Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 245: Khang vương phi nổi điên



Ông ta vậy mà đánh bà ta!

Người phu quân mà bà ta tôn trọng từ trước đến nay vậy mà trước mặt người trong thiên hạ, giáng cho bà ta một bạt tai vang dội!

Là tại bà! Là tại nữ nhân này!

Nữ nhân mà nhiều năm nay Ly Hồng Đào luôn nhung nhớ trong lòng, vậy mà chính là nữ nhân tên Mộ Thiến này!

Ha ha ha, buồn cười bà ta nghìn phòng vạn phòng, không ngờ lại là người bên ngoài kinh thành.

Đôi mắt sáng tỏ như trăng này, cả đời bà ta cũng không quên được!

Phải rồi, mấy con hồ ly tinh ở nhà, bất kể là giọng điệu hay tướng mạo, hay là đôi mắt, đều có chút tương tự bà.

Thảo nào mỗi lần nhìn bà luôn khiến bà ta có cảm giác quen thuộc, hóa ra nữ nhân mà nhiều năm như vậy Ly Hồng Đào vẫn khó có thể quên được, chính là bà!

“Ha ha ha…” Khang vương phi nằm đó, đột nhiên cảm thấy cố gắng nhiều năm qua của mình giống như một trò cười. Bà ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như con rắn độc quấn lấy gương mặt của Mộ Thiến, đường cong trên khóe miệng từ từ kéo dài.

Lúc Ly Hồng Đào vung ra cái tát kia, chính ông ta cũng ngây người, ngu ngơ trong nháy mắt. Bất chợt nhìn thấy nữ nhân nằm dưới đất đột nhiên chuyển mục tiêu sang Mộ Thiến bên cạnh, trong lòng ông ta căng thẳng, quát to một tiếng: “Không ổn!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khang vương phi dùng hết sức bình sinh nhào về phía hai mẹ con Mộ Thiến, đến khi Ly Hồng Đào kịp phản ứng thì đã không kịp nữa.

Vốn Ly Diên định giơ chân đạp người, lại bị Mộ Thiến đột nhiên giữ chặt: “Diên Nhi, đừng xúc động, bà ta không thể gây tổn thương cho ta đâu.”

Vừa dứt lời, Ly Diên đã bị Mộ Thiến hung hăng đẩy ra, đến khi nàng quay đầu lại, Khang vương phi và Mộ Thiến đã quấn thành một cục, Ly Diên vội vàng kêu: “Thiến di, cẩn thận!”

“Đồ tiện nhân này, ngươi lại dám giành phu quân của bổn vương phi, ta cào chết ngươi, cào chết ngươi!”

Khang vương phi giống như phát điên tấn công gương mặt của Mộ Thiến, nhưng Mộ Thiến là ai? Thân là trang chủ phu nhân của thiên hạ đệ nhất trang, làm sao có thể để cho một quý phụ cào mặt?

Nhưng nếu bà đánh trả, hôm nay Khang vương phi ngược lại sẽ trở thành nạn nhân, mà bà nghiễm nhiên sẽ trở thành người thứ ba trong miệng bà ta, đây không phải kết quả mà Mộ Thiến bà muốn, vì vậy vừa rồi mới ngăn cản Ly Diên.

Lúc này tự nhiên bà cũng sẽ không phản kháng, chỉ là động tác nhìn như tàn nhẫn của Khang vương phi, tới chỗ Mộ Thiến đều bị bà lặng yên không tiếng động hóa giải, thoạt nhìn sấm lớn, thực tế hạt mưa lại rất nhỏ.

Bản lĩnh của Mộ Thiến, người Linh gia trang tất nhiên hiểu rõ. Về phần người ngoài lại chỉ biết vị Linh phu nhân này là tiểu mỹ nhân tiếng tăm lẫy lừng giang hồ năm đó, thủ đoạn thế nào, thực lực ra sao lại rất ít người biết, cộng thêm động tác tàn nhẫn của Khang vương phi bây giờ, ngược lại là Mộ Thiến vẫn luôn cố gắng phản kháng.

Mà người Linh gia và Ly Hồng Đào thì đứng bên ngoài lo lắng nhìn hai người này, cố tình nữ nhân đánh nhau, đám ông lớn bọn họ không tiện ra tay. Ly Diên và Linh Vận muốn nhúng tay, nhưng mẫu thân nhà mình thỉnh thoảng lại quăng tới ánh mắt cảnh cáo, khiến bọn họ chỉ có thể làm cho ra vẻ.

“A, mẫu thân, cẩn thận cẩn thận! Khang vương phi, bà làm gì vậy, mau buông mẫu thân ta ra!”

“Diên Nhi, mau, giữ chặt Khang vương phi, ta giữ mẫu thân! Mau, nhanh lên!”



Sau khi giày vò một phen, cuối cùng Ly Diên và Linh Vận cũng tách được hai vị phu nhân đã mất hết hình tượng ra.



Bây giờ bọn họ nào còn bộ dạng đoan trang cao quý vừa nãy?

Trâm hoa rơi rớt, búi tóc rối tung, quần áo dơ bẩn, rách rưới, cả giầy cũng không biết đã vứt ở đâu.

Có thể nói là cực kỳ chật vật, nhất là Mộ Thiến, nằm trong ngực con gái mình, vô cùng ấm ức khóc lóc kể lể.

“Khang vương phi, cuối cùng bổn phu nhân chọc bà chỗ nào? Sao bà lại ra tay nặng với ta như vậy? Sao lại ác miệng như thế? Thỏ cuống quá cũng biết cắn người đấy? Bà đổ oan cho ta trước mặt chồng con ta như vậy là muốn ép chết ta hả?”

Linh Vô Nhai bước tới bên cạnh Mộ Thiến, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt bà, dịu dàng nói: “Ngoan, bọn ta đều tin nàng. Vận Nhi, đỡ mẫu thân con ra sau nghỉ ngơi đi, bên này để phụ thân giải quyết.”

Linh Vận oán hận trừng Khang vương phi mềm nhũn dựa vào gốc cây, không cam lòng đưa Mộ Thiến xuống dưới rửa mặt.

Linh Vô Nhai đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Ly Hồng Đào: “Khang thân vương, có phải ông nợ bọn ta một lời giải thích hay không?”

Ly Hồng Đào đứng đấy, cảm thấy ánh mắt đó như nhìn thấu ông ta, khiến ông ta xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào. Đặc biệt là vừa rồi phu nhân nhà mình quậy một trận như vậy, cho dù là người ngu cũng biết ông ta thèm muốn Linh phu nhân thế nào.

Cái ả nữ nhân toàn làm hỏng chuyện này, sớm biết vậy đã không đưa bà ta tới đây. Bây giờ cho dù ông ta có ba cái miệng cũng không giải thích được.

“Xin Linh gia chủ yên tâm, sau khi trở về nhất định bổn vương sẽ dạy dỗ nghiêm khắc, dạy dỗ nghiêm khắc!”

Nói xong, ông ta không biện bạch gì, cứng rắn kéo Khang vương phi đã khóc lớm om sòm bị tát tới toàn thân vô lực, uể oái ngồi đó rời khỏi.

Thế nhưng Khang vương phi đâu cho phép mọi chuyện dùng cách như vậy mà kết thúc? Đặc biệt là mấy chữ “dạy dỗ nghiêm khắc” cuối cùng của Ly Hồng Đào càng khiến sợi dây thần kinh nào đó trong lòng bà ta bị đâm đến đau đớn. Bà ta hất tay Ly Hồng Đào ra, trở tay giáng lên mặt ông ta một cái tát.

“Ta nhổ vào, ông là cái thá gì mà dám dạy dỗ bổn vương phi? Ông có tin trở về ta sẽ nói cho phụ thân ta biết, để ông ấy…”

“Câm miệng!” Ly Hồng Đào khó tin nhìn bà ta, đột nhiên cảm thấy hình như nữ nhân này đã điên rồi.

Khang vương phi cười lạnh một tiếng: “Ông xem ta có dám không!” Nói xong, bà ta quay phắt người lại nhìn về phía Linh Vô Nhai, chỉ vào Ly Diên, vẻ mặt chán ghét nói: “Tiện nha đầu này, các ngươi muốn thì cứ giữ, bổn vương phi không thèm cái loại con hoang không rõ lai lịch này. Bảy năm trước ta có thể đuổi nó ra khỏi nhà, bảy năm sau cũng sẽ không cho nó về nhà.”

Lời ấy vừa nói ra, xung quanh vang lên vô số tiếng hít vào. Mọi người nhao nhao dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Khang vương phi. Trời ạ, nữ nhân này điên rồi hả? Bà ta biết mình đang nói gì không?

Lúc ai ai cũng cảm thấy đầu óc Khang vương phi không bình thường, bà ta lại quay mặt về phía quần chúng, chỉ vào Ly Diên giương giọng cười khinh:

“Mọi người thấy bộ dạng của nó không? Bề ngoài như vậy, vóc dáng như vậy, sao có thể là người của Khang thân vương phủ bọn ta? Người mẹ hạ tiện kia của nó năm đó tư thông với người khác, sinh ra cái đứa tai họa này. Bảy năm trước nó trốn nhà bỏ đi rồi không quay về nữa, không ngờ rằng, ha ha, vậy mà còn có thể bị ông ta nhặt về, còn tham mối hôn sự tốt của Phượng vương phủ.

Dựa vào đâu chứ? Hả? Dựa vào đâu mà chuyện gì tốt cũng bị nó chiếm? Vốn dĩ ta còn định giúp nó che giấu thân thế đê tiện của nó, không ngờ… Ha ha, Ly Hồng Đào, ông giấu giếm ta thật là vất vả nhỉ? Ông đã vô tình, bổn vương phi không cần có nghĩa với ông nữa!”

Nói xong, bà ta dời mắt nhìn về phía Linh Vô Nhai: “Chứng cứ nhập gia phả cái gì? Phì, lúc trước Ly Diên căn bản không có ở trong gia phả Ly gia, chỉ có điều sau khi các ngươi làm loạn ông ta mới vội vàng thêm vào. Đáng tiếc, ha ha, lần này chỉ sợ ông ta phải mất cả chì lẫn chài rồi!

Ha ha ha, Ly Hồng Đào, đáng đời ông, muốn con gái ta thay Ly Diên gả vào Phượng vương phủ hả? Nằm mơ, nằm mơ đi! Ai không biết các người có ý định gì chứ? Ai không biết gả đi sẽ có kết cục gì? Ông vậy mà còn dám tính toán con gái ruột của mình, sao ông không chết luôn đi, không chết đi?”

Thấy Khang vương phi như phát điên đẩy Ly Hồng Đào ra chạy xuống núi, Ly Hồng Đào đã sớm một bụng lửa giận, đôi mắt trợn trừng đến đỏ lòm, giống như ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, nhìn chòng chọc bóng lưng lảo đảo bỏ đi của bà ta, sắp cắn nát cả răng.

Đến khi ông ta lấy lại tinh thần mới phát hiện mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp pha lẫn khinh bỉ nhìn mình. Ly Hồng Đào há to miệng: “Không, không phải các người sẽ tin lời của một bà điên chứ? Bà ta điên rồi, bà ta là bị kích thích, lời bà ta nói căn bản là mê sảng, không có bất kỳ căn cứ xác thực nào. Các người đừng bị bà ta lừa!”

Linh Vô Nhai lạnh lùng nhìn ông ta: “Lừa? Sao bà ta phải lừa bọn ta? Vì sao bà ta bị kích thích? Bà điên? Nếu như bọn ta đều nhớ không lầm, đó chính là Khang vương phi được ông cưới hỏi đàng hoàng mà nhỉ? Ông vậy mà gọi bà ta là ‘bà điên’?”



Ly Hồng Đào há miệng, rõ ràng muốn giải thích gì đó, nhưng khi ông ta ý thức được ánh mắt xung quanh càng ngày càng bất lợi với mình, ông ta thoáng cái quay đầu lại, nhìn về phía Ly Diên: “Diên Nhi, con nói giúp phụ vương một câu đi, đây không phải ý của phụ vương. Con đã nhận lời ta, đồng ý về nhà với ta, sao con có thể nuốt lời chứ?”

Ly Diên từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt quan sát tất cả cuối cùng cũng mở mắt, nhìn sang Ly Hồng Đào.

“Nuốt lời? Ha ha, thảo nào, thảo nào năm đó ông hận ta không thể đi chết như vậy. Thì ra, ta căn bản không phải con gái ruột của ông! Khó trách, khó trách ta đứng hàng thứ bảy, bên trên còn có ba tỷ tỷ chưa xuất giá, ông lại bắt ta rời khỏi Linh gia trang, lấy tro cốt của nương ta uy hiếp ta, bắt ta phải đồng ý mối hôn sự này, khiến ta đến nước Tư U. Ta mới mười tuổi, ông cả một đứa bé mười tuổi cũng không tha, dựa vào đâu ở đây tự xưng phụ thân? Dựa vào đâu?”

“Không, không phải như vậy, căn bản không phải như vậy! Con nghe phụ vương giải thích, nghe phụ vương giải thích đi, mối hôn sự này là do tỷ tỷ của con nhường cho con, đây là một mối hôn sự tốt!”

Khinh thường trong mắt Ly Diên càng rõ ràng: “Được rồi, ông không cần nói nữa, bây giờ thánh chỉ đã ra, cho dù là Ly Diên ta không muốn nhưng cũng biết hoàng mệnh không thể trái. Ông đừng có ở đây giải thích cho ta vấn đề có nhường hay không gì cả. Nếu tốt, theo tính tình của Ly Thiên Tuyết sao chịu nhường cho ta? Sau này lúc ông nói dối làm phiền nhớ lên nháp trước, nếu không cái mặt này bị tát, chậc chậc, quá khó nghe!”

“Ngươi…” Ly Hồng Đào nghẹn máu trong cổ họng, nuốt thì nuốt không trôi, mà phun lại phun không ra, gương mặt già nua đỏ lên, cơ thể run rẩy căm tức nhìn Ly Diên, cả buổi không nói nổi một câu.

Tình hình hiện lại ông ta còn có thể nói gì được nữa? Xong rồi, tất cả kết thúc rồi.

Nhiệm vụ của hoàng thượng không hoàn thành được thì thôi, thể diện bị mất cả thiên hạ đều biết.

Ly Hồng Đào đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa…

Đôi mắt của Ly Diên trong trẻo mà lạnh lùng nhìn dời khỏi người Ly Hồng Đào, nhìn xung quanh một vòng, bỗng nhiên híp mắt lạnh nhạt nói: “Không biết còn ai không rõ vấn đề hộ khẩu của Ly Diên ta không?”

Trong đám đông không ai lên tiếng, Ly Diên nhướng mày: “Nếu như không…”

“Khoan, khoan đã. Ly cô nương, tuy rằng mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng, nhưng bây giờ ngươi vẫn là người Ly gia, lẽ nào ngươi muốn chiếm hai thân phận hay sao?”

Đôi mắt đen của Ly Diên bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn về phía người đó: “Có gì không được? Nếu như Ly gia đã nhập tên ta vào gia phả, ta gả thay cho người Ly gia bọn họ, như thế còn chưa đủ sao? Người Ly gia vô tình với ta, nhưng ít nhiều gì cũng nuôi ta ba năm, dùng hạnh phúc nửa đời sau của ta bồi thường cho bọn họ, lẽ nào vẫn chưa đủ? Hay là, các người có bản lĩnh hủy thánh chỉ, trả lại tự do cho ta?”

Lời vừa nói ra, không ai dám nói thêm câu nào. Nghĩ kỹ lại, lời của Ly Diên đâu có chút sai lầm nào?

Ai cũng cho rằng gả vào Phượng vương phủ là một chuyện tốt, nhưng nếu là chuyện tốt, tại sao công chúa hoàng gia không gả, quận chúa ruột thịt đang yên lành cũng không gả, cuối cùng lại lựa một thứ nữ lưu lạc bên ngoài, không được yêu thích chứ?

“Nếu đã nói đến đây, Ly Diên ta cũng không ngại nói trước, lúc ta gả vào Phượng vương phủ cũng chính là thời điểm ta và Ly gia ân đoạn nghĩa tuyệt. Linh gia không phải nhà nhận nuôi ta, từ nay về sau, bọn họ mới là người thân của ta, cha mẹ anh em của ta!”

Lời Ly Diên nói hiển nhiên là muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Ly Hồng Đào. Ly Hồng Đào tức tới mức cả người run run, run rẩy vươn tay chỉ vào nàng, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Đồ con gái ngỗ nghịch, ngỗ nghịch, ngỗ nghịch!”

Linh Dực liếc nhìn người xung quanh Ly Hồng Đào, lạnh lùng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đỡ vương gia của bọn ngươi đi. Chẳng lẽ, các ngươi còn muốn bọn ta tiễn các ngươi một đoạn đường?”

Sau lưng Ly Hồng Đào, một kẻ trông giống như thái giám bị một loạt biến cố này đả kích tới nửa ngày không nói nổi một câu, lời Linh Dực nói hiển nhiên đã kéo gã về thực tế. Gã giật mình, nhớ tới nhiệm vụ đến đây lần này, mặt mày đưa đám nhìn về phía Ly Hồng Đào bên cạnh.

“Vương, vương gia, vậy, vậy thánh chỉ, thánh chỉ làm sao đây?”

Ly Hồng Đào muốn ngăn cản đã không kịp, bởi vì Ly Diên đã nhanh hơn ông ta một bước đi tới trước mặt người nọ: “Thánh chỉ? Thánh chỉ gì thế?”

Người nọ vừa ngước mắt đã chạm vào đôi mắt lạnh như băng của nàng, gã sợ tới mức rùng mình một cái: “Ly, Ly cô nương, không, không có, không có thánh chỉ gì!”

Ánh mắt Ly Diên chợt sắc bén, tràn đầy tàn nhẫn và hung hãn: “Không có? Ngươi tưởng ta ngu hả? Người đâu, soát người cho bổn cô nương!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv