Nghịch Thiên

Chương 5: Đình viện vô cớ xuân phong độ



Đường tung cát vàng, thân ảnh vội vã.

Từng mảnh tiên huyết văng ra trong tiếng vó ngựa dồn dập, lập tức gương mặt thiếu niên áo tím lộ ra thống khổ tự trách, nhanh roi thúc ngựa, thỉnh thoảng cúi xuống hỏi xem thương thế của thiếu niên áo lam đang vắt mình trên ngựa. Thật vất vả chạy được sáu bảy dặm, trông thấy một trấn nhỏ xa xa, thiếu niên áo tím cảm thấy mừng rỡ: “Lục ca, ngươi cố chịu thêm chút nữa.”

Thiếu niên áo lam rên rỉ một tiếng, xem như đáp ứng.

Thiếu niên áo tím dừng ngựa trước khách sạn duy nhất trên trấn, ôm thiếu niên áo lam lên thẳng lầu trên, một cước đá cửa bước vào gian phòng trống, không quên ném cho chưởng quầy một thỏi bạc. Chưởng quầy thấy máu chảy một đường từ lầu một tới lầu hai, đã sớm bị dọa đến nhũn chân, sao có thể trách cứ nửa phần.

Cửa phòng vừa đóng đã bị đá văng một lần nữa, người xông vào là một nữ tử áo xanh sắc mặt trắng bệch, thanh âm không kiềm chế được run rẩy: “Mạc thất hiệp, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra!”

“Vân cô nương!” Thiếu niên áo tím vừa mừng vừa sợ, “Lục ca giao cho ngươi, ta đi lấy thủ cấp của mấy tên tặc tử này!” Lời chưa nói xong, người đã nhảy từ trên lầu xuống, xoay người lên ngựa truy đuổi.

Thiếu niên áo tím tất nhiên là Mạc Thanh Cốc, thiếu niên áo lam là Ân Lê Đình vì cứu sư đệ mà trúng chiêu. Còn nữ tử áo xanh kia, chính là Vân Hi phụng mệnh sư phụ xuống núi.

Bận rộn cầm máu cho Ân Lê Đình, Vân Hi vừa đau lòng vừa phẫn nộ tột đỉnh, không ngờ khi gặp lại người mình khổ tâm tưởng niệm, chàng lại có bộ dáng như vậy, âm thầm hối hận vừa rồi không giữ chặt Mạc Thanh Cốc để hỏi rõ ngọn nguồn.

“Thất đệ…” Ân Lê Đình dù mất đi thần trí vẫn không quên lo lắng Mạc Thanh Cốc.

Vân Hi xuống tay điểm sáu đại huyệt của hắn, mắt thấy Ân Lê Đình dần dần ngủ yên, tay phải đóng cửa phòng, tay trái gắt gao giữ chặt miệng mình để kìm nén âm thanh, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, nhất thời hận không thể bắt tên đầu sỏ gây họa mà thiên đao vạn quả.

Rốt cuộc là ai đả thương chàng! Vân Hi gào thét trong lòng, nhưng cũng không dám phát ra nửa điểm thanh âm, sợ quấy rầy giấc ngủ của người trước mắt. Lảo đảo đứng dậy gọi tiểu nhị, đưa cho hắn tờ giấy, bảo hắn nhanh chóng mua dược liệu được liệt kê về.

Trở lại ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Ân Lê Đình, sắc tàn nhẫn trong ánh mắt Vân Hi dần dần nhạt đi, thay thế bởi nhu hòa trong trẻo. Mấy năm không thấy, Ân Lê Đình đã trưởng thành hơn. Cởi y phục băng bó vết thương cho hắn cũng là lúc nhìn thấy vài đường thương tíchsâu, có mới có cũ, nhìn thấy ghê người.

Mấy năm nay chàng sống tốt không? Đã định việc hôn nhân với nàng kia chưa?

Trong lòng Vân Hi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng xuống tay hết sức cẩn thận, chỉ sợ chẳng may đánh thức Ân Lê Đình. Đợi băng xong ổn thỏa, Vân Hi phân phó tiểu nhị trông giữ cửa phòng, chính mình đến phòng bếp sắc thuốc.

“Sư tỷ?”

Vân Hi không quay đầu cũng biết là Bối Cẩm Nghi, người cùng mình xuống núi nhưng nửa đường liền không thấy bóng dáng. Từ năm ấy Vân Hi trở về núi Nga Mi, Bối Cẩm Nghi liền đổi cách xưng hô gọi nàng là sư tỷ.

“Ta vẫn đi theo tỷ nãy giờ.”

“Ừm.”

“Tỷ thích Ân lục hiệp? Chẳng trách mấy năm nay ta thấy tỷ trở nên kỳ quái.”

Cây quạt trên tay Vân Hi dừng lại, thấp giọng quát: “Đừng nói bừa!”

“Đồ ngốc cũng nhìn ra!”

Vân Hi không đáp.

“Nếu đã như vậy, về núi nói cho sư phụ một câu, để nàng giúp tỷ làm chủ được không?”

Cây quạt trong tay Vân Hi ‘bộp’ một tiếng đánh xuống đầu Bối Cẩm Nghi: “Còn nói bậy nữa, ta điểm á huyệt của ngươi.”

Hạ quyết tâm tìm một hôn phu tốt cho vị sư tỷ chiếu cố mình từ nhỏ, Bối Cẩm Nghi liên miệng đáp ứng: “Được được được, ta tiêu hóa tất cả ở trong bụng là được chứ gì.” Song vẫn âm thầm bĩu môi: Ta không nói, chẳng lẽ sẽ không làm sao? Vừa lúc xuống núi rảnh rỗi, tác hợp hai người cũng là một cách giết thời gian hiệu quả.

Vân Hi không biết mình sắp bị sư muội thân ái đóng gói đem tặng, cầm một chén thuốc ra khỏi phòng bếp, suýt nữa va phải Mạc Thanh Cốc một thân máu tươi trở về.

“Mạc thất hiệp?” Vân Hi cả kinh, “Ngươi cũng bị thương?”

“Không…” Mạc Thanh Cốc cười khổ, “Đây là máu của lục ca… Vân cô nương, ta đánh không lại bọn họ, e rằng nơi này không an toàn.” Nói xong quay đầu nhìn vết máu rải rác.

Vân Hi hiểu rõ, trầm tư một lát, hỏi: “Khinh công bọn họ có bằng ngươi không?”

Mạc Thanh Cốc sửng sốt, không biết hàm nghĩa trong lời nói của nàng nhưng cũng thành thật đáp: “Không bằng.” C nên hắn mới có thể thoát thân.

“Mạc thất hiệp, phiền ngươi ra ngoài một lần nữa, dẫn dắt bọn họ rời đi, được bao bao lâu thì được. Nơi này… Cẩm Nghi, đừng đi.” Vân Hi gọi lại Bối Cẩm Nghi đang định lên lầu, “Ngươi tìm một trang viện hẻo lánh, bất kể thế nào cũng phải thuê được một gian phòng.”

Vân Hi phân phó hai người xong, xoay người nhìn chưởng quầy cùng tiểu nhị, lớn tiếng quát: “Nhớ kĩ, việc hôm nay không thể lộ ra một lời! Sau này ta sẽ thu xếp cho các ngươi thỏa đáng. Nếu không…” Mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại, lộ ra một cỗ sắc bén không thể kháng cự. Hai người kia bị ánh mắt của nàng liếc qua, hai chân sớm run rẩy, sao có thể nói lời từ chối.

Lúc này trong điếm, ngoài bọn họ, không có người thứ bảy tồn tại; hơn nữa trấn nhỏ vốn hẻo lánh, Vân Hi cũng không quá bận tâm về hai người. Mạc Thanh Cốc cùng Bối Cẩm Nghi đáp ứng một tiếng, cùng rời đi.

Tuy không đành lòng, Vân Hi không thể không đánh thức Ân Lê Đình để hắn uống thuốc. Ân Lê Đình vừa tỉnh, liền nhìn khắp nơi tìm thân ảnh của Mạc Thanh Cốc, gương mặt tràn đầy lo lắng. Không may huyệt đạo trên người bị điểm, không thể động đậy.

“Uống thuốc trước đã, Mạc thất hiệp không có việc gì.” Vân Hi ôn nhu an ủi.

Lúc này Ân Lê Đình mới phát hiện người ngồi bên giường là Vân Hi đã mấy năm không gặp. Hắn vốn rất tín nhiệm Vân Hi, lại biết mặc dù tính tình thất đệ nóng nảy, nhưng hẳn có thể tự thoát thân, trong lòng liền bình tĩnh, ngoan ngoãn uống thuốc.

“Là ai?”

Vân Hi dù nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc không kiềm được đành phải mở miệng.

Ân Lê Đình nuốt xuống một ngụm thuốc, bất đắc dĩ nói: “Thiên Ưng giáo.”

Thiên Ưng giáo? Các loại tiền căn hậu quả vòng vo mấy vòng trong đầu Vân Hi, đột nhiên sáng tỏ: “Vì Trương ngũ hiệp?”

“Phải.”

Ân Lê Đình không biết vì sao nàng đoán được, nhưng quả thật là vì Trương Thúy Sơn. Việc ba người Tạ, Trương, Ân đồng thời mất tích trên biển cuối cùng cũng không thể giấu diếm. Mạc Thanh Cốc không kiềm được vụng trộm xuống núi, lúc ấy trên núi chỉ còn Ân Lê Đình, nên cũng đành theo sau mà đến. Không ngờ cả hai trúng mai phục, Ân Lê Đình giúp Mạc Thanh Cốc thoát thân, chính mình lại bị thương. Cũng may Mạc Thanh Cốc thông minh, khả năng áp chế cước lực của ngựa khá nhanh, mới có thể cứu Ân Lê Đình thoát khỏi những người truy đuổi.

Vân Hi đem bát không đặt xuống bên cạnh, trấn an nói: “Ngươi ngủ đi đã, những việc còn lại để ta lo liệu.” Nói xong cũng không cần biết Ân Lê Đình đồng ý hay không, giơ tay điểm huyệt ngủ của hắn, xuống lầu xử lý vụ cãi cọ lộn xộn trước quầy.

Dưới lầu có hai gã nam tử áo đen đứng gây sự, còn phá hủy không ít bàn ghế. Chưởng quầy cùng tiểu nhị vừa cười làm lành vừa phủ nhận, thấy Vân Hi xuống lầu tựa như thấy được cứu tinh ba đời.

“Thiên Ưng giáo?” Vân Hi mặt không đổi sắc thốt ra ba tiếng.

Hai người kia nhìn nhau, đồng thời rút đao tấn công Vân Hi. Vân Hi thầm nghĩ Thiên Ưng giáo cũng không phải ngu ngốc, truy đuổi Mạc Thanh Cốc nhưng vẫn nhớ chia người tìm theo vết máu. Khua kiếm đẩy lùi song đao, ném một nhúm bột phấn vào mặt của hai người, tay trái lập tức thúc ra, điểm huyệt đạo hôn mê. Không phải nàng không muốn xuống tay giải quyết bọn họ, nhưng một khi giết người ở đây, chỉ sợ Thiên Ưng giáo sẽ huyết tẩy trấn nhỏ này. Trước mắt, thương thế của Ân Lê Đình vẫn quan trọng hơn, chuyện tính toán sổ sách từ từ sẽ có dịp.

“Bọn họ tỉnh lại sẽ không nhớ gì nữa, hầu hạ cho tốt rồi tiễn đi là được. Ta cần bồi thường các ngươi bao nhiêu?” Vân Hi nói xong, thân kiếm chỉ xuống những mảnh gỗ vụn dưới sàn.

“Dù một văn tiền lão nhân gia cũng không cần cho thêm, vị tiểu ca vừa rồi đã đưa đủ.” Chưởng quầy nhanh chóng trả lời, hắn không thể trêu vào sát thần này a.

Vân Hi ‘a’ một tiếng, thấy Bối Cẩm Nghi tươi cười đầy mặt đi tới, biết rằng đã tìm được phòng ở. Sau khi phân phó hai người không thể lộ bí mật một lần nữa, nàng cùng Bối Cẩm Nghi mang Ân Lê Đình đi.

Về phần Mạc Thanh Cốc, nửa điểm Vân Hi cũng không lo lắng. Nếu hắn không tìm thấy nơi ở, hẳn đã không cứu được Ân Lê Đình.

Đến khi Mạc Thanh Cốc đầu đầy mồ hôi tìm được căn phòng hẻo lánh đến không thể hẻo lánh hơn, hình ảnh trước mắt khiến hắn bị dọa đến giật nảy.

Ân Lê Đình bình yên kê cao gối mà ngủ, sắc mặt hồng nhuận, không có nửa điểm bộ dáng người bị thương nên có; Vân Hi ngồi trên nóc nhà khô, biểu tình không biết là vui mừng hay khó chịu; Bối Cẩm Nghi đi đi lại lại vẻ mặt cao hứng phấn chấn, ánh mắt quét tới quét lui giữa hai người kia như nhặt được bảo bối.

Một giây trước khi chân bước vào cửa, trên nóc nhà truyền xuống hai tiếng: “Khoan đã!”

Mạc Thanh Cốc khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Vân Hi.

“Thay y phục rồi hẵng vào.” Dù không bị thương, một thân máu cứ thế mà vào có thể khiến Ân Lê Đình cực kỳ lo lắng.

À. Mạc Thanh Cốc nghe lời đi đổi y phục.

À há? Bối Cẩm Nghi tươi cười càng sâu, ngày càng khẳng định suy đoán của mình: Vân Hi tỷ tỷ… Tỷ thật sự thoát không ra rồi.

Mạc Thanh Cốc đổi y phục, ngồi đợi trong phòng một lúc lâu Ân Lê Đình mới từ từ tỉnh lại. Nào ngờ vừa nhìn rõ được người trong phòng là thất đệ nhà mình, Mạc Thanh Cốc đã ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất: “Lục ca, đều do tiểu đệ liên lụy ngươi. Ngươi muốn đánh muốn phạt, Mạc Thanh Cốc tuyệt không hai lời.”

“Đừng…” Ân Lê Đình gắng gượng muốn đứng lên, làm ảnh hưởng tới miệng vết thương trên người, không khỏi ê ẩm hít vào một hơi. Vừa thấy bóng xanh chợt lóe, Vân Hi đã tự tay đỡ hắn nằm xuống: “Nằm yên đó, trên người ngươi có thương tích.”

“Thất đệ…” Ân Lê Đình không giãy dụa nữa, quay đầu nhìn Mạc Thanh Cốc đang quỳ gối bên giường, “Khách khí cùng lục ca làm chi? Huynh đệ chúng ta là một, tất nhiên ca ca phải chiếu cố ngươi, chẳng lẽ để ngươi chịu nguy hiểm một mình sao? Mau mau đứng lên, đừng nhắc lại việc trách phạt.”

“Lục ca!” Vẻ mặt Mạc Thanh Cốc quật cường, “Nếu ngươi không phạt ta, ta liền quỳ luôn ở đây!”

Ân Lê Đình nghe vậy, lại muốn đứng lên. Vân Hi nhìn không nổi, giơ tay ra kéo Mạc Thanh Cốc. Kỳ thực, chỉ bằng sức của Vân Hi, kiểu gì cũng không thể di chuyển được Mạc Thanh Cốc muốn quỳ xuống, nhưng hành động này quả thực ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa trong đầu Mạc Thanh Cốc vốn có ý niệm nam nữ khác biệt, vừa bị kéo liền đứng dậy.

“Muốn phạt thì chờ vết thương của lục ca ngươi khỏi hẳn có được không?” Vân Hi lộ vẻ tức giận, “Lúc này muốn hắn phạt ngươi, chỉ khiến cho thương thế của hắn nặng hơn!”

Mạc Thanh Cốc nghe vậy, thầm mắng chính mình hành xử lỗ mãng. Ánh mắt ngẩng lên nhìn qua nhìn lại hai người, vội vàng khom người rời đi. Ân Lê Đình khó hiểu, Vân Hi chợt giật mình, vội vàng rụt tay đang đặt trên vai hắn.

Dù không nhạy bén tới đâu, nhìn hành động của Vân Hi từ đầu đến giờ, trong lòng cũng hiểu được rõ ràng. Ân Lê Đình bất giác đỏ mặt, miệng nói: “Nhận được giúp đỡ của cô nương…”

“Ngừng!” Vân Hi ngắt lời, “Đừng nói tiếng ‘cảm ơn’ này, ta chỉ tiện tay thôi.” Không biết là cố ý hay v tình, hiển nhiên Vân Hi không muốn phân biệt rành mạch quan hệ của mình với Ân Lê Đình. Ân Lê Đình chớp mắt mấy cái, dưới hàng lông mi cong dày là hồ nước trong vắt tĩnh mịch, dẫn theo ba phần ngây thơ, vẫn giống như thiếu niên áo trắng kia, vừa thương tâm sẽ khóc, không chút thay đổi.

Vân Hi ho nhẹ một tiếng, phá vỡ tình hình bế tắc, vươn ba ngón tay đặt lên cổ tay Ân Lê Đình, đầu ngón tay cảm thụ mạch đập liên tiếp, đáy lòng nổi lên một tia ấm áp. Không phải nàng không biết kiếp này càng cách xa người này càng tốt, nhưng vừa thấy hắn liền không tự chủ được muốn lại gần, cảm xúc vô danh mâu thuẫn dữ dội cùng lý trí, thật sự gian nan.

“Cũng may gặp được cô nương.” Ân Lê Đình cười đến mắt mày cong cong. “Nếu không, ở vùng hoang vu dã ngoại này, biết đi đâu tìm đại phu đây?”

“Dù sao cũng là thôn trấn.” Vân Hi rút tay về, “Hồi phục không tệ. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy.” Nói xong đứng dậy rời đi, chỉ sợ ngồi thêm một giây, vướng bận sẽ nặng thêm một phần.

Bối Cẩm Nghi thấy Vân Hi nặng nề bước ra, bộ dáng như có phiền não, không khỏi cảm thấy khó hiểu. Ngại Mạc Thanh Cốc đang ở đây, không tiện hỏi thẳng, liền ngâm một câu: “Đã gặp quân tử, cớ gì không vui?”(1)

Vân Hi ngẩn ra, trong lòng bách chuyển thiên nhiễu, nhất thời sao nói nên lời? Bật thốt lên đáp trả: “Mưa gió mịt mù, gà gáy không thôi.”(2) Lập tức đau khổ cười: “Phương xa không thấy, nước mắt như mưa.”(3)

Bối Cẩm Nghi sửng sốt: “Vì sao?”

“Người hiểu ta biết lòng ta sầu, người không hiểu còn ngỡ ta thỉnh cầu chi!”(4) Vân Hi nhìn Bối Cẩm Nghi, sắc mặt cực kỳ thống khổ, “Cứ mặc ta được không?”

“Vì sao?” Bối Cẩm Nghi không chịu ngừng, “Ít nhất cũng nói cho ta biết.”

“Điều duy nhất ta có thể nói cho ngươi là…”, Vân Hi đến gần Bối Cẩm Nghi, thanh âm mỏng manh nhưng vô cùng kiên định nói ra mười sáu chữ, “Xanh xanh vạt áo, quấn quít lòng ta. Vì quân gặp nạn, trầm ngâm đến nay.”(5)

“Thế này càng khiến người ta đoán không ra nha…” Vẻ mông lung trên mặt Bối Cẩm Nghi càng sâu hơn.

“Tóm lại, kệ ta đi, để ta ở một mình trong chốc lát.”

Hai người nói tới nói lui, Mạc Thanh Cốc cũng chẳng hiểu ra sao. Về phần Ân Lê Đình trong phòng, ngay cả nghe phong thanh cũng không được. Lúc đầu Bối Cẩm Nghi đơn thuần hỏi Vân Hi: Vì sao thấy Ân Lê Đình rồi vẫn không vui? Nào biết Vân Hi mở miệng liền đáp: Hiện nay sự tình lộn xộn hỗn loạn. Rồi sau đó nói tiếp: Dù thế nào ta cũng không thể ở bên chàng, miễn cưỡng chỉ khiến mình thương tâm mà thôi. Bối Cẩm Nghi tất nhiên không hiểu. Câu tiếp theo của Vân Hi, ngoài nàng ra lại không có người thứ hai hiểu được: Ta luôn lo lắng chuyện của Kỷ Hiểu Phù cùng Ân Lê Đình, về phần ta, chưa bao giờ hy vọng xa vời có thể tồn tại được trong lòng chàng, cho nên người đừng xen vào chuyện này được không? Mười sáu chữ cuối cùng lại thẳng thắn thành khẩn nói ra tâm ý của mình: Ta ái mộ chàng, tương tư đã lâu. Nhưng Bối Cẩm Nghi không biết khúc mắc của hai người, nhất thời sao có thể hiểu hết toàn bộ? Nghe hiểu tâm tư của Vân Hi với Ân Lê Đình đã không tệ.

Vân Hi không định giải thích nữa, dù sao lúc này giải thích cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi.

Ân Lê Đình vừa tỉnh lại liền cảm thấy thần khinh khí sảng, nhìn ngoài cửa sổ đã rạng sáng, không biết vì sao Vân Hi ngồi ôm gối trong sân, quần áo trên người thật mỏng manh. Ân Lê Đình ma xui quỷ khiến thế nào liền đẩy cửa ra ngoài, đem áo khoác phủ cho nàng.

Vân Hi chợt thấy ấm áp, quay đầu nhìn lên mới biết Ân Lê Đình đang đứng sát, định mở miệng nói sao hắn không biết quan tâm thân thể, nhưng há miệng ra lại không nói lên lời, chỉ đành thở dài.

“Vân cô nương có tâm sự?” Ân Lê Đình chưa bao giờ gặp Vân Hi ở trạng thái này. Trong trí nhớ, nàng vốn nên một thân thanh tịnh, thong dong nắm giữ mọi sự, dù thấp thoáng lộ ra sắc tịch liêu, nhưng chưa bao giờ có vẻ mặt mờ mịt bất lực như vậy. Hắn lẳng lặng đứng phía sau một lúc lâu, cảm giác mơ hồ bốn năm trước chợt ùa đến, nhất thời bối rối.

Vân Hi đứng dậy, nhìn thẳng vào cặp mắt mình tưởng niệm đã lâu. Không phải không biết nên kìm nén tình cảm, nhưng tình tự vốn khó khống chế. Ân Lê Đình cảm thấy dường như hôm nay Vân Hi hơi khác thường, loại khác thường này khiến hắn vui vẻ, bất giác nhấc tay vén mấy sợi tóc tán loạn của nàng ra sau tai, xúc cảm mềm mại trên tay gợi đáy lòng hắn hơi run rẩy.

Không nên như thế này… Ân Lê Đình nhìn Vân Hi, lộ ra vẻ mặt lo lắng, bản năng muốn xoa dịu đau xót nơi đáy mắt nàng, làm cho nữ tử khôi phục thần thái như xưa.

“Ân lục hiệp.” Vân Hi cúi đầu, nháy mắt đè nén cơn sóng ngầm đang mãnh liệt cuộn lên trong lòng, cắn răng nói, “Đêm dài sương lạnh, thân mình ngươi chưa tốt, vẫn nên về nghỉ ngơi đi.”

Đêm dài sương lạnh? Ân Lê Đình mê muội nhìn hướng Đông, đã là bình minh mà! Xem ra Vân Hi quả thực khác thường, ngay cả thời gian cũng lầm. Chi bằng… chi bằng chờ trời sáng hỏi sư muội của nàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xem tình hình hiện tại của Vân Hi, căn bản không thể hỏi ra nguyên cớ…

Sáng sớm hôm sau, trong phòng Vân Hi cùng Ân Lê Đình đều đặt một phong thư, ý nói chính mình về núi trước, hai người ở lại mà vun vén chuyện tốt đi. Vân Hi lập tức cảm khái tâm tư Bối cô nương thật đơn thuần, tình huống rối loạn của mình nàng còn chưa biết được nửa phần. Ân Lê Đình thì âm thầm cảm thấy kì quái, vì sao sư đệ về trước, như vậy danh tiết của Vân cô nương có thể bị ảnh hưởng một sớm một chiều.

Chẳng qua, trong lòng Vân Hi cũng bớt phần lo lắng, danh chính ngôn thuận trở thành y nữ tùy thân của người bị thương, chăm lo ăn uống với dùng thuốc coi như làm việc để khuây khỏa, nghĩ rằng ở chung được phút nào hay phút ấy, tham lam một chút có lẽ cũng không ảnh hưởng tới đại thể.

Có điều, Ân Lê Đình trở nên khó hiểu, vì sao khi ở trước mặt Vân Hi, mình bất giác lâm vào một trạng thái cảm giác như chua chát, lại giống như ngọt ngào, một lát không thấy bóng dáng của Vân Hi liền lo lắng không thôi. Cuối cùng đã quen có Vân Hi bên cạnh, chẳng biết từ bao giờ bắt đầu lưu luyến nét cười đạm mạc khó hiển lộ trên gương mặt nàng.

Ngày này, đột nhiên Ân Lê Đình nói muốn viết một phong thư cho sư phụ cùng các vị sư huynh đệ, Vân Hi tất nhiên tự giác đi mài mực. Nhìn khối mực ở trong nước tan ra từng chút một, tâm sự tích tụ hồi lâu của Vân Hi cũng tản mát dần. Nghĩ một hồi liền cười thầm bản thân cố chấp cứng nhắc: Lẽ trời đã định, mai trời lại sáng. Chỉ cần không làm trái tiến trình ban đầu, buông tha hết thảy mà thuận theo tình cảm của mình có sao đâu? Về phần mười năm thống khổ có muốn cũng không quên được kia, chỉ cần mình ngăn cản vị hôn thê của chàng không đi hướng Tây, tất cả sẽ ổn thỏa.

Ân Lê Đình nghiêng đầu nhìn cặp mắt phượng tràn ngập ý cười của Vân Hi, bất giác bị hút sâu vào đó một lần nữa, tay phải cầm bút lông điểm trên tờ giấy trắng, nhưng ngay cả nửa chữ cũng không viết xuống.

Cách đó mười bước, hai vị lão nhân đi dạo chậm chạp có tâm tình ngắm nhìn tay trắng mài mực, hồng nhan thêm hương, cố ý thấp giọng nói chuyện:

“Chà, bà lão, bà nói bọn họ có quan hệ gì?”

“Còn có thể là quan hệ gì? Không phải huynh muội thì là vợ chồng!”

“Nhưng cô nương kia không búi tóc.”

“Vậy chẳng phải càng đơn giản? Tiểu tử kia tất nhiên là tình lang của nàng.”

“Tình cảm có vẻ rất tốt a.”

“Nhìn là rõ rồi.”

“Không biết so với chúng ta thế nào?”

“Tám lạng nửa cân.”



Người mang võ công vốn có nhĩ lực cực tốt, nhưng giờ phút này ngay cả một chút phản ứng cũng không có, hẳn hai người sớm đã nhập vào cảnh đẹp, mọi thứ bên ngoài đều không thể thu hút sự chú ý, kể cả hai vị chủ nhân đầu đầy tóc bạc của căn nhà này.

“Sao không viết?”

Ân Lê Đình tâm thần chấn động, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng vì vừa rồi thất thần. Vân Hi nhìn tuấn nhan của người bên cạnh đang dần dần hồng lên, thầm nghĩ, ta chưa nói cái gì a…

*

Chú thích:

(1) Nguyên văn: ”Kí kiến quân tử, vân hồ bất hỉ” – Hai câu cuối trích trong “Phong vũ”, Trịnh Phong tập, Kinh Thi – Ý nói người yêu đã đến, điều này hẳn sẽ khiến nữ tử vui sướng vạn phần.

(2) Nguyên văn: “Phong vũ như hối, kê minh bất dĩ” – Trích trong “Phong vũ”, Trịnh Phong tập, Kinh Thi. Hình dung mưa gió khiến ban ngày tối đen, dưới mưa sa gió giật, đàn gà náo loạn, kêu không ngừng; ý cảnh cô độc, thê lương.

(3) Nguyên văn: “Chiêm vọng phất cập, khấp thế như vũ” – Trích trong “Bội Phong”, Quốc Phong tập, Kinh Thi. Bài thơ viết về tâm tình một vệ quân đưa người con gái mình yêu xuất giá, cưới người khác. Ý nghĩa: Nhìn về phương xa, không thấy bóng hình, nước mắt như mưa.

(4) Nguyên văn: “Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu.” – Trích trong “Thử li”, Vương Phong tập, Kinh Thi. Ý nghĩa: Người biết tâm ý của ta, biết rằng lòng ta phiền muộn; người không biết tình ý của lòng ta, còn tưởng ta muốn ở đây đòi hỏi gì đó.

(5) Nguyên văn: “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim.” – Trích trong “Đoản ca hành” của Tào Tháo.

“Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm” vốn trích từ tác phẩm “Tử câm”, Trịnh Phong tập, Kinh Thi, viết về một cô nương tưởng niệm người yêu. Ý nghĩa: Tay áo màu xanh của ngươi, quanh quẩn mãi trong tâm trí ta.

“Đãn vì quân cố, trầm ngâm chí kim”: Vì quân gặp nạn, do dự suy nghĩ tới nay.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv