Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 56: Tôi có tiền! Tôi nuôi cậu!



Mọi người đã hẹn nhau ở giao lộ đầu đường cao tốc hướng về thành phố D lúc 7 giờ 30 sáng thứ Bảy. Bây giờ mới hơn 6 giờ nhưng Lục Vân Đàn đã lái xe xuất phát dưới ánh nắng mặt trời xinh đẹp ngày hè, vui vẻ chạy về hướng nhà người đẹp Lương.

Cô biết mật mã mở cửa là gì nên cơ bản sẽ không gõ cửa trước khi vào. Vốn cô muốn tạo cho người đẹp một bất ngờ, nhưng ai biết được khi vừa bước qua cửa nhà thì đã thấy Lương Vân Tiên bê bát đi ra từ phòng bếp, dường như anh đã sớm chuẩn bị và chỉ đợi thời khắc cô xuất hiện: "Đến rất đúng lúc."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Anh vẫn mặc bộ quần áo ở nhà theo phong cách thể thao, trước ngực đeo cái tạp dề kẻ sọc xanh trắng, thân hình cao và thẳng. Khuôn mặt tuấn tú bị bao phủ làn hơi nước màu trắng đục bốc lên từ cái bát, nhìn kiểu gì cũng thấy là người đàn ông hiền lương thục đức.

Thật sự là phải có trong nhà.

Lục Vân Đàn lại âm thầm thề: Lần này nhất định phải bắt được anh, tuyệt đối không thể có thêm kế hoạch D nữa!

Sau khi thay giày, cô nhẹ bước về phía phòng ăn, nhưng mông còn chưa kịp chạm vào ghế thì Lương Vân Tiên đã nói: "Đi rửa tay đi."

Lục Vân Đàn ngại phiền nên không muốn đi: "Tay tôi không bẩn chút nào." Để chứng minh tay mình thật sự rất sạch sẽ cô còn cố ý đưa hai bàn tay ra cho anh nhìn.

Lương Vân Tiên đã sớm biết là cô sẽ nói vậy: "Quà sinh nhật đặt trên bồn rửa tay ở phòng vệ sinh.

Nữ hiệp Đàn sửng sốt, "Soạt" một tiếng đứng lên từ trên ghế, chạy thẳng một đường vào phòng vệ sinh.

Thấy bóng dáng vội vàng lật đật của cô, Lương Vân Tiên lắc đầu cười rồi lại đi vào phòng bếp.

Trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh có đặt một hộp quà hình chữ nhật, Lục Vân Đàn trực tiếp xông tới thô bạo xé lớp giấy gói bên ngoài. Khi nhìn thấy logo quả anh đào in trên hộp thì toàn thân cô lập tức trở nên vô cùng vui vẻ——

Là bàn phím của CHERRY! Còn là MX8.0 nữa! Cô thích chiếc bàn phím màu hồng này từ lâu rồi nhưng vì giá quá đắt nên vẫn chưa dám đặt hàng. Không ngờ thư sinh thối lại tặng nó cho cô!

Sau khi háo hức mở hộp giấy bên ngoài ra thì cô mới phát hiện, chiếc bàn phím này được đóng gói rất cẩn thận, còn được đặt trong một chiếc vali. Chiếc MX3.0 cô mua trước đó cũng chỉ được đựng trong hộp giấy thôi.

Chiếc vali đựng bàn phím có màu trắng và tay cầm màu đỏ. Lục Vân Đàn dùng cả hai tay, một tay giữ hộp giấy, một tay nhấc vali ra khỏi hộp như nhổ củ cải. Sau đó cô kinh ngạc phát hiện ra trên mặt vali xách tay có in họa tiết: Là một nữ hiệp mặc đồ đỏ đi giày đen, trên lưng đeo kiếm dài, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa hất cao sau đầu, dáng vẻ kiêu ngạo tràn đầy khí phách lại ngang ngược.

Cô cực kỳ thích!

Đợi đã, điều đó không đúng, thương hiệu CHERRY bắt đầu sản xuất bàn phím với thiết kế nữ hiệp từ khi nào vậy? Các nhà thiết kế của họ dường như đam mê màu hồng nhạt hoa anh đào và Pikachu.

Lục Vân Đàn ngơ ngác nhìn chằm chằm cái vali trong vài giây, bỗng cô chợt nghĩ đến một khả năng: Nó được đặt thiết kế riêng?

Để chứng thực suy đoán của mình, cô lập tức đặt chiếc vali lên bồn rửa rồi nhanh chóng mở ra: Phần thân có màu bạc của máy bay, keycap của các phím chức năng xung quanh màu đỏ, phím cách bên dưới màu đen, bên trên còn có họa tiết nữ hiệp mini, nhưng không phải là tạo hình đứng khoanh tay mà là dáng vẻ múa thương trên không, mái tóc dài bay phấp phới, tràn đầy khí thế uy nghiêm!

Đây chắc chắn là hàng thiết kế riêng! Là chiếc bàn phím có một không hai trên thế giới và chỉ thuộc về một mình cô!

Đối với một chiến binh mỗi ngày đều phải gõ bàn phím mà nói thì món quà này quả là khiến người ta thực sự rung động. Lục Vân Đàn mê đến mức không nở buông tay—— Chiếc bàn phím này đã trở thành một trong những món quà về nữ hiệp mà cô thích nhất, không gì sánh được!

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

"Đã rửa xong chưa?"

Giọng của Lương Vân Tiên vang lên bên ngoài cửa.

"Xong ngay đây!" Lục Vân Đàn âu yếm sờ sờ chiếc bàn phím vài lần rồi mới lưu luyến đặt lại vào vali. Cô vội vàng rửa tay rồi mang theo bàn phím và giấy rác ra cửa.

Khi trở lại phòng ăn, cô đặt chiếc vali xách tay lên bàn rồi lắc lắc chiếc hộp giấy cứng trong tay: "Phải làm gì với cái hộp giấy này đây?"

Lương Vân Tiên: "Cứ vứt đi là được."

"Được rồi." Lục Vân Đàn do dự đôi chút rồi tốt bụng nhắc nhở: "Nếu, tôi nói là nếu nhé, nếu sau này cậu gặp bố tôi thì tuyệt đối không được vứt hộp giấy và chai nước đi trước mặt ông ấy đâu."

Lương Vân Tiên: "Tại sao?"

"Sẽ chọc giận ông ấy đó." Lục Vân Đàn đặt hộp giấy xuống đất, vừa ngồi vừa thờ dài: "Tiền tiêu vặt mỗi tháng của ông ấy chỉ có một chút thôi, toàn dựa và việc bán phế liệu để kiếm thêm thu nhập."

Lương Vân Tiên: "..."

Lương Vân Tiên khẽ im lặng: "Một chút là bao nhiêu?"

Lục Vân Đàn lắc lắc đầu: "Tôi không biết, dù sao thì ông ấy cũng không có quyền quản lý tài chính, rất đáng thương. Lúc còn đi học tôi cũng ngại bóc lột ông ấy, chỉ bóc lột anh trai thôi."

Lương Vân Tiên bị chọc cười: "Hiện tại thì sao?"

Lục Vân Đàn: "Vẫn là bóc lột anh trai."

Lương Vân Tiên: "Anh trai cậu kết hôn chưa?"

Lục Vân Đàn lắc đầu: "Vẫn chưa."

Lương Vân Tiên: "Ồ."

Lục Vân Đàn hơi nheo mắt lại: "Hình như cậu đang rất thất vọng thì phải?"

Lương Vân Tiên buột miệng: "Tôi không có!"

Lục Vân Đàn: "..."

Cậu kích động như thế làm gì?

Suy nghĩ một chút cô hỏi thêm: "Có phải cậu vô cùng muốn thấy dáng vẻ ấm ức của anh ấy khi bị người khác quản chế không?"

Lương Vân Tiên nói một cách chính đáng: "Tuyệt đối không phải."

Lục Vân Đàn không tin, còn không ngại to chuyện mà nói thêm: "Thực ra cậu có nói thật hay không cũng không liên quan mà, dù sao anh ấy cũng không muốn gặp cậu." Cô lại thở dài: "Cậu cũng biết cái con người đó thù rất dai mà."

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên: "..."

Lục Vân Đàn lại bắt đầu giả vờ làm người tốt, làm anh hùng cứu mỹ nhân: "Nhưng cũng không sao, cậu không cần sợ anh ấy, tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Lương Vân Tiên suy nghĩ: "Bất kể là xảy ra chuyện gì nữ hiệp Đàn cũng sẽ bảo vệ tôi sao?"

Lục Vân Đàn liên tục gật đầu: "Đương nhiên!"

Lương Vân Tiên nghiêm túc hỏi cô: "Nếu có một ngày tôi cướp đi thứ anh ấy yêu quý nhất ngay trước mắt anh ấy thì cậu sẽ làm gì?"

Lục Vân Đàn sửng sốt, thầm nghĩ: Thứ Lục Vân Phong yêu quý nhất là gì nhỉ? Cái quạt rách quanh năm không rời tay kia à? Cái đó thì có gì tốt mà cướp?

Cô bất lực đáp: "Cái quạt rách của anh ấy chẳng có giá trị gì cả." Sau đó còn thề thốt: "Nếu cậu muốn thì tôi sẽ tìm cho cậu một cái, chuyện nhỏ mà, đừng cướp của anh ấy làm gì." Cuối cùng cô còn cẩn thận dặn dò thêm: "Tuy là tôi có thể bảo vệ được cậu nhưng cậu cũng đừng chủ động đi khiêu khích anh ấy, hai chúng ta hợp sức cũng không đánh lại!"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên: "..."

Thôi bỏ đi.

Anh có chút mệt mỏi, thở dài nói: "Ăn sáng đi."

"Ồ." Lục Vân Đàn cuối cùng cũng cầm đũa lên.

Trước mặt cô là một bát mì đầy ắp, bên trên có một quả trứng chần trắng mềm, bên cạnh trang trí thêm bông cải xanh và cà rốt.

Trên mặt nước dùng trong veo đang tản ra hơi nóng có ít rau mùi và hành lá xắt nhỏ nổi lên.

Vẻ ngoài rất đẹp mắt, nhược điểm duy nhất chính là không có thịt, nhìn qua thì rất thanh đạm nhưng có vẻ sẽ không đủ no. Tuy nhiên lúc này Lục Vân Đàn cũng không có ý kiến gì vì từ nhỏ mẹ cô đã dạy, trừ khi là đi ăn ở nhà hàng, còn lại thì đối với đồ ăn người khác nấu không được kén chọn, nếu không hài lòng thì tự đi nấu.

Hơn nữa thư sinh thối nấu bữa ăn này cũng rất dụng tâm. Chắc vì hôm nay là sinh nhật cô nên anh mới chọn nấu mì trường thọ, nếu còn kén chọn nữa thì chính là không biết tốt xấu!

Cô âm thầm tự thuyết phục chính mình rồi dùng đũa khuấy mì, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra dưới đáy bát có thứ được giấu đi: Một cái đùi gà lớn ẩn dưới những sợi mì.

Cô đã nói mà, không thể nào chỉ có mì được!

Lương Vân Tiên chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ của cô. Từ cái cau mày lúc đầu đến khi hàng lông mày càng lúc càng giãn ra, sau đó nhướn mày vui vẻ. Một loạt sự thay đổi trong cảm xúc tràn đầy cảm giác trình tự và tầng lớp, hoàn toàn có thể dùng làm biểu tượng cảm xúc được rồi.

Anh không nhịn được bật cười: "Trong nhà còn có thể thiếu chút thịt cho cậu sao?"

Lục Vân Đàn: "..."

Tâm tư nhỏ bé bị nhìn thấu khiến cô ít nhiều có cảm giác lúng túng.

Làm gì còn mặt mũi nữa!

"Hừ!" Để bảo vệ thể diện của mình, nữ hiệp Đàn bắt đầu trả đũa: "Nhất định là cậu cố ý giấu đùi gà bên dưới!"

Lương Vân Tiên không phủ nhận: "Đúng là tôi cố ý, nữ hiệp Đàn sẽ xử lý tôi thế nào đây?"

Lục Vân Đàn: "..."

Tôi thật sự không ngờ tới cậu sẽ thừa nhận nhanh như thế.

Vậy tôi còn có thể làm gì? Chỉ có thể ăn hết mọi thứ, đến ngụm canh cũng không để lại cho cậu!

"Mặc kệ cậu!" Cô bắt đầu vùi đầu gặm đùi gà, ăn được một nửa cô mới chậm chạp nhận ra ý nghĩa trong câu anh vừa nói: Trong nhà còn có thể thiếu chút thịt cho cậu sao?

Trong nhà?

Trong nhà ai? Nhà của anh hay là nhà của hai người bọn họ?

Đi sâu vào phân tích câu nói này của anh, ý nghĩa dường như đang nghiêng về vế sau hơn……Trong lòng Lục Vân Đàn đã vui như mở hội, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên thỏa mãn.

Sau khi ăn xong Lương Vân Tiên đang định đi rửa bát thì Lục Vân Đàn ngăn anh lại: "Tôi rửa cho."

Lương Vân Tiên: "Không cần đâu, tôi tự làm được."

Lục Vân Đàn: "Hai chúng ta phải phân công rõ ràng mới được." Trong gia đình cô cũng như vậy, mẹ nấu cơm, bố dọn dẹp phòng bếp, cô và anh trai chia nhau rửa bát và dọn bàn—— Đến mùa đông thì rửa chén là chuyện vô cùng đau khổ, kết quả là cô và anh trai bắt đầu tranh nhau việc dọn bàn. Khi hai anh em còn nhỏ đã đánh nhau không ít vì chuyện này, cô vẫn luôn không đánh thắng được anh trai, còn thường xuyên tức đến mức lớn tiếng gào khóc.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Để thuyết phục Lương Vân Tiên, cô còn nói thêm: "Có một tác giả nổi tiếng đã từng nói rằng, cỗ máy khổng lồ có thể vận hành được là do từng nhóm linh kiện thực hiện đúng nhiệm vụ của mình, nếu chỉ có một linh kiện vận hành không sớm thì muộn cỗ máy đó cũng sẽ hỏng."

Lương Vân Tiên cười hỏi: "Tác giả nổi tiếng nào thế?"

Lục Vân Đàn thẳng lưng ưỡn ngực, dõng dạc nói: "Chính là người đang ở trước mặt cậu đây."

Lương Vân Tiên biết rõ còn cố hỏi: "Lục Của Lương?" Sau đó còn ra vẻ đứng đắn khen ngợi: "Bút danh không tệ."

Ai nói với cậu vậy?

Nhất định là cái tên Hạ Tây Dương không biết giữ mồm giữ miệng kia!

Da mặt so với tường thành còn dày hơn của Lục Vân Đàn đang gặp phải thử thách khắc nghiệt nhất trong đời: Nóng quá, sắp đỏ lên rồi!

Không được!

Mặt mũi của bổn nữ hiệp không thể ném đi được!

Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách—— Cô nhanh chóng bê bát đũa trên bàn lên rồi chạy vào bếp mà không quay đầu lại, giả vờ như mình bị điếc nên vừa rồi chẳng nghe thấy gì cả.

Lương Vân Tiên cũng ngẩn ra: Cái này là, đang thẹn thùng à?

Đúng là hiếm có.

Tổng cộng cũng chỉ có hai cái bát với hai đôi đũa, nhưng Lục Vân Đàn lại có thể ở trong phòng bếp rửa cả ngày trời mới đi ra. Lương Vân Tiên đã thay xong quần áo, cũng thôi không trêu chọc cô nữa: "Nên xuất phát thôi."

Lục Vân Đàn leo xuống từ lưng con lừa: "Ừ."

(*leo xuống từ lưng con lừa (tạm dịch) - từ gốc 借坡下驴 - Được hiểu là có người cho một bậc thang để bước xuống thì thuận thế xuống luôn để giữ mặt mũi)

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Sau khi kiểm tra nhanh hành lý cần khi leo núi, hai người khởi hành từ nhà đến giao lộ vào đường cao tốc.

Khi sắp đến nơi thì điện thoại di động của Lục Vân Đàn bỗng rung lên, cô liếc qua thì thấy tin nhắn Hạ Tây Dương gửi trong nhóm Thanh Vân bang:【Các vị đến đâu rồi?】

Lục Vân Đàn nhìn Lương Vân Tiên: "Cậu trả lời Trịnh đại nhân đi, năm phút nữa là đến."

Lương Vân Tiên cũng đang định nhắn tin trả lời: "Được." Một lát sau anh mới nói lại với Lục Vân Đàn: "Lý Hàng nói cậu ấy sẽ đến muộn, bảo chúng ta cứ đi trước đi."

Lục Vân Đàn hừ lạnh: "Biết ngay mà."

Lương Vân Tiên nghe ra được có ý tứ bên ngoài câu nói: "Có chuyện gì vậy?"

Lục Vân Đàn thở dài: "Bạn gái của cậu ấy thật sự không hòa đồng. Lần nào cô ta cũng muốn làm điều gì đó đặc biệt, không đến muộn thì là về sớm khiến trong lòng mọi người đều không vui." Cô càng nói càng tức, vừa lái xe vừa than thở: "Tôi cũng không biết rốt cuộc Lý Hàng nhìn trúng cô ta ở điểm nào, kiên quyết một lòng ở bên cô ta. Nhưng cô Tôn người ta cũng chẳng chung thủy như cậu ấy, sau lưng đã làm không ít chuyện bẩn thỉu rồi, chúng tôi đang không biết nên nói với Lý Hàng thế nào đây."

Lương Vân Tiên thấy có chút kỳ quái: "Sao lại không thể nói?"

Lục Vân Đàn bĩu môi: "Người con gái đó yêu giàu chê nghèo, hưởng thụ sự nuông chiều yêu thương của Lý Hàng nhưng lại ghét bỏ điều kiện gia đình không giàu có của cậu ấy. Thật ra gia đình Lý Hàng cũng không tệ đến thế, gia đình hòa thuận, tuy bố mẹ chỉ là tầng lớp có thu nhập trung bình nhưng đã dành tiết tiền đủ tiền để mua nhà và kết hôn con trai, giống phần lớn như chúng ta, là kiểu gia đình bình thường tầm trung. Nhưng người con gái kia chỉ muốn tìm con nhà giàu, sau lưng còn âm thầm đi tán tỉnh Hạ Tây Dương nữa.

Lương Vân Tiên nghi ngờ mình nghe nhầm: "Cái gì?"

"Cậu không nghe nhầm đâu." Lục Vân Đàn lặp lại rõ ràng lần nữa: "Sau lưng còn âm thầm đi tán tỉnh Hạ Tây Dương nữa." Cô bất lực nói: "Điều kiện gia đình của Hạ Tây Dương rất tốt, phù hợp với tiêu chuẩn của cô Tôn nên cô ta đã ra tay. Hơn nửa đêm còn gửi tin nhắn hẹn cậu ấy ra ngoài uống rượu, nói là trong lòng khó chịu mong cậu ấy có thể an ủi cô ta. Hạ Tây Dương đã mắng cho một trận, còn mắng cực kỳ thậm tệ." Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lương Vân Tiên khẽ cau mày: "Đúng là khó nói thật đấy, Lý Hàng và Hạ Tây Dương không phải cùng một loại người."

Lục Vân Đàn: "Đúng vậy, nói ra thì còn làm bạn bè thế nào được nữa? Hạ Tây Dương tuy tính cách thoải mái nhưng tâm còn sâu hơn trời, Lý Hàng lại không như vậy, nhìn qua thì là tươi cười vui vẻ nhưng trong lòng giấu không ít chuyện."

Lương Vân Tiên: "Cho nên hiện tại chỉ có thể đợi Lý Hàng tự giác ngộ?"

Lục Vân Đàn: "Chúng tôi cũng đã nói bóng nói gió đều vô dụng…… Đợi cậu ấy giác ngộ thôi? Ha, hi vọng là đời này tôi có thể thấy được cảnh đó."

Lương Vân Tiên bất đắc dĩ nói: "Những người u mê không chịu tỉnh ngộ chia làm hai loại, một loại là thật sự không nhìn thấu được, còn một loại là tự lừa mình dối người."

Lục Vân Đàn sửng sốt: "Đúng là nhìn không ra đó, Tiến sĩ Lương còn có tư tưởng giác ngộ cao đến vậy cơ à?"

Lương Vân Tiên cười trả lời: "Nếu tư tưởng không có điểm giác ngộ thì sao xứng ngồi ghế lái phụ của một tác giả lớn chứ?"

Lục Vân Đàn thích được nịnh nọt, đặc biệt là được Thư sinh thối nịnh nọt, khóe môi cô nhếch lên đầy kiêu ngạo: "Coi như cậu thức thời!" Sau đó cô bỗng nghĩ tới điều gì đó rồi lập tức cảnh báo anh: "Nếu cái người họ Tôn kia có chủ động đi tìm cậu thì bất kể có chuyện gì cũng đừng để ý đến cô ta!"

Dựa theo tiêu chuẩn chọn đàn ông của Tôn Hạ Noãn thì Lương Vân Tiên chắc chắn đứng đầu danh sách.

Lương Vân Tiên: "Tôi biết, yên tâm."

Tuy chỉ trả lời có bốn chữ nhưng ngữ khí chắc chắn lại dịu dàng của anh khiến người khác yên tâm.

Nhưng Lục Vân Đàn vẫn muốn kiểm tra sự thông minh của anh một chút: "Nếu cô ta hỏi cậu làm công việc gì thì cậu sẽ nói thế nào?"

Lương Vân Tiên: "Vô công rỗi nghề."

Lục Vân Đàn yên tâm: "Tốt lắm, cứ nói vậy!"

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Năm phút sau, Lục Vân Đàn lái xe đến giao lộ tiến vào đường cao tốc, gần đó có một chiếc xe Mercedes màu đen và một chiếc Honda màu trắng đỗ ở ven đường.

Chiếc Mercedes là của Trịnh đại nhân, chiếc Honda còn lại là của bạn trai quân sư Lý.

Sau khi chiếc Volkswagen của Lục Vân Đàn tới thì ba chiếc đã tập hợp đầy đủ, nối đuôi nhau thành một đường thẳng tiến vào đường cao tốc hướng về thành phố D.

Trên đường có một khu dịch vụ nhỏ, mọi người đều xuống xe đi vệ sinh và vận động thân thể một chút, người chưa quen biết cũng nhân cơ hội này để làm quen.

Bạn gái Hạ Tây Dương tên là Chu Duệ, một giáo viên ngữ văn tiểu học, tính cách sáng sủa còn khéo nói. Cô ấy và Hạ Tây Dương quen biết nhau qua xem mắt, hơn nữa dáng vẻ hai người họ còn vô cùng có tướng phu thê, đều là kiểu trắng trắng mập mập, khi cười rộ lên thì hai mắt cong cong thành hình lưỡi liềm.

Bạn trai Lý Nguyệt Dao tên là Dương Lập Đàn, cũng là bác sĩ trong bệnh viện, dáng vẻ cao cao gầy gầy, đeo một cái kính gọng vàng, trông khá điềm đạm và nhã nhặn, là kiểu người hiền lành tốt tính nhưng hơi ít nói.

Sau khi nghỉ ngơi một lát thì sáu người tiếp tục lên đường, 11 giờ trưa họ đã tới khu thắng cảnh núi Vân Hải.

Khu thắng cảnh có hai cổng lớn ở hai hướng nam bắc. Bọn họ đi từ cổng phía nam vào núi rồi lái xe đến khu vực nhà nghỉ dưới chân núi.

Bọn họ đặt năm phòng tại một nhà nghỉ tên là "Duyệt Thanh Sơn": Một phòng cho Hạ Tây Dương và bạn gái cậu ấy; Một phòng cho Lý Nguyệt Dao và bạn trai cô ấy; Một phòng cho Lý Hàng và bạn gái cậu ấy; Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên mỗi người một phòng.

Hạ Tây Dương phụ trách đặt phòng nghỉ nên cậu ấy đi thu chứng minh thư của mọi người rồi đến quầy lễ tân để nhận phòng. Sau đó cậu ấy quay lại phát thẻ phòng cho mọi người, khi phát đến Lục Vân Đàn, cậu ấy còn lén nháy mắt với bang chủ của mình.

Lục Vân Đàn lúc đầu là sửng sốt, chớp mắt đã hiểu ý nên bình tĩnh gật gật đầu. Sau đó lúc tìm phòng cô mới thực sự hiểu được phó bang chủ trung thành, tận tâm và giỏi đoán ý đến mức nào: Phòng của những người khác đều ở trên tầng hai, chỉ có phòng của cô và Lương Vân Tiên là ở tầng ba, hơn nữa còn là hai phòng cạnh nhau, giữa hai giường chỉ cách nhau một bức tường.

Bang chủ Đàn không nhịn được thầm cảm khái: Trịnh đại nhân không hổ là công thần khai bang, cực kỳ hiểu lòng tôi!

Sau khi thu dọn đồ đạc, Lục Vân Đàn rời khỏi phòng, vừa đúng lúc gặp Lương Vân Tiên cũng ra ngoài, bang chủ Đàn chủ động tiến đến bắt chuyện: "Cùng xuống lầu ăn cơm nhé?"

Lương Vân Tiên đứng trước cửa đợi cô đi tới: "Cậu muốn ăn gì?"

Lục Vân Đàn chớp mắt: "Tiến sĩ Lương mời à?"

Lương Vân Tiên: "Được."

Lục Vân Đàn ngay lập tức dùng công phu sư tử ngoạm: "Vậy tôi muốn ăn cả ngọn núi này!"

Lương Vân Tiên bị chọc cho bật cười: "Ăn nổi không?"

Lục Vân Đàn: "Từ từ ăn, dù sao cũng có người đãi, ngày nào cũng tới ăn là được."

Lương Vân Tiên từ chối cho ý kiến: "Đồ ăn bên ngoài ngon hơn cơm nhà nấu à?"

Lục Vân Đàn: "..."

Chậc, cái giọng điệu này sao lại chua thế nhỉ?

Khi hai người bọn họ đi xuống thì nhóm Hạ Tây Dương và Lý Nguyệt Dao đã chờ ở đại sảnh từ lâu. Sau khi sáu người tập trung lại thì chuẩn bị đi tìm một nông trại để ăn trưa, nhưng đúng lúc này cửa lớn bỗng bị đẩy ra, Lý Hàng và bạn gái Tôn Hạ Noãn bước vào.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lý Hàng mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh đậm, kiểu dáng tương tự như bộ mọi người đang mặc, đều là kiểu rộng rãi thoải mái; Tôn Hạ Noãn cũng mặc quần áo thể thao nhưng lại không giống loại dùng khi leo núi mà giống loại mặc khi tập yoga, quần màu tím nhạt và áo bó màu hồng, chất liệu vải ôm sát lộ rõ toàn bộ đường cong cơ thể.

Loại trang phục này rất phổ biến trong phòng tập nhưng lại khá hiếm ở những thắng cảnh miền núi có nhiều khách du lịch. Leo núi là hoạt động tay chân, đôi khi cần đến những động tác có biên độ lớn, do đó quần áo bó sát có thể hạn chế chuyển động và sự tuần hoàn máu khắp cơ thể.

Nhưng không thể không thừa nhận rằng dáng người Tôn Hạ Noãn đúng là rất chuẩn, ngực lớn, eo thon, mông cong, chân dài, vừa bước vào đã thu hút không ít ánh mắt của khách du lịch trong nhà nghỉ.

Lục Vân Đàn nhìn bộ ngực của cô ta rồi cúi đầu nhìn ngực mình, cảm giác như mình thua cô ta vậy, nhưng mà thế thì sao? Sau đó cô liếc mắt nhìn Lương Vân Tiên, trong lòng thầm nghĩ nếu cậu dám nhìn cô ta nhiều hơn hai lần thì tôi sẽ móc mắt cậu ra!

Nhưng căn bản là Lương Vân Tiên không hề chú ý có người đến, mà chỉ đang lướt điện thoại.

Lục Vân Đàn nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang làm gì thế?".

Lương Vân Tiên: "Tìm nhà hàng, xem chỗ nào có món gà hầm cách thủy ngon."

Trùng hợp là Lục Vân Đàn cũng vừa mới nghĩ tới muốn ăn gà hầm cách thủy: "Ồ, Lý Hàng và bạn gái cậu ấy tới rồi."

Lúc này Lương Vân Tiên mới ngẩng đầu nhìn qua.

Lục Vân Đàn lại liếc nhìn anh lần nữa: "Đừng để vẻ bề ngoài của cô ta mê hoặc."

Lương Vân Tiên khẽ trả lời: "Tôi đánh giá cao nội tâm thú vị hơn."

Lục Vân Đàn: "Có ý gì?"

Lương Vân Tiên: "Là kiểu lo lắng mình không được ăn thịt ấy."

Lục Vân Đàn: "..."

Tôi có lý do để nghi ngờ cậu đang ám chỉ tôi đấy!

Đợi đã, không đúng, ý cậu là vẻ ngoài của tôi không đẹp bằng cô ta hả?

Cô hung hăng trừng mắt liếc Lương Vân Tiên: "Hừ! Tuyệt giao!"

Lương Vân Tiên: "?"

Sau khi Lý Hàng chào hỏi mọi người xong thì mới đến quầy lễ tân nhận phòng. Tôn Hạ Noãn vốn đang đứng yên đó, cũng không định đi chào hỏi mọi người, nhưng một khuôn mặt xa lạ lại hấp dẫn sự chú ý của cô ta—— Thân hình thon dài, đẹp trai lịch lãm, dù chỉ mặc quần áo thể thao đơn giản nhưng cũng không giấu được loại khí chất cao quý từ trong xương tủy—— Trai đẹp thì luôn có thể khiến người khác vui vẻ, cô ta lập tức nhếch môi bước về phía người đàn ông kia.

Lục Vân Đàn rất bảo vệ con mồi của mình, cô bước tới chắn trước mặt Lương Vân Tiên, cười hì hì với Tôn Hạ Noãn nói: "Các cậu đến rồi à!"

"Vừa tới." Tôn Hạ Noãn lại liếc nhìn Lương Vân Tiên: "Người này là?"

Hạ Tây Dương vẫn rất trung thành và tận tụy, giành trả lời trước: "Là chồng sắp cưới của bang chủ chúng tôi."

Trái tim bé nhỏ của Lục Vân Đàn lập tức nhảy dựng lên:

Chồng sắp cưới?

Trịnh đại nhân!!!

Trịnh đại nhân giỏi giang nhất, có triển vọng nhất, hữu dụng nhất của tôi!

Trong lòng cô lập tức bùng nổ pháo hoa rực rỡ, kích động nhếch khóe môi.

Lương Vân Tiên liếc nhìn Lục Vân Đàn và bắt được cô đang trộm cười, bản thân cũng không nhịn được mà cười theo.

"Ồ." Lòng hiếu kỳ của Tôn Hạ Noãn không dừng lại ở đây, lại hỏi: "Anh làm công việc gì vậy?"

"Vô công rỗi nghề." Lương Vân Tiên khẽ thở dài: "Học vấn quá thấp, khó tìm được việc."

Hạ Tây Dương bổ sung thêm: "Cậu ấy không thi đại học, nhà cũng không có lai lịch gì nên không thể giúp đỡ sắp xếp công việc. Hiện tại đang tạm dựa vào bang chủ nuôi, tuy nhiên tôi tin cậu ấy sẽ sớm tìm được việc làm!"

Tôn Hạ Noãn ngay lập tức mất đi hứng thú, bĩu môi: "Ngay cả đại học anh cũng không học à?" Ngữ khí cao ngạo giống như cô ta đã học đại học rồi vậy: "Còn để phụ nữ nuôi? Đây chẳng phải là loại ăn cơm mềm* à? Dáng người anh cao lớn như thế mà không thấy mất mặt à?"

(*ăn cơm mềm: Trai bao)

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Cái con người này mỗi chữ nói ra đều cực kỳ khó nghe, Lục Vân Đàn đã hơi khó chịu, Lương Vân Tiên thì lại hoàn toàn không để ý, còn nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ, tôi không quen ăn cơm cứng, có vợ sắp cưới nuôi cũng rất tốt."

Vợ sắp cưới?

Vợ sắp cưới?!

Nội tâm Lục Vân Đàn lại diễn ra cảnh bắn pháo hoa đầy màu sắc lần nữa: Nuôi! Nuôi! Nuôi! Tôi có tiền! Tôi nuôi cậu! Cứ xé bằng tiến sĩ của cậu đi, tôi xác định nuôi cậu rồi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv