Tình như nước, ấy là điều mạnh mẽ nhất đọng lại trong đầu khi ta đọc xong. Ta ngồi ngẫm nghĩ mãi, xem rằng trong truyện có được mấy phần miêu tả tình yêu của đôi nhân vật chính. Rõ ràng là không nhiều, nhưng sao ta vẫn thấy nó sâu sắc kì lạ. Tình yêu trong đây, ôn nhu dịu dàng lại mang chút thẹn thùng của một thiếu hiệp trong sáng, thăm thẳm ngọt ngào cùng nguyện ước hi sinh của một cô nương si tình, tất cả hiện lên như hoa trong nước, phiêu diêu mơ hồ. Không nhiều, nhưng đủ sâu để làm người ta nhớ.
Xuyên qua, nàng không biết thân phận cùng bối cảnh thời đại mình đang ở cho đến khi mười lăm tuổi. Biết rồi lại càng không có ý định thay đổi lịch sử, bởi nàng hiểu đó là tội nghiệt, sẽ chịu trừng phạt của trời. Chỉ tiếc con người không nắm được lòng mình, một khi yêu, là nguyện làm tất cả vì người mình yêu. Nàng chấp nhận nghịch thiên để giữ cho đôi mắt trong suốt của chàng không nhiễm một giọt lệ đau thương nào. Một lần lại một lần, nàng đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần, tâm hồn như bị tra tấn tàn khốc trong tù ngục, nhưng nàng sẵn sàng chờ, chờ đợi đến một ngày có thể mặc áo tân nương, gả cho chàng, ở bên chàng.
Bình luận truyện