Mặc trên người chiếc váy kẻ trắng đen đơn giản, ôm sát cơ thể, nhưng cũng đủ tôn lên vóc dáng mảnh mai, mềm mại của Khanh. Đúng 6 giờ chiều, theo địa chỉ mà Nhật An gửi, cô đã đứng trước một căn biệt thự rộng lớn, được thiết kế theo lối kiến trúc Pháp, vừa cổ điển lại pha chút hiện đại, sang trọng. Mải ngắm nhìn vẻ đẹp của ngôi nhà trước mặt, suýt chút nữa thì Khanh quên mất mục đích chính của mình, khi có mặt tại nơi này. Cô dựng chân chống xe, rồi bước lại gần cánh cổng sắt to lớn đang khép chặt kia, đặt tay lên hộp chuông báo, ấn nhẹ.
Vài phút sau, cánh cổng được kéo ra. Gương mặt của người vừa xuất hiện, Khanh không tránh khỏi cảm giác gượng gạo, bối rối.
"Chị tới rồi hả? Tìm nhà em có khó không?"
Nhật An niềm nở, ánh mắt cô sáng bừng lên, trên môi giấu đi nụ cười thỏa mãn khi trông thấy Khanh.
"Cũng không khó."
Thực ra câu trả lời Khanh muốn nói lúc này, chính là, "ngôi nhà bề thế, nằm trên ba mặt tiền thế này, có muốn không tìm thấy cũng khó." Nhưng nghĩ lại, bản thân mình tới đây để nhờ cậy người ta, nên cũng chẳng dám thất lễ mà nói thật lòng mình.
"Chị vào trước đi. Để em dắt xe."
"Tôi tự làm được."
Khanh định quay lại dắt xe, thì bị An đứng chắn trước mặt. Bàn tay cô ấy chìa ra phía trước, có ý đón nhận chiếc chìa khóa từ cô. Miễn cưỡng, cô đành trao nó lại, rồi đứng né sang một bên, tránh đường cho An phóng xe vào.
"Chị chưa ăn tối phải không?"
Đón lấy cốc nước từ tay An, Khanh thu ánh nhìn của mình lại. Cô gật đầu.
"Vậy ở đây ăn cùng luôn, em cũng nấu xong rồi."
"Không cần đâu. Chúng ta nói chuyện của Ốc.. à Kiều Trinh trước đi."
Khanh vội từ chối.
"Chị có việc bận sao? Nếu vậy thì em không ép." An dừng lại vài giây, để ý tới thái độ của Khanh, rồi tiếp tục. "Về thiệt hại mà Kiều Trinh gây ra cho công ty, chắc là chị cũng được biết rồi. Hai ngày nữa, Hội đồng quản trị của công ty sẽ họp và đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng vì là chỗ quen biết, nên em sẽ thông báo trước để chị và người nhà cô ấy có sự chuẩn bị. Ngoài số tiền chênh lệch vì sự nhầm lẫn, cô ấy còn phải chịu trách nhiệm, bồi thường cho những hậu quả mà công ty sẽ phải gánh chịu, do hợp đồng bị hủy nữa. Hoặc nghiêm trọng hơn, Kiều Trinh sẽ bị đưa ra pháp luật, nếu như không có khả năng chi trả."
"Không còn cách nào khác sao?"
Là người giỏi quan sát, nhưng nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng, khiến khả năng đó của Khanh như bị chìm xuống. Cái nhếch môi đầy lộ liễu của An, vì thế mà chẳng đủ để cho cô phải bận tâm.
"Còn một cách. Nhưng cần phải bàn bạc, hơi mất thời gian một chút. Mà chị thì đang bận, còn em thì rất đói, sợ rằng sẽ không đủ sức để mà ngồi nói chuyện cùng với chị được."
"Vậy chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện."
"Nghe có vẻ hợp lý hơn rồi đấy. Chị ngồi chờ một lát, em vào trong dọn cơm, rồi chúng ta cùng tìm hướng giải quyết."
An quay người đi. Đôi môi cô mím chặt lại, cố nén tiếng cười vào trong.
Chỉ tội cho Khanh. Sau khi nghe lời đe dọa của An, cô bắt đầu cảm thấy hoảng sợ. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cốc nước trên tay cũng được cô uống cạn từ lúc nào. Nếu như lúc mới tới đây, cô còn có tâm trạng để chiêm ngưỡng vẻ sang trọng, lộng lẫy của gian phòng khách này, rồi còn đem nó ra so sánh với căn nhà cũ kỹ của mình, thì bây giờ, trong đầu cô chỉ còn nghĩ đến mỗi chuyện của em gái Trang.
"Chị sao vậy? Em gọi mấy tiếng mà không thưa."
An đặt bàn tay lên vai Khanh, vỗ nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cô ấy phải giật mình. Nhìn vẻ hoảng hốt trên gương mặt Khanh, trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác áy náy, có lỗi. An hiểu rõ, hiện giờ mình giống như kẻ cưỡi lên lưng hổ, chỉ có thể tiếp tục ngồi trên đó mà điều khiển theo chủ ý của mình, chứ nhất định không thể nhảy xuống. Bởi nếu nhảy xuống, rất có thể, con hổ đó, sẽ quay lại mà cắn người.
"Xin lỗi. Tại tôi đang mải suy nghĩ, nên không nghe thấy."
Khanh cười gượng.
"Vào ăn cơm thôi."
Chỉ cần nhìn bàn thức ăn được bày biện trước mặt, Khanh cũng đã cảm thấy ngang dạ. Cô thực sự không hiểu nổi, nếu như chỉ có một mình, có nhất thiết phải khoa trương đến mức độ thế này không? Vừa mất công sức, lại tốn thời gian, mà rốt cuộc thì cũng không thể ăn hết được từng này đồ ăn.
Ăn thì cũng đã ăn rồi, nhưng lại không thấy An có bất cứ ý định nào muốn nhắc tới vấn đề trọng điểm mà mình đang quan tâm, khiến Khanh có chút nôn nóng. Trong lòng Khanh như có lửa đốt, vậy mà An vẫn tỏ ra thản nhiên, nhiệt tình gắp thức ăn vào bát giúp cô.
"Em sống một mình ở đây à?"
Cố kiếm chuyện để nói, nhưng khi mở miệng hỏi xong, Khanh lại muốn tự chế giễu chính mình. Rõ ràng là đã biết được câu trả lời rồi, mà vẫn cố tình muốn hỏi. Chỉ có hai người với nhau, cũng không phải là xa lạ, vậy mà không hiểu sao, Khanh cảm thấy hình như bản thân đang dần mất đi sự bình tĩnh vốn có.
"Trước đây em sống một mình, nhưng hiện tại là đang có hai người."
"Hai người?"
Khanh ngơ ngác.
"Em và chị."
Gương mặt An không hề biểu lộ bất cứ thứ cảm xúc gì.
"Ý tôi là nếu như không có khách tới nhà, thì em ở một mình phải không?"
Khanh càng tìm cách chống chế lại càng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn.
"Vâng, em ở một mình."
"Nhà rộng như vậy, ở một mình có phải là rất lãng phí không? Chỉ nghĩ đến việc lau dọn thôi cũng đã cảm thấy mệt rồi. Hơn nữa, mỗi ngày đi làm về, lại tự mình phục vụ một bàn đầy thức ăn như vậy, rồi lại ăn một mình, cũng không còn cảm giác ngon nữa. Cứ như này, sớm muộn gì cũng mắc chứng tự kỷ."
Lần đầu tiên, Khanh nhận ra, bản thân mình không hề có chút năng khiếu nói chuyện hài hước nào cả.
"Vậy chị qua ở cùng em đi, cho tiết kiệm. Việc lau dọn không cần phải bận tâm. Lại còn mỗi ngày đều có cả một bàn thức ăn được dọn sẵn nữa. Không phải chị cũng ở một mình sao? Sớm muộn gì cũng tự kỷ. Vậy sao không tự khắc phục luôn từ bây giờ, cho cả em và chị?"
"Tôi sống vậy quen rồi, không cần khắc phục. Chúng ta nói thêm về sự việc của Kiều Trinh đi. Phải làm thế nào mới giúp được em ấy?"
"Chị có vẻ rất quan tâm tới cô ấy?"
Trong lòng An xuất hiện cảm giác khó chịu, khi chứng kiến tình cảm mà Khanh dành cho Kiều Trinh. Miếng thức ăn vừa bỏ vào miệng, trở nên nhạt thếch, vô vị. Cô buông đũa, dọn lại đống bát đĩa trên bàn.
"Đó là em gái tôi. Có thể không quan tâm sao?"
Khanh cũng bắt chước An. Cô đứng dậy, đem bát, đặt vào bồn rửa.
"Vậy nếu như em gặp khó khăn, muốn nhờ chị giúp đỡ, chị có sẵn lòng không?"
"Nếu như có thể làm được, tôi cũng sẽ hết lòng."
"Vậy có nghĩa, nếu có thể làm được, chị cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp Kiều Trinh?"
An đặt chiếc bát đang rửa trên tay xuống, quay lại nhìn Khanh đang đứng phía sau mình, dò hỏi.
"Chắc chắn rồi."
"Được. Em cũng chắc chắn việc này chị có thể làm được, sẽ không khó. Chị cũng không cần phải cố gắng gì nhiều. Chỉ cần đi theo em là được."
"Đi đâu?"
"Đi giúp em gái chị thoát nạn."
"Nhưng khi nào?"
"Khi nào đi em sẽ báo lại cho chị. Nhưng sớm thôi."
An úp mở, mặc cho Khanh tràn ngập nỗi hoài nghi trong đầu.
"À, còn một việc nữa, chúng ta cần phải làm rõ. Mối quan hệ của em và Kiều Trinh, chỉ tồn tại trên phương diện công việc. Thế nên, em sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm, nếu sau này cô ấy có phải chịu tổn thương do những lỗi lầm của mình gây ra. Vì vậy, chị cũng không cần phải tìm tới em để tính nợ."
"Nhưng, không phải.."
Khanh ngơ ngác.
"Ý chị là," không phải em là người đồng tính sao? ", phải không?"
An cười nhạt, chờ cái gật đầu xác nhận của Khanh.
"Vậy chị cũng nên biết rõ, đúng là em chỉ có thể yêu được người cùng giới tính với mình, nhưng không phải người cùng giới tính nào em cũng có thể yêu."
"Xin lỗi, tôi cứ nghĩ.."
"Chị nghĩ sao?"
Dùng chiếc khăn bông lau khô tay, An bưng đĩa nho ra bàn, ngồi đối diện với Khanh, dò hỏi.
"Tôi nghĩ, vì em có tình cảm với con bé, nên mới đưa nó lên vị trí làm việc hiện tại, hơn nữa, ở công ty, còn đối xử rất tốt với nó nữa."
"Thì ra, cứ đối xử tốt với ai thì có nghĩa là đang có tình cảm với người đó sao? Vậy em đối với chị thì thế nào? Mỗi ngày đều qua nhà, nấu cơm giúp chị, cũng từng giúp chị thoát khỏi tình huống khó xử, rồi còn đưa chị đi thư giãn, và bây giờ, lại đứng ra, giúp em gái chị giải quyết khó khăn. Như vậy, có được tính là đối xử với chị quá tốt rồi không?"
"Là em đang muốn tính công lao đối với tôi?"
"Không, em chỉ muốn hỏi chị, những việc em làm đó, có thể coi là việc tốt đối với chị không mà thôi. Cũng giống như chuyện chị cứu em, rồi sau này còn tới tận quán bar đón em về nhà nữa. Và em cũng nghĩ rằng, vì chị có tình cảm với em, nên mới đối xử tốt như vậy."
"Hừ, không có cơ sở nào để khẳng định cả. Tôi vẫn thường đối xử với tất cả mọi người như vậy mà."
"Chị cũng biết là không có cơ sở, vậy tại sao lại cho rằng, giữa em và Kiều Trinh có tình cảm với nhau? Hay là chị nghĩ rằng, em không lương thiện bằng chị, nên việc em đối xử tốt với một ai đó, chỉ bởi vì một lý do duy nhất, là em và người đó yêu nhau?"
Khanh cũng không thể ngờ được, là sự hiểu nhầm của mình, lại khiến An khó chịu đến như vậy.
"Xin lỗi. Tôi không có đó. Chỉ vì tôi thấy Ốc Sên thường hay kể về cô, nên mới nghĩ rằng hai người.."
"Vậy để em cho chị biết chuyện này nhé. Mỗi ngày, em cũng đều nghĩ về chị, bữa trưa đi ăn với Kiều Trinh, em cũng đều hỏi cô ấy về chị, có rất nhiều việc em đang làm, cũng đều vì chị. Vậy chị nghĩ xem, tình cảm của em.."
An đang hào hứng nói, liền bị Khanh giơ tay ra hiệu giữ im lặng. Cực chẳng đã, cô đành ngậm ngùi trách ông trời, sao nỡ để tiếng chuông điện thoại kia vang lên đúng lúc, cô đang cần có một câu trả lời từ Khanh? Khó khăn lắm, cô mới có dịp để thổ lộ tình cảm của mình cho kẻ ngốc nghếch kia hiểu, vậy mà rốt cuộc, ông trời vẫn cứ muốn trêu ngươi.
"A lô."
Gương mặt Khanh cau lại, chứa đầy sự lo lắng.
"Tôi phải tới bệnh viện gấp. Chuyện của Kiều Trinh, khi nào cần phải đi, em cứ thông báo trước, tôi sẽ chủ động sắp xếp công việc để đi cùng em."
Nghe xong cuộc điện thoại vừa nãy, Khanh vội vã đứng lên, bước ra phía ngoài phòng khách, mà không hề chú ý đến sự thất vọng đang ngập tràn trong ánh mắt của An.
"Có chuyện gì vậy?"
An cũng đứng dậy, bước theo phía sau cô.
"Có nạn nhân bị tai nạn giao thông, được chuyển tới bệnh viện, nên tôi phải về đó."
Không cần nhờ đến sự trợ giúp của An, Khanh tự mình cầm lấy tay nắm, kéo cảnh cửa phòng khách lại, rồi bước nhanh ra. Từng làn gió lạnh mang theo những giọt mưa chuyển mùa tạt mạnh vào người, khiến cô khẽ rùng mình.
Nhìn những giọt nước đang đua nhau tuôn xuống, Khanh chần chừ vài giây, rồi vẫn tiếp tục định lao ra ngoài.
"Chị đợi một lát."
An nắm chặt lấy bàn tay Khanh níu lại. Cô chạy vụt lên cầu thang, và nhanh chóng xuất hiện trở lại, với chiếc áo khoác và chùm chìa khóa trên tay.
"Chị mặc vào đi."
Không cho Khanh có cơ hội từ chối, An đặt chiếc áo vào tay cô, rồi quay lại khóa cửa.
"Không cần đâu. Tôi có thể tự đi được."
"Chị định dầm mình trong mưa lạnh để đi cứu người sao? Không phải là em muốn giúp chị, em làm thế này là vì mấy người bị nạn kia. Đi thôi."
An không cần phải giục tới câu thứ hai, Khanh cũng đã ngoan ngoãn bước theo sau cô đi về hướng chiếc xe ô tô đang đỗ trong gara. Bởi bản thân cô cũng hiểu rõ, trong thời tiết như thế này, nếu cô cứ cố tình chạy xe máy, cũng không phải là sự lựa chọn tốt. Hơn nữa, cô cũng không mang theo áo mưa, nên việc muốn đến được bệnh viện trong thời gian sớm nhất là không thể.
Ngồi trong xe, Khanh dễ dàng cảm nhận được một mùi hương dịu nhẹ, tỏa ra từ chiếc áo của An mà mình đang khoác trên người. Cảm giác có chút dễ chịu.
Suốt quãng đường, An đều giữ im lặng, không hề nói một tiếng. Cái thái độ này, khác hẳn với bản tính thường thấy của cô ấy, khiến Khanh có chút khó hiểu. Còn cả những câu nói cuối cùng của An trước cả hai cùng rời khỏi nhà nữa, cũng khiến Khanh cảm thấy mơ hồ, không hiểu vì sao An lại tỏ ra gay gắt với sự hiểu lầm vô tình của cô như vậy. Cứ cho là cô đã suy đoán sai về mối quan hệ của cô ấy và Kiều Trinh đi, nhưng cô ấy cũng chỉ cần phủ nhận, và đính chính lại là cô sẽ tin thôi mà. Có cần phải lòng vòng, giải thích một hồi như vậy không?
Mải mê với những suy nghĩ chồng chất đan xe trong đầu, chẳng mấy chốc, chiếc xe ô tô của An đã đỗ ngay trước cổng bệnh viện. Khanh cũng chỉ kịp nói hai tiếng "cảm ơn" rồi vội mở cửa xe, chạy hút vào phía trong.
Chỉ còn lại mình An ngồi trong xe, cô thở dài ngao ngán. Cô tự hỏi mình, không biết trong đôi mắt của người kia, rốt cuộc đã bao giờ lưu giữ hình ảnh của mình vào đó hay chưa? Cô cứ càng cố gắng thể hiện, thì người này không rõ là cố tình hay vô ý, cứ hết lần này đến lần khác đều tỏ ra vô tâm không hề hay biết cho tấm lòng của cô?
Trong lòng An cũng hiểu rõ, với những người như Khanh, sau khi phải trải qua những mất mát trong tình yêu, sẽ thường lựa chọn cho mình phương án đóng gói trái tim lại một cách vô tâm, và rồi, cứ ôm khư khư vào lòng những nỗi buồn của quá khứ, không cho ai có cơ hội tiếp xúc, giúp mình tháo gỡ nó ra. Cô cũng biết rất rõ, kiểu người như Khanh, lúc nào cũng tỏ ra khó hiểu, khó chiều và càng rất khó để yêu thương. Phía sau cái vẻ bề ngoài của một cô gái mạnh mẽ kia là cả một tâm hồn đầy rẫy những mâu thuẫn đối nghịch mà đôi khi chính bản thân của cô ấy cũng không thể nào lý giải nổi. Dù vẫn biết, để có được tình yêu của Khanh, với cô sẽ cực kỳ là khó khăn, nhưng cô vẫn nguyện chấp nhận ôm trọn vào mình lớp gai sắc nhọn phủ quanh người cô ấy, dù sau này, có thể, những chiếc gai đó sẽ khiến cô phải rỉ máu. Ai bảo cô yêu người đó trước? Ai bảo cô yêu người đó nhiều hơn?
++***++
Tại phòng họp lớn của Tập đoàn Thịnh An, gương mặt ai nấy đều căng thẳng, khi phải đưa ra sự lựa chọn có liên quan đến chính bản thân mỗi người.
Nhật An cũng không thể đứng ngoài tâm lý chung đó. Nếu không muốn nói, trong lòng cô lúc này, chính là chảo dầu đang sôi lên sùng sục. Cô biết, khi ý tưởng của dự án mới được hình thành, đã có một vài cổ đông có mặt ở đây tỏ ý phản đối, cho đó là viển vông. Cô hiểu rõ, không có con đường nào là dễ đi, cũng chẳng có ước mơ nào là dễ dàng thực hiện được. Mọi ước mơ đều giống như một tòa tháp cao lớn và kiên cố. Vì vậy, muốn đặt chân đến đỉnh tòa tháp đó, cô sẵn sàng chấp nhận mọi thử thách. Cô luôn tin tưởng vào sự cố gắng nỗ lực và khả năng của chính bản thân mình, nhưng những người đang ngồi trước mặt cô, vẫn luôn tỏ thái độ e dè, cảnh giác cao độ, không ai muốn liều lĩnh cả.
Khi mọi người được nghỉ giải lao, để đưa ra quyết định cuối cùng, thì An lại như được ngồi trên đống lửa. Cô mau chóng rời khỏi phòng họp, lấy cho mình một cốc cafe, rồi bước vào thang máy, ấn số lên thẳng tầng thượng của tòa nhà, với hy vọng chất caffeine cộng với không khí trong lành, sẽ giúp tinh thần được thoải mái hơn.
"Xin lỗi anh, khi nãy em đang họp, nên không nghe điện thoại được.. Vâng, cuối tuần này, em cùng với bạn sẽ lên đó, anh nhớ để dành phòng cho em nhé.. Là bạn gái.."
Vừa bước qua khỏi cánh cửa, giọng nói của Đặng Nguyên đã đập vào tai, khiến An chẳng còn hứng thú nào để giải tỏa tinh thần cho mình nữa.
"Em sẽ gọi lại cho anh sau."
Vừa nhìn thấy Nhật An, Đặng Nguyên liền chấm dứt ngay cuộc nói chuyện của mình qua điện thoại.
"Em cũng lên đây à?"
"Sao vậy? Chẳng lẽ tôi không được phép lên đây?"
Đưa cốc cafe lên miệng, An phóng tầm mắt ra phía xa, cũng chẳng buồn liếc qua người đối diện lấy một cái.
"Ý anh không phải vậy. Em cũng đừng quá lo lắng, hãy dành sức cho những dự án tiếp theo, có tính khả thi hơn."
"Vẫn chưa có kết quả cuối cùng mà, sao anh nghĩ là tôi sẽ thất bại lần này?"
"Hiện nay, ngân sách của công ty không còn nhiều, nên chắc chắc sẽ không thể ưu tiên cho dự án của em được. Còn nếu như huy động nguồn tài chính từ các cổ đông, anh tin rằng, sẽ chẳng ai chịu chấp nhận mạo hiểm, bỏ ra một số tiền lớn, mà họ không biết rõ đến khi nào mới được thu hồi lại số vốn mà mình đã bỏ ra, chứ đừng nói đến lợi nhuận thu được."
Đặng Nguyên vẫn từ tốn giải thích, dù cho những điều này, anh đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều trong cuộc họp vừa qua.
"Tôi cũng đã lưu ý rõ trong báo cáo, rằng mình sẽ huy động đầu tư từ bên ngoài rồi. Tôi không cần các cổ động phải bỏ ra bất cứ một đồng nào cả."
"Vậy em nghĩ, các cổ đông trong công ty sẽ đồng ý để người ngoài được phép tham gia sao? Em ở nước ngoài đã lâu, nên không thể hiểu được tâm lý, cũng như cung cách làm ăn của những người được gọi là doanh nhân ở nước ta đâu. Đừng nghĩ rằng anh đang cố tìm cách để cản trở em, hãy nghĩ theo chiều hướng tích cực hơn, là anh đang vì em mà đưa ra lời khuyên chân thành. Cũng sắp hết giờ nghỉ giải lao rồi, chúng ta cùng xuống để nghe kết quả chứ?"
Đặng Nguyên khẽ nhếch môi, rồi bước đi. Còn lại một mình Nhật An, cô cứ để mặc cho những cơn gió lạnh buốt đang cố tình trêu đùa mái tóc của của mình, khiến chúng rối tung lên.
Uống trọn ngụm cafe cuối cùng, An tức giận, siết chặt chiếc cốc nhựa trong tay. Rõ ràng là Đặng Nguyên đang tìm mọi lý do để dự án của cô không được thông qua, vậy mà lúc nào anh ta cũng tỏ ra mình là người chính trực, công tâm. Con người này, luôn luôn mang bên mình chiếc mặt nạ hoàn hảo, để che giấu đi tâm địa bên trong, khiến cho những ai mới tiếp xúc, đều dành cho anh ta rất nhiều thiện cảm.
Mải suy nghĩ về con người của Đặng Nguyên, An chợt nhớ ra, đã có một người, cũng vì cái vẻ bề ngoài đó của anh ta, mà hết lời bênh vực, khi cô đưa ra lời cảnh báo. Cô liền rút điện thoại, gọi ngay cho người mà mình vừa nghĩ tới. Chỉ vài giây sau, đầu giây bên kia đã vang lên giọng nói quen thuộc.
"Sao hôm nay chị nhấc máy nhanh vậy?"
"Chẳng phải em dặn tôi, phải canh chừng điện thoại, khi nào em gọi thì lập tức đi cùng em tới gặp người có thể giúp được Ốc Sên sao?"
An lắc đầu, cười khổ. Vậy mà một phút trước, cô lại tự tưởng tượng ra, có ai đó vì mong nhớ đến mình, nên mới ngay lập tức bắt máy như thế. Thì ra là phải nhờ có sự liên quan tới người thứ ba, nên cô mới được lưu tâm như vậy.
"Bây giờ sẽ đi luôn phải không?"
Thấy An giữ im lặng, đầu giây bên kia lại vang lên tiếng nói.
"Không, em chỉ muốn hỏi là khi nào chị qua nhà em lấy xe thôi?"
"Tối qua tôi tính sang đó, nhưng em nói là không có nhà mà. Vậy chiều nay, đi làm về, tôi sẽ tới đó lấy."
"Hai tiếng nữa em phải ra sân bay rồi, chắc khoảng hai, ba ngày nữa mới về. Hay là để cuối tuần em mang sang nhà chị cũng được."
"Cuối tuần tôi cũng không có nhà. Vậy, cứ để đó đi, khi nào về tôi sẽ qua lấy sau."
"Chị đi đâu?"
An ngờ vực, trong đầu liền tới cuộc điện thoại vừa rồi của Đặng Nguyên.
"Tôi đi chơi với bạn. Không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."
"Vâng."
An cũng không hỏi nữa. Trong đầu cô cũng tự có câu trả lời cho riêng mình. Nỗi thất vọng dâng lên ngập lòng. Cô hít mạnh một hơi, để lấy lại sự bình tâm, rồi mới trở lại phòng họp.
Chỉ sau vài phút rời đi, An có cảm giác như bầu không khí trong căn phòng này có sự thay đổi. Cô nhận ra, hình như có một vài người đang nhìn mình với ánh mắt hoàn toàn khác so với trước đây. An hơi nhíu mày, cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng nhanh chóng cho dòng cảm xúc đó trôi qua.
Ngồi vào vị trí của mình, lồng ngực An cứ đập liên hồi như trống giục. Cho tới khi người thư ký mang theo một tập tài liệu vào, thì cô gần như nín thở.
Sau một màn dạo đầu dài dòng, cuối cùng, vấn đề mà tất cả mọi người đều đang hồi hộp mong chờ cũng đã tới.
Kết quả vừa công bố, một tràng pháo tay được vang lên. Chỉ có riêng mình An, vẫn tưởng như mình đang mơ, cô ngồi chết lặng một hồi.
"Chúc mừng.."
"Chúc mừng.."
"Hy vọng dự án này của Giám đốc An sẽ sớm được hoàn thành và đi vào hoạt động. Xin chúc mừng."
Từng người, từng người một đều bước lại gần vị trí của An, thân thiện chìa bàn tay ra, và niềm nở gửi lời chúc mừng đến cô. Trong số những lời chúc này, An cũng hiểu được, có bao nhiêu là sự nhiệt tình, bao nhiêu là sự giả dối được che giấu trong đó, nhưng cô vẫn phải mỉm cười thật tươi để đáp lại. Họ đối với cô nhưng thế nào, cô cũng biết rõ, mình cần phải đối xử lại ra sao?
"Là do bố tác động phải không?"
Chờ cho mọi người đi ra hết, chỉ còn lại mình với Chủ tịch tập đoàn Thịnh An, ông Hoàng Thinh, An mới lên tiếng hỏi.
"Sao con lại nghĩ là bố?"
"Thái độ của tất cả các cổ đông đều thay đổi sau giờ nghỉ giải lao. Nếu như trước đó, con tin chắc mình chẳng có bất cứ cơ hội nào, thì chỉ sau vài phút ngắn ngủi, dường như mọi sự ủng hộ đều được nghiêng về phía con. Đó là sự không tưởng."
"Ha ha, con nhạy cảm quá. Hãy nghĩ rằng, trong một khoảnh khắc quan trọng, tất cả mọi người đều phát hiện ra được nguồn lợi nhuận lớn từ dự án của con mang lại, nên họ đã thay đổi quyết định của mình vào phút cuối cùng đi."
Ông Hoàng Thịnh cười lớn, trước khi đứng dậy bỏ đi. Đúng là, không có gì có thể qua mắt được đứa con gái thông minh này của ông. Ông cũng không nghĩ là mình có tác động gì quá lớn, chỉ là, ông để cho người trợ lý của mình, vô tình tiết lộ thông tin cho một vài người, Nhật An chính là con gái duy nhất của Chủ tịch Tập đoàn Thịnh An mà thôi. Không ngờ, điều đó lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Có thể giúp con gái ông lật ngược được tình thế trong khoảnh khắc quyết định. Tất nhiên, ông cũng đã tự hứa với chính mình, đây sẽ là sự giúp đỡ cuối cùng, vấn đề còn lại, phải do con gái ông tự định đoạt, thất bại hay thành công, cũng sẽ phải tự mình gánh lấy.
++***++
Khanh đưa tay lên dụi mắt, rồi lần tìm chiếc điện thoại trên đầu giường. Cô nheo nheo mắt, để dần làm quen với ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại. Mới hơn 4 giờ sáng. Khanh giật mình, vùng ra khỏi chăn. Không kịp khoác thêm áo, đi thêm đôi dép, cứ vậy mà lao ra khỏi phòng.
"Ai vậy?"
Đứng ở trong sân, Khanh run rẩy lên tiếng.
"Là em. Đã làm chị sợ sao?"
"Em?"
Khanh thở hắt ra, khi nghe được giọng nói quen thuộc. Nỗi sợ hãi trong lòng cô cũng vì thế mà dần lắng lại. Cô tiến lại gần cánh cổng sắt, để nhìn cho rõ người đang đứng ở bên ngoài.
"Có chuyện gì? Sao không gọi điện thoại mà đến đây giờ này? Đã vậy còn bấm chuông inh ỏi nữa."
"Em sợ gọi điện chị sẽ không nghe. Mau thay quần áo, rồi đi cùng em."
"Đi đâu?"
"Đi gặp người có thể giúp được em gái chị."
"Vào giờ này?"
"Ừ, người đó không ở gần đây, nên mình phải đi từ sớm."
"Nhưng.."
"Nếu chị không muốn thì thôi, em không ép. Chị vào nhà, ngủ tiếp đi."
Không để Khanh có thêm thời gian do dự, An liền quay người, giả bộ bước đi.
"Khoan đã. Em vào trong xe cho bớt lạnh, đợi tôi một lát. Khoảng 10 phút nữa tôi sẽ xuống."
Nhìn theo bóng Khanh khuất vào bên trong ngôi nhà còn tối om, An không khỏi bật lên tiếng cười mãn nguyện. Thì ra, trong lòng vẫn có sự quan tâm dành cho cô, chứ đâu phải là cái vẻ luôn cố tỏ ra lạnh lùng như thường thấy. Có một chút ấm áp lan tỏa nơi lồng ngực, giúp An quên đi cái lạnh ở bên ngoài.
An nhìn đồng hồ. Không sai, đúng mười phút sau, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa kính ô tô từ bên ngoài.
"Chúng ta đi tới đâu."
Vừa ngồi vào trong xe, Khanh đã vội hỏi.
"Cứ đi rồi sẽ biết."
"Em không thể nói cho tôi một vài thông tin cần thiết sao?"
"Thông tin duy nhất chị có thể biết là sau chuyến đi này, em gái chị sẽ không còn gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào nữa."
Khanh nhíu mày, có chút khó chịu với thái độ úp mở của An. Nhưng rồi, vì câu nói, em gái Trang sẽ không có việc gì nghiêm trọng nữa, nên cô cũng dễ dàng bỏ qua.
Chiếc đèn pha ô tô chiếu rọi xuống mặt đường vắng lặng, cứ thế lao vút đi trong màn sương dày đặc của buổi sáng sớm. Trong xe, không ai nói với nhau câu nào, khiến không gian càng trở nên trầm mặc.
Thi thoảng, An liếc mắt sang bên, quan sát người ngồi cạnh mình. Đôi mắt Khanh nhắm hờ, giống như đang tìm lại giấc ngủ vừa rồi bị đánh mất của mình.
"Em gặp Hoàng Tuấn vào ngày đầu tiên em trở về Việt Nam."
Nhật An lên tiếng, rồi lại quay sang nhìn Khanh. Cô ấy vẫn giữ nguyên tư thế như lúc đầu, không hề có bất cứ phản ứng nào.
"Anh ấy được giao nhiệm vụ tới sân bay để đón em. Ấn tượng đầu tiên của em, chính là chán ghét, và coi thường cực độ đối với con người này."
An tiếp tục dừng lại, tự lấy lại sự bình tĩnh cho mình, và chờ xem thái độ của người ngồi bên cạnh. Vẫn không hề có sự thay đổi nào.
"Khi đó, em nghĩ rằng, bố gọi mình về, giao việc ở công ty chỉ là phụ, còn quan trọng, chính là muốn em mau chóng lấy một tấm chồng do ông chỉ định, để sau này có thể cùng nhau tiếp quản công việc và người đó chính là Hoàng Tuấn. Lần đầu tiên gặp, dù thái độ của em là hết sức thô lỗ và cực kỳ quá đáng, nhưng đáp lại, vẫn là sự điềm tĩnh, có phần nhẫn nhịn của anh ấy. Nhưng chính điều đó, lại càng khiến em tin rằng, Hoàng Tuấn đang cố tình hạ thấp bản thân mình, để lấy lòng em, chỉ vì mục đích muốn có được tiền bạc, địa vị sau này cho riêng mình. Thời gian sau đó, em cũng thường xuyên bị bố bắt phải đi theo Hoàng Tuấn, để dần làm quen với công việc kinh doanh của công ty. Những cuộc gặp gỡ khách hàng, ký kết hợp đồng, thậm chí là đi công tác xa tới vài ngày, em cũng đều phải đi cùng anh ấy. Nhờ những lần đó, lại càng giúp em hiểu thêm nhiều về Hoàng Tuấn, và rồi những ác cảm lúc ban đầu về anh ấy, dần dần bị xóa nhòa trong tâm trí em. Thay vào đó, là sự kính trọng, yêu quý và tin tưởng, giống như tình cảm của người em gái đối với anh trai của mình. Em tâm sự với anh ấy nhiều hơn. Có những chuyện mà em từng nghĩ, không bao giờ được nói với bất cứ ai, vậy mà lại có thể nói cho Hoàng Tuấn biết. Anh ấy đã lắng nghe, và động viên em rất nhiều. Và có những lúc, Hoàng Tuấn cũng nói về bản thân mình cho em biết. Trong mỗi câu chuyện của mình, Hoàng Tuấn đều có nhắc tới một người con gái, mà anh ấy luôn hết sức coi trọng. Chị không biết đâu, mỗi khi nói tới người đó, là đôi mắt Hoàng Tuấn cứ sáng bừng lên, khiến cho người đối diện có cảm giác, có thể nhìn thấy rõ hình ảnh người con gái mà anh ấy yêu ở trong đôi mắt đó. Anh Tuấn gọi cô ấy là" cô nhóc của anh "mỗi khi nói chuyện với em, khiến em nghĩ rằng, đó chắc là một cô gái còn rất trẻ, có lẽ còn ít tuổi hơn em nữa, thế nên mới được anh ấy cưng chiều và gọi bằng cái tên dễ thương như vậy. Mỗi lần được nghe nhắc tới người con gái đó, em lại tò mò, muốn được gặp để xem, người này, rốt cuộc có gì tốt đẹp mà lại có thể khiến cho một người đàn ông như Hoàng Tuấn dốc hết tấm chân tình để yêu thương, che chở như vậy. Nhưng rồi, cuộc gặp gỡ ấy chưa kịp định được ngày, thì biến cố liền xảy ra. Chúng em đành phải gác lại, chờ một dịp khác."
Chỉ có một mình An độc thoại. Cô bắt đầu cảm thấy cổ họng trở nên khô khốc. Cầm lấy chai nước khoáng đưa lên miệng, tu một ngụm dài, An lại nhìn sang bên cạnh. Khanh không còn nhắm hờ mắt như trước nữa, có vẻ như, cô ấy đã bắt đầu chăm chú lắng nghe, muốn theo dõi phần tiếp theo của câu chuyện.
"Thì ra, ý định muốn em mau chóng lập gia đình, không phải là của bố em, mà lại là dự toán của vợ ông. Bà ấy muốn em lấy người mà mình đã sắp đặt, rồi ra sức tác động lên bố em. Chẳng còn cách nào khác, em đành phải dựng lên một màn kịch, để ngăn chặn ý đồ đó. Em ở nước ngoài đã lâu, nên bạn bè ở Việt Nam cũng chẳng có mấy người. Người đầu tiên và cũng là duy nhất mà em nghĩ tới có thể giúp được mình lại chính là Hoàng Tuấn. Em đã gặp và đề nghị anh ấy chấp nhận làm bạn trai em trong một thời gian. Chị có biết anh ấy đã nói thế nào không?"
Bị hỏi bất ngờ, Khanh có phần lúng túng. Nhưng nhanh chóng, cô đã lấy lại sự thản nhiên.
"Anh ấy đã đồng ý."
An cười nhạt.
"Không. Anh ấy nói, sẽ đưa em đi gặp người con gái kia, rồi cùng kể cho cô ấy nghe về hoàn cảnh của em. Nếu cô ấy chấp nhận, thì anh ấy mới chịu đồng ý giúp em. Chị xem, trên đời này, có người con trai nào lại tôn trọng bạn gái mình đến như vậy không?"
"Không phải là em định nói, Hoàng Tuấn là kẻ nhu nhược đấy chứ?"
"Đúng là không có gì qua được mắt chị. Em cũng nói là anh ấy nhu nhược, dù sao hai người cũng chỉ là đang yêu nhau, không cần thiết phải như vậy. Nhưng Hoàng Tuấn vẫn cố chấp không nghe. Anh ấy nói, sẽ không để cho người con gái kia hiểu lầm về mình, và nhất định không thể để cô ấy phải chịu tổn thương thêm bất cứ lần nào nữa."
"Rồi sao nữa?"
Chờ một lúc, vẫn thấy An tiếp tục giữ im lặng, Khanh bắt đầu thấy sốt ruột. Cô hồi hộp muốn biết, câu chuyện kia, sau đó sẽ diễn ra như thế nào? Còn có những bí mật gì mà cô chưa được biết? Còn có những hiểu lầm gì, mà cô đã vô tình trách oan cho Hoàng Tuấn?
"Tối hôm đó, Hoàng Tuấn cùng em có cuộc họp quan trọng với đối tác nước ngoài. Sau khi họp xong, anh ấy nói với em hôm đó là một ngày hết sức đặc biệt với mình. Nên dù cho lúc đó đã khá muộn, Hoàng Tuấn vẫn quyết định chạy xe về Hà Nội. Anh ấy muốn tới tận nơi làm việc, để tạo cho cô gái kia một sự bất ngờ, và hỏi em có muốn chứng kiến không? Nhân tiện, sẽ giới thiệu, cho em làm quen với cô ấy luôn. Nhưng, mọi dự định đều chưa kịp thực hiện, thì.."
An không thể kể hết câu chuyện của mình. Nước mắt cô cứ thế tuôn rơi. Những hình ảnh của vụ tại nạn dồn dập ùa về, che chắn mọi tầm nhìn, lấp kín mọi suy nghĩ trong cô. An vội lái xe vào vệ đường, đạp vội chân phanh, tạo nên một tiếng kêu chói tai.
Khanh chẳng hề có chút nào sợ hãi hay hoảng hốt sau tình huống vừa rồi. Gương mặt cô vẫn bình thản đến vô cảm, vô cảm đến đáng sợ. Đôi mắt cô trống rỗng, như kẻ mất hồn nhìn vào khoảng không vô định ở phía trước mặt. Cô đã làm gì thế này? Cô đã từng yêu thương và tin tưởng người đàn ông đó trong suốt bảy năm trời. Vậy mà khi người ấy không còn xuất hiện trên thế gian này nữa, thì cô lại bắt đầu nghí ngờ, mất đi sự tin tưởng đối với anh ấy. Cô làm như vậy liệu có phải là đã đối xử quá bất công đối với người đã khuất rồi không? Cô làm như thế, liệu có phải là đã có lỗi lớn đối với người luôn tôn trọng và tin yêu mình tới lúc chết không?
"Em xin lỗi. Nếu không phải vì em thì anh Tuấn đã không xảy ra chuyện rồi."
An nắm chặt bàn tay lạnh buốt đang run rẩy của Khanh lại. Nước mắt cô giàn dụa.
"Không phải lỗi của em. Hơn nữa, tôi cũng không đủ tư cách để trách cứ ai cả."
Thu lại bàn tay của mình về, Khanh đưa mắt nhìn qua cửa kính. Trời đã sáng rõ. Khung cảnh bên ngoài có phần lạ lẫm đối với cô.
"Mình đi thôi"
Khanh lên tiếng giục. Dù không biết Nhật An sẽ đưa mình đi tới đâu, nhưng cô cũng không muốn hỏi. Kể từ lúc lên xe, là cô đã phó mặc, để cho An tự mình quyết định rồi. Cô chỉ cần nghe theo, miễn sao có thể giúp đứa em gái của mình thoát khỏi rắc rối là được.
"Mình ghé vào kia ăn sáng nhé."
Đi được một đoạn, An chỉ vào quán ăn ven đường gợi ý.
"Em vào đó ăn đi, tôi ngồi ngoài xe chờ."
"Vậy thôi. Chúng ta cứ đi. Trên xe có bánh ngọt và sữa, khi nào đói thì có thể dừng lại ăn cũng được."
An cũng không có ý định cho xe dừng lại, nhưng vì sợ người đồng hành với mình sẽ bị đói, nên cô mới đề nghị như thế.
Cả hai lại tiếp tục cuộc hành trình, mà chỉ có riêng mình An mới biết được điểm đến. Bầu không khí trong xe lại trở về trạng thái im lặng như lúc trước. Nhưng cảnh vật bên ngoài lại trở nên sinh động, không còn tĩnh lặng, u ám nữa. Người đi đường ngày một đông hơn, cuộc sống tấp nập, nhộn nhịp của một ngày mới dường như đã bắt đầu.
"Tại sao, ngay từ đầu, em không nói rõ cho tôi biết chuyện này?"
Suy nghĩ mông lung một hồi, tự trách cứ mình một hồi, cuối cùng, Khanh cũng không hiểu vì sao, mình lại có thể thốt kên một câu hỏi vô lý như vậy, để chất vấn An.
"Nói rõ cho chị?"
An nhếch môi, nhìn Khanh một lượt.
"Nếu như không có chị Trang, em không biết đến bao giờ, mình mới biết được rằng, người con gái mà Hoàng Tuấn yêu lại là chị. Vậy thử hỏi, em làm cách nào để nói rõ mọi chuyện cho chị biết đây? Đáng lẽ, người nên hỏi câu này, phải là em mới đúng. Tại sao, chị cứ luôn giữ mối nghi ngờ về quan hệ giữa em và Hoàng Tuấn ở trong lòng, mà không chịu tới trước mặt em mà hỏi cho ra lẽ? Là vì chị sợ, sự thật sẽ giống như những gì mình đã suy tưởng? Hay là bởi cái tôi của chị quá lớn, nên thà cứ giữ mãi những kỷ niệm tốt đẹp mà mình đã từng có, chứ nhất định không thể chấp nhận, nếu như mình là kẻ bị phản bội?"
"Là do tôi cố chấp, muốn tự lừa dối bản thân mình một lần."
Khanh thú nhận.
"Đồ ngốc."
Lồng ngực An nhói đau, trước vẻ mặt đầy cam chịu của Khanh.
"Em đã từng đến nhà Hoàng Tuấn để hỏi về chị. Nhưng mẹ anh ấy nhất định không nói. Cứ mỗi lần đề cập, là bà lại tỏ ra tức giận, nói những lời lẽ khó nghe. Còn Hoàng Nam, cậu ấy đã từng đe dọa, không cho phép em được tìm đến chị, và khiến chị phải chịu tổn thương. Cậu ấy nói rằng, bản thân sẽ bất chấp mà làm mọi chuyện, chỉ để bảo vệ chị, để chị có được một cuộc sống yên bình. Nên vì thế, mà em cũng tạm thời gác lại, chưa muốn tìm hiểu thêm, cho đến ngày mà sự thật tự tìm đến em."
Khanh không khỏi không suy nghĩ về những lời An vừa nói. Có thể, nếu như cô không cố chấp, không giữ trong mình sự ảo tưởng về những điều tốt đẹp đã từng trải qua với Hoàng Tuấn, thì trong lòng cô, có lẽ đã có được sự thanh thản từ lâu. Cô sẽ không còn sự hoài nghi về tình yêu của Hoàng Tuấn dành cho mình nữa, và tất nhiên, cô cũng sẽ không phải tự trách cứ, dằn vặt bản thân mình trong suốt thời gian vừa qua nữa.
"Hình như chị có điện thoại."
Cảm nhận tiếng điện thoại rung lên một hồi lâu, mà vẫn không thấy Khanh có động tĩnh gì, An liền lên tiếng nhắc nhở. Nhưng cũng phải nhắc nhở tới lần thứ hai, và chạm nhẹ vào bàn tay của người bên cạnh, cô mới có thể giúp Khanh thức tỉnh, trở về với thực tại.
"A lô."
Khanh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, cô nhìn màn hình, lưỡng lự vài giây, rồi mới quyết định nghe máy.
"Xin lỗi anh, em có việc đột xuất, nên không kịp thông báo lại."
An có thể cảm nhận được sự áy náy trong giọng nói của Khanh, nhưng cô không những không đồng cảm, mà trong lòng, còn cảm thấy có chút thỏa mãn.
"Vâng. Hẹn gặp lại."
Khanh cúp máy, cất điện thoại vào trong túi. Trong người cô lúc này, bắt đầu xuất hiện một cảm giác khó chịu.
"Chị có hẹn với ai từ trước sao?"
Dù có được câu trả lời, nhưng An vẫn cố tình tỏ ra mình là kẻ vô tội.
"Không liên quan đến em. Có thể hạ cửa kính xuống một chút không?"
Cửa xe vừa được hạ xuống, một luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào, Khanh cố gắng hít một hơi thật sâu, lấy cho mình một chút tỉnh táo.
Quãng đường mà hai người đã đi, vượt xa khỏi dự tính ban đầu của Khanh. Hơn 11 giờ trưa, cô mới thấy An cho xe dừng lại ở một thị trấn cảng ven biển. Cô thở phảo nhẹ nhõm. Dù có xa, nhưng cuối cũng cũng đã đi được tới nơi cần đến.
"Mình vào đây ăn trưa, rồi nghỉ ngơi một lát. Khoảng hai tiếng nữa, chúng ta sẽ đi tàu cao tốc ra đảo."
"Ra đảo? Vào thời điểm này sao?"
Khanh trợn tròn mắt ngạc nhiên, không khỏi cất lời chế giễu.
"Giữa mùa đông, lại xuất hiện một kẻ gàn dở, muốn ra đảo nghỉ mát chăng?"
"Vâng. Người mà em và chị cần gặp, đang ở ngoài đó."
Gương mặt An vẫn tỉnh bơ, coi như không quan tâm đến lời châm biếm vừa rồi.
Hai người cùng bước vào khách sạn ở ngay trung tâm của thị trấn để ăn trưa. Sau khi đặt phòng, và để Khanh nằm ở đó nghỉ ngơi, An lại đi tới hiệu thuốc tư nhân phía bên đường, mua hai liều thuốc chống say tàu xe. Sáng nay, bởi sự xuất hiện bất ngờ của mình, nên cô biết Khanh đã không có bất cứ sự chuẩn bị nào. Với thể lực của cô ấy, lát nữa, khi ngồi trên tàu cao tốc, chắc chắn là có một sự khó chịu không hề nhỏ.