Theo lời Diệp viên ngoại thì các tân nương đều phải băng qua khu rừng ở gần đây,và hầu hết đều mất tích cùng một cách thức
Hung thủ không có mục đích rõ ràng,chỉ cần là tân nương thì già,trẻ,ốm,mập,đẹp,xấu,giàu nghèo gì cũng không thoát khỏi.Tự hỏi rốt cục mục đích của kẻ đứng sau là gì?
Thật ra trong nguyên tác có kể nhưng Thẩm Hi Dao đã quên mất tỏng rồi,y ban đầu cũng đã nói là cuốn tiểu thuyết này đọc xong không để lại ấn tượng gì rồi mà
Thẩm Hi Dao còn đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên nghe tiếng cười nói giễu cợt bên ngoài
“Các người có thấy giống ta không,nhìn Thẩm tông sư đằng kia trông thật là... giống một kẻ lừa đảo hơn..”
“Ồ,ngươi cũng nghĩ vậy hả?Thế thì giống ta rồi”
“Suỵt,các ngươi ăn nói bậy bạ gì vậy,dù không tin tưởng nhưng cũng không thể nói ra những lời xúc phạm ngài ấy chứ”
“Ha,ngươi còn bênh à?Ả ta rõ ràng đang bào tiền của lão gia kia”
“Ta không bênh ai cả,nhưng cũng không nên nói người ta là kẻ lừa đảo được”
Đoàn kiệu hoa này bao gồm bốn gã khiêng kiệu,hai gã đi phía trước,thêm bốn gã đi phía sau,còn có cả một cô nữ hầu đi theo...
Sự chuẩn bị khá là chỉnh chu.Cho một like
Nhưng gần hết toàn bộ người ở đây đều tỏ ra khinh thường và dùng những lời nói mỉa mai dành cho Thẩm Hi Dao,đặc biệt là cô nữ hầu kia,trong suốt đoạn đường đều là cô ta chống mỏ lên xung phong nói xấu y
Cuối cùng cũng chỉ còn vài người lên tiếng bảo vệ Thẩm Hi Dao,không hẳn là họ tin tưởng tuyệt đối vào y nhưng họ thấy dùng từ ngữ khá nặng thì không nên Thẩm Hi Dao vốn là người không thích ồn ào,sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì
lập tức trở về Áng Ngọc Phong,người chứng kiến nhan sắc thật của ả không nhiều,bởi vậy thiên hạ chỉ nhớ được mỗi cái danh đệ nhất tông sư thôi
Vả lại vụ tân nương này thì người của Nguyệt Dạ Trấn đã mời không ít đạo sĩ rồi người tu tiên đến,nhưng không có kết quả nào.Đó cũng có thể là lý do tất cả người ở đây không còn tin vào cái gì gọi là người tu tiên
Thêm một việc nữa là những người ở đây chỉ được thuê chứ không phải người trong phủ của Diệp gia,họ không tin là chuyện đương nhiên
Thẩm Hi Dao không trách ai được,nhưng y cũng muốn cảnh cáo một chút.Nghĩ xong y liền gắn giọng ho nhẹ:“Khụ khụ,các người không hài lòng ta ở điểm nào thì cứ nói thẳng,núp sau lưng mà nói xấu thì...đừng trách ta khách sáo"
Vừa dứt câu,bên ngoài lập tức có tiếng “hừ” đáp lại.Là giọng nữ không cần nói cũng biết là ai
“Đã đến nước này rồi mà cô còn cố tỏ ra thượng đẳng nữa hả?Cô biết Thẩm tông sư là ai không mà cũng dám dùng thân phận của ngài ấy để lừa lão gia”
Thư được Diệp viên ngoại đích thân viết để gửi cho Ngũ Điệp Sơn,nhất định không có ai có thể giở trò được.Cô nữ hầu này chắc chắn có nguyên nhân khác để chỉ trích Thẩm Hi Dao
Mà cho dù là nguyên nhân gì thì giọng điệu đó của cô ta đã khiến Thẩm Hi Dao khó chịu,e rằng không cảnh cáo là không được
Y vận linh lực,lay động mấy chiếc lá gần đó
Xoẹt xoẹt
Chiếc lá vốn mềm mại,không ngờ bây giờ lại sắc như dao,bay ngang qua cửa vào cổ của nữ hầu kia một vết thương dài
"Áaa!!!"
Cô nữ hầu đau đớn quỳ xuống đất ôm cổ,máu từ vết thương chảy ra không nhiều nhưng cũng đủ làm một người chân yếu tay mềm như cô ta kinh ngạc
“Chuyện gì vậy”
Nguyên đoàn xe bị tiếng hét của cô ta làm điếc hết cả tai,bắt buộc phải dừng lại để xem cô ta đã gặp chuyện gì
“Máu...có máu...”
Một gã thất thanh nhìn bộ dạng của cô nữ hầu này
Mấy chiếc lá nằm ngay dưới chân cô ta,đã dính không ít máu rồi
Chỉ khi này Thẩm Hi Dao mới lên tiếng:“Thế nào,các ngươi đã tin chưa?”
Giọng y bình thản đến rợn người,dọa đám người bên ngoài xanh hết mặt mày,cô nữ hầu kia cũng không ngoại lệ
“Thẩm tông sư,chúng tôi chỉ là lỡ lời,mong ngài đừng giận quá”
Thẩm Hi Dao cười lạnh:“Được thôi,ta không chấp nhặt với các ngươi.Hừ... các ngươi cũng nên biết giữ thân phận đi”
Cô nữ nhân khi biết người ra tay là Thẩm Hi Dao nghiến răng nghiến lợi,cô ta không dám nói thêm nữa nên chỉ đành chửi lẩm bẩm trong miệng:“Ả đàn bà khốn khiếp,dám làm mình có vết thương”
Thật không thể hiểu nổi,rõ ràng ban đầu là cô nữ hầu kia kiếm chuyện trước,đến khi nhận được lời cảnh cáo thì lại đổ hết lỗi lên đầu người ta
Đoàn kiệu lại tiếp tục lên đường,còn cô nữ hầu do vết thương không sâu lắm nên cầm máu một chút rồi cũng đi theo
Thẩm Hi Dao thở dài nặng nề bên trong kiệu:“Linh Điệp à Linh Điệp,chẳng lẽ nhìn ta đáng ghét đến mức người ta vừa nhìn liền có thể bịa ra một đống chuyện rồi sao?Ngươi cho ta câu trả lời đi”
Một tấm bảng lập tức hiện ra trước mặt y:[Đã nhận được câu hỏi của quý khách.Linh Điệp đang phân tích nội tâm nhân vật]
[Đã phân tích xong:Nhân vật ban nãy đó ganh tị với sự xinh đẹp của Thẩm Hi Dao nên mới nói xấu y
Ghen tị sao?
Lòng ghen tị này quá là ghê gớm rồi.Vì ghen tị mà cô ta bỏ qua thân phận của mình để dùng mọi cách đạp Thẩm Hi Dao xuống vũng bùn
“Cảm ơn”.Thẩm Hi Dao nói:“Hệ thống hôm nay được việc ghê”