân cố chịu đựng nào!
- Haha không ngờ nàng ta còn là trinh nữ!
- Ngoan nào đại gia ta sẽ nhẹ nhàng với nàng!
Sau đó là tiếng rên rỉ phát ra, Trương Lỗi thân đã trúng độc không thể động đậy, trong mắt chỉ có thể lộ ra tia dữ tợn vô lực.
___
Đêm ấy tù binh Châu Đốc nổi loạn, chủ thành Cốt Thành Trương Lỗi bị trúng độc sống chết không rõ, bách tích trong thành chết vô số. May mắn bệ hạ Thi quốc cứu viện kịp lúc đã tránh được việc Cốt thành bị hủy.
Trương Lỗi hiện tại nằm trên giường lớn, trong mắt trống rỗng không nói một lời, nhìn nữ nhân cả người áo váy xé nát không lành lặn trầm mặc thật lâu.
Nàng ta giống như đã phát điên liên tục cào cấu lên người những vết cào sâu rồi từ những vêt thương ấy những vệt máu đỏ tươi rỉ rích rơi ra.
- Dơ bẩn dơ bẩn.. Đừng đụng vào ta A a a
Nàng ta ôm đầu hét lớn, trong mắt là sợ hãi tột cùng. Cả người nàng ta co lại một khối run lẩy bẩy giống như con mèo nhỏ bị dính nước lạnh. Trương Lỗi đi đến ôm lấy nàng ta thật chặt, bờ môi trắng nhợt nhạt run run phát ra âm thanh trấn an: - Có ta đây rồi, đừng sợ.
Nữ nhân ôm lấy hắn khóc lớn, trong mắt hắn cũng là nước mắt.
___
Nữ nhân phát điên ấy có thai...
Dù biết đó là của kẻ nào hắn cũng không bắt nàng phá thai.
Đứa trẻ ấy ra đời nhưng chưa được ba ngày đã phải tang mẫu thân.
Không sai.
Vũ Diên tự sát..
Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó nàng ta đã tỉnh táo có lẽ nàng ta không thể chấp nhận được những hồi ức kinh khủng kia vậy nên lựa chọn tự sát để lại đứa trẻ nhỏ bé ấy cho Trương Lỗi nuôi dưỡng.
Thiếu nữ ấy lớn lên trong sự nuông chiều có thể nói là sự chuộc lỗi của hắn..
Nhưng mà vào đêm tuyết lạnh lẽo ấy...
Ngay khi khoảnh khắc nàng ta ngã xuống mà chết.
Trương Lỗi không cam tâm.
Vì sao hết lần này đến lần khác hắn không thể bảo vệ những người hắn muốn bảo vệ.
Ôm lấy cái xác còn ấm của con gái, hắn như phát điên.
Hắn nhớ đến năm ấy bất lực chất vấn người kia
Năm đó hắn trơ mắt nhìn nữ tử của chính mình bị kẻ khác chà đạp đến phát điên.
Bây giờ phải tận mắt trông thấy sự bất lực ấy thêm lần nữa. Trương Lỗi muốn điên rồi...
Nhưng mà...
Cuối cùng hắn bại..
Bại dưới tay người kia, chậm rãi tiến vào tử vong...
Yếu ớt chống cự người kia sưu hồn, hắn không muốn như vậy... Không muốn để ai trông thấy sự thất bại của hắn, hắn không muốn kẻ khác nhìn hắn giống như nhìn thấy một tên phế vật.. Hắn... càng không muốn bí mật mà bản thân che giấu gần nửa đời người bị người khác đào lên, càng không muốn trông thấy ánh mắt kinh tởm kia thêm một lần nào nữa....
Hai mắt dần mơ hồ, hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi...
Đã từ rất lâu không biết vì sao hắn đã động lòng rồi...
Thật muốn gặp lại người kia..
Hắn còn muốn hỏi người kia một câu...
Mí mắt chậm rãi khép lại.
Cảnh tưởng lần đầu gặp như mơ như thực.
Những cánh hoa đào trôi nổi trên bầu trời, hương hoa vương vít khiến lòng người rộn ràng.
Y đứng ở đó, dáng vẻ cao cao tại thượng trên người khoác hoàng bào nắm lấy tay hắn, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt.
'Trẫm sẽ bảo vệ ái khanh cả đời này.'
...'Là ai cho ta lời thề son sắt...
...*Là ai hứa qua một đời viên mãn không lo...
...Thề hẹn son sắt tựa như tuyết tan trên cành...
...Không thể giữ lời cớ sao còn mở lời*?'...
Một tiếng ca văng vẳng xa xăm cất lên bi ai thống khổ.
Hóa ra cho đến cuối cùng lời hứa bảo vệ một người cả đời cũng chỉ là lời nói suông, theo gió... tan biến..
P/S: Lần đầu viết ngoại truyện là thể loại đam mỹ có hơi bỡ ngỡ :v Ba chương ngoại truyện này cũng có thể coi là một đoản ngắn 3000 từ, hy vọng sẽ khiến các bạn độc giả không ngán với lối hành văn chậm chạp của ta ~