Một cú trúng đích, nàng thế mà đã có thực lực như vậy!
Gần mười năm nghiên cứu của hắn, mà nàng ở đây, chưa đầy một tháng đã không thể che giấu được nàng nữa?
Ly Diên không hề né tránh, mà kiên định nhìn hắn, “Nếu vậy thì sao?”
Vậy thì sao? Hắn còn có thể làm gì khác?
Hiện tại hắn đã thành cái dạng này, còn có thể làm gì nàng chứ?
Trừ khi hắn không cần mạng của mình nữa, liều mạng với nàng một lần. Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là cá chết lưới rách.
Ai cũng không có phần tốt!
Nhưng hắn hoàn toàn hiểu rõ, mạng sống là quý giá. Nếu đã chết vậy còn tham vọng gì nữa?
Tất cả những nỗ lực sẽ trở thành mây khói. Vậy những trắc trở mà hắn phải chịu đựng trước kia, không phải đều sẽ như nước chảy về biển đông sao?
Hồng Tà không cam tâm. Sao hắn có thể cam tâm bị suy vong như vậy?
Nhưng để hắn tự mình dẫn kẻ thù đến địa bàn của mình, phá hủy thành quả nghiên cứu của mình. Cảm giác này giống như bị tát trước mặt mọi người.
Nhưng khi nghĩ kỹ lại, từ khi hắn gặp nha đầu chết dẫm này, Hồng Tà hắn không chỉ mất mặt, mà ngay cả lòng tự tôn cũng thất bại thảm hại.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Ly Diên cười nhạt nhìn hắn, “Kết quả xấu nhất… Bất Dạ thành trở thành thành thây ma. Nhưng đến lúc đó, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể trốn thoát sao?”
Hồng Tà nhíu mày, Ly Diên nói tiếp: “Ta nghĩ, ngươi đến chỗ này là đã suy nghĩ qua mấy lần rồi nhỉ? Đầu tiên, thây ma bên ngoài sẽ loại bỏ tất cả chướng ngại vật cho các ngươi. Ngoại trừ đại lục Tứ Phương của bọn ta, mục đích còn lại của các ngươi…, ha ha, là Bất Dạ thành! Ngươi xem, ta nói đúng không?”
Thân thể Hồng Tà đột nhiên cứng đờ, hắn nhướng mày, nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào.
Ly Diên nhìn biểu tình này của hắn liền biết mình đã đánh cược đúng. Nàng ngước mắt nhìn xung quanh, ánh mắt hơi tối, nụ cười càng lúc càng lạnh.
“Thực ra, nghĩ lại cũng đúng. Kế hoạch lần này có thể coi là hoàn hảo. Có thể giải quyết được rắc rối là đại lục Tứ Phương có thể cắn lại các ngươi bất cứ lúc nào, dần dần bện nhau thành một sợi dây, dù là Long đế quốc hay là Tứ Phương cũng đều sẽ bị Bất Dạ thành thanh danh hiển hách nắm trong tay.”
“Lần này, không chỉ nắm giữ của cải, mà ngay cả mạng lưới quan hệ của Bất Dạ thành cũng có cơ hội đoạt được. Một công đôi việc, tại sao lại không làm chứ, đúng không?”
Hồng Tà càng nghe, mày nhíu lại càng sâu. Khi nghe đến cuối, ý cười trên khóe miệng hắn dần dần mở rộng, yên lặng nhìn nàng.
“Tiểu nha đầu, ngươi biết không. Kẻ giống ngươi, thường sống không được bao lâu.”
Nàng biết càng nhiều, chết càng nhanh. Nhất là khi nàng còn đang nắm giữ mạch sống của thây ma, nữ nhân này, không thể giữ được!
Đôi môi của Ly Diên hiện lên một nụ cười mỉa mai: “Cuối cùng là ai không sống lâu đây? Đừng quên, hiện tại mạng của ngươi là ở trong tay ta.”
Kẻ sau màn có sở thích không bình thường, nhưng, bọn họ cũng quá coi thường chủ nhân của Bất Dạ thành rồi?
Có điều giờ ngẫm lại, hiện tại có lẽ chỉ có nàng là người hiện đại mới nhìn ra sức mạnh tiềm tàng của Bất Dạ thành đi?
Có thể tồn tại trong suốt một trăm năm mà không sụp đổ, tòa thành trì như này, sao có thể bị phá hủy bởi thây ma chứ?
Ngẫm lại, lại cảm thấy mỉa mai.
Tuy nhiên, nếu đối phương muốn thách thức quyền uy, vậy nàng cũng không ngại thêm dầu vào lửa một phen.
Nghĩ đến đó, nàng nhướng mày nhìn Hồng Tà, cười mà không cười: “Không bằng chúng ta đánh cược thử xem? Xem rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng?”
Lúc đó, Hồng Tà đã bị thiếu nữ chỉ mới mười tuổi ở trước mặt, dù nhìn từ bất kì phương diện nào cũng không giống một thiếu nữ mười tuổi, trấn trụ.
Cho dù là can đảm hay mưu trí, nàng cũng không thua bất kỳ kẻ nào trong bọn họ, thậm chí có thể đoán được mục đích cuối cùng của bọn họ. Đối thủ như vậy, lại còn là một kẻ giỏi dùng độc.
Hồng Tà ngây người nhìn nàng, trong mắt có nhiều loại cảm xúc khác nhau.
Không biết bao lâu, hắn mới nhìn nàng nở nụ cười, chẳng qua nụ cười kia tràn đầy chua xót.
“Nha đầu, ván cược này không ổn tý nào. Nếu sai sót gì, sẽ trả giá bằng mạng sống của hàng trăm nghìn mạng người!”
Ly Diên hờ hững nhún vai, “Không quan trọng. Dù ta không đánh cược thì chẳng phải kết quả cuối cùng vẫn như thế sao? Tại sao phải tự mình tạo áp lực chứ? Cược với ngươi, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Nàng chỉ cần bảo vệ những người mà nàng quan tâm, còn tính mạng của người khác, có liên quan gì đến nàng chứ?
Hồng Tạ nhìn vẻ mặt vô cảm của nàng, không khỏi cảm thán: “Ngươi còn nhỏ tuổi có thể can đảm như vậy. Nha đầu, ngươi điên rồi, nhưng cũng đủ tàn nhẫn.”
“Ha ha, so về quỷ quyệt, ai có thể vượt qua Long đế quốc các ngươi chứ? Ta mới mười tuổi, chuyện người lớn các người không làm được, dựa vào đâu để một tiểu nha đầu ta gánh? Xét về ngoan độc? Đừng quên, như người ta vẫn nói, người không vì mình, trời tru đất diệt. Ta làm như vậy cũng chỉ là chuyện thường tình mà thôi.”
“Hay cho cái gọi là chuyện thường tình, tiền cược thì sao?”
Đôi mắt Hồng Tà cong lên, trong mắt phức tạp khó dò, lại xen lẫn trong đó là chờ mong.
Ly Diên nhìn hắn cười, “Tiền cược ấy à, nếu các ngươi thắng, độc của ngươi ta sẽ giải vô điều kiện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể cầm cự đến ngày đó!”
Hồng Tà tự giễu cười, “Nếu như ta không chịu được đến ngày đó thì sao?”
Ly Diên thản nhiên nghịch sợi tóc bên tai, ôn tồn nói: “Ngươi, thân là môn chủ Độc môn, nếu chút bản lĩnh này cũng không có, sao có thể trở thành đối thủ của ta?”
Hồng Tà nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu, khóe môi hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.
“Hay, hay cho cái gọi là ‘đối thủ’, nha đầu, ngươi rất giỏi, rất giỏi. Ta nên làm gì đây? Hình như ta có chút hứng thú với ngươi rồi.”
Ly Diên khoanh tay trước ngực, hai mắt sáng ngời, “Có hứng thú? Tuyệt đối đừng, Hồng Tà ngươi đừng có khẩu bị nặng như vậy? Có nhiều mỹ nữ như vậy đang chờ ngươi, đừng lại gần cái đóa hoa nổi danh xấu xí là ta thì hơn. Dù sao, đóa hoa xấu xí ta đây đã có chủ rồi.”
“Ý ngươi là Vệ Giới? Ha ha, nha đầu, đừng bảo là ngươi nghĩ rằng Vệ Giới sẽ thực sự lấy ngươi chứ?”
Không biết có phải do Ly Diên cho người nào đó nguồn động lực, tinh thần của hắn dường như càng ngày càng tốt, hoàn toàn quên mất nửa canh giờ trước còn đang chuẩn bị bóp chết nha đầu mập mạp trước mặt này. Giờ lại còn cùng người ta nói cười vui vẻ.
Người ấy à, đều có thể thay đổi.
Trong mắt của Ly Diên lóe lên một tia lạnh lùng, “Sao? Ngươi cứ thế đang mong đợi ta bị hắn đá hả?”
Hồng Tà sờ cằm hơi đâm tay của mình, lắc đầu khinh thường, “Chỉ cần là nam nhân bình thường thì sẽ không hứng thú với với ngươi. Nha đầu, đừng tức giận, tiểu gia đây chỉ nói sự thật. Nhưng nếu người này không ghét bỏ ngươi, điều đó có nghĩa là hắn đang âm mưu gì đó.”
Ly Diên giễu cợt, lườm hắn, “Cũng giống như ngươi?”
Hồng Tà ngược lại thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, chỉ với y thuật và công phu độc dược của ngươi, đã rất xứng đôi với bản tọa. Chỉ là ta thấy rất lạ, da của ngươi không phải là tự nhiên, mà là…”
“Ta không cần ngươi lo lắng chuyện của ta. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không ngươi có thể cút.”
“Đừng nói thế. Ta vừa rồi thấy sạp đồ của ngươi khá thú vị. Nếu không chúng ta cùng nhau luận bàn một chút đi?”
Ly Diên lập tức lộ ra vẻ chán ghét, “Bại tướng dưới tay còn muốn cùng ta luận bàn?”
Hồng Tà lập tức lộ vẻ bị đả kích, “Ngươi, sao ngươi không có chút lòng tốt nào thế, lại đi rắc muối lên vết thương của người khác như vậy?”
“Mau cút ra ngoài. À, còn tiền đánh cược. Của ta chính là độc dược trên người ngươi. Còn của ngươi đâu, ngươi không nên đưa ta đến chỗ nghiên cứu của ngươi à?”
Hồng Tà nhíu mày hung hăng trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi không thể quên mấy câu này được sao?”
Vốn dĩ còn muốn lừa người, không ngờ nha đầu này lại khó chơi như vậy, Hồng Tà biến sắc.
Người này rất giỏi trở mặt, nàng đã lĩnh giáo qua. Lần này cũng như thế, cũng không thấy có gì đặc biệt, đôi mắt trong veo có chút giễu cợt: “Nên ứng rồi hay không? Không đánh cược, tiền đặt trước đó đều không có tác dụng.”
“Ngươi cho rằng ngươi có thể đợi đến ngày đó sao? Một khi chất độc bộc phát, Bất Dạ thành sẽ hoàn toàn trở thành thành trì chết chóc. Đến lúc đó, nói gì đến tiền cược nữa? Nha đầu, thức thời mới là tuấn kiệt, đừng đợi đến khi hối hận thì đã quá muộn.”
“Chuyện này không cần ngươi lo. Đặt hay không đặt?”
Hồng Tà kìm nén, nở nụ cười lạnh lẽo quỷ dị: “Được, bổn tọa muốn xem ngươi đặt như thế nào? Đặt, ta cũng muốn xem, đến lúc đó ngươi định làm gì!”
Hắn nói xong những lời này, phất tay áo rời đi. Khi hắn rời khỏi, cánh cửa phía sau đã hoàn toàn biến thành bột.
Thì ra hắn trút hết giận dữ lên cánh cửa này?
Ly Diên lạnh lùng nhìn về phía cửa chỉ còn cái khung, khinh thường chế nhạo, “Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này?”
Hồng Tà vừa bước xuống lầu, nghe thấy những lời này thì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về hướng lầu hai, khuôn mặt do kìm nén mà tím xanh, cuối cùng khó thở rời đi.
Cho đến khi không còn âm thanh truyền đến, Hắc Thuần và Bạch Tra mới xuất hiện, nhìn chủ nhân đang lạnh mặt ngồi đó.
Hắc Thuần bước mấy bước, uyển chuyển đi tới trước mặt nàng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Chủ nhân, chẳng lẽ muốn để chất độc trong những người kia bộc phát?”
Ly Diên lườm nó một chút, hừ lạnh nói, “Có gì không thể? Nếu có thể nhân cơ hội này nhìn rõ được thực lực của Bất Dạ thành, chuyến đi này cũng đáng giá.”