Bây giờ đối với nàng, người đứng sau màn còn lâu mới khiến nàng thích thú bằng Bất Dạ thành.
Cái này phải quy hơn nửa công do bọn họ đến từ cùng một nơi, không đến phút chót, nàng sẽ không từ bỏ. Cho dù người đó đã chết, nàng vẫn sẽ lục tung mọi thứ tìm ra manh mối để lại.
Cũng coi thành tựu của vị tiền bối này làm gương cho nhân sinh của nàng.
Đều là người xuyên qua, người khác có thể làm tốt như vậy, đương nhiên nàng cũng có thể.
“Nói như vậy, sợ là vị cha kia của người sẽ mất hết hy vọng?”
Với tính cách có thù tất báo của Ly Diên, không chừng Lý Hồng Đào sẽ là kẻ đầu tiên mà nàng khai đao.
Ly Diên cười ha ha, khóe miệng dần dần cong lên một tia tàn nhẫn: “Hắn có thể chết ở chỗ này còn tốt hơn là bị dã thú trong rừng hắc ám ăn thịt.”
Hắc Thuần không biểu tình gì nhìn nàng, “Nếu người đã quyết, chúng ta cũng không nói gì, nhưng người phải suy nghĩ kỹ. Dù sao không chỉ là một mạng người, có lẽ còn liên quan đến toàn bộ đại lục Tứ Phương.”
Ly Diên xem thường cong môi, “Ta không vĩ đại như vậy, hiện tại chỉ muốn quan tâm đến chuyện trước mắt. Chuyện sau này, nói sau đi!”
Tuy là nói thế, nhưng dựa vào kết quả nghiên cứu mấy ngày qua của nàng, Hắc Thuần thấy cũng không phải không có khả năng chuyển bại thành thắng, nghĩ vậy, cứ để mặc nàng.
Ly Diên bên này hòa bình giải quyết, bên kia Hồng Tà còn chưa đến khu vực màu đen, chuyện đã được truyền đến tai của Bách Lý Phức.
Vì vậy, khi Hồng Tà bước vào lầu một, Bách Lý Phức đã chế giễu: “Hồng Tà, ngươi thực sự càng sống càng không có giá trị. Thế mà lại bị một tiểu nha đầu đùa bỡn trong tay, thật mất giá!”
Hồng Tà lơ đễnh nhìn nàng ta: “Ngươi thì biết cái gì? Đợi đến khi ngươi cũng rơi vào kết cục như vậy thì đừng có há miệng phun ra như thế.”
Mắt phượng Bách Lý Phức hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi cho rằng ta sẽ vô dụng như ngươi sao?”
Hồng Tà nhàn nhạt nhìn nàng, “Ta sẽ ở lại từ hôm nay, đến… ngày kế hoạch bắt đầu!”
Sau khi quẳng lại lời này, Hồng Tà quay đi, không nhìn khuôn mặt đang tức giận của Bách Lý Phức.
Khi hắn rời đi, tách trà trong tay Bách Lý Phức lập tức bị bóp thành bột, nước trà cũng theo nội lực, lập tức hóa thành một tầng sương trắng.
“Chết tiệt, Hồng Tà, ngươi sẽ phải hối hận!”
***
Cùng lúc đó, tốc độ khiêu chiến của nhóm Vệ Giới ở khu vực màu cam ngày càng nhanh. Chưa đến hai ngày, họ đã vượt qua khu vực màu cam.
Ngay sau khi tin tức truyền ra, không chỉ khu vực đỏ bùng nổ, người ở các khu vực khác cũng bắt đầu chú ý đến nhóm người đến từ lục địa Tứ Phương này.
Trong hai ngày, khiêu chiến hơn mười nghìn người, hơn một trăm lâu. Dù thân bằng sắt cũng sao chịu nổi được? Huống chi là ở khu vực màu cam, nơi phần lớn đều là ở cấp bậc võ sư, gần với võ vương. Sao có thể chỉ là cái vỏ chứ?
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, dù không thể tin cũng phải chấp nhận sự thật.
Bọn họ thực sự chỉ dùng hai ngày, từ lầu số một khu vực màu đỏ đến lầu số một khu vực màu cam.
Sau này nàng mới biết được, không cần phải để từng người lên thách thức mà hợp thành đội đi khiêu chiến cũng được.
Nhưng dù là như vậy, hai ngày khiêu chiến không ngủ nghỉ cũng khiến họ phải trả một cái giá lớn.
Tứ đại hộ pháp đều bị thương, thậm chí cả Vệ Giới cũng gần như kiệt sức hoàn toàn.
Khi Ly Diên được mời đến, nhìn thấy năm người nằm bất động trên giường, cạn lời: “Dù có vội vàng đi nữa thì cũng không cần liều mạng như vậy. Chẳng lẽ các người không tính đến thời gian dưỡng sức sau đó?”
Sắc mặt Thanh Thần tái nhợt, yếu ớt nhìn Ly Diên: “Ở lại đây chữa thương, vẫn tốt hơn là ở khu vực màu đỏ.”
Ly Diên đang định hỏi tại sao thì Bạch Tra tốt bụng nhắc nhở, “Linh khí. Linh khí ở đây hình như dày hơn một chút so với trong khu rừng hắc ám và khu vực màu đỏ. Dù là tu luyện hay tu dưỡng, cũng chỉ có lợi, không có hại.”
Thì ra là thế.
“Cho dù là thế, cũng không cần phải liều như vậy. Số một trăm có khác gì số một chứ, đều ở khu vực màu cam cả?”
Chưa từng nghĩ Vệ Giới nhướng mày lạnh lùng, “Vệ Giới ta sao có thể làm kẻ dưới được?”
Nghĩa là, số một trăm và số một, hoàn toàn không thể so được với nhau.
Ly Diên bị sự ngạo kiều của hắn làm cho sửng sốt, thật lâu sau, khinh thường cong môi, “Vậy không phải ngươi đang ở khu vực màu cam sao, đây còn không phải là làm kẻ dưới chắc?”
Vệ Giới nheo lại mắt, trong nháy mắt, tia khó chịu kia bị Ly Diên bắt được.
Không thể không nói, nàng thấy rất sướng.
Cơ hội có thể nắm thóp của nam nhân này mà không bị hắn đánh bay thật sự không nhiều.
Nhưng Hắc Thuần trong đầu lại không quên nhắc nhở nàng, “Chính là vì hiện tại người hữu dụng. Nếu là vô dụng, hắn đã đánh bay người rồi.”
Ly Diên ha ha một tiếng. Ưu điểm lớn nhất của nàng là tự biết thân biết phận.
Nếu thật sự là kẻ vô dụng, đương nhiên sẽ không đi đến trước mặt hắn.
Để tiện cho việc trị liệu, nàng tập trung năm người trong một căn phòng, mặc dù đại gia nào đó rất khó chịu, nhưng dưới sự kiên trì của Ly Diên, cái mặt thối của hắn chỉ là vật trang trí.
“Hồng Tà đến tìm ngươi?” Chuyện này đã lan truyền trong khu vực cam, cho dù hắn không muốn nghe cũng không được.
Mặc dù giữa mỗi khu vực đều có hạn chế, không phải là người trong đó không thể tiến vào, nhưng những tướng sĩ của Vệ Giới, dưới sự dẫn đầu của Tô Ngu đã thành công phá vỡ kết giới. Dù phải chờ nhưng họ vẫn may mắn vào được.
Trước khi Ly Diên đến đây, nàng đã tập hợp những người bị thương của Linh gia trang và Tư U lại, ra lệnh cho họ cùng rèn luyện với người của Linh gia trang.
Khu vực màu đỏ, tuyệt đối không thể ở lại.
Chờ khi tất cả mọi người vào khu vực màu cam, nàng đang nghĩ cách tiếp tục trì hoãn sự bộc phát chất độc trong cơ thể họ.
Có thể trì hoãn một ngày thì một ngày, như vậy mới có cơ hội để cứu.
Về phần những người trong khu vực màu đỏ, nàng không thèm nhìn lại một cái.
Trước khi đến, Ly Hồng Đào đã sai người đi tìm nàng, nhưng bị nàng phớt lờ.
Quả bom hẹn giờ như vậy đương nhiên cách càng xa càng tốt.
“Ừ, đúng vậy.” Ly Diên vừa xem mạch cho hắn, vừa thản nhiên trả lời.
“Có thu hoạch gì?”
Đầu ngón tay sắp đặt lên cổ tay hắn trở nên cứng ngắc. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt có chút khó hiểu.
“Làm sao ngươi biết?”
Khuôn mặt sắc sảo như dao của Vệ Giới hiện lên nụ cười đầy thâm ý: “Nếu như không phải có phương hướng định trước, sao có thể bàn giao chuyện sau này được nữa?”
Hô hấp Ly Diên nghẽn lại, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng không hề che giấu, “Ngươi được, quả nhiên không có gì có thể thoát khỏi mắt ngươi.”
Vệ Giới nhìn nàng hỏi: “Làm sao, chưa giải được độc?”
Ly Diên im lặng nhìn hắn, “Đúng, không giải ra, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì. Hiện tại thứ ta thiếu là cách độc này phát triển. Chỉ cần tìm được nguồn gốc của nó, ta tự có cách giải được.”
“Cho nên các ngươi đánh cược?”
Ly Diên nhìn chằm chằm vào cặp mắt tĩnh như băng của hắn, đột nhiên cảm giác, mình ở trước mắt hắn dường như không có bí mật gì nữa, cái gì cũng có thể bị nhìn thấu.
Cảm giác này khá là không thoải mái!
“Nếu ngươi đã giỏi như thế, vậy ngươi đoán xem bọn ta đã đặt cược gì?”
Vệ Giới nghe đến đây, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười chạm vào vết thương con rết trên mặt hắn, mang theo vẻ hung dữ chướng mắt.
Nhưng Ly Diên không hề cảm thấy đáng sợ, ngược lại vô thức nhíu mày, “Ngươi cười cái gì?”
“Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên người cược là sẽ giải độc cho hắn sau khi sự thành. Về phần hắn, sẽ dẫn người đi xem nguồn gốc độc dược.”
Đơn giản như thế, còn phải đoán sao?
Ly Diên sững sờ nhìn Thanh Thần ở bên cạnh cắt ngang, đột nhiên cảm thấy não mình như bị rỉ sét. Những người này, phản ứng cũng quá nhanh rồi?
Vốn lúc đầu còn định thừa nước đục thả câu nhưng giờ hay rồi. Còn chưa nói ra, người ta đã đoán được.
Đến cuối cùng là nàng quá ngốc hay họ quá thông minh?
“Cho nên, mục đích của chúng là muốn lợi dụng thây ma, để nắm thóp chúng ta và Bất Dạ thành?”
Ly Diên mím môi thật chặt, oán hận lườm bọn họ, “Các ngươi đã đoán được hết, còn hỏi ta làm gì, hừ!”
Một tiếng “hừ” này, hoàn toàn lộ ra sự ngây thơ của nàng. Đám Thanh Thần trầm thấp cười.
Ngay cả Vệ Giới, người từ trước đến nay đều không thể hiện gì ra mặt, dưới đáy mắt cũng không che giấy được ý cười.
“Những người này quá buồn cười rồi, Bất Dạ thành là nơi họ có thể muốn cầm thì cầm được sao?”
Ly Diên không muốn nhìn nụ cười thâm ý của họ, chỉ đơn giản là đổi chủ đề.
Lông mày tuấn tú của Vệ Giới khẽ nhúc nhích, “Sao? Ngươi cho rằng Bất Dạ thành có thể chịu được độc của thây ma?”
Ly Diên xụ mặt quét một vòng, “Ta hỏi các ngươi, lần đầu tiên bước vào đây, cảm giác là gì?”
“Ngạc nhiên!”
“Bí ẩn!”
“Ta lại cảm thấy, bọn họ không đi theo con đường thông thường!”
Những lời của Ly Diên khiến cho mắt năm người Vệ Giới sáng lên cùng một lúc. Nhận thức được sự thay đổi của họ, Ly Diên tiếp tục: “Chắc hẳn các ngươi đã chú ý, mọi thứ ở đây khác với những nơi khác. Tuy ta chưa đến Long đế quốc, nhưng ta có thể cảm giác được, bọn họ cũng thấy nơi này xa lạ không kém gì chúng ta.”
“Điểm khác duy nhất chính là, chúng ta là lần đầu tiên đến, mà họ thì không biết đã đến đây bao nhiêu lần.”